Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 43



Edit: Thanh Hưng

Bé khỉ nhỏ bật khóc thét lên kia rất nhanh đã bị y tá ôm trở về phòng trẻ mới sinh, bóng lưng y tá đã biến mất ở cửa ra vào rồi mà Đường Viên vẫn còn có thể nghe được tiếng khóc non nớt lại vang dội của bé. Vì sinh non, khỉ con nhăn (di.da.l.qy.do) nhúm còn nhỏ hơn những đứa trẻ khác một vòng, vì vậy bé còn phải ngây ngốc mấy ngày trong lồng kính cho trẻ mới sinh.

Buổi tối Đường Viên từng chút từng chút uống hết một bát cháo, nơi vết mổ vẫn còn rất đau, cô chau mày, Lê Họa lập tức khẩn trương rung chuông gọi bác sĩ vào.

Bác sĩ nói sau khi hết thuốc tê thì vết mổ bị đau là chuyện bình thường, bảo cô không cần quá khẩn trương.

Nửa đêm Đường Viên lại vì đau mà tỉnh lại một lần, đêm khuya yên tĩnh, cô nằm ở trên giường nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng mềm mại trên ngọn cây núp sau một tầng mây thật mỏng, cả sân bệnh viện trống trải cũng tối đen như mực.

Bỗng dưng, cô lại nhớ đến Dung Giản.

Cô rời khỏi Dung Giản đã hơn nửa năm, trong hơn nửa năm này, thật ra thì cô rất ít khi nhớ tới Dung Giản, cũng không nhận điện thoại của Dung Giản.

Trước kia Đường Viên luôn cho là cô sẽ luôn luôn thích Dung Giản, cho dù không nhận được bất kỳ đáp lại nào.

Sau này cô mới ý thức được, cứ mãi nhón chân lên thật quá đau quá mệt mỏi.

Cô vẫn không nói cho Dung Giản chuyện mình mang thai, giống như đã quyết định không liên lạc nữa, cô không muốn lại bởi vì tiểu bảo bảo mà ở chung một chỗ với Dung Giản.

Đường Viên đưa tay kéo chăn, nằm trên giường thật lâu mới trầm trầm ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau Đường Viên còn len lén đi tới phòng trẻ mới sinh nhìn khỉ con của mình, cô vừa liếc nhìn đã nhận ra khỉ con trong đám tiểu bảo bảo kia, bởi vì bé xấu xí.

Đường Viên cách cửa sổ thủy tinh nhìn bé thật lâu, cuối cùng cô quyết định đổi lại tên cho khỉ con của mình —— bịch đường.

Hi vọng khỉ con có thể giống như bịch đường trắng trắng mềm mềm.

***

Như Đường Viên mong muốn, tiểu bịch đường từng chút từng chút một lớn lên

Bảy ngày sau, lúc Đường Viên xuất viện thì tiểu bịch đường của cô đã biến thành một tiểu bảo bảo trắng noãn.

Bịch đường quá nhỏ, tạm thời Đường Viên và Lê Họa không dẫn bé trở về thành phố lúc trước mà vẫn còn ở lại bên này.

Vẫn luôn là Lê Họa chăm sóc cho tiểu bịch đường.

Bịch đường là một tiểu bảo bảo đặc biệt ngoan ngoãn, sau này Đường Viên vẫn còn phải đi học, Lê Họa vẫn luôn cho bé uống sữa bột, bé cũng ngoan ngoãn uống…, hoàn toàn không kháng cự.

Mỗi lần Đường Viên chạy tới phòng trẻ nhìn bé, bé đều nhắm mắt nằm ở trong giường trẻ con thở to ngủ, giống như tiểu thiên sứ, chỉ có đói bụng hoặc là không thoải mái mới có thể khóc hai tiếng, tiếng khóc non nớt vang lên làm cho trái tim Đường Viên cũng mềm nhũn.

“Oa ——”

Nghe được tiếng khóc, Đường Viên từ trên ghế bật (lqd) dậy, đưa tay cầm lên bình sữa luống cuống tay chân cho sữa bột vào, rót nước ấm, dùng sức lắc mấy cái rồi chạy vào phòng trẻ.

Tối ngày hôm qua Lê Họa ra nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại cô và tiểu bịch đường.

Bịch đường mặc quần áo liền thân màu lam nhạt nằm ở giữa giường trẻ con.

Bé nhắm mắt lại, vung cánh tay nhỏ trắng noãn khóc lên, lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt, ướt nhẹp đến nỗi dính cả vào nhau.

Đường Viên cẩn thận từng li từng tí ôm bé từ trong giường trẻ con ra, vụng về mà vỗ vỗ lưng của bé.

Thân thể tiểu bảo bảo rất mềm mại, cô ôm giống như là không có sức nặng gì.

Cô vừa đụng đến bịch đường, bịch đường cũng ngừng khóc, ngậm núm vú cao su nháy mắt nhìn cô, vì mới vừa khóc, ánh mắt của bé đen nhánh, vương nước mắt, trong suốt mà sáng ngời.

Đường Viên bị bé nhìn làm cho cả trái tim cũng dịu dàng, cô nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay mềm mại của tiểu bảo bảo, cúi đầu hôn lên lông mi ướt nhẹp của bé: “Ngủ ngon, tiểu bịch đường.”

Uống xong sữa bột khỉ con ngoan ngoãn bị cô thả vào trong giường trẻ con, vậy mà ngón tay Đường Viên vừa rời khỏi người, bé lập tức há mồm, “Oa”  một tiếng lại khóc nữa.

Đường Viên dụi mắt, đứng ở bên giường trẻ con, đưa ngón út ra chạm nhẹ vào lòng bàn tay béo mập của bịch đường một cái, tiểu bịch đường lập tức cuộn ngón lên tay, nắm thật chặt ngón út của cô.

Đường Viên đứng ở bên giường trẻ con, kiên nhẫn chờ sau khi bé ngủ mới cẩn thận từng li từng tí rút ngón tay của mình ra, trong nháy mắt đầu ngón tay vừa được rút ra, bịch đường lại khóc nữa.

Lặp lại nhiều lần.

Cuối cùng, Đường Viên ngồi ở bên giường trẻ con vừa ngáp vừa viết luận văn, một cái tay còn bị bịch đường siết, cô chỉ có thể gõ chữ bằng một tay.

Cô giống như kẻ trộm, chỉ có thể đợi bịch đường ngủ thật say mới tranh thủ thời gian dùng hai tay gõ mấy chữ.

Cố tình là tiểu bịch đường ban ngày đã ngủ nhiều, nên buổi tối còn rất có tinh thần, ngủ một lát tỉnh một lát, vừa mở mắt đã khóc muốn nhìn thấy cô, cuối cùng Đường Viên cũng không biết cô viết cái quỷ gì nữa.

Lúc trời sắp sáng, rốt cuộc bịch đường cũng ngủ thiếp đi, Đường Viên cũng mệt mỏi trực tiếp nhào vào trên giường.

Sau khi tỉnh ngủ, cô kiểm tra lại luận văn tối hôm qua viết một lần, nói thật nếu như không phải là đến hạn, cô cũng ngại phải đưa cho giáo sư.

Đường Viên cảm giác, cô thật sự nhìn lầm tiểu bịch đường rồi.

Bé không ngoan chút nào, thật quá dính người, quá đáng sợ!

Không biết có phải là đã quen với việc nhìn thấy cô hay không, hiện tại chỉ cần một lát mà bịch đường không thấy cô là bé sẽ khóc ầm lên. Trong khoảng thời gian này Đường Viên gần như ôm bé không rời tay, học xong các loại phương pháp ôm trẻ nhỏ.

Chỗ tốt duy nhất chính là, cô cố gắng giảm lâu như vậy đều không hết thịt, rốt cuộc cũng bị tiểu bịch đường giày vò mà giảm được rồi.

Cô gầy, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Nửa tháng sau, Đường Viên nhận được phản hồi của thầy hướng dẫn.

Lão giáo sư nghiêm cẩn rất không hài lòng với luận văn của cô, đối với viẹc cô trốn học lâu như vậy lại càng không hài lòng. Cuối điện thư, lão giáo sư còn nói thẳng, nếu cô mà tiếp tục như vậy nữa thì cuối kỳ sẽ bị đánh trượt.

Đường Viên nghiêm túc trả lời lại điện thư của giáo sư, biểu đạt cô vô cùng áy náy.

“Khóc bao!” Đường Viên quay đầu lại liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên đang nằm khò khò ngủ say ở trong giường trẻ con, đưa tay chọc vào cái bụng béo mập của bé một cái, khóc bao nháy nháy mắt giống như là muốn tỉnh, Đường Viên vội vàng thu hồi ngón tay của mình, vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ trái tim.

Thật ra thì giáo sư nói không sai, sắp tới cô thật sự phải trở về trường học một chuyến rồi.

Đường Viên gọi điện thoại cho Lê Họa, hỏi bà đại khái khi nào trở lại, cô định mấy ngày tới sẽ trở về.

Từ bên này lái xe đến trường học Đường Viên mất tận mấy giờ, Đường Viên sợ tiểu bịch đường ngồi xe không thoải mái, cố ý ôm bé đi mua không ít đồ chơi, định trên đường đi sẽ dụ dỗ bé chơi đùa.

Lên đường ngày ấy, Đường Viên che phủ tiểu bịch đường cực kỳ chặt chẽ, ôm bé ngồi vào trên ghế sau.

******

Sau khi kết thúc hội nghị video dài đến 3h, Dung Giản khép máy vi tính lại, theo thói quen liếc mắt nhìn căn nhà đối diện.

Căn nhà kia vẫn trống rỗng, không có hơi người.

Lúc trước chỉ hỏi thăm đơn giản một chút đã trở về rồi, anh vốn cho là chuyện giống như giáo sư Đường nói, Đường Viên thi cuối kỳ xong, Lê Họa dẫn cô đi chơi mấy ngày.

Không ngờ, tới tận lúc trường học đi học mà Đường Viên vẫn còn không trở lại.

Anh thường tới đây, qua mấy lần, vị lão thái thái từ mi thiện mục đối diện nhà Lê Hoạ cũng quen anh, thỉnh thoảng sẽ tới đây tán gẫu với anh một lát.

Vừa lúc gần đây lão thái thái muốn chuyển nhà, Dung Giản dứt khoát mua luôn căn nhà này dùng để ôm cây đợi thỏ.

Trong khoảng thời gian này gần như mỗi tuần anh đều bay tới bay lui giữa hai thành phố, công việc bên kia nhất thời (di.da.l.qy.do) không dừng lại ngay được, bên này anh lại lo lắng ngày nào đó Đường Viên đột nhiên trở lại.

Mấy tháng, con thỏ đối diện vẫn chưa có dấu hiệu trở lại.

Trong thời gian này Dung Giản cũng gọi điện thoại cho Lê Họa mấy lần, Lê Họa đều không nhận.

Dung Giản nặng nề dựa vào ghế dựa, cầm ly cà phê trên bàn lên uống một hớp.

Anh giơ tay lên xem đồng hồ, buổi chiều anh phải trở về thành phố C.

Trong lúc lơ đãng, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dung Giản vội vàng đặt cái ly lên trên bàn rồi đứng lên, ngay cả cà phê nóng bỏng sóng sánh một cái vẩy vào trên tay anh anh cũng không có cảm giác gì.

Ngoài cửa sổ, một chiếc xe màu trắng đang lái tới phía này, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước cửa căn nhà đối diện kia.

Sau khi cửa xe phía ghế lái mở ra, một người phụ nữ tóc dài cao gầy xuống xe, trực tiếp đi về phía chỗ ngồi phía sau.

Cho dù rời đi rất lâu, Dung Giản vẫn nhận ra là Lê Họa.

Người ở chỗ ngồi phía sau hẳn là Đường Viên?

Dung Giản cả kinh, cô ngã bệnh ư?

Sau khi cửa xe mở ra, Dung Giản thấy Lê Họa đưa tay ôm một bọc màu lam nhạt từ trong xe ra, bà đưa lưng về phía anh, đôi tay ôm vật kia, còn ôm chặt, Dung Giản không thấy được rõ ràng lắm.

Ngay sau đó, Đường Viên xuống xe.

Mấy tháng không gặp, cô đã gầy đi rất nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.