Đại Minh Tinh Là Chồng Tôi!

Chương 9: Tiết kiệm để lấy chồng



Bữa ăn cứ vậy diễn ra trong êm đẹp, Trình Nhất Dương vì cô mà cũng ăn uống đầy đủ hơn rất nhiều. Cẩm Nhiên hài lòng cười với anh một nụ cười ngọt, cô muốn anh mãi như vậy, dù có cô ở bên cạnh hay không thì cũng biết chăm sóc bản thân thật tốt.

– Nhất Dương, anh phải chú ý đến sức khỏe của mình.

– Ừm, tôi biết rồi.

– Nhất Dương à, tôi muốn uống trà sữa.

– Cũng giỏi nói sang chuyện khác quá nhỉ.

– Hì, chúng ta đi mua trà sữa được không?

Trình Nhất Dương gật đầu, gọi phục vụ ra để trả tiền phần ăn. Cẩm Nhiên đu theo anh tới quán trà sữa, thích thú ngắm nhìn menu rồi gọi một ly truyền thống full topping. Đôi mắt cún con ngước lên nhìn anh vô tội.

– Nhất Dương, tôi nghèo lắm.

Nhất Dương thật chỉ biết cười trước dáng vẻ của Đại tiểu thư nhà họ Lục, con gái cưng của ông trùm ngành giải trí lại dám nói bản thân không có tiền, đúng là mất hết liêm sỉ mà.

– Tôi không mang theo tiền.

– Đừng có mà như vậy, tôi không có tiền đâu. Tháng này đi làm còn chưa lãnh lương cơ. Mà có lãnh lương thì cũng phải chi trả cho tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền đồ ăn hàng ngày nữa. Thật là rất khổ sở,…

Nhìn xem cô đang ra dáng bản thân rất nghèo cơ đấy. Rõ ràng nhà đó là của cô, đứng tên cô, tiền điện nước mỗi tháng cũng đều thu tại YB Entertaiment, tiền ăn mỗi ngày cũng được lão Lục chuyển vào tài khoản một con số lớn chứ không hề giống những gì cô nói. Nhất Dương biết bản thân không nói lại nên cũng ngoan ngoãn đưa tiền cho nhân viên quán trà sữa, dây dư ở đây một hồi, anh sợ bản thân sẽ bị bại lộ thân phận mất.

Lục Cẩm Nhiên nhận được ly trà sữa thì cười đến híp cả hai mắt. Cô đưa cho Nhất Dương uống trước nhưng anh lại từ chối không uống. Biết anh khó tính trong mấy vụ này nên cô cũng không cố gắng làm gì, tự mình uống hết ly trà sữa đầy ụ.

– Cô đúng là rất mưu mô.

– Không có, tôi chỉ là đang tiết kiệm để sau này lấy chồng còn có tiền lo lắng cho gia đình.

– Ai lấy nổi cô?

– Yaaa, anh im cái miệng anh coi. Tôi mà ế suốt đời là do cái miệng của anh đấy.

– Nhảm nhí, đi thôi, tới trường quay.

Cẩm Nhiên bĩu mỗi chạy theo sau anh, chân dài nên anh cứ ung dung đi trước, còn chân ngắn như cô thì chỉ biết xách váy chạy theo sau đến mệt lả.

Chạy lịch trình quay quảng cáo cũng đến tận 11 giờ đêm. Nhất Dương sau khi lên xe liền mệt mỏi ngã người dựa vào ghế nhắm mắt lại. Cẩm Nhiên đưa mắt khẽ nhìn anh, cô lấy chiếc áo khoác của mình đặt lên người anh một cách nhẹ nhàng. Nhưng lại vô tình làm anh thức giấc.

– Xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của anh rồi.

Nhất Dương nhìn chiếc áo bông trên người mình liền khẽ cười. Anh ngồi dậy khoác áo lên người cô.

– Tôi không yếu đuối vậy đâu, lo giữ ấm cho cô đi!

– Tôi cũng không yếu đuối…ắt xì…

Anh bật cười khoác áo chặt lên người cô. Tài xế dừng xe lại trước cửa nhà, Cẩm Nhiên vội lao xuống xe. Ban nãy Nhất Dương nhìn cô với ánh mắt rất bức người, cảm giác như nóng rực vậy. Nhất Dương nhìn theo bóng dáng cô không khỏi nhếch mép. Xe chạy tiếp quay trở về nhà anh, Nhất Dương xuống xe không quên nhìn tài xế riêng của mình.

– Ngủ ngon nhé, ngày mai tôi tự đi xe.

– Dạ vâng.

Cả căn biệt thự rộng lớn lại chỉ riêng một anh ở. Nhất Dương mệt mỏi bỏ lên lầu tắm rửa, quay trở ra lại nhận được tin nhắn từ cô.

“Anh về nhà chưa?”

Đôi môi mỏng cong lên một đường dài ấn vào số cô gọi đi. Bên kia vừa đổ đến hồi chuông thứ hai đã bắt máy.

“Alo?”

– Sao cô còn chưa ngủ?

Cẩm Nhiên bên kia cắn cắn môi, không lẽ cô nói rõ là cô lo cho anh? Hay là nói anh chưa ngủ làm sao cô có thể ngủ?

“À…tại bận coi phim. Bộ phim mới ra này rất hay…”

– Phim tôi đóng sao?

Màn hình rõ ràng là đang chiếu khuôn mặt đẹp trai của Trình Nhất Dương nhưng cô lại một mực phũ nhận.

“Anh ảo tưởng ư? Tôi là coi phim Bẫy Tình!”

– Bẫy Tình là bộ phim mới ra sao? Ra mắt từ năm ngoái là mới ư?

“Tôi thích nói thế, cúp máy đây!”

Chưa kịp nói gì thêm thì Cẩm Nhiên đã tắt máy. Nhất Dương nhìn điện thoại khẽ cười rồi ném qua một bên tiếp tục lau đi mái tóc ướt sủng của mình.

Cẩm Nhiên ngồi trên giường chăm chú xem bộ phim mới ra mắt của Nhất Dương. Bộ phim đã đóng máy từ năm trước nhưng bây giờ mới khởi chiếu. Dạo này bận rộn như vậy cũng là do anh phải chạy quảng bá cho bộ phim này.

“Em đã từng nghĩ đến cảm xúc của mình đối với tôi là gì chưa?”

Đây là câu thoại của anh, chẳng hiểu sao khi nghe câu nói này cô lại cảm thấy rất lạ. Dường như cô chưa bao giờ muốn xác định rõ ràng cảm xúc của mình đối với anh là gì? Chạy trốn cảm xúc ư? Cô không có. Chỉ là cô không nghĩ đến.

– Cảm xúc của mình đối với anh ấy là gì nhỉ?

Suy nghĩ một chút thì cô lại tự cười chính mình. Nhất Dương là người của công chúng, anh ấy làm gì cũng phải nghĩ đến người hâm mộ. Liệu xác định rõ cảm xúc thì cô có được thỏa mãn cảm xúc đó không? Điện thoại lại reo lên một lần nữa. Cẩm Nhiên nhìn màn hình hiện hai chữ mama liền thay đổi sắc mặt.

– Gì vậy? Không phải là biết mình không ngủ mà ngồi tương tư tào lao chứ?

– …

– Hay nhà mình bị mẹ gắn trộm camera?

Nhìn xung quanh cuối cùng vẫn là phải bắt máy. Giọng bà Lục trầm ấm bên kia vang lên.

“Chị quên bà già này rồi đấy à?”

– Ơ…sao vậy mẹ?

“Giờ này còn chưa ngủ?”

– Con đang ngủ chẳng phải là bị mẹ gọi dậy sao?

“Tối mai về nhà ăn cơm cho tôi, chị hay lắm rồi. Đâu còn cần cái nhà này nữa?”

– Ơ kìa mẹ…để mai con về.

“Mang cả con rể về đây!”

– Con rể nào mẹ, con đã bảo là chưa muốn yêu đương cơ mà.

*tút tút*

– Ơ kìa mẹ…mẹ…sao lại tắt máy của con?

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Mở hộp thoại mà cô muốn cắn lưỡi.

“Không có con rể thì thôi đừng về!”

– Vậy mà tưởng thương mình, lại còn nghĩ mẹ nhớ mình…mẹ làm người ta tổn thương thật đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.