Thường Triết lên xe nói với Hướng Nam: “Tìm thấy rồi, đồ đạc cứ để trong xe, chúng ta qua đó ở tạm đi.”
“Được!”
Hướng Nam đáp ứng xuống xe, Thường Triết cầm cặp kính mắt mình để ở vô-lăng, suy nghĩ một chút, vươn tay cầm lấy chiếc bánh ga-tô Hướng Nam đặt cho y xuống xe.
Phòng ở là một căn nhà gỗ nhỏ, nằm ven đường.
Có thang nhỏ, có thể là để phòng bị thấm nước, cột chống phía dưới đặt rất cao.
Trước gian phòng là một cái hành lang che mưa rất lớn, ở đó treo một ống dẫn, có nước không biết từ nơi nào dẫn tới.
Hai người đi qua xác định cửa mở được liền đứng chỗ vòi nước, nước dội trôi lớp bùn ẩm ướt dính trên người. Nước này đặc biệt lạnh, lạnh đến mức Hướng Nam run liên tục.
Bài trí trong phòng rất đơn giản.
Một chiếc giường không lớn, phía trên là hai chiếc chăn đơn mỏng được gấp gọn gàng.
Trên bức tường đối diện khung cửa gỗ là hai móc treo áo, trên một chiếc móc áo trong đó treo một sợi dây phơi được quấn gọn.
Trên bức tường phía bên cửa ra vào là một chiếc đèn Thường Triết cắm dây bật sáng, một chiếc bàn thấp kê cạnh tường, hai chiếc đệm, một chiếc thảm lông cũ.
Cả phòng gỗ nhỏ liếc qua là thấy hết.
Thường Triết đi vào không nói hai lời đặt đồ đạc trong tay lên chiếc bàn thấp rồi trút bỏ quần áo ướt sũng trên người.
Y cầm một chiếc chăn đơn khoác lên người, đem hai đầu dây phơi móc lên cửa sổ cùng một cái móc treo trên tường, rồi phơi bộ quần áo bị ướt lên.
“Đại thúc anh còn không mau cởi ra.”
Hướng Nam bị mưa giội, lại bị nước lạnh vừa rồi xối vào, cả người ướt sủng, một trận nóng một trận lạnh, vô cùng khó chịu.
Sắc mặt y thoáng có chút tái nhợt, lắc đầu.
Thường Triết nhíu mày.
“Anh nhanh cởi đồ ra đi, bằng không lát nữa lại cảm lạnh.”
Hướng Nam nghe vậy, vẫn lắc đầu.
Thường Triết biết, đại thúc đang kiêng kị y.
Thường Triết cầm chiếc chăn đơn còn lại trên giường đến cạnh Hướng Nam, nhìn Hướng Nam đề phòng lui về sau, khóe miệng y cong lên.
Y hỏi: “Đại thúc không cởi là đang đợi tôi giúp anh cởi sao?”
Hướng Nam hoảng hốt giương mắt.
Thường Triết đưa chăn đơn đến trước mặt Hướng Nam: “Không phải thì nhanh cởi ra đi. Nếu không bị cảm cũng đừng nhờ cậy vào tôi a.”
Hướng Nam nhận lấy chăn đơn rồi Thường Triết liền xoay người đi về phía chiếc bàn thấp kia.
Hai người vì muốn trở về trước khi trời tối mà trưa chưa ăn gì đã vội đi, lại thêm việc đẩy xe vừa rồi Thường Triết đã sớm đói bụng.
Thường Triết mở hộp bánh ga-tô Hướng Nam tặng y, ngón tay quẹt một lớp kem cho vào mồm. Thường Triết cảm thấy mùi vị không tồi, nói: “Đại thúc chúng ta hôm nay ăn cái này được không?”
Không nhận được câu trả lời, Thường Triết quay đầu lại nhìn, thấy Hướng Nam đã ngồi lên người, quấn chặt chăn đơn, cả người run rẩy.
Lông mày Thường Triết nhíu lại.
“Đại thúc, anh làm sao vậy?” Thường Triết đi về phía y, thấy y cứ run rẩy, người có chút ảm đạm, liền vươn tay luồn vào trong chăn đơn sờ tay Hướng Nam, phát hiện tay đại thúc rất lạnh.
“Đại thúc, anh hình như cảm lạnh rồi.”
Thường Triết áp lại gần y, Hướng Nam vô thức dịch ra. Thường Triết nhìn y như vậy liền đem chăn đơn trên người mình đắp lên người Hướng Nam. Tấm chăn mang theo độ ấm của Thường Triết, Hướng Nam đang rét run kéo kéo rúc vào. Thường Triệt xốc hai tấm chăn đơn lên chui vào vươn tay ôm Hướng Nam vào lòng.
Hành động này của Thường Triết lập tức khiến Hướng Nam căng thẳng.
Hướng Nam muốn đẩy y ra, nhưng lại phi thường tham luyến cơ thể ấm áp của y.
Thường Triết nhìn Hướng Nam phân vân không biết nên làm gì, mỉm cười: “Đại thúc, là anh kêu lạnh tôi mới tặng chăn của tôi cho anh sưởi ấm. Anh sẽ không vô tình như vậy lấy chăn của tôi rồi đạp tôi ra ngoài đi.”
Ý của Thường Triết nhắc nhờ Hướng Nam không được qua sông rút ván.
Suy nghĩ của Hướng Nam bị nói ra, cảm thấy rất xấu hổ.
Hướng Nam chui mặt vào trong chăn, Thường Triết thấy y như vậy, trêu y: “Đại thúc là đang muốn nhìn lõa thể của tôi sao?”
Hướng Nam vốn đang có chút mê man mặt xoạt một cái liền ửng đỏ, y buồn bực ngẩng đầu: “Cậu nói bậy gì vậy.”
Hướng Nam như vậy làm Thường Triết cảm thấy thực đáng yêu.
Y ép chặt cánh tay lại để hai người dựa vào càng sát: “Đại thúc vừa rồi rõ ràng có nhìn.”
“Tôi không có.”
Cơ thể Thường Triết rất ấm áp, Hướng Nam đại thúc có chút lưu luyến.
Y chỉ lắc đầu phủ nhận, hiếm thấy không có giãy dụa chống cự.
“Còn nói dối, chính là có.”
Lời buộc tội của Thường Triết làm Hướng Nam cảm thấy bất đắc dĩ. Cánh môi Hướng Nam khẽ mở, đôi mắt mờ hơi nước rấy có ý kiến liếc Thường Triết. Thường Triết bị y liếc một cái, ba hồn lập tức không thấy bảy phách, thân dưới của y cư nhiên khẽ ngẩng đầu.
Hướng Nam cũng nhận thấy sự thay đổi của cơ thể Thường Triết.
Y có chút đề phòng.
Thế nhưng nhìn Thường Triết vẻ mặt bình tĩnh lại không giống, y không dám khẳng định.
Tay Thường Triết buộc chặt thêm vào phần, nói với Hướng Nam: “Đại thúc, tôi rất đói rồi, cái bánh ga-tô kia ăn trước có được không?”
Hướng Nam nghe y nói vậy, tim thoáng cái thả lỏng.
Thường Triết còn nhớ mình đói muốn ăn, Hướng Nam nghĩ sự phản ứng của thân thể vừa rồi có thể là ảo giác của mình.
“Được.” Hướng Nam lên tiếng trả lời.
Thế nhưng Hướng Nam lại không hề động đậy.
Y áp sát bên tai Hướng Nam: “Nhưng tôi rời đi đại thúc sẽ bị lạnh đó.”
“Nhưng cậu không phải rất đói sao?” Hơi thở của Thường Triệt phả lên tai Hướng Nam làm đại thúc vô thức co người lại. Đại thúc nói: “Tôi vẫn ổn, không sao.”
“Ừm.”
Thường Triết gật gật đầu, cánh tay ôm lấy Hướng Nam của y buông lỏng.
Hướng Nam nghĩ y định lại kia ăn đồ, vươn tay định lấy tấm chăn trả cho y, không ngờ hai tay y đột nhiên vòng qua khửu chân cùng lưng Hướng Nam, ôm cả người Hướng Nam lên.
“Cậu làm gì vậy?”
Hành động của Thường Triết làm Hướng Nam căng thẳng. Hướng Nam giãy dụa. Trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành dù sao cũng có chút nặng, Thường Triết thiếu chút nữa là buông tay. Y bước nhanh đến chỗ chiếc bàn thấp đặt Hướng Nam xuống, nói: “Không phải đã nói rồi sao? Tôi rời đi đại thúc sẽ lạnh.”
“Thế nhưng…..”
Thế nhưng cũng không cần như vậy.
Một phen hảo ý của Thường Triết đối với Hướng Nam mà nói kỳ thực là một phen sợ hại. Hướng Nam cũng không biết mình có nên oán giận hay không. Cuối cùng, Hướng Nam vẫn là không nói.
Hộp đựng bánh ga-tô bị ướt, thế nhưng bánh ga-tô thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thường Triết quấn chăn đơn quanh mình, vươn tay quét một lớp cho vào một, đôi mắt tnh xảo vui vẻ híp lại, y gật đầu: “Ngon.”
“Đại thúc anh cũng thử xem.”
Thường Triết lại quét một lớp đưa đến trước mặt Hướng Nam. Hướng Nam lắc đầu, Thường Triết nhíu chặt mày.
Y kiên trì đưa đến, Hướng Nam đối lại ánh mắt Thường Triết. Thường Triết không đeo kình, con ngươi xanh nhìn qua lãnh liệt hơn so với bình thường.
Hướng Nam lại lắc đầu.
Lớp kem trên tay Thường Triết dính lên môi đại thúc.
“Đại thúc không muốn chia sẻ hạnh phúc với tôi sao?”
Thường Triết kiên trì như cũ, y nhìn qua có điểm mất hứng.
Bị Thường Triết mà mình luôn coi là trẻ con nói như vậy, lòng Hướng Nam đại thúc có chút mềm.
Y khẽ nhướn mi mở miệng tiến lại, sắc mặt Thường Triết hòa hoãn lại, ngón tay khẽ đưa ra. Lúc chạm tới cánh môi mềm mại của Hướng Nam, một luồng nhiệt chạy xuống bụng dưới Thường Triết. Màu xanh trong mắt Thường Triết lập tức trầm xuống.
Hướng Nam nhắm mắt, hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi này của Thường Triết.
Y ngậm lấy ngón tay Thường Triết, nhấm nháp. Thường Triết nhìn chằm chằm động tác của môi y, cảm thấy lưỡi khô miệng nóng, nhịn không được đưa tay về phía trước, đầu ngón tay chạm phải đầu lưỡi Hướng Nam. Hướng Nam cùng Thường Triệt ngẩn người, Hướng Nam ngước mắt, thấy ánh *** ngập tràn trong mắt Thường Triệt liền cả kinh. Y vội vàng lùi lại, không ngờ động tác của Thường Triết nhanh hơn, lập tức đè y dưới thân. Y hoảng sợ.
“Cậu buông tôi ra.”
“Vì sao…. phải buông ra?”
Hơi thở tình sắc nhiễm đầy thân, đôi mắt xanh của Thường Triết cũng sâu thêm vài phần.
Y áp lại gần Hướng Nam, vươn lưỡi liếm phần kem còn dính lại trên môi Hướng Nam.
Y liếm liếm môi, kề bên tai Hướng Nam nhỏ nhẹ nói: “Môi đại thúc thực ngon.”
Trên mặt Hướng Nam khí nóng bốc hơi. Y giãy dụa đẩy Thường Triết muốn ngồi dậy, ai ngờ Thường Triết nắm lấy hai cánh tay y, ha ha cười thuận thê kéo y một cái. Lúc Hướng Nam hồi phục lại thần trí phát hiện mình ngồi vắt ngang trong lòng Thường Triết, cảm thấy có chút giống cưỡi hổ nam hạ.
Lưng Thường Triết dựa vào tường, chăn trên người Hướng Nam bị y kéo xuống. Làn da mật ong lộ ra trong không khí lạnh léo khẽ run, hai điểm trước ngực Hướng Nam bì ánh nhìn thiêu đốt của Thường Triết mà khẽ dựng thẳng.
“Cậu đừng có nhìn….”
Một người đàn ông bị người khác nhìn chằm chằm trắng trợn như vậy, Hướng Nam cũng không biết nên che người mình hay là che mắt đối phương.
Y định nhấc người, lại bị Thường Triết đè xuống. Tay không cẩn thạn chạm phải nơi cực nong đang chờ phân phó của của Thường Triết, Hướng Nam vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cầm chăn muốn che khuất mình lại, nhưng lại bị Thường Triết kéo ra.
“Thường Triết, cậu không nên như vậy.”
Hướng Nam mong Thường Triết có thể buông y ra, quay đầu lại là bờ.
Thế nhưng trong đôi mắt xanh của Thường Triết tràn đầy dục hỏa, không thể nào buông y ra nữa rồi.
“Đại thúc….” Thanh âm Thường Triết có chút thanh đổi, trầm thấp khàn khàn, y nói: “Chúng ta tiếp tục ăn bánh ga-tô có được không?”
Lời Thường Triết làm Hướng Nam khẽ ngẩn người.
“Cậu….”
Lời Hường Nam vào lúc tay Thường Triết vươn tới chạm lên môi y liền ngừng lại.
Đầu ngón tay Thường Triết dính một mảng kem lớn, đưa đến trước môi Hướng Nam, ý tứ này là đang rõ ràng vô cùng.
“Tôi không muốn….”
Hướng Nam lắc đầu, khóe miệng Thường Triết khẽ cong lên, kem trên ngón tay quét lên đầu nhũ của Hướng Nam. Nơi mẫn cảm bị khẽ chạm, Hướng Nam không khỏi run rẩy.
Hướng Nam đột nhiên co người, bàn tay ôm vòng qua eo Hướng Nam của Thường Triết xoa nhẹ phần lưng mềm dẻo của Hướng Nam làm đại thúc khẽ cong người lên. Đầu lưỡi y nhẹ chạm vào đầu nhũ của Hướng Nam, cả người Hướng Nam căng cứng, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.
Phản ứng của Hướng Nam lọt vào trong mắt Thường Triết chính là đại ái.
Môi y dán lên nhũ tiêm của Hướng Nam, đem kem cùng nhũ tiêm nho nhỏ hút vào trong miệng.
Đầu lưỡi linh hoạt ti mi dò xét nhấm nháp. Hướng Nam bị hút đến tê dại, dần dần, thân dưới cũng ngẩng đầu.
“Thường Triết….” Tay Hướng Nam bám lấy vai Thường Triết.
Y cúi đầu, con mắt mờ sương xấu hổ nhìn Thường Triết đang lưu luyến trước ngực y. Thường Triết ngước mắt bị ánh mắt đó của y kích thích, nẩng đầu lên, đè đầu đại thúc xuống áp môi lên.
Khong miệng của Hướng Nam bị đầu lưỡi linh hoạt tùy ý liếm láp. Lưỡi y tránh né sự dây dưa của Thường Triết. Nước bọt chảy ra bị Thường Triết hút vào toàn bộ, cơ thể vốn rét run trở nên nóng bừng. Hướng Nam không thở nổi, ngực kích động phập phồng. Cơ thể y càng ngày càng nóng, hai tay bắt đươhc bàn tay đang đùa giỡn điểm nhỏ của mình của Thường Triết. Thường Triết biết y sắp chịu không nổi, liền buông y ra.
Môi Thường Triết lui ra, Hướng Nam vội vàng thở gấp. Sắc mặc y đỏ ửng, không chỉ mặt, ngay cả người y cũng nhiễm một màu đỏ hồng nhàn nhạt.
Y muốn thoát khỏi vòng tay của Thường Triết, không ngờ nơi yếu ớt phía dưới lại bị Thường Triết nắm lấy.
“Không nên….”
Dưới sự đùa bỡn thuần thục, khoái cảm từng dợt lại từng đợt, phía trước không ngừng tràn ra *** dịch. Kĩ thuật cao siêu của Thường Triết khiến thắt lưng y như nhũn ra.
Thường Triết không có để Hướng Nam như vậy tiết ra, mà lại vươn tay quét một lớp kem trên bánh ga-tô đến trước y.
Hướng Nam lúc này hai mắt đã mơ màng, lộ ra hơi thở ***.
Kem tươi đưa đến trước mặt y, y chỉ nhìn một cái, lắc đầu cự tuyệt. Miệng cửa đột nhiên bị ngón tay Thường Triết xẹt qua, cả người y mạnh chấn động, thiếu chút nữa rên thành tiếng.
“Đại thúc, anh thực quá đáng đó.”
Kẻ xấu Thường Triết trước tiên cáo trạng oán giận, kéo cằm Hướng Nam khiến y cúi đầu xuống.
“Tôi vất vả như vậy đút cho anh, anh lại cứ cự tuyệt tôi.” Mắt Thường Triết áp lại gần.
“Anh nói, anh đánh ghét như vậy…. “ Y nhỏ giọng: “Tôi lần này nên bôi chỗ kem này vào chỗ nào của anh?”
Đại thúc nghe vậy hoang mang đối mắt với Thường Triết. Lúc y nhìn thấy tia đùa bỡn trong đôi mắt xanh của Thường Triết, y hít một ngụm khí lạnh, cả người lập tức kinh hoàng căng cứng.
P/s: Chương tiếp theo là gì nhỉ? chớp chớp À mà, sạc pin của ta vừa cháy. Chương này làm chưa sửa lại được mấy, mọi người thấy lỗi thì com báo ta nhớ ^^ <ins class=”adsbygoogle”