Nhất Dương không phải là người giỏi nấu ăn, anh chỉ đơn giản làm mấy món bình thường. Một đĩa thịt luộc, hai trứng ốp la và một phần salat đủ loại rau. Cẩm Nhiên vừa tắm xong, bước xuống nhà đã chạy nhanh vào bếp.
– Anh nấu gì vậy?
– Đơn giản thôi, anh không biết mấy chuyện bếp núc.
– Không sao, chỉ cần anh nấu thì em sẽ ăn thật ngon. Hơn nữa, anh không cần giỏi nấu nướng, việc đó cứ để em lo là được.
– Như vậy, sau này việc trong bếp anh nhường hết cho em.
– Được, nhưng anh hứa phải phụ em.
– Tất nhiên!
Nhất Dương đưa tay búng nhẹ mũi cô, cả hai vui vẻ dọn bàn ăn cùng nhau. Cẩm Nhiên không thích ăn rau nên phần salat cô rất nhanh gọn gạt sang bên anh. Nhất Dương vì luôn phải giữ phong độ và cân nặng nên rất hay ăn rau củ. Cẩm Nhiên đúng là phải thán phục trình ăn rau của anh.
Sau bữa ăn tối ngọt ngào, Nhất Dương dọn rửa cho cô rồi mới ra về. Cẩm Nhiên tạm biệt anh trong tiếc nuối, con người ta lúc yêu cũng thật kỳ lạ, chỉ muốn 24/24 ở bên cạnh người mình yêu thương.
Trở về phòng ngủ, Cẩm Nhiên vẫn chưa tin việc anh và cô quen nhau là thật. Nằm trên giường mà cô liên tục ngại ngùng lăn qua lăn lại. Khoảng 15 phút sau, điện thoại vang lên, Cẩm Nhiên ngồi bật dậy. Thấy tên của anh liền bắt máy nhanh chóng.
– Alo, em nghe…anh về tới nhà chưa?
“Ừm, anh về đến nhà rồi. Em nhớ ngủ sớm đấy!”
– Em sẽ ngủ sớm mà.
“Cẩm Nhiên, xin lỗi vì không thể cho em một lời tỏ tình trọn vẹn…cũng không thể cho em một tình yêu như những người khác, anh…”
– Không sao đâu, em tắt máy nhé!
Anh chưa nói hết cô đã tắt máy. Thật ra cô cũng biết việc mình quen anh có bao nhiêu thiệt thòi. Nhất Dương đang là một ngôi sao lớn, con đường anh đi bây giờ chỉ là thảm đỏ và hoa hồng. Việc anh và cô hẹn hò chắc chắn sẽ không được đưa ra ánh sáng, chính anh sẽ giấu đoạn tình cảm này vào bóng tối, nơi không có ánh hào quang.
Nhất Dương che giấu chuyện này, một phần chính là để bảo vệ cô. Nghĩ đến đây, khóe môi của cô cũng cong lên. Thật ra cũng chỉ cần được ở bên cạnh anh đối với cô đã là đủ. Danh phận này sẽ được giấu đi…
Sáng hôm sau, Nhất Dương qua rước cô tới công ty. Vừa bước vào xe, Cẩm Nhiên đã nhíu mày khó hiểu khi không thấy tài xế, người cầm lái hôm nay lại là anh.
– Sao hôm nay anh lại lái xe vậy?
– Anh muốn qua rước người yêu đi làm, không được sao?
– Thật là, mà anh ăn sáng chưa đấy?
– Chúng ta cùng lên công ty ăn.
Cẩm Nhiên gật gù, cô chủ động thắt dây an toàn lại cùng anh tới công ty. Khi xe đã dừng lại trước cửa lớn công ty. Nhất Dương khẽ cười bước xuống xe, anh vui vẻ quay người nhìn người hâm mộ cúi đầu như một lời chào trân trọng.
– Nhất Dương, em yêu anh!
– Anh cũng yêu các em.
– Aaaaa đẹp trai quá!
Nhất Dương vui vẻ vẫy tay tạm biệt fan rồi cùng cô bước vào công ty. Cẩm Nhiên nhìn anh vui vẻ như vậy liền lên ý trêu đùa.
– Anh là đang hạnh phúc vì những người con gái khác sao?
– Em lại ghen đó à?
– Còn lâu nhé, anh đi ngủ rồi mơ đi.
Nhất Dương bật cười cúi đầu chào các nhân viên trong công ty. Kéo cô tới nhà ăn trước khi tập nhảy. Nhưng vì sắp come back mà Nhất Dương lại ép cân mình. Anh chỉ uống nước lọc và ăn salat. Cẩm Nhiên biết và hiểu cho anh nhưng như vậy sao có thể đủ sức khỏe.
– Nhất Dương, anh mau ăn thêm thịt.
– Em cứ ăn đi, lát anh ăn sau.
– Nếu anh không ăn em sẽ bỏ ăn đấy.
– Được rồi mà, anh ăn.
Cẩm Nhiên hài lòng quay lại với phần ăn của mình. Việc chuẩn bị cho album mới thật sự không dễ dàng. Nhất Dương cứ phải liên tục nhốt mình trong phòng tập suốt nhiều giờ đồng hồ. Thậm chí có những lần vì sai động tác khiến cơ thể mất cân bằng mà ngã xuống. Nhìn anh như vậy, cô thật sự rất xót.
Buổi tập nhảy đã diễn ra suốt 5 tiếng đồng hồ mà không có dấu hiệu dừng lại. Mọi người đã di chuyển đi nghỉ ngơi nhưng Nhất Dương vẫn kiên trì ở phòng tập. Đợi khi dàn dancer đã đi hết, Cẩm Nhiên cầm nước lại phía anh. Nhất Dương nhảy thêm vài động tác nhưng vì kiệt sức, mệt lả mà ngồi ngay giữa phòng tập thở hổn hển.
– Anh thật sự khiến em lo lắng đó!
Đưa nước cho anh, Cẩm Nhiên không quên đưa khăn bông thấm nhẹ từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt đẹp trai. Nhất Dương bật cười vòng tay qua eo cô kéo cô sát lại mình mà giở giọng trêu đùa.
– Lo lắng như thế nào cơ?
– Thì là lo thôi, anh xem…anh ăn uống thì không đầy đủ. Lại tập luyện ở cường độ mạnh như vậy, sức khỏe nào chịu cho nổi?
– Người yêu anh đáng yêu quá đi mất, anh chính là rất rất khỏe, em đừng lo.
– Ai thèm lo cho anh?
– Lại còn nói dối? Chẳng phải lúc nãy em nói em lo sao?
– Không nói, rút lại lời nói!
– Được, được, bù năng lượng cho anh đã!
Chưa kịp để cô hiểu anh đã áp môi mình lên môi cô. Nhẹ nhàng, mơn chớn, khiêu khích cánh môi ngọt ngào, ngại ngùng. Cẩm Nhiên nhắm mắt lại dần hòa quyện vào cùng anh. Cả hai dây dưa môi lưỡi đến khi cô gần như hết dưỡng khí anh mới dừng lại.
– Đồ ngốc, hôn cũng phải thở chứ?!?
Nhất Dương bật cười đứng dậy xoa rối đầu cô. Cẩm Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.
– Anh đừng có đụng vào tóc em.
– Đồ lợn ngốc!