Trong phòng ăn, mẹ Phó nhìn Diệp Phồn Tinh tự mình xuống, hỏi: “Cảnh Ngộ đâu? Nó không ăn cơm sao?”
Mẹ Phó ngây thơ cho là, Phó Cảnh Ngộ còn không biết chuyện Tô gia từ hôn.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới cho tới bây giờ Phó Cảnh Ngộ còn chưa hề đi ra, nói: “Đại thúc tâm tình của anh ấy không tốt.”
“Nó thế nào?” Mẹ Phó ngồi xuống, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: “Tinh Tinh, con đến nhà chúng ta, chúng ta đối với con không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng con có thể đối với Cảnh Ngộ tốt một chút, biết không?”
“Con hiểu rồi.” Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái.
Mẹ Phó nói: “Đi gọi nó xuống ăn một chút gì đi! Tâm tình của nó không tốt, con liền dỗ dành nó.”
Bà nhìn ra được, thái độ của Phó Cảnh Ngộ đối với Diệp Phồn Tinh không giống nhau, khả năng lúc này, cũng chỉ có Diệp Phồn Tinh có thể dỗ.
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của mẹ Phó, không thể làm gì khác hơn là đứng lên.
–
Tưởng Sâm nghe nói cô muốn đi vào tìm Phó Cảnh Ngộ, trực tiếp ngăn cản cô, “Tôi không phải là đã nói với cô đi xuống lầu? Cô bây giờ vào trong, sẽ chỉ để cho Phó tiên sinh mất hứng.”
Lúc Phó Cảnh Ngộ tức giận, kiêng kỵ nhất để cho người quấy rầy.
“Tôi chính là muốn đi vào cùng anh ấy nói chuyện.”
Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh vẻ mặt nghiêm túc, đối với cô còn chưa quá yên tâm, “Cô không hiểu Phó tiên sinh, lúc này vào trong, chỉ sẽ để cho ngài ấy tức giận hơn.”
Diệp Phồn Tinh nói: “Nếu là anh ấy tức giận, vậy hãy để cho anh ấy mắng tôi đi! Nói không chừng anh ấy mắng xong, trong lòng liền thư thái.”
Nếu không còn có thể thế nào?
Diệp Phồn Tinh nhìn Tưởng Sâm: “Anh hiểu được anh ấy, sau đó mỗi lần để cho một mình anh ấy sinh buồn bực?”
Tưởng Sâm: “…”
Anh không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là để cô tiến vào.
–
Diệp Phồn Tinh đẩy cửa ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, vẫn nhìn chằm chằm vào bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Bộ dáng này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh nhớ tới chính mình lần đầu tiên thấy anh, là tại biệt thự tại Nam Xuyên, anh cũng là như vậy ngồi ở bên cửa sổ.
Ngày đó cô không có thể đi vào, Tưởng Sâm liền xua đuổi cô đi rồi.
Khi đó Diệp Phồn Tinh không biết Phó Cảnh Ngộ, cũng không biết tại sao anh khổ sở, hiện tại cô biết rồi.
Cô hướng Phó Cảnh Ngộ đi tới, thời điểm đến gần anh, cảm giác lòng của mình căng thẳng.
Không khỏi không thừa nhận, lúc anh tức giận, không khí chung quanh đều trở nên khẩn trương, khó trách Tưởng Sâm không để cho mình đi vào.
Phỏng chừng Tưởng Sâm là không ít lần ăn thua thiệt đi!
Phó Cảnh Ngộ xuất thân quân nhân nên giác quan rất bén nhạy, không đợi Diệp Phồn Tinh mở miệng, chỉ nghe thấy anh nói: “Đi ra ngoài.”
Không giống như trước đối với cô ôn nhu, anh chẳng qua là lạnh như băng cho cô hai chữ, muốn đuổi cô đi.
Anh ghét nhất lúc này ai chạy để an ủi anh! Cái này chỉ sẽ khiến cho anh cảm thấy châm chọc!
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của anh rất là lạnh lùng, anh chung quy sẽ nhớ về thời điểm lúc mình còn tốt, Tô Lâm Hoan đối với anh tốt bao nhiêu, giống như anh là Thượng Đế, là thần, cô khắp nơi dụ dỗ anh.
Mặc kệ anh có bao nhiêu bận rộn, dù là một năm có thể một lần trở về, cô cũng cam tâm tình nguyện chờ anh, còn định xong hôn ước.
Anh đối với mình một nửa kia không có ý kiến gì, người nhà đều rất hài lòng, anh thì cũng đồng ý.
Lại không nghĩ rằng…
Sớm biết sẽ có hôm nay, ban đầu liền hẳn là để cho nữ nhân kia cút xa chừng nào tốt chừng nấy.
Trong mắt của Phó Cảnh Ngộ tất cả đều là khí tức xơ xác, mỗi lần anh có bộ dáng này, Tưởng Sâm ở bên cạnh đều sẽ cách anh xa một chút, không dám đến gần anh, bởi vì cái bộ dáng này của anh thật sự là quá con mịa nó dọa người rồi!
Nhưng mà, một nữ nhân không sợ chết nào đó bị anh đuổi chẳng những không có đi còn ngược lại cách anh càng gần.
Ngay lúc Phó Cảnh Ngộ lửa giận cơ hồ muốn bùng nổ trong nháy mắt, một đôi tay theo phía sau anh, vô cùng thân mật ôm anh!