Đại Ma Đầu

Chương 1215: Đại kết cục (5)



Trong lúc ý thức không ngừng cuốn theo sự khoái lạc, Vạn Linh không hề phát giác chỗ sâu nhất trong ý thức của nàng đã bị Lôi Động hạ lạc ấn.

Vạn Linh càng ngày càng không muốn rời xa Lôi Động, ánh mắt càng mê ly và kiều mỵ hơn. Không cần Lôi Động động tay động chân, ý thức của nàng đã nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tình yêu, cảm tình và đủ loại kinh nghiệm của Uyển Ngôn đối với Lôi Động cũng không chút ngưng nghỉ thay đổi nhân cách Vạn Linh.

Trong lúc Vạn Linh không biết học được thủ đoạn thất thường này từ nơi nào, không ngưng lên sung sướng với Lôi Động. Nàng càng lúc càng hãm vào sâu.

Rốt cục, sau khi tận lực gắng sức vì tức giận khi phu quân đang bị chiếm đoạt, Đạm Đài Băng Vân vô cùng phẫn nộ, sắc mặt lạnh như băng cũng dùng phương thức sư tôn lưu lại lặng lẽ chui ra khỏi tiểu không gian. Sau khi phối hợp với truyền thừa sư tôn, lại dung hợp với Bích huyễn thuật và bí quyết Chu Thiên Liễm tức vô cùng tinh diệu, nàng đã mơ mơ màng màng tiến ra phía sau hai người. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com

Một đạo khí tức bích lục ngưng trọng dày đặc huyễn hóa ra một đạo kiếm khí, hung hăng đánh lên tấm lưng trắng muốt của Vạn Linh.

Dùng thực lực cấp Á Thánh của Đạm Đài Băng Vân, bình thường muốn đánh lén Vạn Linh thì cũng khó khăn. Nhưng lúc này Vạn Linh không hề đề phòng giới bị với bên ngoài.

Nàng không kịp vận dụng cương khí hộ thể, bị một kích toàn lực này của Đạm Đài Băng Vân đánh trúng, bích lục kiếm khí xuyên qua ngực.

– Phốc.

Miệng Vạn Linh phún ra máu tươi, thân thể mềm mại đại chấn, thần hồn cũng bị kích động, run rẩy kịch liệt. Cùng lúc đó, thần hồn tỏa của nàng đã xuất hiện một tia lơi lỏng. Tuy rằng ý thức chân chính của Lôi Động đang lâm vào cực độ hưng phấn nhưng dù sao thì cũng thanh tỉnh, bắt được cơ hội này, ý thức liền vô cùng phồn vinh mạnh mẽ lên, phát ra sóng xung kích như thủy triều, cứ thế vọt ra khỏi Thần hồn tỏa.

Lôi Động lập tức khống chế thần hồn và thân thể của mình, thần niệm cường đại cấp Chí Tôn hóa thành sóng to gió lớn, điên cuồng trùng kích thần hồn Vạn Linh.

Tu luyện trên Hỗn độn hải lâu như vậy, cuối cùng đã giết chết Thanh Long Hoàng. Tuy Lôi Động vẫn là Chí Tôn như cũ, nhưng thực lực sớm đã vượt xa lúc trước rồi. Cho dù là Vạn Linh hiện tại cũng không có chút thua kém.

Hai người đọ sức, vẫn phải xem vào ai chiếm được tiên cơ. Nhưng Vạn Linh lâm vào tình trạng bất lợi, hiển nhiên không thể đề phòng Lôi Động đột nhiên tập kích. Thần niệm hải bị trùng kích, thần hồn sắp bị nghiền nát, trọng thương không thôi, vô cùng hung mãnh nhưng cũng thống khổ kịch liệt.

Không đợi nàng kịp có phản gì, tay của Lôi Động liền biến thành ma trảo, đâm vào ngực bóp vỡ trái tim nàng.

Đối với nhân vật cường đại như Vạn Linh mà nói, nếu trái tim bị chấn nát thì dù không đến mức thần hồn ý thức lập tức bị tán loạn nhưng cũng phi thường trọng thương. Ít nhất cũng khiến lực lượng nàng đại giảm.

Lôi Động liên tiếp phản kích không chấm dứt, thần hồn xâm nhập vào, ngưng tụ thành vòng xoáy Luân hồi chi nhãn, hòng thôn phệ thần hồn nàng.

Trên mặt Vạn Linh lộ ra cảm giác thống khổ, khóe miệng lưu lại máu tươi và ánh mắt thất vọng không dám tin của nàng giống như một cây kim châm đâm thẳng vào trái tim Lôi Động.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Không giết Vạn Linh thì vợ con, thân nhân và kể cả hắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

– Vạn Linh, lúc trước ngươi áp chế sư tôn ta, khiến nàng vô cùng thống khổ.

Trên gương mạnh lạnh như băng của Đạm Đài Băng Vân lộ ra chút ý tứ thoải mái.

– Ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không? Quả thật là ác giả ác báo mà. Ngươi cũng không nghĩ ra, cuối cùng lại thất bại. Trước khi sư tôn ta chết đã đau khổ suy tính ra chiêu số đối phó ngươi. Còn nữa, nếu không có bí quyết chu thiễn liễm tức của ngươi thì ta cũng không có biện pháp đánh lén ngươi. Thiên đạo, quả nhiên là thiên đạo có báo ứng. Vạn Linh, đây là nghiệp chướng do ngươi gây ra, ngươi phải gánh chịu lấy.

– Còn Minh Cơ ta nữa.

Minh Cơ thấy Vạn Linh đã bị Lôi Động chế trụ, thần hồn bị Luân hồi chi nhãn kéo vào từng chút một, nàng vừa sợ vừa hưng phấn kêu lên:

– Minh Vương sáng tạo ra ta, ta xem hắn như cha. Nhưng ngươi lại dùng âm mưu ác độc giết cha ta. Hôm nay, dựa vào cố gắng của ta thì rốt cục ta đã giúp hắn báo thù được rồi. Ha ha, chủ nhân, dụng lực thêm một chút, giết chết tiện nhân này đi.

Lúc này, tuy Vạn Linh vô cùng thống khổ, nhưng thời gian dần qua lại dần dần bình tĩnh lại. Đôi mắt nàng nhìn Lôi Động đang cố giết mình thật sâu. Lúc này nàng đã không còn chút oán nộ nào nữa. Ngược lại lại thoải mái như được giải thoát, thậm chí có chút lưu luyến và cảm kích đối với Lôi Động. Phảng phất như lưu luyến vì tình cảm của mình dành cho hắn, lại cảm kích vì đã chấm dứt sự thống khổ vô biên vô hạn kéo dài gần hai kiếp luân hồi của mình.

Thấy biểu lộ và ánh mắt bình tĩnh của nàng, chẳng biết vì sao mà Lôi Động ẩn ẩn cảm thấy đau đớn trong nội tâm.

Nhưng hắn không dám ngừng lại, hắn sợ, rất sợ. Sợ vợ con mình, thê thiếp mình gặp bất trắc. Lôi Động từng bước xé nát thần hồn của nàng, hóa thành Hỗn độn bổn nguyên và linh khí tinh thuần.

Ngay tại lúc thần hồn Vạn Linh đã phai mờ chỉ còn chưa tới ba thành, một thanh âm khiến tâm Lôi Động vô cùng rung động vang lên, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài, nói:

– Ai, sư đệ phu quân, trả lại trí nhớ cho nàng, lưu lại cho nàng một mạng đi. Nói cho cùng thì nàng cũng là một nữ tử đáng thương. Vì không thể bảo hộ hài tử mình qua khỏi hai lần đại kiếp nạn luân hồi nên mới biến thành như vậy, vì truy cầu lực lượng quá độ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí điên cuồng.

– Uyển Ngôn!

Lôi Động kích động, run run nói, nhưng tay hắn lại không dám buông lỏng chút nào. Vạn nhất để nàng thoát khỏi trói buộc, phản kích lại thì quả thực là công dã tràng rồi. Hắn quay người lại nhìn, lập tức vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Uyển Ngôn hắn ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện bên cạnh, mà bên cạnh nàng còn có một nữ hài nhi vô cùng đáng yêu như được tạc từ ngọc, có vài phần tương tự với Uyển Ngôn, lại có vài phần giống hắn.

– Uyển Ngôn, ngươi còn nói tốt cho nàng ta? Ngươi có phải là bị gì rồi không?

Đạm Đài Băng Vân dậm chân, nói:

– Vạn Linh này quá yêu nghiệt, cho dù có chết một vạn lần thì cũng không hết tội.

– Không, ta hiểu nàng.

Đinh Uyển Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé của Ấm nhi, nhẹ nhàng đi tới, nhu tình như nước, nói:

– Sư đệ phu quân, nữ hài nhi này là con của chúng ta, thiếp chỉ cho nàng một nhũ danh là Ấm nhi. Chàng tha mạng cho Vạn Linh đi, nàng chỉ là một người sổ khổ không cam chịu thiên mệnh. Thiếp cũng là một người mẹ, thiếp hiểu được nàng. Nếu đổi lại là thiếp là nàng thì thiếp cũng trở nên điên cuồng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vì hài tử của mình thì một người mẹ có thể nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

– Uyển Ngôn…

Lôi Động nhìn nhìn Uyển Ngôn, lại nhìn Ấm nhi, thanh âm run rẩy mà nhu hòa, nói:

– Ấm nhi thật sự là con gái của chúng ta?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.