Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 22: Lại một đêm khó ngủ



– Đúng. Lương thị cũng nghĩ như nhi tử, nhân lúc Triệu Tam Nương cao hứng, nói: – Chiếu theo tình hình này, khám bệnh thêm cho vài người là đủ tiền thuê nhà cho Tam Nương, chỉ là sắp 30 rồi, dù lão gia nhà lão thân có ba đầu sáu tay cũng chẳng làm được. Lại nói, chúng tôi chuyển đi, Tam Nương cũng chẳng cho thuê ngay được, để không thì cũng là để, cho chúng tôi thuê trước, hoãn ít thời gian, nói không chừng trả đủ tiền thuê cho Tam Nương…

Triệu Tam Nương cầm được tiền trong tay, cười tới híp cả mắt lại, nghe lời phía sau của Lương thị, mặt trở nên lãnh đạm ngay: – Ừ, Tả lang trung là người có tài đấy, ta biết, hôm qua xem bệnh kê đơn cho ta, uống vào cảm giác đỡ hơn nhiều rồi. Có điều mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà nào chả có cái khó, Tả phu nhân, bà đừng nói nhà của ta không có ai thuê, Lý lão đầu ở trong ngõ đã nói với ta lâu rồi, muốn thuê nhà mở hiệu dầu muối, hơn nữa còn trả tước tiền thuê nhà một năm, chẳng qua là ta chê bán mấy thứ đó bẩn thỉu, nhà các vị mở hiệu thuốc là tích âm đức, là chuyện tốt, cho nên ta mới chưa đồng ý với ông ta.

Lương thị cười ngượng: – Đúng thế, Tam Nương là người lương thiện tâm địa Bồ Tát, bà con xung quanh có ai không biết.

– Đương nhiên. Triệu Tam Nương nhận luôn không khách khí, lòng lại thầm nghĩ, vừa mới ép một cái là trả ngay được một phần tiền nhà, xem ra tại trước kia mềm lòng quá cho nên mới thành khoản nợ lớn như vậy, thế là nghiêm mặt nói: – Tả phu nhân không cần nói thêm nữa, lời ta đã nói ra rồi, 30 Tết trả tiền nhà, trả được, hiệu vẫn cho các vị thuê, không trả được, thuốc để lại, mời người đi. Lời đã nói ra, muốn thu lại phải làm sao?

Lương thị nghe chừng Triệu Tam Nương cũng có ý nương tình, cười bồi nói một đống lời dễ nghe, cuối cùng Triệu Tam Nương thở ngắn than dài: – Thôi làm người tốt thì làm cho chót, trời lạnh thế này mẹ con bà còn chịu khó tới đây, không nới lỏng cho một chút cũng áy náy, song quy củ nợ không để qua năm vẫn phải giữ, nếu trả được quá nửa tiền thuê nhà, non nửa còn lại cho thư thả tới 15 tháng Giêng mới tới thu, chưa qua 15 chưa hết năm mới, coi như miễn cưỡng tính là chưa quá năm. Thế là được rồi chứ?

Không như hi vọng song đã là tốt lắm rồi, Tả Thiếu Dương hỏi cụ thể: – Tam Nương, chính xác là bao nhiêu?

Triệu Tam Nương liếc y một cái không rõ ý tứ, gập ngón tay tính: – Cứ tính 6.000 cho chẳn đi, Tả gia đã trả 2.600 vậy là còn thiếu… Ừm, thiếu …. Nàng chưa tính ra thì Tả Thiếu Dương đã trả lời rồi, gật đầu nói tiếp: – Đúng vậy, đại lang nói đúng thiếu 3.400 nữa, cậu tính nhẩm nhanh lắm, nếu thu được, số còn lại để ra Giêng thu. Nói trước rồi đấy, đừng để ta phải trở mặt, mọi người khó nhìn nhau. Dược liệu thì ta sẽ cho người tính giá, nếu chưa đủ thì vẫn phải trả tiếp, ta sẽ cho người đi thúc nợ. Nhưng nếu thừa thế nào cũng trả lại cho Tả gia, Tam Nương ta không tham lợi của người khác, nhưng cũng không dễ cho người ta quịt tiền mình.

Lương thị xin thêm mấy câu, Triệu Tam Nương đã quyết ý, Tả Thiếu Dương nãy nhìn trộm người ta bị phát hiện thành ra ngại chả nói được gì, hai mẹ con đành cáo từ về.

Ra tới cửa trời tối hẳn, gió bắc như thốc vạo mặt, lạnh run, tuyết lại bắt đầu phiêu đãng rơi xuống, từng bông đáp lên vai, Tả Thiếu Dương thích trời lạnh, thích tuyết nhưng lúc này y chíu xíu tâm tình thưởng tuyết cũng không có. Lương thị gượng cười nói: – Như vậy coi như cũng có chút tác dụng rồi, còn mấy ngày biết đầu trời thương cho chót thì sao … Trung Nhi, đi nào, chúng ta mua chăn.

– Mẹ, đừng mua nữa, Tam Nương nói rồi đấy, 100 đồng này cũng để trả tiền nhà đi, nếu không tới lúc đó chỉ thiếu 100 thôi thì không kiếm đâu ra.

– Cũng không thiếu chút tiền đó. Lương thị phủi tuyết trên vai con: – Sức khỏe con yếu, đặp cái chăn quá mỏng, sinh bệnh ra đó thì không hay, tối nay không thể cho con mượn chăn nữa, cha con tuổi cao, lạnh thêm một ngày nữa có khi cũng ngã bệnh. Cha con ngã xuống, cả nhà ta coi như hết.

Tả Thiếu Dương đau lòng lắm: – Đêm qua con không biết cha mẹ lấy chăn cho con đắp, còn nghĩ nhà mình có chăn dự phòng, nếu biết con nhất quyết không nhận. Mẹ, mẹ yên tâm, con còn trẻ mà, không yếu đuối tới thế, chỉ vì đêm qua đi dạo, về lại cởi áo ra ngủ nên mới bị phong hàn, hôm nay không đi nữa, mặc đầy đủ y phục, dứt khoát không sao.

– Không được, cha con đã đồng ý mua chăn rồi, dù sao một cái chăn cũng không bao nhiêu tiền.

Đêm nay xem chừng khó ngủ rồi, nhưng cắn răng cái là qua thôi, Tả Thiếu Dương quyết tâm nói: – Hiện một đồng cũng quý mẹ ạ, đợi qua khó khăn này tính sau, con không muốn đêm đông giá rét bị đuổi ra khỏi cửa.

– Sợ cái gì, không phải còn nhà tỷ phu con sao, tới đó ở tạm.

Tả Thiếu Dương cười khổ: – Cha nói rồi, nếu phải nhờ cậy tỷ phu, cha treo cổ. Mẹ, chúng ta không mua nữa, con chịu được, cha mẹ không đắp chăn còn chịu được, con trẻ thế này, chẳng lẽ lại không bằng? Dù sao thì con cũng không đắp đâu, mẹ mua về con để đấy.

Lương thị thở dài, biết con mình nói lời trái lòng, nhưng tình cảnh này đành vậy, hai mẹ con về Quý Chi Đường, kể lại chuyện Triệu Tam Nương chỉ giảm tiền không khoan hạn, cả nhà vốn đầy hi vọng, không khí trầm hẳn xuống.

Hồi Hương mặt âu sầu: – Hôm nay đã hai mấy rồi, đừng nói là vài ngày, cả năm chắc gì kiếm được chừng đó tiền, đi đâu kiếm cho đủ 3.400 đồng được chứ.

– Chỉ còn cách vay mượn nữa thôi. Lương thị tự nói rồi tự đáp: – Nhưng phàm là bằng hữu thân thích đều vay mặt cả rồi, giờ người ta cứ nhìn thấy mẹ là tránh… Hay là Hồi Hương, con đi nhờ Hầu Phổ vay mượn trong nha môn xem.

– Còn vay được nữa sao? Hồi Hương chỉ muốn khóc: – Hắn giúp nhà ta vay tiền còn ít à, ai vay được đã vay, mấy ngày qua con tới nha môn, họ bóng gió nói chuyện này, muốn bọn con trả tiền trước tết. Làm con không dám tới nha môn nữa.

Lương thị tuyệt vọng rồi, ngẩn ra trên ghế, cả nhà không ai nói gì thêm.

Mãi một lúc sau Tả Quý mới nói đơn giản: – Ăn cơm đi.

Bốn người lặng lẽ ngồi quây quanh cái bàn, chỉ có ánh đèn leo lét, thức ăn không có gì, ngày hai bữa đều là bánh bao đen, canh rau dại, ít dưa chua. Hồi Hương giúp mẹ dọn dẹp xong về nhà, phu thê Tả Quý, Tả Thiếu Dương ai về phòng người nấy ngủ, tâm sự nặng nề, chẳng cả đun nước ngâm chân.

Tả Thiếu Dương leo lên giường, đóng thật chặt cửa sổ, chỗ nào lọt gió lấy giẻ nhét vào, để nguyên áo kép chui vào chăn, co người lại thật sát, vẫn cứ lạnh run cầm cập, xoay trái, xoay phải, đợi mãi chăn chẳng ấm lên là bao, không ngủ nổi. Vừa nãy nói oai phong lắm, nhưng nằm xuống mới biết mặt nhau, chịu không nổi, thầm nghĩ thế này không xong, chỉ sợ ngủ tới đêm lại cảm lạnh mắt, đành ngồi dậy ôm gối ngồi dựa vào tường, lấy chăn quấn khắp toàn thân, tư thế ngồi giữ ấm tốt hơn là nằm, nhưng không lợi cho ngủ nghỉ, hiện giờ quan trọng nhất là giữ ấm chứ không phải ngủ.

Bên ngoài vạn vật im tiếng, nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, đó là ánh tuyết phản quang, lòng Tả Thiếu Dương rất nặng nề, cứ nghĩ mình có hơn nghìn năm tri thức là dễ dàng sống phong lưu tiêu sái ở thời đại này, ai ngờ một cái chăn đủ ấm thôi cũng không có.

Không được phải nghĩ cách, phải động não, không thể sống thế này.

Tả Thiếu Dương định thần lại, thật bình tĩnh nhớ lại các thức mà mình có, xem cái gì có thể áp dụng, tìm xem có cách nào làm giàu, nhưng đa phần kiến thức y biết là xoay quanh dược liệu và chữa bệnh, chẳng có cái nào giúp kiếm tiền được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.