Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 29: 29: Ngoại Truyện Thủ Lĩnh Lính Đánh Thuê



Thịch! Thịch!
Trong bóng đêm yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, Chris chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
“Rốt cuộc các người trói tôi để làm gì?”
Anh ta không nhịn được giãy giụa một chút, cố gắng thương lượng với những kẻ bắt cóc xung quanh: “Tôi chỉ là một bác sĩ, các người biết đấy, làm nghề này thì có bao nhiêu tiền chứ, các người bắt tôi còn không bằng bắt cóc mấy ông trùm phố Wall, họ sẽ sẵn sàng chi rất nhiều tiền để mua mạng sống của chính mình…”
Hai giờ trước, anh ta bị đánh bất tỉnh trên đường về nhà và bị bịt mắt cột vào chiếc xe này.

Nói thật, cả đời Chris chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị “bắt cóc” – đây hoàn toàn là đãi ngộ của những phú hào giàu có và quyền lực.
“Yên lặng.”
Một người bên cạnh lạnh lùng quát: “Chúng tôi không định giết anh, cũng không cần tiền của anh.

Chúng tôi chỉ cần anh làm một việc.

Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, không giở trò lung tung là được.

Anh sẽ nhận được thù lao phong phú.”
Chris vừa động lòng, vội vàng nói: “Các người muốn trị liệu cho ai thì chúng ta hoàn toàn có thể dùng cách chính thức…”
“Yên lặng!”
Chris run lên, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Dường như anh ta đang ở trong một chiếc xe tuyệt vời, bởi vì anh ta có thể cảm thấy con đường vẫn đang thay đổi giống như đi lên một ngọn đồi, nhưng trong chiếc xe không hề cảm thấy xóc nảy, vững vàng như đi trên đường bằng phẳng.

Những người này cũng không đối xử thô bạo với anh ta, ngay cả trong quần thể nhóm cướp cũng có thể được khen một câu lịch sự lễ độ.
Nhưng điều này không khiến Chris cảm thấy được an ủi mà còn khiến anh ta âm thầm cười khổ.

Bởi vì anh ta nhận ra rằng, tài chính và nhân lực hùng hậu do bên kia phô ra đã đủ để chứng minh rằng anh ta đang vướng vào một rắc rối lớn!
Nửa giờ sau, anh ta bị mang xuống xe, có người cởi tấm vải đen bịt mắt cho anh ta, anh ta nhìn quanh và phát hiện mình đang đứng trong một trang viên xa hoa và cổ kính, chân bước đến khu vườn trang nhã và mỹ lệ phía trước, sau lưng anh ta là tầng tầng lớp lớp núi rừng đẹp đẽ tráng lệ, phía trước cung điện là biển xanh mênh mông vô tận.

Một thiên đường tuyệt đẹp được xây dựng trên vách núi!
Một nhóm đàn ông cường tráng với khuôn mặt lạnh lùng vây quanh anh ta, người cầm đầu chỉ vào cánh cửa đang mở trước mặt: “Anh Chris, mời đi lối này.”
Anh ta được mời một cách lịch sự nhưng mạnh mẽ đi vào đại sảnh, ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông nói:
“Xin chờ một chút, ông chủ của chúng tôi sẽ tự mình tới gặp anh.”
Chờ đợi một lát này ước chừng nửa giờ đồng hồ.
Nửa giờ sau, cuối cùng Chris cũng nhìn thấy vị ông chủ thần bí, chậm rãi bước xuống từ cầu thang quanh co.
Vị Hoa kiều quyền quý này không ngờ tuổi đời còn rất trẻ, ước chừng ngoài ba mươi, dáng vẻ lạnh lùng mà ngay thẳng, khí thế trầm ổn mà khiếp người, sở hữu vẻ sát phạt kinh qua khói thuốc súng của chiến tranh, vừa có vẻ uy nghiêm băng giá của người ngồi ở trên cao trong thời gian dài.
Nhưng Chris lại theo bản năng đem ánh mắt dừng trên cổ anh ta.
Trên cổ của vị quyền quý trẻ tuổi cả người đầy quyền uy kia có một loạt dấu răng nhỏ đỏ tươi, thậm chí còn có cả vết móng tay cào, rất khó để không liên tưởng đến một loại “tình huống chiến đấu” ác liệt nào đó vừa xảy ra.
“Anh Chris.”
Người đàn ông đứng đối diện với anh ta, ánh mắt lạnh lùng và dò xét đảo qua toàn thân anh, Chris bất giác rùng mình, bỗng nghe thấy hắn nói: “Tiến sĩ sinh học động vật từ đại học Yale, sau đó chuyển sang đại học y Harvard để lấy bằng tiến sĩ ngoại khoa, hiện giờ giữ chức chủ nhiệm ngoại khoa tại Mayo Clinic.”
Chris môi run rẩy một chút, đáp một cách khó khăn: “Vâng, là tôi.”
“Tốt lắm.”
Người đàn ông cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ: “Anh Chris, tôi mạo muội mời anh đến đây vì vợ tôi đang mang thai, nhưng thể chất của cô ấy khá đặc biệt.

Tôi không yên tâm về các bác sĩ khác, vì vậy chỉ có thể mời anh đến chăm sóc một thời gian, tôi hứa với anh, chờ cô ấy thuận lợi sinh con xong thì anh có thể nhận bất kỳ thù lao nào mà anh muốn.”
Có thai nên gọi điện cho khoa sản, lại chưa đến giờ mổ lấy thai, trói một bác sĩ khoa ngoại như anh ta đến làm gì!
Chris cảm thấy khó hiểu, nhưng bị tình thế ép buộc, anh ta chỉ có thể gật đầu.
“Vậy thì xin đi theo tôi.” Người đàn ông quay người bước lên cầu thang, đột nhiên bổ sung một câu: “Dù có nhìn thấy gì đi nữa, xin đừng quá ngạc nhiên.”
Da đầu Chris tê dại.
Trời ạ, vị phu nhân này rốt cuộc mắc bệnh gì ghê gớm mà lại cần bày một trận lớn như vậy!
Họ đi lên cầu thang, người đàn ông đẩy cửa phòng ngủ chính, Chris đi vào liền sợ ngây người.
Anh ta cũng từng được mời đến chữa bệnh riêng cho rất nhiều người quyền thế, nhưng anh ta chưa từng thấy phòng ngủ chính nào kỳ quặc như vậy! Nơi đó vì cái gì lại để một khúc gỗ lớn bọc nhung tơ vậy? Trên đỉnh đầu giắt chính là dây leo sao? Chúa ơi, tại sao lại đặt một tảng đá lớn ở đằng kia? Bên kia còn có một cái ao được đào…
Chris cổ quái nhìn bóng lưng của Diêm La, thật sự khó tưởng tượng được người đàn ông trông vô cùng tàn nhẫn và sắt đá này lại có khiếu thẩm mỹ kỳ lạ như vậy.
Diêm La không quan tâm đến ánh mắt của Chris, anh cau mày nhìn căn phòng trống rỗng: “Tôi đưa bác sĩ tới rồi đây, đừng trốn, mau ra đi.”

Lời quở trách của người đàn ông không hề có tính răn đe, ngược lại càng lộ ra vẻ dịu dàng yêu thương không tả được, Chris nhìn Diêm La vừa nói vừa đi vào phòng trong, không khỏi nhún vai, vào lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy sau gáy mình ngứa ngáy.

Anh ta đưa tay lên gãi, một lúc sau vẫn còn tê ngứa, đầu tóc này như bị cào nát…
Chris chợt cứng đờ, một ý nghĩ khủng khiếp tràn ngập trong tâm trí anh ta.
Anh ta nuốt nước bọt, xoay người một cách chậm rãi và khó khăn, giống như một con rô bốt bị hư hỏng, ngẩng đầu lên một cái, lại đối diện với một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng kim…
“A…” Tiếng hét chói tai vang lên khắp trang viên trong tích tắc.

Chris nhìn người phụ nữ đang lộn ngược trước mặt, sợ hãi đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Ngay lúc đó, anh ta tình cờ nhìn thấy phần thân dưới bị cô kéo ở phía sau, là một chiếc đuôi rắn đang mềm dẻo từng vòng từng vòng cuộn tròn quanh xà nhà, anh ta lại kêu la thảm thiết, dùng tay chân bò dậy: “Đừng ăn tôi…!Đừng ăn tôi…”
Diêm La nghe tiếng đi ra, bình tĩnh liếc nhìn Chris đang lăn lê bò lết, nhưng ngay khi nhìn thấy Ân Thần đang ngồi trên nóc nhà với vẻ mặt vô tội, sắc mặt anh lập tức thay đổi: “Mau xuống dưới! Đã nói em không được lên trên rồi! Em là người đã có thai, sao không thể ở yên một lúc vậy!”
Vốn dĩ Ân Thần cũng muốn đi xuống, nhưng cô đã đổi ý ngay khi bị hung dữ, cô bĩu môi không vui lắc lắc cái đuôi lớn của mình, đống chậu hoa được kiến trúc sư thiết kế cẩn thận bài trí trong góc tường liền bùm bùm rơi xuống! Như vậy còn chưa đủ đã nghiền, Ân Thần thực hiện một động tác lộn ngược đẹp mắt trên nóc nhà, thách thức đẩy mặt mình ra trước mặt Diêm La rồi nhanh chóng rút về, nâng cằm đắc ý nhìn anh: Anh có thể làm gì em!
Gân xanh trên trán Diêm La giật giật.
Anh thực sự muốn đem cô xuống dưới, đặt cô lên giường để dưỡng thai cho tốt, nhưng kết quả của vô số lần đối đầu trước đó cho anh biết rằng anh không thể làm gì cô cả, thậm chí nếu nói thêm một lời nào nữa, cô không chừng sẽ đập kính thủy tinh lao ra ngoài biểu diễn cho anh xem một màn người bay trong không trung…!Không phải cô chưa từng làm điều ấy bao giờ!
Cuối cùng, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, tự kiềm chế, đi tới gần cô giang hai tay ra: “Là lỗi của tôi, tôi không nên hung dữ với em, mau xuống đi nào.”
Ân Thần ngay lập tức nâng bộ ngực nhỏ của mình lên một cách tự hào.
Thế này mới đúng chứ, vấn đề địa vị trong gia đình khi cần thiết tuyệt đối không được thoả hiệp! Ai là chủ gia đình này còn phải nói sao? Tại sao anh mãi chưa từ bỏ ý định giãy giụa chứ!
Xà yêu đạt được chiến thắng lúc này mới chậm rãi từ trên nóc nhà ngã vào trong vòng tay anh, đuôi rắn trắng bạc quấn chặt lấy từ eo thon đến bắp chân của anh, chóp đuôi hãy còn đắc ý nhếch lên lay động.
Ân Thần lười biếng gối đầu lên vai anh, rồi nhìn thấy vết xước trên cổ anh, lập tức cảm thấy chột dạ.
Khụ khụ, thật ra cô không có cố ý, ai bảo tên này lúc làm việc cứ dong dong dài dài, bảo cái gì quan tâm đến con muốn nhẹ một tí chậm một chút…! Quan tâm cái rắm! Con của cô khẳng định còn giỏi chịu đòn hơn so với anh, con người rác rưởi này không hầu hạ cô cho tốt, lại còn đòi đi tìm bác sĩ khám nữa…!Hừ hừ, khám cái trứng!
Nhưng mà, mặc dù nghĩ như vậy, lương tâm bất an Ân Thần vẫn áy náy lặng lẽ thò lại gần, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vết thương.

Nước bọt của cô rất hiệu quả trong việc chữa lành, vết thương đỏ tươi chói mắt đã sớm lành thành vài vệt hơi hồng.
Một cảm giác ẩm ướt và mềm mại truyền ra từ bên cổ, hơi thở ấm áp lướt qua thái dương.

Diêm La dừng lại, liếc sang phía cô.

Ân Thần ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại liếc trái nhìn phải, bộ dạng vừa chột dạ lại vừa kiêu ngạo.
Khuôn mặt căng chặt của Diêm La dần dịu đi, anh một tay ôm eo cô đỡ lấy sức nặng từ cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, môi mỏng hôn lên má cô hai cái.

Vẻ mặt của anh vô cùng dịu dàng lưu luyến, Ân Thần xấu hổ quay mặt đi, Diêm La cũng không hề ép buộc, anh đưa tay xuống vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của cô rồi xoa nhẹ vào điểm nhạy cảm trên eo cô, thì thầm dỗ dành: “Ngoan một chút, nhé?”
Ân Thần vốn ăn mềm không ăn cứng, bị giọng nói trầm thấp khàn khàn bên tai của anh làm cho choáng váng đầu óc, toàn thân tê dại, cô giống như một bé mèo đã được vuốt lông, mềm mại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi Diêm La hoàn thành việc thu thập vật nhỏ này, anh mới có thời gian đi ngó vẻ mặt ngây ngốc của Chris, người vừa được đổi mới thế giới quan.
“Cô ấy…!Cô ấy…” Vẻ mặt Chris run rẩy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt không mặn không nhạt nhưng ngầm có ý uy hiếp của Diêm La, thức thời nuốt vào bụng hàng loạt nghi ngờ, run rẩy nói: “Vị phu nhân này…!Cô ấy…!Cô ấy có thai?”
Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao mình bị bắt cóc!
Toàn thế giới, không có ứng cử viên nào thích hợp hơn anh ta, vừa là chuyên gia ngoại khoa hàng đầu, vừa là nhà nghiên cứu sâu về động vật học, phi thường am hiểu dưỡng thai và sinh mổ cho sinh vật không phải người!
“Ừ.”
Diêm La khá hài lòng với EQ của Chris, anh ôm lấy Ân Thần ngồi trên chiếc ghế sô pha lộn xộn bị cô lăn lộn qua, trong căn phòng có phong cách quỷ dị này thế nhưng lại sinh ra một loại khí phách đao to búa lớn.
Ân Thần không thể ngồi yên trong lòng anh lại muốn chuồn đi, Diêm La đè cô lại, vòng hai tay cô qua cổ mình, hôn hôn lên trán cô, Ân Thần dừng lại một chút, ngoan ngoãn ngồi lại.
Chris theo dõi sự tương tác giữa hai người họ, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng không còn hòa hợp với anh ta.
Xít, đau răng, dường như lại đến lúc anh ta nên đi khám răng lần nữa rồi.
“Đứa trẻ này đến rất đột ngột, chúng tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ có thai, cô ấy vẫn rất ổn nhưng tôi lấy làm lo lắng về ảnh hưởng của sự pha trộn gen giữa hai giống loài đối với đứa trẻ.

Tôi đã khảo sát rất nhiều chuyên gia, cuối cùng đã lựa chọn anh.

Tôi tin rằng anh là người phù hợp nhất.”
Diêm La chỉ về phía chồng tài liệu dày cộp trên bàn: “Tất cả các báo cáo kiểm tra liên quan đều có ở đây, anh có thể đọc bao nhiêu tùy ý.”
Chris cầm lấy bản báo cáo, ngoài siêu âm B, xét nghiệm máu, và thậm chí còn có cả phân tích độ tương phản xét nghiệm di truyền gen, thực sự là cái gì cần có đều có.
Chris nhìn báo cáo, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Ân Thần.
Ngoại trừ cú sốc đột ngột lúc đầu, chuẩn bị tâm lý thật tốt để xem, thật ra cô cũng không quá đáng sợ – cô có một chiếc đuôi dài màu trắng bạc cùng mái tóc đồng màu xõa tung, sở hữu đồng tử kim sắc lấp lánh còn rực rỡ chói lọi hơn hoàng kim, khuôn mặt mỹ diễm mà góc cạnh sắc bén.

Thậm chí có thể nói, cả người cô toát ra vẻ đẹp tàn độc mà yêu dị, một vẻ đẹp khắc sâu và chấn động hơn bất kỳ người phụ nữ nào!
Chris là một thiên tài có lòng hiếu kỳ cực lớn, anh ta chuyển sang ngành y vì nhiều lý do khác nhau, nhưng trong lòng anh ta vẫn giữ được sự hào hứng và mong muốn khám phá những loài mới của các nhà sinh vật học.
Sinh vật nửa người nửa rắn như Ân Thần có tư cách được gọi là kỳ tích trong lịch sử tiến hóa sinh vật học nhất mà anh ta từng được chứng kiến.

Nếu Chris nhìn thấy cô khi anh ta vẫn còn học sinh vật học ở Yale, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc chuyển sang khoa ngoại.

Chris cảm thán trong lòng.
Ân Thần cảm nhận được ánh mắt của anh ta, quay đầu nhìn Chris, nghiêng đầu chợt nở nụ cười.
Cô đối với lực uy hiếp của bản thân vẫn luôn rất có tự tin, còn nhớ rõ lúc trước doạ anh ta sợ hãi, nhưng mà cô thật không phải cố ý, con người xui xẻo này cứ đứng ở cửa không nhúc nhích, cô muốn lặng lẽ đi xuống nhưng lại đâm trúng phải, cô cũng không có cách nào khác.
Xà yêu hung ác và xinh đẹp có một đôi mắt cực kỳ trong suốt và sạch sẽ, khi cười rộ lên làm trái tim của Chris đập thình thịch một cách khó hiểu, không thể kìm được anh ta cũng mỉm cười theo.
Sau đó khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay kia đã bị người đàn ông xoay qua.
“Lúc trước không phải còn nháo nói buồn ngủ sao?” Diêm La nhẹ nhàng nói, ấn mặt cô vào ngực, ôn nhu hôn lên thái dương cô, Ân Thần lập tức bị rời đi sự chú ý, nắm lấy chỗ áo sơ mi trên ngực anh gẩy gẩy.
Diêm La chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chris, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ sắc bén và lạnh lùng.
Rõ ràng đuôi rắn của người phụ nữ đang vây quanh anh, nhưng trong nháy mắt đó anh càng giống như là một dã thú có lãnh thổ và bạn đời, một chút mơ ước và thèm muốn từ kẻ khác cũng sẽ khơi dậy vô tận sát khí từ anh!
Trán của Chris ngay lập tức toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, anh ta thậm chí còn lùi lại hai bước trước luồng sát khí mạnh mẽ và ngột ngạt ấy, nhanh chóng giơ hai tay lên nhận thua để thể hiện sự vô hại của mình.
“Ngài Diêm…”
Anh ta cười một cách khó khăn: “Những tư liệu này rất phức tạp.

Tôi cần một số dụng cụ.

Anh có thể để tôi từ từ xem xét nó ở một nơi khác được không?”
Diêm La nhẹ nhàng xoa cằm lên mái tóc của Ân Thần, dùng ánh mắt làm Chris sởn tóc gáy xem kỹ anh ta, thật lâu sau mới nói: “Có thể, ra ngoài cửa sẽ có người đưa anh đi, nếu có yêu cầu gì thì anh Chris cứ nói.”
Chris vội rời khỏi phòng, khi châm rãi đóng cửa lại, bỗng nghe thấy tiếng nước dính nhớp vang lên từ phía sau, hơi thở nặng nhọc của người đàn ông kèm theo tiếng thì thầm khàn khàn và ám muội: “Vừa nãy nhìn anh ta làm gì? Còn cười, hử?”
Người phụ nữ mất cảnh giác mà rên rỉ mềm mại như đang làm nũng, cùng với tiếng ma sát dày đặc nào đó và âm thanh vải mềm của ghế sô pha bị vật nặng đè lên, cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng mà không cần liên tưởng!
“Anh Chris.”
Người đàn ông trông giống như quản gia đưa anh ta lên lầu, cửa phòng cũng đóng lại hoàn toàn, cách ly mọi thứ trong phòng.
Đôi mắt Chris hơi sững sờ.
“Tiên sinh và phu nhân của các vị thật vô cùng ân ái.”
Anh ta đột nhiên nói một câu với quản gia, người đàn ông sửng sốt sau đó nở nụ cười nhẹ khẳng định: “Đúng vậy, bọn họ vô cùng ân ái.”
Chris nghĩ đến đôi mắt sáng trong và lộng lẫy của người phụ nữ anh ta vừa gặp, chậm rãi cười khổ.
Một sự tồn tại độc nhất vô nhị như vậy nếu không có vốn liếng, tự tin và lòng quyết tâm tuyệt đối, ai dám sở hữu và bảo vệ đây?
Như vậy cũng tốt, ít nhất kỳ tích này có thể tiếp tục vô ưu dưới sự bảo vệ và sủng ái toàn tâm toàn ý của người đàn ông kia….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 29: Huyết tộc mê tình (12)



Lễ phục hoa lệ màu đen, dung mạo thâm thuý anh tuấn, thân hình mảnh khảnh khí chất phong lưu, đây chính là Lasombra gặp trong cấm địa hôm nay.

“Bạc tiên sinh, anh là nhân loại gan dạ nhất mà tôi từng gặp.” Hắn ta thở dài nói: “Không phải ai cũng dám chấp nhận lời mời từ một người xa lạ ở thế giới quỷ quái này.”

Hắn cười đáp: “Chẳng trách, anh được nữ vương nhìn bằng con mắt khác.”

“Thân vương điện hạ quá lời rồi, Bạc mỗ cũng chỉ là người bình thường thôi.” Bạc Chi Chu nhàn nhạt nói: “Vậy nên, đêm hôm khuya khoắt Thân vương điện hạ lại ghé thăm là vì cái gì?”

“Tôi đến để trò chuyện với ngài Bạc.” Lasombra mỉm cười: “Nghe nói, bệ hạ đột nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ say, vượt ngàn dặm xa xôi đến phương Đông để cứu ngài Bạc, tôi xem tình trạng hôm nay, Bạc tiên sinh không giống bị ép mà càng giống tâm đầu ý hợp với bệ hạ hơn.”

Bạc Chi Chu lặng lẽ nhìn hắn ta, không nói.

“Nói thật, tôi thật sự ngưỡng mộ ngài Bạc, bệ hạ là trăng máu trên bầu trời, có thể có được ưu ái của bệ hạ là may mắn cỡ nào. Nếu là tôi, tôi sẽ đồng ý vì bệ hạ mà bỏ ra tất cả để báo đáp tình cảm này, có lẽ ngài Bạc hẳn cũng nghĩ như vậy nhỉ.”

Lasombra nói: “Cho nên, ngài Bạc, thân là người mang dòng máu Ma tộc, không nên thức thời mà rời xa bệ hạ sớm một chút sao? Anh biết anh ở lại bên ngài ấy sẽ mang đến mối nguy tiềm ẩn cho lớn thế nào cho ngài ấy không? Bệ hạ không chỉ là người yêu của anh mà còn là quân chủ của Huyết tộc chúng tôi, có tàn dư của Ma tộc ở bên bệ hạ, tôi tuyệt đối không thể ngồi yên mà nhìn.”

Thật hợp tình hợp lý!

Bạc Chi Chu thong thả đặt ly nước xuống.

“Thân vương điện hạ, nếu như ngài không có thành ý như vậy thì mời ngài quay về cho.” Bạc Chi Chu cười nhạt: “Dòng máu Ma tộc trên người tôi có từ đâu, không phải ngài là người biết rõ nhất sao?”

Lasombra nhìn chằm chằm anh, trong lòng sửng sốt, hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Ngài Bạc luôn làm cho tôi ngạc nhiên, làm sao ngài biết là tôi làm, tôi tưởng tôi nguỵ trang rất tốt rồi, dù sao, Ventrue cũng không chắc chắn là tôi.”

Bạc Chi Chu nói: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là thân vương điện hạ trù tính suốt ba mươi năm, hao tâm tổn sức lén lút đưa hồn phách Ma tộc ký sinh vào nhân loại, sinh ra tôi rồi lại muốn gϊếŧ tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Vì cái gì, đương nhiên là vì đạt được lực lượng càng cường đại hơn, vì trở thành quân vương Huyết tộc có thể ngang hàng với Ventrue.” Lasombra bình tĩnh nói: “Nếu anh đã đoán được, tôi cũng thẳng thắn nói với anh, rất lâu về trước tôi vô tình có được một loại bí pháp có thể dung hoà sức mạnh của Ma vào cơ thể, nhưng điều kiện rất hà khắc, tôi tìm kiếm hết trăm năm mới tìm được cơ thể ký sinh thích hợp như anh, vốn định dùng năm mươi năm đợi ma lực nuốt chửng hoàn toàn cơ thể anh rồi mới dung hoà tiếp, nhưng không ngờ anh lại là ca giả của Ventrue, máu của Ventrue kíƈɦ ŧɦíƈɦ ma lực trong cơ thể anh, khiến nó bùng nổ trước, cũng làm kế hoạch của tôi không thể không đẩy nhanh hơn.”

“Quả nhiên là vậy.” Bạc Chi Chu hơi cụp mắt: “Tôi có một điểm không hiểu, thân vương điện hạ dựa vào đâu dám thẳng thắn mọi chuyện trước mặt tôi? Tôi là ca giả của nữ vương, mà anh lại ngấp nghé vị trí quyền lực của nữ vương, chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ tự chui đầu vào rọ, dùng tính mạng của mình giúp anh đối phó nữ vương sao?”

Lời nói nghe rất nực cười này làm Lasombra mỉm cười: “Phải, anh sẽ giúp tôi.”

Những gì anh muốn nghe cuối cùng cũng đến rồi.

Bạc Chi Chu ngẩng đầu lên.

“Bởi vì anh yêu Ventrue, mà chỉ có anh giúp tôi thì ngài ấy mới được sống tiếp.” Lasombra giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, đừng vội coi thường, nghe tôi nói hết, anh sẽ hiểu ý tôi.”

“Chắc hẳn Ventrue đã nói với anh, vào khoảnh khắc ngài ấy thức tỉnh đã nuốt sức mạnh của Ventrue đời thứ ba mới trở thành vương mới. Huyết tộc đời thứ ba là những kẻ may mắn sống sót trong trận đại hồng thuỷ Noah, là thế hệ có sức mạnh đỉnh điểm sánh ngang với thần, thậm chí sức mạnh của họ khiến thần linh kiêng dè, không tiếc liên thủ gϊếŧ họ, vậy anh có từng nghĩ, Ventrue có thực lực của đời thứ tư lại thôn tính được sức mạnh đời thứ ba là quái vật đáng sợ cỡ nào?”

Lasombra lộ ra nụ cười châm chọc: “Mười ba vị của đời thứ ba khống chế lẫn nhau còn bị thần kiêng dè, vậy Ventrue có sức mạnh mạnh mẽ hơn, không ai có thể khống chế, nếu anh là thần, anh sẽ để ngài ấy sống yên ổn sao? Ngài ấy sắp chết rồi! Giấc ngủ say dài đến hai trăm năm lúc trước là điềm báo! Vận mệnh sẽ để ngài ấy chết, giống như những truyền thuyết từng chôn vùi trong lịch sử và thần thoại, cho dù ngài ấy mạnh mẽ cỡ nào, ngài ấy thống trị khoan dung ôn hoà đến đâu, uy nghi của ngài ấy chấn động tứ hải, ngài ấy cũng phải chết, thậm chí, kết cục này đã gần ngay trước mắt.”

Cánh môi mỏng của Bạc Chi Chu mím chặt như chịu đả kích rất lớn.

Lasombra nhìn vẻ mặt của anh, cong cong môi, đột nhiên cất cao giọng: “Mà nếu anh muốn ngài ấy sống thì chỉ có một cách, đó là hiến tế mạng sống anh cho tôi, khiến tôi nhờ dung hoà sức mạnh ma lực mà trở nên mạnh mẽ hơn, có thể mạnh ngang bằng ngài ấy, cân bằng mới thiết lập này, ngài ấy và tôi đều có sức mạnh mạnh mẽ hơn đời thứ ba, mạnh đến mức khiến thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại vì cân bằng mà không dẫn đến sự truy sát của Quy Tắc, chúng ta như thế mới có thể có được trường sinh thật sự!”

“Ngài Bạc, tôi nhìn ra, anh không giống những nhân loại khác, anh không vì ham mê sắc đẹp và trường thọ mới chịu thần phục Ventrue, mà thật lòng yêu ngài ấy, vậy thì anh nghĩ tình yêu của anh có đủ để anh hy sinh như vậy không?”

Lasombra xoè tay ra: “Ventrue hạ kết giới ở đây, ngay cả tôi cũng không thể làm gì anh, đương nhiên anh có thể xem những lời tôi nói hôm nay là dối trá, coi như gió thổi qua tai, có thể tiếp tục trốn dưới sự bảo vệ của ngài ấy trơ mắt nhìn ngài ấy từng bước đi về phía cái chết. Nhưng nếu như anh hạ quyết tâm khác, vậy thì nửa đêm bảy ngày sau, tôi sẽ ở nơi sâu nhất trong cấm địa chờ anh.”

Nói xong câu cuối cùng, Lasombra tức khắc hoá thành sương đen cùng dơi, biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại một câu như có như không: “Ngài Bạc, tôi đợi câu trả lời của anh.”

Đêm tối lại khôi phục sự yên tĩnh.

Bạc Chi Chu đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, bàn tay từ từ siết chặt.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác bị vật cứng đâm vào.

Bạc Chi Chu mở tay ra, trong lòng bàn tay là viên đá ruby lúc trước anh lấy ra nghịch, dưới ánh đèn đêm sáng tỏ giống máu loãng đông đặc lại vậy.

Đẹp như đôi mắt lộng lẫy lười nhác của cô.

“Chàng rất quan trọng với ta, còn quan trọng hơn tưởng tượng của chàng, vĩnh viễn đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, chàng phải tin ta, tin ta có thể xử lý tốt mọi thứ.”

Lời yêu thương thâm tình khàn khàn của người phụ nữ còn vang lên bên tai, Bạc Chi Chu vuốt ve đường cong bóng loáng của nó, đột nhiên bật cười.

“Xin lỗi, có lẽ tôi phải nuốt lời rồi.” Anh cầm nó, giơ tay đặt lên môi, dịu dàng hôn một cái: “Không phải tôi không tin tưởng em, nhưng không chỉ riêng em, tôi cũng muốn vượt mọi chông gai vì em.”

Ân Thần đến hòn đảo nhỏ, nhìn thấy hoa văn Ma tộc lớn và phức tạp khắc trên mặt sàn nhà thờ.

Cô nhắm mắt, đầu ngón tay từ từ lần theo đường cong uốn lượn, đọc ra từng ký ức xa xưa bị chôn giấu trong góc khuất.

“Loại hoa văn Ma tộc này, thần cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng hoa văn lưu truyền của nó có chỗ tương đồng với chú ngữ của các pháp sư Tử Linh trong bộ tộc Diệt Vong, nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là một loại pháp thuật Ma tộc dùng để ký sinh và hiến tế.”

Kevin cau mày: “Nhưng bộ tộc Diệt Vong trước nay luôn xem thường quyền lợi của thế tục, càng cấm con cháu trong tộc có liên hệ với xã hội loài người, họ có lý do gì bày kế truy sát ca giả của ngài.”

Ân Thần từ từ đứng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Thật ra, bắt đầu từ đây, cô có một dự cảm không lành.

“Các ngươi cho rằng người biết sự tồn tại của Ma tộc và có thể có được cách lén lấy đi sức mạnh của Ma giới là ai?” Ân Thần xoay người, nhìn hai hậu duệ sau lưng cô: “Có ai không tiếc mọi giá, không từ thủ đoạn, có được sức mạnh của ma mà không bị cắn nuốt?”

Kevin, Aure đều sững sờ.

Họ còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng náo động, kèm theo ánh sáng thần thánh chói mắt.

Thánh vật đến từ Thánh giáo, có lực sát thương và lực uy hϊếp đối với sinh vật bóng tối, Thánh Quang Chi Luân!

Thuộc hạ Huyết tộc cô dẫn đến nhắm mắt lại theo bản năng, có những người sức mạnh yếu, ngay lúc đó đã bắt đầu có máu chảy ra khỏi hốc mắt!

Ân Thần giơ tay, quyền trượng Huyết tổ xuất hiện trong lòng bàn tay cô, viên ruby trên đầu quyền trượng toả sáng rực rỡ, ngay sau đó, sương đen và mây đen che phủ trời đất một phương, ngăn chặn thánh quang.

“Thánh giáo!” Cô hét lên: “Các người vừa đến đã lấy thánh khí ra sử dụng với ngô và thuộc hạ là muốn xé bỏ khế ước hoà bình, khai chiến với Huyết tộc sao!”

Ánh sáng của Thánh Quang Chi Luân dần thu lại, lộ ra một hàng người mặc giáo bào, thần sắc trang nghiêm, dẫn đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ, nét mặt hiền từ uy nghiêm, ông ta đội mão cao khảm tơ vàng đá quý, ngón tay đeo nhẫn, cầm một cây quyền trượng màu bạc.

Nhìn thấy ông ta, ánh mắt Ân Thần xoẹt qua tia sáng tỏ: “Giáo hoàng tân nhiệm là ông, Pross đâu? Ông ấy qua đời rồi?”

“Vâng, nữ vương bệ hạ, thầy của tôi đã qua đời từ nửa thế kỷ trước rồi, tôi là giáo hoàng đời này Randolph.” Giọng điệu Randolph nho nhã lễ độ.

Ân Thần híp híp mắt: “Vậy thầy của ông nhất định từng dạy ông, trước mặt nữ vương Ventrue nên nói năng hành động như thế nào! Từ sau khi ký khế ước, ngô luôn tuân thủ lời hứa, thực hiện giới luật quy phạm hành vi của Huyết tộc, hành động hôm nay của ông chính là khiêu khích đối với ngô! Khiến ngô rất nghi ngờ thành ý duy trì hoà bình của Thánh giáo các người!”

“Lời này tôi cũng muốn hỏi nữ vương bệ hạ.” Randolph bảo người khiêng từng cuốn chiếu phủ vải trắng, vén vải trắng ra, bên trong là từng khối thi thể trắng bệch.

Đây là những người bị Huyết tộc hút cạn máu mà chết!

Ân Thần nhíu mày: “Đây là thế nào?”

“Hai tháng trước, tiếng quyền trượng Huyết tổ của ngài vang lên ở phương đông, Thánh giáo tôi liền phái người liên hệ với ngài, nhưng họ lại mất tích ở nước H, mãi đến ba ngày trước, chỉ còn một người còn hơi thở cuối cùng đưa ghi âm đến tay chúng tôi, qua ghi âm chúng tôi được biết Huyết tộc bí mật họp bàn sẽ mở cửa Ma giới, để bóng tối trở lại nhân gian! Họ cũng vì vô tình bị cuốn vào mà bị gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ có anh ta luyện thuật nín thở mới lừa được mà sống tạm một khoảng thời gian, nhưng sau khi truyền tin xong thì cũng tắt thở.”

Randolph nhìn Ân Thần, nét mặt trịnh trọng mà lạnh lùng: “Nữ vương bệ hạ, bây giờ người phản bội lại kế ước hoà bình là ngài! Nếu ngài không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, đem kẻ đầu sỏ ra trước công lý, vậy thì Thánh giáo chúng tôi cũng chỉ đành khai chiến với Huyết tộc!”

“Ông đang nói bậy bạ cái gì vậy!” Kevin lạnh lùng quát: “Bệ hạ chúng tôi ngủ say từ ba tháng trước mới tỉnh lại, vẫn luôn ở bên cạnh ca giả ở phương đông, có lý do gì lại đi mở cửa Ma giới!”

Huống hồ, cửa Ma giới nằm ở cấm địa, không phải Huyết tộc cao cấp thì không thể đến gần, có quan hệ gì với đảo nhỏ hoang vắng này chứ!

“Cho dù không phải nữ vương Ventrue, người của Huyết tộc gϊếŧ người trong Thánh giáo tôi cũng là sự thật! Nữ vương tôn quý là quân chủ của Huyết tộc, chúng tôi đương nhiên phải hỏi trách nhiệm của nữ vương!” Randolph nhìn Ân Thần: “Nữ vương bệ hạ, chúng tôi không muốn đối địch với ngài nhưng nếu ngài không đưa ra lời giải thích thì hôm nay không dễ bỏ qua vậy đâu!”

Ân Thần trầm ngâm.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều cho cô cảm giác quá kịch bản.

Cô vì điều tra totem trên người Bạc Chi Chu nên mới đến đây, sau đó Thánh giáo vì nghi ngờ ở đây có cửa Ma giới mà đến hỏi tội.

Nhưng nếu như có người đứng phía sau tính kế thì hắn vì cái gì? Cô là quân vương mạnh nhất của Huyết tộc, đến cả sức mạnh của Thánh giáo cũng không lay động được uy tín của cô, huống chi cô cũng không đến mức thật sự phải xung đột với Thánh giáo.

Chẳng lẽ hao tâm tổn sức chỉ để hất nước bẩn lên người cô? Khiến cô nổi giận?

Ân Thần không hiểu nhưng theo trực giác, cô muốn rời khỏi đây, thế là cô nói: “Xảy ra chuyện như vậy, ngô rất lấy làm tiếc, hoà bình của Huyết tộc và Thánh giáo không nên vì âm mưu của kẻ tiểu nhân mà tan vỡ, xin chư vị chớ nóng vội, ngô sẽ quay về điều tra thuộc hạ, bắt kẻ vi phạm giới luật và khế ước ra, xử lý bằng hình phạt nghiêm khắc nhất!”

Đêm tối lại tràn về.

Bạc Chi Chu cài chiếc nút cuối cùng trên cổ áo, lúc mở cửa định ra ngoài thì dừng bước, ngẫm nghĩ, anh lấy một viên ruby ngưng đọng từ trên giá sách xuống bỏ vào túi áo trước ngực, sau đó đi ra khỏi phòng.

“Ngài Bạc.” Thấy anh ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, quản gia cung kính hỏi: “Ngài có gì dặn dò không ạ?”

Bạc Chi Chu: “Không có, tôi ra vườn hoa tản bộ.”

Quản gia mỉm cười gật đầu, nhắc nhở: “Ngài Bạc nhớ đừng ra khỏi phạm vi kết giới, bảy ngày rồi bệ hạ chưa về, e là có chuyện gì đó giữ chân lại, xung quanh đây không an toàn, chỉ trong kết giới mới ổn định.”

Bạc Chi Chu gật đầu, anh bước ra cửa, xuyên qua vườn hoa, bình tĩnh bước ra khỏi kết giới, sau đó không chút do dự xông về phía cấm địa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.