Núi non trập trùng, tuyết trắng phau phau, vách núi dựng đứng như đao gọt rìu bổ, ở chỗ lõm vào dãy núi là rừng tùng bách xanh được phủ lên lớp tuyết trắng, trắng xanh đan xen tạo thành cảnh đẹp vô ngần.
Trong khung cảnh đó có bóng người đứng trơ trọi giữa đại ngàn, đầu đội chiếc mũ rộng vành che tuyết cũng che đi phần nào khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn thấy rõ được đường nét thanh thoát cùng kiên nghị, vai đeo gùi mây, mắt dõi đằng xa, nhìn mà như không nhìn, hoang mang thê lương, quai hàm bành ra cho thấy y đang cắn chặt răng kiềm chế điều gì đó.
Gió núi gào thét thổi qua cuốn theo tuyết với lá rụng bụi bẩn, thổi quần áo y bay phần phật, gió tuyết lạnh như dao xẻo da nhưng thanh niên đó vẫn đứng trơ ra như tượng.
Tả Thiếu Dương thu ánh mắt vô hồn, nhắm lại, hình ảnh cuộc đời chớp lên trước mắt, những thứ vốn rõ ràng bỗng trở nên mờ mịt, lẫn lộn, làm y không phân biệt được cái nào với cái nào, hết thảy như sương khói lơ lửng trước mắt, nhìn thấy đấy, nhưng không nắm bắt được.
Lắc mạnh đầu, y muốn xua đi tất cả.
“Chó chết!”
Một tiếng rống lớn bất thình lình phát ra làm tuyết trĩu nặng trên tàng cây rơi rào rào, con sóc đang ngủ trong tổ giật mình thò cái đầu tròn ra ngoài, đôi mắt dáo dác nhìn quanh đầy cảnh giác.
Người vừa chửi còn ai khác ngoài Tả Thiếu Dương, chỉ có điều xung quanh không một bóng người, chẳng hiểu y nhắm vào ai, chỉ thấy y cúi xuống bốc một nắm tuyết lớn hướng lên trời ném thật mạnh, miệng vẫn rống lên như thú điên: – Lão trời già chó c… á á…
Chửi chưa dứt lời, do động tác ném quá mạnh làm Tả Thiếu Dương mất thăng bằng, người chúi về phía trước, bình thường thì không hề gì, nhưng lúc này y lại đang đứng trên đỉnh núi. Tả Thiếu Dương hết hồn đưa tay quơ loạn lên, nhưng không tóm được bất kỳ một cái gì, tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Toi rồi, chuyến này chết chắc rồi, thế nào cũng ngã tan xương nát thịt.
Không cam tâm, mình còn sống chưa đủ.
A ~~~~~~!
Tả Thiếu Dương hét lên, uỵch một cái, mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Chẳng biết qua bao lâu.
Tả Thiếu Dương nghe thấy có người khóc lóc kêu gào bên cạnh mình, là tiếng nữ nhân, y biết người đó, muốn đáp lời, nhưng bị cú ngã nặng, cơ thể đang hồi phục, chân tay chưa cử động được, chỉ chắc chắn một điều, mình chưa chết, không lạ, lão trời già đó chơi xỏ mình, làm sao để mình chết dễ như vậy được. Miệng khát khô, như có lửa đốt vậy, Tả Thiếu Dương thều thào khó nhọc: – Nước… Uống nước…
Chốc lát, một thứ gì đó lạnh ngắt đụng phải miệng, dòng nước lạnh như đá chảy ra, Tả Thiếu Dương vội vàng nuốt vào, ực ực, chút lợn cợn ở đầu lưỡi, hình như trong nước có những cục đá nhỏ … là băng.
Nước đá làm đầu óc y tỉnh táo hơn nhiều, cơn khát cũng đỡ hơn, cảm giác quay lại, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi cỏ tươi của mùa xuân, y rất giỏi phân biệt mùi vị, Tả Thiếu Dương gắng sức mở mắt ra.
Bầu trời âm u, mây đen như từng đám khói mờ, cổ vừa cứng vừa đau, Tả Thiếu Dương mở mắt, ánh sáng mạnh làm mắt y đau nhói, khép mắt lại, mở từ từ cho mắt dần thích ứng, nhưng khuôn mặt hiện ra trước mắt lại không phải là người y quen, không phải người phát ra tiếng khóc kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ, có vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc y phục bằng vải thô đen, cổ tay cổ chân lấy thừng buộc lại cho gọn gàng để tiện đi núi, đầu đội mũ rộng vành giống y, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da ngăm đen, mũi lấm chấm mấy nốt tàng nhang, một cái bím tóc dài buông xuống trước ngực, đôi mắt đó đen láy đang nhìn y chằm chằm, vừa quan tâm lại có chút bẽn lẽn, cái mũi nhỏ lạnh đỏ ửng.
Tả Thiếu Dương ngẩn ngơ nhìn nàng, thiếu nữ bị y nhìn tới đỏ mặt, quay đầu đi.
– Tỉnh rồi, nó tỉnh rồi. Một giọng nói khác ở phía bên kia vang lên, đó là thiếu phụ tuổi trên 20, khuôn mặt khá giống với Tả Thiếu Dương, gò má cao môi mỏng rất ưa nhìn, tóc búi gọn gàng, gài trâm gỗ to, mặc cái áo ngắn vải gai thô, một cái váy kéo cao tới tận ngực, lúc này từ lo âu chuyển thành mừng rỡ, sau đó òa khoác: – Đệ, đệ làm ta lo chết mất.
Thân thể vẫn còn yếu ớt, Tả Thiếu Dương vẫn gắng gượng đưa tay làm dấu hiệu mình không sao. Thiếu phụ đưa tay đỡ vai Tả Thiếu Dương, từ từ nâng y ngồi dậy, mồm nói tía lia: – Đệ đệ, cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Có đau đầu không? Có buồn nôn không?
– Đệ… Tả Thiếu Dương đầu óc vẫn váng vất, cổ ran rát, nói chuyện vẫn khó khăn, chỉ có mắt là linh động, đảo mắt nhìn xung quanh, đây là một cái khe núi, bốn phía là vách núi dứng đứng, tuyết trắng trải đầy đất, trong tuyết trắng loáng thoáng nhìn thấy một con đường nhỏ bùn đất ngoằn ngoèo từ xe chạy tới, qua người, rồi lại chạy đi xa. Bên đường có bó củi đổ, hai cái gùi chứa ít thảo dược, bên cạnh có hai cái cuốc nhỏ, một cái gùi đã bẹp dí, chính là cái của y.
Gió lạnh thổi qua, Tả Thiếu Dương rùng mình.
Phụ nhân thấy Tả Thiếu Dương ngơ ngơ ngác ngác không trả lời mình thì lo lắng sờ nắn nhìn kiểm tra khắp thân thể y, vui mừng lại chuyển thành lo sợ, nói đứt quãng trong nước mắt: – Bảo đệ rồi mới ốm dậy thì đừng cố gắng, đệ cứ ương bướng cơ … đệ mà có bề gì thì tỷ chỉ có chết tạ tội, cha mẹ cũng không sống nổi … nhà chỉ còn đệ là nam đinh thôi …
Tả Thiếu Dương đưa tay sờ gáy, có lẽ vì di chứng của cú ngã, phản ứng còn chậm chạp, không thấy đau, nhưng lòng bàn tay dính máu khô trộn lẫn bùn tuyết, y nhắm mắt lại cảm nhận vết thương, còn may tuy đầu hơi choáng, nhưng không có hiện tượng buồn nôn, xem ra chỉ trầy da thôi, không chấn động mạnh, chắc là nhờ lớp tuyết dầy.
Thiếu phụ giúp Tả Thiếu Dương kiểm tra gáy, tuy có vết thương nhưng không sâu, đã khép miệng không có máu chảy ra nữa, hơi yên lòng, thấy đệ đệ không nói mà nhắm mắt lại cũng hiểu y đang tự xem xét thương tích, không nói nữa, chỉ lặng lẽ chu đáo phủi tuyết trên người y, tới khi Tả Thiếu Dương mở mắt ra lần nữa mới hỏi: – Đệ, cảm giác thế nào rồi, có gì bất thường không?
Tả Thiếu Dương lắc đầu khe khẽ: – Đệ không sao đâu… sao đệ nằm đây, nếu ngã từ trên núi xuống tới tận chỗ này thì thương tích không thể nhẹ như thế mới đúng…
– Không sao là tốt ra, đã dặn đệ vừa mới ốm dậy chưa lâu, dù có phát hiện ra thuốc quý chăng nữa cũng không nên cố leo núi làm gì, lúc nãy nhìn đệ ngã xuống, tỷ tưởng đệ chết… Phì phì! Tưởng đệ ngã xuống rồi, may mà chạm vào một cái cây nên dừng lại, tỷ không biết leo núi, đều nhờ cô nương này đi qua, cứu đệ xuống đấy!
– Ồ! Tả Thiếu Dương nghĩ ngã không chết chưa chắc đã là may, lão trời già hẹp hòi nhỏ nhen mới chửi có một câu thôi mà, được rồi sau này khinh bỉ trong lòng là đủ, không chửi ra ngoài nữa loạng quạng mang họa, quay sang nhìn thiếu nữ khẽ gật đầu, làm gò má của nàng ửng đỏ, nãy giờ vẫn len lén nhìn trộm y, y biết, y cũng biết mình rất tuấn tú.
– Đệ đệ, đừng cố quá, để tỷ đỡ, chúng ta về nhà để cha xem sao.
– Đệ không sao. Tả Thiếu Dương trở mình bò dậy, do hơi cố quá làm người lảo đảo, nhìn khung cảnh rừng núi hoang sơ, chả hiểu đang nghĩ gì lại ngẩn ra.
Thiếu phụ có hơi sợ hãi, chẳng lẽ ngã một cái làm bệnh cũ lại tái phát rồi, hỏi vội: – Đệ đệ, còn nhớ năm nay là năm nào không?
Tả Thiếu Dương ngáo ngơ trả lời: – Năm Trinh Quan đầu tiên, triều Đường..
– Đúng rồi.
Thiếu phụ chưa kịp thở phào Tả Thiếu Dương đã nói tiếp: – Hoàng thượng là Lý Thế Dân.
– Ối dời ơi là dời, tên húy của hoàng thượng không được gọi tùy tiện, đi đi, chúng ta về thôi, về thôi…
Thiếu phụ hết hồn hết vía tay bịt mồm Tả Thiếu Dương lại, tay nắm tay y kéo đi, chỉ sợ đệ đệ mình lại nói năng linh tinh.