Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 45



Theo lý mà nói một nhân loại sẽ đặc biệt bị người để ý ở Yêu giới, có thể một thân một mình đi vào Yêu giới người bình thường đều sẽ cảm thấy người này không đúng, nhưng Thẩm Mộng thì khác, hắn là do Chu Húc dẫn tới.

Chu Húc là ai? Mối họa lớn của Yêu giới, chuyện y muốn làm thiên kỳ bách quái*, tùy ý dẫn một nhân loại từ Nhân giới trở về hoàn toàn có thể làm ra được.

(*千奇百怪 những thứ kỳ lạ, quái gở.)

Không hề có năng lượng dao động, hoàn toàn giống như Nhân loại bọn họ từng tiếp xúc, bọn họ không xem Thẩm Mộng ra gì cũng có thể hiểu được

Hạt châu trắng muốt rời khỏi tay Thẩm Mộng, chậm rãi bay lên không trung, hơi thở thuần khiết mang theo Thánh khí này rời khỏi thân thể Thẩm Mộng, nhưng hơi thở còn sót lại trên người hắn lại càng không có cách nào bị che giấu.

Từ lúc bắt đầu Chu Húc đã không nói dối, trên người Thẩm Mộng cũng không phải Yêu khí.

Mà là một loại hơi thở ôn nhu giống như Thánh vật.

Sắc mặt Lão tộc trưởng lập tức thay đổi, ông ta nhìn Thẩm Mộng lại nhìn Chu Húc, nếp gấp trên khuôn mặt như vỏ cây già đều đang run rẩy, ông ta nghĩ, Chu Húc người này sao có thể đi trêu chọc một người bình thường? Chẳng lẽ người này chỉ là ngụy trang thành một nhân loại?

Nhưng gia hỏa có thể ở chung với Chu Húc sẽ là người bình thường sao?

Đáng tiếc Lão tộc trưởng hiểu quá muộn, Thẩm Mộng người này trước nay tùy ý làm bậy, người khác khiến hắn mất hứng hắn sẽ khiến người kia mất hứng hơn.

Ngọn lửa bốc lên từ hạt châu trắng muốt, cho dù ở khoảng cách xa như Lão tộc trưởng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người của ngọn lửa này, sắc mặt Lão tộc trưởng hơi đổi, tộc nhện của bọn họ gần như không có con nhện nào không sợ lửa.

Nhất là sợi tơ bọn họ dệt ra, sợ nhất chính là lửa như thế này.

“Mong vị tiểu hữu này dừng tay, vừa rồi là ta sai, hy vọng tiểu hữu đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.”

(*小友: người già xưng với người trẻ một cách kính nể.)

“Tiểu nhân?” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Ta ghét nhất bị uy hiếp.”

“Đúng, Chu mỗ xin lỗi tiểu hữu, để biểu đạt áy náy ta sẽ đưa cho tiểu hữu một ít bảo vật, mong tiểu hữu thu tay lại.”

Thái độ của đối phương thật sự là quá tốt, thừa nhận sợ hãi thừa nhận quá nhanh, Thẩm Mộng không thú vị thu hồi ngọn lửa.

Chu Húc vừa thấy lão gia hỏa này ăn nghẹn, trốn ở sau lưng Thẩm Mộng cười ra tiếng, vẻ mặt của Lão tộc trưởng đầy dữ tợn, mắt nhìn Chu Húc tràn đầy lửa giận, cuối cùng chỉ có thể cảm thán gia môn bất hạnh, con gái dùng sinh mệnh đổi được thế nhưng lại là cái thứ này.

Hừ lạnh một tiếng, ra hiệu Chu Húc đi theo, Lão tộc trưởng xin lỗi bảo Thẩm Mộng đợi một lát, ông ta cần nói chuyện riêng với Chu Húc.

Mặc dù không muốn rời khỏi Thẩm Mộng đi cùng lão già này, nhưng tốt xấu đây cũng là ông ngoại của y, nếu như muốn nắm giữ toàn bộ Yêu giới, như vậy nhất định phải bắt đầu từ nơi này.

Đi theo tộc trưởng vào bên trong tộc Khôi Chu, Lão tộc trưởng quay người nghiêm túc nhìn y, trên mặt mang theo phẫn nộ.

“Bên ngoài là ai? Ngươi dẫn hắn về tộc Khôi Chu như vậy, ngươi đem gia tộc trở thành cái gì?”

Chu Húc giống như không nghe được chất vấn, y nhìn mũi chân của mình, khóe miệng hơi nhếch lên, “Lão đầu tử, ngươi thật sự cảm thấy Yêu giới hiện tại đã là tốt nhất sao? Ta cũng không tin ngươi không phát hiện Yêu giới rung chuyển.”

“Đó không phải là chuyện ngươi có thể quản! Yêu giới không có bất luận quan hệ gì với ngươi.” Lão tộc trưởng quát lớn, “Từ lúc bắt đầu ta liền không cho ngươi tham dự sự vụ của Yêu giới, vì cái gì ngươi luôn không nghe lời.”

“Người bên ngoài kia, ông ngoại muốn biết là ai không?”

Trong mắt Chu Húc mang theo hứng thú cùng trấn định, giọng nói tràn đầy dụ hoặc, Lão tộc trưởng nhìn y, muốn nói gì rồi lại không mở miệng nổi.

“Từ lúc Yêu Hoàng tiền nhiệm tự sát được vạn năm, Yêu giới cũng rối loạn vạn năm, người bên ngoài kia có thể là người ổn định được Yêu giới.”

“Ngươi có thể chắp tay nhường Yêu giới cho người khác? Chu Húc, ngươi sợ là đang nói đùa đi.”

“Ta muốn Yêu giới làm gì?” Chu Húc cười nhạt, “Không thú vị chút nào ta mới không làm.”

Trầm mặc một lúc, Lão tộc trưởng ngẩng đầu nhìn Chu Húc, “Vạn năm trước, trong khoảng thời gian đại chiến Nhân Yêu, chính ngươi trộm lén ra ngoài một lần, nói cho ta biết ngươi đi làm gì, nói, ta liền tin tưởng ngươi.”

Chu Húc nghiêng đầu nhìn về phía Lão tộc trưởng, y mang theo nụ cười ôn nhu, “Ta đi làm một chuyện đúng đắn nhất từ trước đến giờ.”

“Nói không chừng còn có thể cứu vớt thế giới.”

“Nếu như không muốn nói, vậy ngươi nói cho ta biết lai lịch của người bên ngoài, có thể khiến cho gia hỏa không coi ai ra gì như ngươi nhìn trúng.”

“Này, ta không coi ai ra gì lúc nào.” Chu Húc tương đối không vui, “Về phần hắn là ai, rồi ông sẽ được biết.”

Nhìn qua hoàn toàn không cách nào lấy được tin tức từ trong miệng Chu Húc, ánh mắt của Lão tộc trưởng trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa vừa rồi của người kia khiến ông nhớ tới thứ gì đó, nhiệt độ cùng màu sắc như vậy…

Chẳng lẽ chính là tộc Hỏa phượng? Nhưng không phải Tứ đại Yêu tộc đã sớm diệt vong rồi sao?

Hơn nữa tộc Hỏa Phượng đã diệt tộc từ trước khi có đại chiến Nhân Yêu, làm sao còn có cô nhi của tộc Hỏa Phượng.

Chẳng lẽ lại là truyền thừa? Nhưng huyết mạch của một Yêu quái sao có thể truyền thừa đến trên người của một Nhân loại?

Mặc kệ Lão tộc trưởng trầm tư, Chu Húc vui sướng chuồn êm ra ngoài, lặng lẽ đi tới sau lưng Thẩm Mộng, mắt híp lại, muốn trực tiếp ôm lấy người này từ phía sau lưng.

Đáng tiếc vừa ghé sát vào liền bị phát hiện, Thẩm Mộng bắt lấy cổ tay y, nhướng mày nhìn y.

Đương nhiên cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Chu Húc, cũng không ảnh hưởng đến tâm tư muốn ôm người này của Chu Húc, trực tiếp xông qua, cứng rắn ôm người vào trong ngực, Chu Húc ngửi ngửi hơi thở trên người Thẩm Mộng, thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

Lão tộc trưởng vừa bước ra liền nhìn thấy một màn này, ông ta sửng sốt một chút, thầm nghĩ, Chu Húc người này vậy mà đề cử người trẻ tuổi này với mình.

Là bởi vì y muốn theo đuổi người kia? Gia hỏa này động tâm?

Gia hỏa mà trái tim đều là màu đen như Chu Húc cũng sẽ động tâm? Không phải là giả bộ chứ?

Một giây trước vẫn còn rối rắm, một giây sau liền thấy người nọ đẩy Chu Húc ra, không chút lưu tình, Lão tộc trưởng sửng sốt một chút, thấy thế nào đều giống như là Chu Húc tương tư đơn phương?

Người của tộc Khôi Chu ông không tốt sao? Thế nhưng sẽ bị từ chối!

Lão tộc trưởng nghĩ một chút về tính cách của Chu Húc, đột nhiên cảm thấy bị từ chối cũng hoàn toàn không thể trách Thẩm Mộng.

Thẩm Mộng cũng không hướng ông yêu cầu đồ vật này nọ giống như Lão tộc trưởng nghĩ, mà là kéo Chu Húc đi vào một góc, Thẩm Mộng nhìn y, trong mắt mang theo nghiền ngẫm, “Tôi đột nhiên nhớ tới, lúc chúng ta tới cậu nói với tôi cậu biết một bí mật của tộc Mộng Điệp.”

Lúc này Chu Húc mới nhớ tới lời khoác lác bản thân lỡ miệng khoe ra.

“Cho nên, rốt cuộc bí mật đó là gì?”

Mắt thấy Chu Húc không nói lời nào, Thẩm Mộng thầm nghĩ đừng nói gia hỏa này lại cố ý lừa mình nữa đi.

“Nếu như bí mật cậu nói ra khiến cho tôi hài lòng, như vậy hôm nay đừng nói là cậu, người nơi này cũng đừng nghĩ rời đi.”

Chu Húc hít vào một ngụm khí lạnh, “Thầy Thẩm đừng bạo lực như vậy a, làm sao tôi có thể gạt anh chứ?”

Từ lúc mới quen người này Thẩm Mộng đã nhận ra một đạo lý, đó chính là hoàn toàn không thể tin chuyện ma quỷ của người này.

Chu Húc tỏ vẻ tương đối không phục.

“Sau khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc tôi ra ngoài tản bộ, kết quả dường như phát hiện tàn tích* của tộc Mộng Điệp.”

(*遗址 di chỉ.)

“Cậu nói là nơi ở lúc trước của tộc Mộng Điệp?” Thẩm Mộng nhìn y đầy khinh bỉ, “Tôi đương nhiên cũng biết, lúc trước tôi vẫn ở nơi đó a.”

“Không phải cái đó.” Chu Húc búng tay một cái ra vẻ thần bí khó lường, “Là một nơi khác, dường như là một tàn tích rất xa xưa… rất xa xưa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.