Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 9



Khải Khải cảm thấy có cái gì đó trước ngực mình nhộn nhạo, có chút nhột……..Mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy trước mắt một khuôn mặt trắng nhợt, cười tủm tỉm: “Tỉnh nha……..Bảo bối ~~”

Khải Khải phản ứng đầu tiên là còn chưa tỉnh ngủ, hơn nữa nghĩ đang ác mộng, cho nên nhắm mắt lại, xoay người ngủ tiếp…..Nhưng! Trên lưng có một bàn tay…..Cái tay kia chậm rãi lần mò xuống dưới, lưu luyến phần eo, lại nghe đằng sau tiếng nuốt nước miếng: “Đáng ngét nha…….Cơ thể gợi cảm quá!”

Khải Khải lại nhìn xung quanh, ánh mặt trời sáng lạn.

“Anh………Anh không phải quỷ hút máu sao?!” Khải Khải kinh hoảng.

“Đúng vậy.” Troy mặt dày gật đầu.

“Vậy sao ban ngày có thể ra ngoài?!” Khải Khải miệng há to, “Anh không phải sẽ bị đốt cháy sao?!”

Troy cười hai tiếng, gật đầu,“Bảo bối……Em nghĩ tôi sẽ bị đốt cháy?!”

Khải Khải đầu đầy hắc tuyến, quay nhìn cửa sổ, lại nhìn Troy trên giường…….Vẻ mặt hoang mang.

“Ha ha ha…….”Troy cười ha hả, xuống giường, sửa sang lại bộ đồ đen của mình một chút, khéo kín quần áo, tao nhã đi đến cửa sổ nhìn thái dương chiếu đến hông, nói: “A ~~ thời tiết thật đẹp!”

Khải Khải hoàn toàn ngây ngốc! Năm phút sau mới phản ứng lại, hùng hùng hổ hổ đá ghế, “Mẹ nó, phim ảnh đều là gạt người!”

Cái ghế bay lên đập vào tường, “Rầm” một tiếng, vỡ nát.

“Thật mê người!” Troy vẻ mặt say mê, đến cạnh Khải Khải, “Bảo bối…….Tôi thật thích bộ dáng bạo lực của em!!”

“Cút!” Khải Khải đá một cước, Troy né được, hắc hắc cười hoạt động gân cốt một chút, “Bảo bối, sáng sớm vận động sao?!” Nói xong liền xông lên, hai người trong phòng nổi hứng chơi nhu đạo. Khải Khải mục đích là để hả giận, Troy mục đích là đùa giỡn, mục đích không giống nhau mà hai người đánh đến bất nhạc diệc hồ, chợt nghe “cạch”……..Đông Đông đầu ló vào, chỉ Khải Khải nói: “Này, tôi đói bụng!”

Thấy Khải Khải cùng Troy còn dính lấy nhau, Đông Đông khó hiểu, “Hai người…….Tối qua làm không có đủ a?! Lớn tuổi làm nhiều không tốt, chết sớm!” Nói xong, xoay người đi ra, còn không quên kêu lên, “Này, làm tôi trứng chiên!”

Khải Khải một cước đá trúng Troy, tức giận đứng lên mặc áo vào.

Troy lại bò lên giường, hỏi: “Đẹp nha, em như thế nào đi ngủ lại mặc quần bò? Sợ người nhìn trộm a?!”

Khải Khải liếc trắng mắt,“Anh không nói chính mình mặc nguyên bộ đi? Bị người xxoo qua a?!”Nói xong, đi ra ngoài.

Troy nằm trên giường lăn qua lăn lại, “Đáng ghét…….Yêu quá đi!”

Khải Khải trước làm hai trừng chiên sau làm hai sandwich, Đông Đông ăn đến mắt đều híp lại, hò hét, “Này, tôi muốn ở với anh!”

Khải Khải khóe miệng run rẩy, “Biến! Nhóc mày hôm nay ở lều cho anh!”

Troy bên cạnh vẻ mặt oán niệm đang uống ly rượu đỏ sậm, “Em như thế nào không làm cho cả tôi?!”

Khải Khải trợn trắng mắt, “Anh không phải quỷ hút máu sao? Ăn cái gì trứng chiên?!”

Troy tà mị nhìn, “Tôi muốn ăn em!”

“Anh ăn nổi không a?!” Khải Khải thu dọn nói với Đông Đông, “Mặc quần áo, đi mua đồ trang bị!” nói xong, đi thẳng vào bếp.

Troy ngồi nhìn Đông Đông, Đông Đông nhìn Troy, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Đông Đông hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?!”

“Ân…….” Hơi bình phẩm nửa ngày,Troy đột nhiên nói: “Chú mày cũng được, bất quá không phải khẩu vị anh…….chúng ta 3p đi…….”

Hắn còn chưa nói hết, Khải Khải từ phòng bếp cầm theo cái chảo, đập vào đầu Troy, “Đồ biến thái, không được dạy hư trẻ con!”

………..

Đúng 12 giờ, ba người đi đầu đường đến cuối ngỗ, Khải Khải hiện tại rất hối hận vì dẫn theo hai tên kia đi cùng!.

Dọc đường, Đông Đông đòi mua đồ ăn………..Nhóc con này căn bản chính là dạ dày lớn! Troy lại nghĩ hết cách, tìm mọi thủ đoạn trêu ghẹo anh.

Thật vất vả mới mua đủ đồ trang bị, Khải Khải đem đống đồ mua được để ghế sau, đem Đông Đông ném lên ghế phụ, còn Troy ném lên đỉnh, lái xe đến biệt thự ngoại thành Hạng Vũ

Đến khi cả ba đến nơi, mấy “trợ thủ” cũng đã đến, vừa thấy bọn họ, Khải Khải liền đau đầu.

“Anh cho mình là học sinh tiểu học cắm trại dã ngoại sao?!” Khải Khải chỉ vào Diệp, “Còn nữa, vợt gì thế này, lồng để làm gì? Bắt bướm a?!”

Diệp nhỏ giọng nói thầm, “Tôi……..làm tiêu bản………..”

“Cẩn thận không chính mình bị dã nhân bắt làm tiêu bản!” Khải Khải giận, “Đều bỏ lại!”

“Tôi……Tôi……….”Diệp nhìn trái nhìn phải, rồi nhào vào lòng Mạc Ninh khóc lớn, “Oa…..Tôi………Tôi……….”

“Khóc khóc……..khóc cái mông a ~~ anh mình là gà trống sao?!” Khải Khải bĩu môi, “Đừng đi nữa, về nhà học bài đi!” (chua ngoa nha!)

Diệp tiếng khóc vút cao 8 quãng, “Tôi không muốn, tôi muốn đi! Tôi nhất định phải đi………”

Khải Khải đầu hắc tuyến – người thứ nhất khuyên lui ~~ thất bại!

Nhìn Mạc Ninh ôm Diệp an ủi, Khải Khải mắt nháy mấy cái, “Anh vào rừng mặc đồ trắng cái gì?! Anh không có biết sợ không? Còn có, đồ dùng của anh đâu?! Thứ cần không mang, đồ thừa đem đi!”

Mạc Ninh nhướn nhướn lông mi cười, tay gỡ nút áo đầu, rầm một tiếng rơi ra, mọi người hít một hơi lạnh lạnh, chỉ thấy áo dài trắng đặc chế, bên trong có các túi lớn nhỏ, mỗi túi đều là dao……….

“Anh là bác sĩ hay phi dao xiếc thú?” Khải Khải hét lớn, “Quan trọng là thuốc a! Không phải dao, đi vào rừng không cần giải phẫu! Đừng đi, về nhà luyện phi đao đi!”

Mạc Ninh lạnh lùng cười, nói: “Dáng người anh tỉ lệ rất đẹp, tôi cực kì muốn xem cấu tạo bên trong!”

“Được đó!” Troy đột nhiên xem miệng, “Tôi cũng muốn xem!”

Khải Khải hắc tuyến đầy đầu – người thứ hai khuyên lui ~~ thất bại!

Tầm mắt rơi xuống Sử Diễm Phỉ, nhíu mày, “Anh khác nào mặc lễ phục dự dạ hội a! Còn đầu tóc, trong rừng có sư tử a! Không cần đi nữa! Về nhà thi người đẹp đi!”

Sử Diễm Phỉ vô tội nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng động lòng người nói, “Đáng ghét, đùa giỡn người ta!”

Khải Khải hắc tuyến – người thứ ba khuyên lui ~~ thất bại!

Lại đảo mắt nhìn Lamy cùng Eckerner , hai người này đại khái có kinh nghiệm chiến đấu trong rừng, nhìn không giống với đem đồ thám hiểm đi chiến đấu………Bởi vì hai người trông rất hữu dụng, cho nên Khải Khải cũng không có ý khuyên lui…….Liếc mắt đảo qua, không nói gì hết.

Sử Diễm Phỉ căm giận………..”Anh bất công!” Vừa nói, vừa liếc mắt nhìnTroyđằng sau Khải Khải, cười hì hì nói: “Nha………….Tôi thích loại này nha!”

Khải Khải liếc mắt phía sau một cái, nói: “Đây là cố vấn hành động lần này, tên…” Vừa nói vừa quay lại nhìn hắn, “Anh tên gì nhỉ?”

Troy kinh hãi, “Bảo bối, em ngay cả tên tôi cũng không nhớ được?!”

Nguồn :

Mọi người nghe Troy gọi Khải Khải cao lớn “Bảo bối”, liền nhịn không được rùng mình một cái.

“Ta gọi Troy.” Troy tự giới thiện đồng thời vươn đầu lưỡi liếm liếm răng, “Là quỷ hút máu.”

………..Tất cả mọi người trầm mặc.

Diệp: “Cực giỏi nha, làm sao mua răng giả?”

Mạc Ninh: “Tôi thích quần áo anh, có màu trắng không?”

Lamy: “Thám hiểm còn được xem cosplay?”

Eckerner : “…….”

Troy: ……..

Khải Khải “= = ||||”

Đông Đông: “?”

Sử Diễm Phỉ đột nhìn một lượt, tay sờ sờ ngực Troy, vẻ mặt thích thú nói: “Nha……Rất có dáng!”

Troy cúi đầu nhìn anh ta, kéo cổ áo lại gần Sử Diễm Phỉ, vẻ mặt chán ghét nói: “Ta ~ cực ~ ghét ~ nhân ~ yêu ~!”

Trầm mặc chốc lát………Sử Diễm Phỉ đột nhiên hất mái tóc vàng, “Ân ~ tôi thích!”

……….Toàn bộ hắc tuyến.

Khải Khải nhu nhu huyệt thái dương, hét lớn một tiếng: “Bước đầu rèn luyện thể lực, đều chạy quanh biệt thự 100 vòng cho tôi!”

A?!” Toàn bộ miệng chữ khẩu.

“Còn không chạy?!” Khải Khải trở mặt, “Các người nghĩ đi chơi thật a? Chạy cho tôi, bằng không liền @¥@#¥%¥¥%……%”

Thấy mọi người không cam lòng không muốn mất công, Khải Khải kéo Đông Đông cùng Troy đang chơi oẳn tù tì: “Hai người cũng phải chạy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.