Đại Minh Tinh Là Chồng Tôi!

Chương 2: Thân phận của lục cẩm nhiên



Trình Nhất Dương bước đi trước để lại cô gái ôm bao tổn thương với khuôn mặt ỉu xìu phía sau. Chỉ một ly trà sữa cũng không thể chia sẻ cho quản lý của mình. Thiện cảm của Cẩm Nhiên chính là mỗi lúc mỗi thuyên giảm. Ấn tượng về vẻ điển trai trước đó của Trình Nhất Dương cũng đã bay ra khỏi đầu cô từ lúc nào. Nhìn cái dáng vẻ ngông cuồng của anh lúc làm việc lại càng khiến Cẩm Nhiên thêm chán ghét. Lúc trước còn háo hức về việc được làm quản lý của đại minh tinh hạng A Trình Nhất Dương, giờ thì hay rồi, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút để cô về cho xong.

Nhất Dương bên này vẫn chăm chú xem lại kịch bản. Trà sữa thì không uống, chỉ đặt trên bàn làm việc như sự trêu ngươi đối với cô. Bàn bạc lại kịch bản với đạo diễn, Nhất Dương như đã hiểu hết nội tâm và ý muốn của nhân vật mình thủ vai. Anh gật gù giây lát quay lại nhìn Cẩm Nhiên.

– Lấy tôi chai nước!

– Không uống trà sữa đi, uống nước làm gì?

– Cô là quản lý đấy, lý ra những việc này không cần tôi lên tiếng thì cô cũng đã phải chủ động làm.

Cẩm Nhiên hậm hực liếc xéo anh một cái rồi đi lấy nước lạnh cho anh. Cô làm quản lý chứ có nói sẽ làm bảo mẫu cho anh đâu. Lầm bà lầm bầm trong miệng cũng chỉ là nội dung trách mắng tên Trình Nhất Dương keo kiệt, không tình người.

Lấy nước cho anh, cô cũng không quên lấy luôn cả khăn giấy lau mồ hôi giúp anh. Nhất Dương nói đúng, cô là quản lý cơ mà, phải “chăm sóc” anh tận tình một chút. Tuy là vẫn làm nhưng thái độ của cô lại vô cùng chán ghét. Nhất Dương bật cười nhìn khuôn mặt giận dỗi của cô.

– Dỗi đấy à?

– Đẹp trai mà ích kỷ như anh sớm muộn cũng gặp phốt về nhân cách. Ngược đãi nhân viên, keo kiệt, bủn xỉn!

– Còn tôi là lần đầu thấy có quản lý dám ngang ngược lại với nghệ sĩ của mình đấy!

Cẩm Nhiên không quan tâm quay người dự bỏ đi, anh cũng chỉ biết bật cười đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Nhất Dương như vậy lại đưa tới trước mặt cô ly trà sữa dâu tây.

– Cho đấy!

Cẩm Nhiên mắt đã sáng lên như đèn pha, vội giật lấy vì sợ anh sẽ đổi ý. Ống hút đâm mạnh vào ly trà sữa, hút rột rột kéo theo những viên chân châu béo ú khiến cô hài lòng thỏa mãn.

– Oaaa, thật đã. Cảm ơn sự tốt bụng của anh.

– Không cần cảm ơn đâu, tôi chính là sợ sau này cô sẽ phốt nhân cách của tôi thôi. Coi như là chặn miệng trước.

Nhất Dương quay người bước vào phim trường, Cẩm Nhiên đầu đã bốc khói vì cái thái độ kia của anh. Đúng là chẳng có gì tốt đẹp. Mau chóng ra bên ngoài, Cẩm Nhiên ngồi xuống ghế cạnh biên tập chăm chú xem anh diễn.

Khuôn mặt điển trai kia thật sự rất hút màn ảnh, đến cô dù thấy anh ta rất đáng ghét nhưng độ đẹp trai của anh ta thì chắc chắn phải công nhận. Từng phân cảnh một Nhất Dương đều hoàn thành rất tốt. Đạo diễn chỉ biết tấm tắc khen vì anh diễn quá đạt cảm xúc của nhân vật mà ông ta muốn xây dựng.

Tuy mỗi phân cảnh đều không dài nhưng mà phải quay rất lâu. Mỗi lần dừng quay thì người cực nhất chính là Cẩm Nhiên. Cô bị anh sai vặt chạy đến chóng cả mặt. Nhân lúc dặm mồ hôi cho anh, Cẩm Nhiên nhí nhí vài cái vào trán anh như một sự trả thù khiến anh bật cười.

– Trả đũa tôi đấy à?

– Còn không phải? Anh đừng có mà quá đáng đấy!

– Đúng là…con gái chủ tịch YB nên cách quản lý cũng rất khác.

Cẩm Nhiên trợn tròn mắt vội bịt miệng anh lại tránh nói ra điều không nên. Để hỏi tại sao cô vừa tốt nghiệp đã được làm quản lý cho một ngôi sao hạng A như Trình Nhất Dương ư? Hay cô thoải mái kiếm chuyện với anh mà không chút e sợ? Đơn giản vì cô là con gái cưng của chủ tịch YB. Chỉ là bí mật này không một ai trong giới biết. Cô cũng không muốn mình xuất hiện quá nhiều trước công chúng.

– Anh muốn chết sao?

– Này, buông ra đi. Máy quay hậu trường sẽ quay lại những cảnh không hay đâu.

Cẩm Nhiên liếc xéo buông anh ra, không quên làm dấu dán miệng anh lại. Trình Nhất Dương gật gù kéo khóa miệng, đưa tay ba ngón không lấy một cái chớp mắt mà thề thốt.

– Yên tâm, chúng ta đều là những kẻ xấu tính như nhau.

– Anh không những xấu tính mà còn rất bẩn tính!

– Cảm ơn cô.

Được một chút giờ giải lao, Trình Nhất Dương lại lăn ra ngủ. Cẩm Nhiên khẽ cười tiến lại đắp chiếc chăn mỏng lên cho anh. Ngồi xuống xem lại lịch trình trong ngày, Cẩm Nhiên còn phải thở dài vì nó quá dày đặc chứ đừng nói đến nghệ sĩ.

*reng reng*

Danh bạ “baba” hiện lên qua màn hình điện thoại. Cẩm Nhiên bắt máy vui vẻ thể hiện qua nụ cười xinh đẹp.

– Con nghe thưa ba.

“Làm việc tốt chứ?”

– Dạ rất ổn.

“Lịch trình của Nhất Dương đến tận 3 giờ sáng. Tầm 9 giờ tối con cứ về nhà đi, ba sẽ điều người khác thay con theo cậu ta.”

– Không được đâu ba, sao có thể đùn đẩy trách nhiệm như vậy?

“Nhưng mà…”

– Aaaa máy chạy rồi, con tắt máy đây!

Cô vội vàng tắt máy thở dài. Dù sao cô cũng không muốn bản thân phải lợi dụng đến quyền hạn. Đã làm thì khó khăn cũng phải làm. Quay qua lại thấy bản mặt đẹp trai say ngủ của anh. Cô bĩu môi thầm cảm thán trong đầu “ngủ thôi cần đẹp vậy không?” thế nhưng lời nói ra lại vô cùng đối nghịch.

– Trình Nhất Dương là đồ xấu trai!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.