Đại Thúc Phải Gả

Chương 24: Mưu ( 2 )



Nước trái cây……

Bình nước trái cây đó……

Hương vị đó……

Hương vị đó là……

Là……

Rượu?!

Nhất Hạ bừng tỉnh.

Y giật mình mở mắt, mành trướng xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, y cả kinh một chút liền ngồi bật dậy.

Bên ngoài trời đã quá trưa.

Y quần áo hoàn hảo, bên cạnh cũng cũng không có người.

Nhất Hạ kinh hoàng đánh giá bốn phía, hết thảy bình tĩnh tự nhiên, sau khi khủng hoảng qua đi, y không khỏi có điểm nghi hoặc.

Cẩn thận hồi tưởng, tối hôm qua bình nước trái cây đó xác thật là có vấn đề.

Chính là, nhìn nhìn lại hiện tại, chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua.

Sao lại thế này?

Nhất Hạ thực mê hoặc.

Y cùng Cổ Nhạc không có phát sinh quan hệ kì quặc.

Ít nhất, bên trong suy nghĩ Nhất Hạ, quan hệ của hai người là như vậy.

Nhưng là, nước trái cây kia lại có vấn đề……

Bởi vì cái gì?

Không có sự tình phát sinh……

Có thể hay không……

Là kỳ thật đã xảy ra rồi, nhưng chính mình lại không biết.

Nhất Hạ phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến mình khả năng bị giam cầm.

Rốt cuộc, y bị nửa cưỡng bách đưa tới nơi này.

Y từ trên giường bước xuống, ý đồ đi ra mở cửa, then cửa dễ dàng vặn ra được, này, khiến cho Nhất Hạ có chút ngoài ý muốn.

Nhất Hạ đang đứng tại phòng khách.

Mà sáu phòng chung quanh đều không có người.

Nhất Hạ bất an đi dạo xuống dưới lầu, thấy một người ngồi trên sô pha cầm điều khiển từ xa ở kia liên tiếp chuyển kênh, không khỏi giật mình.

“Cái kia……”

Người này nghe tiếng liền quay mặt lại.

Người này đúng là tài xế ngày hôm qua lái xe đưa bọn họ tới đây.

Tài xế nhìn đến Nhất Hạ, tươi cười, thực khách khí đứng lên, nói: “Anh tỉnh rồi.”

Nhất Hạ đoán không ra tình trạng hiện tại, kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười, người nọ đem điều khiển từ xa buông xuống, nói: “Nhạc thiếu gia trước khi đi đã phân phó, bảo tôi ở đây chờ, chờ anh tỉnh thì lái xe đưa anh trở về.”

Ách?

Ách? Ách?

Nhất Hạ không hiểu ra sao.

“Đưa tôi trở về?”

Tài xế nghe Nhất Hạ hỏi như vậy, cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Có cái gì vấn đề sao?”

“Không…… Không có……”

Có thể đi chẳng lẽ còn ở lại ăn vạ như vậy?

Cuộc gặp tối hôm qua, Nhất Hạ trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng mà nhìn tài xế trước mắt, lễ độ lại khách khí, Nhất Hạ không dám hỏi nhiều, đành phải nhếch khóe miệng, khách khí nói: “Vậy phiền toái anh rồi.”

Một giờ lúc sau, Nhất Hạ xuống xe ngay tại dưới lầu nhà mình.

Y đối tài xế nói lời cảm tạ, nhìn theo xe rời đi, xoay người hướng ngõ nhỏ đi đến.

Cùng thời gian, tại đường cái đối diện bên trong một chiếc xe có vẻ như đã đỗ ở đây rất lâu rồi, một nam nhân cầm di động trong tay đánh một cuốc gọi đi.

Thanh âm đầu kia di động vang lên, hắn lấy thuốc lá ra ngậm trên miệng, đối với đầu kia, nhàn nhạt nói: “Đã trở về.”

Đầu kia, Thi Viêm nghe, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Không nhiều lời, hắn trực tiếp chặt đứt cuộc trò chuyện, đột nhiên một cánh tay vươn tới vỗ vỗ hắn khiến cho hắn mày hơi hơi nhăn lại.

“Như thế nào? Ai điện thoại?”

Thi Viêm đạm đạm cười, đối lão gia bên người nói: “Một người bạn, hẹn con đi đánh kolf.”

Lão gia khác bên cạnh khác lão gia vừa nãy nghe xong, ha hả cười, hâm mộ nói: “Lão Bùi, ngươi tốt quá rồi, A Viêm lớn như vậy còn nguyện ý đi theo phía sau ngươi, bồi ngươi ra đây ăn điểm tâm sáng. Ngươi nhìn xem chúng ta mấy huynh đệ có ai có được kiểu đãi ngộ như ngươi? Cho nên a, muốn nói có phúc khí, chắc chắn phải là ngươi rồi ~”

Người được gọi lão Bùi cùng Thi Viêm đều đạm đạm cười.

Bùi lão gia liếc Thi Viêm một cái, đối với lão gia kia nói: “Con nghe nói cháu nội ngài cũng từ nước ngoài trở về?”

“Đúng vậy.” Lão giả ngậm thuốc lá, oán giận: “Nguyên bản tính toán muốn thằng nhóc đó trở về hỗ trợ xử lý kế hoạch tân Las Vegas, cùng A Viêm học hỏi, chính là vừa về đến nơi đã quay người lại như con ngựa hoang dường không biết chạy đến chỗ nào rồi. Cũng không biết đứa con của ta ngày thường dạy dỗ con trai như thế nào nữa!”

Bùi lão gia cười.

Y nói: “Có chí khí là chuyện tốt, người có cái đâu mà buồn. Người trẻ tuổi, chơi xong rồi cuối cùng còn không phải sẽ trở về. Tựa như A Viêm năm đó, con cũng cùng hắn lẻ loi một mình trở lại nơi này……”

Nói xong, y lại liếc về phía Thi Viêm.

Cuối cùng, y đối lão giả nói: “Hiện tại không phải cũng rất tốt sao?”

“Huống chi có người ở đây tự mình trong nom hắn ta, nhiều người như vậy người không lẽ lo không quản được, hơn nữa chính là tiểu ngựa hoang của mình, lúc cần thiết, người sợ không có biện pháp bắt hắn sao?”

Lão giả nghe xong, gật gật đầu, sang sảng cười.

Thi Viêm trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, điểm điếu thuốc, hút một ngụm, nhả khói ra, khóe miệng hơi hơi dương, cũng cười cười.

Lão giả nhìn, càng thêm tươi cười.

Hắn cầm cái tẩu gõ gõ xuống, đang muốn hỏi Thi Viêm tiến triển kế hoạch tân Las Vegas, không nghĩ, chiếc ghế lô kiểu cổ, bị người đẩy ra.

“HO~ Bùi lão, Lỗ công, đang bàn tán chuyện gì vậy ha?”

Tiến vào chính là Cổ Nhạc.

Cười đến tao nhã, xuất hiện đột ngột, khiến cho hai lão gia sắc mặt hơi đổi.

Tương phản, người bị quấy rầy là Thi Viêm nhưng đôi mắt cũng không xuất hiện một tia ngoài ý muốn.

Hắn cũng chẳng buồn nhìn Cổ Nhạc, nuốt ngụm khói, không có biểu tình gì, vẻ mặt nhàn nhạt.

Bùi lão gia mày hơi hơi nhăn lại.

Hắn liếc Thi Viêm một cái, nhìn nhìn lại lão giả, mang theo nghi vấn ngó Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc tay kéo một cái, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi lại đây uống trà, quản lý nói mọi người đang ở đây.”

“Làm vãn bối……” Cổ Nhạc thành thật không khách khí hướng chính giữa ngồi xuống: “Tôi sao dám không chạy qua thăm hỏi mọi người một tiếng a ~”

Nghe vậy, Thi Viêm phun khói ra, vẻ mặt cười như không cười, liếc qua Cổ Nhạc.

Ở bên này, Nhất Hạ trắng đêm chưa về, về đến nhà, thấy Kỷ Hạo trầm mặt lẳng lặng giống như pho tượng ngồi ở trên sô pha, vô cùng ngạc nhiên vì cậu không đi học, trong lúc nhất thời, không biết nên giải thích như thế nào, đứng ngốc tại chỗ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.