Tôi đẩy cửa vào lớp. Thật sự vô cùng bàng hoàng khi chẳng trông thấy một bóng ma nào ở trong lớp cả. Cả bọn ấy rủ nhau qua sân đa năng khu B hết rồi! Qua đấy xem Vũ Thiếu Gia học thể dục. Thử hỏi có ai rảnh như bọn đấy không chứ?
Trống điểm vào mà chả một đứa nảo lếch xác về lớp. Ấy thế là giáo viên vào dạy mỗi mình tôi, tội nghiệp. Cũng vì miếng ăn mà thầy không tố cáo với hiệu trưởng bọn cậu ấm cô chiêu ấy. Vì báo với hiệu trưởng thì xác định một giáo viên nghèo như thầy mất việc như chơi. Chưa kể bị phụ huynh làm khó. Đúng là tôi càng ngẫn càng thấy nơi này chỉ có thầy với tôi cùng chung cảnh ngộ lạc vào chốn phú quý này.
Giảng cho tôi hết bài. Thầy buông cây thước xuống bàn thở dài.
Xong, cất giọng não nề.
” còn mỗi mình em.”
Tôi cho sách vở vào cặp, ngước lên nhìn vẻ mặt buồn bã của thầy. Mà thấy tức mình cái đám kia. Tôi mà là hiệu trưởng thì bọn oắt chết chắt.
” Em không bỏ tiết đâu”
” Thầy thật sự rất vui vì em không bỏ tiết. Còn một người thầy cũng nhất định sẽ dạy.”
Nói rồi thầy vớ lấy khăn lau, lau bảng.
Tôi đứng im nhìn thầy. Càng lúc càng cảm thấy ngưỡng mộ. Thông thường còn dưới nửa lớp thì chã ai muốn dạy đâu. Người ta không phải hèn mà không dám báo. Tất cả là vì miếng ăn, có câu còn nói ” chấp nhận sự thật đôi khi là hạnh phúc” vì vậy chắc có lẽ thầy đang chấp nhận sự thật. =)))
Thầy cứ lau, tôi cứ ngắm. Khung cảnh vô cùng lãng mạng. Và sẽ chẳng có gì đáng nói khi đột nhiên có tiếng ai đó kêu tôi bằng chất giọng MAX to.
” tầng trệt….”
Ôi! Không cần quay sang tôi cũng biết đó Là ai. Không thèm nhìn. Cũng chẳng thèm nói. Tui hất cánh tay ra. Nhưng bị ai đó nắm chặt cổ tay.
” Tầng trệt. Đi đâu cũng gặp cậu. Có duyên hay có ý gì đây?”
Tôi ngớ người ra nhìn hắn. Tên này đẹp trai riết khùng hay sao í. Nghĩ sao tình cảnh này kêu tôi có ý.
Cố gỡ tay ra. Tôi mạnh miệng nói.
” Cậu đi đâu đây mà đòi gặp tôi, đây là lớp tôi đấy nhé!”
Bỗng hai tai ai kia đỏ tấy lên. Đến độ thẹn quá hóa giận.
” Đồ tầng trệt”
Dứt lời, đi thẳng thẳng luôn. Để tôi lại ngớ ngẩn với cái từ tầng trệt.
Tôi quay sang nhìn thầy, thầy cũng nhìn tôi chăm bẵm.
” Em quen cậu ta ư?”
” Em không quen, cậu ta là ai?”
“Cậu ta là Vũ Thiên Bảo”
Quái, cái gì? Thằng oắt này là Vũ Thiên Bảo đó ư? Trời! Tôi được hốt bôi hàng đầu nói chuyện cơ đấy. Có nên hạnh phúc không đây. Mà… nếu hắn ta là Vũ Thiên Bảo thì Bối Diệp Hân tôi đây xin đầu hàng rút lui. Tuyên chiến nữa thì không khéo bọn fan nó phanh thây tôi ra thành nghìn mảnh.
Thấy tôi suy nghĩ gì mà mặt mày đăm đăm. Thầy chợt lấy ngón trỏ ấn ấn vào trán tôi.
Tôi thoát khỏi cái suy nghĩ trợn mắt nhìn ngón tay thon dài trên trán mà muốn lẹo luôn con mắt.
” Lòi mắt em luôn rồi!”
Thầy đang nhìn tôi bổng phồng má rồi buôn ra một tràng cười.
” Nhìn mặt em kìa! Điêu chết đi được!”
Tôi đỏ mặt vì ngượng.
” Ơ..”
Thầy gõ vào đầu tôi một cái. Rồi xách cặp ra khỏi lớp. Không quên để lại cho tôi một từ nhẹ tênh như gió đầu thu.
“Ngốc”
_________
Thơ thẩn nhớ đến cái gõ đầu của thầy khi sáng mà tôi chẳng để ý đến tiếng gọi tóe lửa của Chu Trương Hy.
Đến khi con nhỏ nắm tóc tôi giật giật tôi mới định thần lại.
Nó hét vào mặt tôi bằng công sức vô cùng lớn.
– Bị sao vậy? Cậu thẩn thờ vậy kìa! Người ta đến mà cứ như không thấy ấy.
– Ơ… không có gì…
– Thật không đến. Cứ như bị tương tư anh nào vậy!
– Làm… làm gì có chứ!
Trương Hy nhìn tôi nghi hoặc.
– Thật không?
Tôi gật đầu lịa lịa.
– Thật! Thật!
Nó bổng đặt tay lên vai tôi, vẻ mặt khá nghiêm trọng. Làm tôi hơi run run. Nhưng sớm bị tan biến bởi cái tiếng rên rú lên của nó.
– Thật là… cậu đậu vào đó làm gì. Mà không kiếm một anh đẹp trai nhà giàu mà quen, rồi còn làm mai bạn ảnh cho tớ nữa! Ghét cậu ghê. Đồ Hân Hân ngốc. Tớ ghét cậu.
Quái thế hóa ra nó hỏi tôi bằng gương mặt ấy suy cho cùng cũng vì kiếm bạn trai ư? Hy ơi là Hy cậu bớt bớt thèm trai lại giúp tôi. Trời ạ! Tui khổ quá mà!!!
______