Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 47: Hoảng



Buổi sáng lúc bắt đầu giờ học khách trong tiệm cũng bớt dần. Hường Nam liền từ quầy bar đi vào nhà vệ sinh, không ngờ vừa bước vào đã bị Trình Nam giữ lấy trước bồn rửa tay. Hướng Nam sợ hãi nhìn cậu, mắt chớp chớp. Trình Nam tựa sát vào y, nói: “Tối nay chúng ta cùng dọn nhà vệ sinh có được không?”

Hướng Nam lắc đầu.

Thấy Hướng Nam không chịu giúp, Trình Nam nhíu mày: “Vì sao?”

“Bà chủ Hủy không phải bảo mình cậu làm sao?”

“Cô tôi nói thế nhưng anh cũng không cần nghe răm rắp theo như vậy. Làm người anh không thấy cần có suy nghĩ riêng của mình sao?”

Trình Nam dụ dỗ.

Hướng Nam cũng không nói có giúp hay không, chỉ đáp: “Ừ.”

Trình Nam liền áp sát mặt lại nhưng cậu còn chưa kịp hôn Hướng Nam đã quay đầu tránh đi.

“Anh làm gì vậy?”

Trình Nam bất mãn với sự khướt từ của y.

Hướng Nam liếc mắt: “Tôi đang kiên trì với suy nghĩ của mình.”

Ý của đại thúc là y không bằng lòng.

Hướng Nam học rồi vận dụng ngay, Trình Nam lập tức không biết có nên giận hay không nữa.

Sau đó, cậu lại tiến tới, mặt Hướng Nam lại quay đi.

Lúc này Trình Nam có chút tức giận rồi.

Tay cậu đưa lên chỗ áo khoác ghile của Hướng Nam.

Hướng Nam thấy cậu cởi khuy áo mình thì hoảng hốt giữ tay cậu lại: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi cũng có suy nghĩ, tôi bây giờ muốn làm ngay tại đây!”

Hướng Nam đương nhiên biết Trình Nam muốn làm cái gì.

Y vừa nghe vậy liền hốt hoảng.

Hướng Nam liều mạng đập đập bàn tay đã bị đẩy ra lại áp sát tới, nói: “Tôi không đồng ý!”

“Không do anh quyết!”

Trình Nam càng làm càng tích cực, Hướng Nam sợ hãi, kêu: “Ở đây lúc nào cũng sẽ có người đến!”

“Dù giờ đang đứng giữa quảng trường ông đây cũng không sợ!”

Ý của Trình Nam là cậu quyết định rồi.

Ngay cả áo sơ-mi cũng bị Trình Nam lột xuống. Sự ép buộc của Trình Nam làm Hướng Nam có chút tuyệt vọng, y giận đến chuẩn bị nổi bão, không ngờ Trình Nam lại đột nhiên dừng tay lại.

“Anh không muốn làm ở đây cũng được, nhưng lúc tôi hôn anh anh không được từ chối.”

Hướng Nam ngẩn ra một lúc, lập tức nhíu mày kháng nghị: “Vì sao trong đầu cậu đều là mấy chuyện này vậy?”

“Vì tôi thích anh.”

Lời tỏ tình của Trình Nam khiến Hướng Nam hoàn toàn ngây dại.

“Đừng đùa….”

Giọng Hướng Nam không lớn, lông mày Trình Nam lập tức cũng nhíu lại.

Trình Nam cảm thấy mình đã tỏ ý rất rõ rồi.

Nhưng Hướng Nam cho rằng dù Trình Nam có nói thật đi nữa thì cũng là nói thừa một chữ “anh”.

Hướng Nam thấy Trình Nam chỉ đơn thuần thích làm mấy chuyện kia.

Phản ứng của Hướng Nam làm Trình Nam không vui.

Cậu đưa lưỡi liếm môi Hướng Nam rồi tiếp tục mút mát.

Đầu lưỡi của cậu cậy mở miệng Hướng Nam tiến vào.

Hướng Nam nhíu mày.

Y nhìn Trình Nam, muốn đẩy cậu ra, nhưng lại sợ Trình Nam sẽ thật sự làm loại chuyện kia với y ngay tại đây.

Do dự một hồi, đại não tiếp nhận thông tin cơ thể phát ra, tay Hướng Nam đặt lên trước ngực Trình Nam.

Trình Nam thả môi y ra.

Đại thúc hiển nhiên có chút xấu hổ, hạ tầm mắt, nhỏ giọng: “Cậu buông ra, tôi chịu không nổi rồi.”

Thứ nhất là không muốn tiếp tục hôn Trình Nam nữa, thứ hai là lời Hướng Nam nói là thật.

Y đi vào là vì muốn giải quyết, bị Trình Nam lôi kéo như vậy, thật sự sắp chịu không nổi rồi.

Lúc này không thể miễn cưỡng, Trình Nam ngoãn ngoãn thả y ra.

Hướng Nam đứng trước bồn cầu, y muốn ‘làm việc’, nhưng Trình Nam lại cứ đứng cạnh bồn rửa tay nhìn y chằm chằm.

Y căng thẳng, quay đầu: “Cậu đi ra đi.”

“Vì sao?”

Trình Nam tiến lại gần y.

Thực ra đều là đàn ông, cái này cũng không có gì đáng để để ý, nhưng Trình Nam cứ như hồ rình mồi đứng ở đó khiến đại thúc không khỏi căng thẳng.

Ngực Trình Nam dán vào lưng y.

Hướng Nam lập tức giật mình.

Tay Trình Nam ôm lấy eo Hướng Nam, cúi đầu ghé sát bên tai y, trầm giọng: “Tôi đứng trong này khiến anh có cảm giác như vậy sao?”

Mặt Hướng Nam lập tức nóng bừng.

Tay Trình Nam chạm lên chỗ khóa quần của Hướng Nam, Hướng Nam muốn cản lại thì bị Trình Nam giữ lấy.

Khóa quần y bị kéo xuống, nơi yếu ớt bị Trình Nam luồn tay vào trong kéo ra. Trình Nam vừa nhìn tay vừa đùa bỡn, hỏi Hướng Nam: “Không phải anh nói anh rất gấp sao?”

Ý của Trình Nam là cậu đã đang giúp đây rồi, sao Hướng Nam còn chưa giải quyết đi.

“Tôi không muốn như vậy!”

Hai tay bị giữ chặt không ngừng giãy dụa, y được Trình Nam ‘giúp’ như vậy cảm thấy thức xấu hổ muốn chết.

Cả mặt y lẫn cổ cùng lỗ tai đều ửng đỏ, cuối cùng, Hướng Nam thật sự rất gấp rồi, nhưng Trình Nam vẫn đứng ở đây, vô cùng căng thẳng. Nhìn không nổi nữa, y đành xoay đầu cầu xin: “Cậu đứng trong này tôi không làm được, cậu đi ra đi có được không?”

Trình Nam trước này đều có tính thích bảo hộ.

Cậu thấy Hướng Nam đáng thương như vậy cầu xin liền muốn đồng ý, nhưng suy nghĩ một chút, cậu nói: “Muốn tôi đi ra cũng được, chúng ta trao đổi điều kiện đi.”

Trao đổi điều kiện?

Hướng Nam khẽ ngây ra, gấp rồi.

“Cậu nói đi.”

Trình Nam cười: “Tối nay chúng ta tắm chung đi.”

Hướng Nam lại ngây ra, buồn bực.

Nếu đồng ý, vậy mấy chuyện kia sẽ không thể nào tránh được nữa.

Vậy khác gì từ dâng mình lên tới cửa?

Hướng Nam lắc đầu.

“Vậy bây giờ anh tiếp tục nỗ lực đi.”

Nói ra không biết có phải đầu óc mình trở nên có chút biến thái, Trình Nam muốn nhìn thấy bộ dạng của Hướng Nam lúc tiểu tiện.

Hướng Nam rất gấp, y muốn đi nhưng lại đi không nổi.

Sẽ không có chuyện bị ngẹn tiểu đến chết chứ?

Hướng Nam đã nghẹn đến sắp phát điên rồi.

“Chỉ tắm rửa thôi?” Hướng Nam hỏi.

Mắt Trình Nam lập tức lóe sáng.

Hướng Nam trong lòng nghĩ: Cứ đồng ý trước đã, đến lúc đó trốn sau.

(! Thỏ con bị bức nha)

Y đành thỏa hiệp.

Sau khi đi vệ sinh xong trong đầu Hướng Nam liền bắt đầu suy tính kế hoạch bỏ trốn.

Y vừa bước ra liền thấy bà chủ Hủy, bà chủ Hủy giống như đang đặc biệt đợi y, thấy Hướng Nam ra liền hỏi: “Thế nào, lại bị ăn sạch rồi?”

“Không có chuyện đó.”

Đại thúc vừa bị Trình Nam trêu chọc có chút giận dữ bực bội phản bác.

Khóe môi bà chủ Hủy khẽ cong lên.

Cô lại gần Hướng Nam, ngón tay thon dài chọc chọc ngực Hướng Nam: “Anh không cần nói cho tôi biết, Trình Nam vì anh mà bị anh trai tôi đánh cho ra như vậy, loại chuyện kia vẫn xảy ra giữa hai người…..”

Bà chủ Hủy áp sát lại khiến Hướng Nam hơi lùi về sau.

Hướng Nam lắc đầu, bà chủ Hủy bật cười.

“Tôi thật không hiểu mục đích của anh khi cố sức qua lại với mấy đứa chúng nó là gì.” Bà chủ Hủy hỏi y: “Anh muốn đế mấy anh em chúng nó đánh nhau, phá hoại quan hệ nhiều năm nay của bốn gia tộc bọn tôi?”

“Tôi không có qua lại với bọn họ.”

Hướng Nam nhíu mày, y không có ý phá hoại quan hệ của ai cả.

“Anh đã làm với Thường Triết, tên nhóc đẹp trai của anh vì anh mà gây gổ với bọn kia, không cần phải nói cũng biết anh đã bị cậu ta làm rồi đi.” Bà chủ Hủy tựa sát vào y: “Trình Nam anh bảo là chưa làm qua, vậy còn Cao Hách thì sao? Thiếu Kiệt thì sao?”

Hướng Nam nổi cáu.

Y đẩy bà chủ Hủy ra.

“Hôm nay tôi xin phép.”

Hướng Nam không muốn tiếp tục ở đây nghe cô mắng.

“Tìm một người làm chỗ dựa đi.”

Lời bà chủ Hủy nói ra khiến Hướng Nam dừng lại.

Y quay đầu lại.

Bà chủ Hủy nói với y: “Nếu không muốn tiếp tục bị người ta gây khó dễ thì tìm một người để dựa vào đi, chỉ cần người đó đứng ra nói anh là của hắn, những kẻ khác cũng sẽ thức thời. Không cần tiếp tục bị giầy xéo, với anh mà nói đó không phải là chuyện tốt sao?”

“Cảm ơn ý kiên của cô, tôi sẽ suy nghĩ.”

Hướng Nam lạnh lùng hiếm thấy đáp lại.

Y không muốn dựa vào bất cứ ai cả, thế nhưng nhân phẩm thế nào thì bản thân không thể giải thích được, y liền chạy lấy người.

Nhìn y đi vào phòng nghỉ của nhân viên, khóe môi bà chủ Hủy khẽ cong lên.

Lời cô vừa rồi không hề có ác ý.

Nhưng cô lo.

Vì cô nghe thấy Trình Nam nói thích Hướng Nam.

Nếu đám sói con chỉ có ý đùa vui thì còn được, nếu thật lòng, nhóm người thừa kế của các gia tộc sẽ vì đại thúc mà trở nên bất hòa cũng như gây tổn hại đến lợi ích đôi bên, đại thúc sớm hay muốn cũng sẽ trở thành vật hi sinh.

Quan trọng nhất là, Bà chủ Hủy cảm thấy việc tranh giành sẽ ảnh hưởng đến tình cảm từ tấm bé của bốn con sói con, như vậy thì thực không đáng.

Hướng Nam vẫn là thay quần áo, thừa dịp Trình Nam không chú ý mà chuồn đi.

Hướng Nam đi tới bệnh viện.

Y muốn nhân lúc này trốm tới thăm cha mình một chút.

Nhưng khi y đi tới bệnh viện, nhìn thấy người nằm trên giường bệnh không phải cha mình, trong lòng liền lo lắng.

Không phải là…..

Y vội kéo người y tá đang chăm người ở giường bệnh bên cạnh lại/

“Người bệnh lúc trước nằm ở giường này đâu? A? Người bệnh đó đâu?”

Người y tá kia bị y lôi kéo có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng, có vị bác sĩ đi tới giải vây. Vị bác sĩ đó đề nghị y ra bàn trực tra bản ghi chép, Hướng Nam liền chạy vội.

May mắn thay, cha Hướng Nam không phải xảy ra chuyện gì, chỉ là chuyển chỗ mà thôi.

Hướng Nam nghe vậy thì có chút bất ngờ, chuyện chuyển viện lớn như vậy sao y lại không có chút thông tin gì.

Y muốn biết người được chuyển tới đâu nhưng y tá kia không thể trả lời hắn.

Hướng Nam ngây người một hồi lâu, liền gọi điện về nhà.

Trong nhà không có ai bắt máy, Hướng Nam lại đành phải gọi cho hàng xóm.

“Alo?”

Đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, y lập tức nắm chặt lấy ống điện thoại, hỏi: “Dì Lý, mẹ cháu đã về nhà chưa ạ?”

“Là Hướng Nam sao.” Đầu kia đáp: “Sao cháu lại hỏi thế, mẹ cháu hôm qua không phải vừa về chuyển nhà sao?”

“Chuyển nhà?!”

Hướng Nam cả kinh.

Dì Lý liền nói: “Phải, là hôm qua nha, cũng không chuyển đồ đạc gì, chỉ thu dọn một chút quần áo linh tinh, mang mấy đứa em cháu đi nói là qua chỗ cháu để tiện chăm sóc chú Hướng. Dì lúc đó thấy kỳ lạ vì sao cháu lại không về giúp đỡ, thế hóa ra cháu không biết gì về chuyện này sao?”

Hướng Nam nghe vậy, triệt để hoảng hốt.

QQ: Post tạm 1 chương trước kéo mọi người lại tưởng ta tiếp tục biến mất. Có điều lâu không làm nên có hơi gượng 1 chút, mọi người bỏ qua cho nha)

Sẽ tiếp tục post vào cuối tuần!!! <ins class=”adsbygoogle”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.