Đại Tống Tiểu Lại

Chương 9



Tuy rằng chỉ có vài từ ngữ đơn giản nhưng Vân Nhạn Hồi đã ở trong óc phác họa ra đại khái chuyện xưa, đơn giản là trong nhà Trịnh Bình không đồng ý nàngvà Vân Đại ở bên nhau, nhưng Trịnh Bình vẫn đi theo Vân Đại, dựa theo hành vi lão phụ nhân kia cầm theo quạt tìm tới đây thì có vẻ trước kia Trịnh Bình cố ý giả dốt, nếu vậy có vẻ nàng cùng Vân Đại chính là tư bôn*.

* (Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu)

Hiện tại bởi vì việc thêu lụa bại lộ, người trong nhà liền tìm tới cửa, muốn khuyên nàng trở về.

Cũng không biết người trong nhà Trịnh Bình đã nói cái gì mà làm Trịnh Bình phẫn nộ như vậy, cũng không chịu trở về. Theo lý thuyết, thời điểm hiện tại đúng là vô cùng đau xót, cho dù trước kia bởi vì chuyện hôn sự mà cãi nhau với người nhà, hiện tại người nhà cũng đã tới vãn hồi*, theo lý thuyết cũng không cần tức giận như vậy mới đúng.

* (Làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước)

Sau khi Trịnh Bình trở về Song Nghi liền tiến lên lôi kéo tay nàng, “Nương, đó là người nào nha?”

Trịnh Bình do dự một chút, nói: “Đó là người nhà bà ngoại tới.”

“Bà ngoại?” Song Nghi lần đầu tiên biết còn có bà ngoại, “Chúng ta phải đi nhà bà ngoại sao?”

“Tạm thời sẽ không.” Trịnh Bình miễn cưỡng cười một chút, “Nếu như chúng ta tới nhà bà ngoại sẽ không thể mang theo Nhạc ca nhi, con nguyện ý sao?”

“Đương nhiên không muốn.” Song Nghi dùng sức lắc đầu.

“Cho nên chúng ta sau này lại đi.” Trịnh Bình sờ sờ đầu Song Nghi, lại nhìn nhìn Vân Nhạn Hồi, đem cậu bế lên, “Con ngoan..”

Vân Nhạn Hồi: “…”

Xin hỏi đây là điều kiện gì a, nữ nhi có thể trở về, cháu ngoại không thể trở về? Cha nương Trịnh Bình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, loại yêu cầu này cho dù không ở trong thời gian đau buồn sau khi tang phu thì Trịnh Bình cũng không có khả năng đáp ứng.

Liền tính Trịnh Bình sau khi trở về liền tái giá, hài tử cũng không phải trở ngại, phụ nữ mang theo con đi tái hôn không phải rất bình thường sao? Lại không phải nuôi không nổi.

Bất quá loại chuyện này, nói không chừng cha nương Trịnh Bình cỉ là làm giống như mua đồ vật vậy, trước tiên thì chèn ép giá cả một chút, đưa ra cái điều kiện kém một chút, cứ xem thử sau này những người đó sẽ nói gì, có lẽ Trịnh Bình vẫn là sẽ về nhà mẹ đẻ.

Vân Nhạn Hồi còn suy đoán như vậy chưa được bao lâu đã bị hiện thực đánh vỡ.

Trịnh Bình rốt cuộc bắt đầu tiếp tục làm nghề thêu kiếm sống, trong lúc ấy cái bà lão kia còn tiếp tục tới hai lần, bất quá cũng chưa nói được vài câu liền tan rã trong không vui.

Đợi cho Trịnh Bình làm xong đơn thêu lần này, cũng mang đi thêu hẻm giao hàng, thời điểm trở về một kiện cũng không thiếu, tất cả đều bị trả trở về!

Trịnh Bình trầm khuôn mặt, đem đồ thêu thu hồi lại, cứ như thường mà đi nấu cơm.

Vân Nhạn Hồi đều hết chỗ nói rồi.

Cũng không trùng hợp như vậy đi, vừa cùng nhà mẹ đẻ nháo chuyện không vui, thêu kiện liền bán không được rồi.

Này là đang ở cưỡng bức Trịnh Bình trở về đi?

Hơn nữa điều kiện duy nhất để Trịnh Bình trở về là không thể mang Vân Nhạn Hồi.

Vân Nhạn Hồi vẻ mặt kiên nghị: “Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu như vậy!”

“Hì hì..” Tiểu Bảo từ phía sau chồm tới, thân thể bụ bẫm treo ở trên lưng Vân Nhạn Hồi.

“Ai da!” Vân Nhạn Hồi đập mặt vào trên nệm giường, một tư thế chó ăn phâ*.

Giữa trưa ăn cơm, Trịnh Bình bưng lên một mâm thịt.

Mấy ngày nay Trịnh Bình thường thường cải thiện việc ăn uống cho cả nhà, cho nên có thịt ăn cũng không kỳ quái, chỉ là bàn thịt hôm nay đặc biệt thơm.

Vân Nhạn Hồi nhìn nhìn, hôm nay thịt là hầm, bên trong có hành, khương, hoa tiêu, hồi hương các loại hương liệu, nhan sắc nhìn qua còn thêm tương vào, khó trách đặc biệt thơm.

Chảy nước miếng ăn một khối, chỉ cảm thấy tiên hương mỹ vị, hầm mềm ngon miệng, quả thực khiến người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt luôn.

Hơn nữa một ngụm này khiến cho Vân Nhạn Hồi có chút sững sờ, này không phải thịt heo nha, này hẳn là thịt dê đi.

Song Nghi căn bản chưa từng ăn qua thịt dê, chỉ cảm thấy thịt hôm nay có chút không giống thường ngày, nhưng bé lại nghĩ do cách nấu không giống nhau, cũng không nói cái gì, chỉ là ăn hơi nhanh một chút.

Người nghèo ngày thường thịt heo đều mua không nổi, dê bò thịt đều là thứ chỉ có gia đình quý tộc mới dám tiêu phia, Vân Nhạn Hồi cũng không rõ Trịnh Bình rõ ràng bán không được đồ thêu, ngược lại xa xỉ mà tiêu tiền mua thịt dê tới ăn.

Quả thực nghĩ trăm lần cũng không ra a..

Nghĩ không rõ được thì cứ ăn thịt trước đã, Vân Nhạn Hồi cảm thấy cách làm thịt dê này khẳng định là Trịnh Bình khi còn ở nhà đã học, nhà mẹ đẻ của nàng hẳn là rất có tiền.

Canh thịt dê rất thơm, cho thêm cơm vào trộn đều thơm ngào ngạt đặc biệt ăn ngon.

Vân Nhạn Hồi ăn đến nó đến mức ợ hơi một tiếng, Song Nghi cũng vậy, liền Tiểu Bảo cũng bị đút một chút thịt vụn cùng canh.

Nếu là mỗi ngày đều có thể ăn như vậy thì thật tốt a, Vân Nhạn Hồi nhìn nhìn cánh tay nhỏ nhỏ của mình, hận không thể lập tức liền lớn lên.

Canh đủ cơm no, Trịnh Bình đem chén rửa sạch, xoa xoa tay, hỏi: “Nhạn ca nhi, nghi nhi, các con thích chùa Đại Tướng Quốc không?”

Song Nghi lập tức nói: “Đương nhiên thích!”

Vân Nhạn Hồi trước tiên suy nghĩ ý tứ của Trịnh Bình trong đầu một hồi, mới chậm rì rì mà nói: “Thích.”

“Kia chúng ta chuyển nhà đi.” Trịnh Bình lộ ra một cái tươi cười.

Vân Nhạn Hồi: “…”

Ngưu bức, ngài đây là muốn tìm hòa thượng làm chỗ dựa a?

Những năm gần đây sản nghiệp của chùa miếu cực kỳ nhiều, phạm vi cực kỳ rộng lớn. Diện tích đất đai siêu lớn hơn nữa còn có nhiều bất động sản, cũng đặt chân vào lĩnh vực ở trọ, hơn nữa còn cho thuê.

Trịnh Bình tốc độ nhanh chóng thu thập đồ đạc, tìm người môi giới đem phòng ở cho thuê, tiền còn dư lại của lần bán lụa lần trước vừa vặn trả đủ tiền thuê lâu dài tại chùa Đại Tướng Quốc.

Sau khi chào hỏi hàng xóm liền dọn tới rồi chùa Đại Tướng Quốc, gặp được Liễu Nhiên, Vân Nhạn Hồi mới biết được, Trịnh Bình há chỉ là thay đổi cái chỗ ở, nàng căn bản là đem công tác ở chùa Đại Tướng Quốc cũng tìm được rồi!

Chùa Đại Tướng Quốc tương đối giống với Từ Ấu trang mà bọn họ ở trước đây, cũng sẽ nhận nuôi trẻ em bị vứt bỏ, sau khi lớn lên có thể bồi dưỡng thành tăng nhân, hoặc là làm việc trong chùa, đơn nhiên cần có phụ nữ tới chăm sóc.

Bán không được đồ thêu liền không bán nữa, dứt khoát cứ như trước kia thôi, đổi công tác.

Trịnh Bình thân thể khỏe mạnh, các phương diện đều phù hợp điều kiện, phía trước còn từng có kinh nghiệm, thuận lợi được chùa Đại Tướng Quốc mướn.

Hơn nữa Trịnh Bình còn xin giúp đỡ với Liễu Nhiên, thời điểm Liễu Nhiên tới xem bọn họ, làm trò cho Vân Nhạn Hồi xem, ở trước mặt Trịnh Bình nói một câu, chùa Đại Tướng Quốc tuy rằng ở nơi phố xá sầm uất, nhưng lại là một nơi thế ngoại siêu nhiên.

Thay vì nói chùa Đại Tướng Quốc siêu nhiên, không bằng nói là là thượng đặng, hoàng tộc nâng đỡ nơi này, đại quan quý nhân nâng đỡ nơi này, bọn họ không phải người thế tục, thế nhưng lại lợi hại hơn người ở thế tục nhiều.

Không biết Liễu Nhiên ở trong chùa có địa vị gì, dù sao xem ra có thể bảo vệ một nhà Trịnh Bình, ít nhất người khác không thể quấy rầy công tác hiện tại của Trịnh Bình. Một cái là coi như trả nợ cho việc của Vân Đại, một cái khác là hắn thực sự thích Vân Nhạn Hồi.

Kỳ thật Trịnh Bình tìm cái công tác này có thể giống khi ở Từ Ấu Trang có bao ở, nhưng là Trịnh Bình nhất định thuê một cái sân khác, đây là bởi vì nàng vẫn không nghĩ để Vân Nhạn Hồi xuất gia.

Vân Nhạn Hồi nếu như cùng nàng qua đó ở, mỗi ngày cùng chơi với mấy vị hòa thượng dự bị kia, khó bảo toàn sẽ không bị thay đổi, ai cũng biết ảnh hưởng của hoàn cảnh đối một người là rất lớn.

Bởi vì là thuê lâu dài, lại có mặt mũi Liễu Nhiên ở đó, cuối cùng cũng tìm được một gian phòng ở tương đối an tỉnh, tuy rằng không có sân, bên cạnh lại có rừng trúc, rất thanh nhã.

Kể từ đó, tiền Trịnh Bình bán lụa lúc trước đã tiêu hết không sai biệt lắm. Sau này sẽ có tiền lương, hơn nữa còn có tiền thuê của tòa nhà phía sau Khai Phong phủ, mặc dù không thể bán đồ thêu ở khắp cái thành Biện Lương này cũng có thể duy trì sinh kế.

Trịnh Bình đối với công việc này thực vừa lòng, mấy cái tiểu hài tử càng là không có gì ý kiến, bọn họ ở nhà cũ chỉ ở mấy tháng, còn chưa kịp sinh ra cái cảm tình gì, đoạn đường nơi này càng thêm phồn hoa, tự nhiên là làm bọn cậu càng vui mừng.

Hàng xóm trước kia cũng hay tới chùa Đại Tướng Quốc dạo hội chùa linh tinh, càng là có thể nhân tiện đi lại, không còn có cái gì không tốt.

Vân Nhạn Hồi tâm phục khẩu phục a, không hổ là nữ nhân có gan tư bôn, chính là có năng lực hành động!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.