Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 8: 8: Huyết Thư



Mạc Điệp ngồi trước đống lửa, vừa dùng khúc gỗ nhỏ gẩy lửa cháy vừa nghĩ kế sách.

Thân thể bệ hạ đã yếu đi trông thấy, nàng thật sự không có thời gian chơi trò người truy ta đuổi này, phải nghĩ cách nói chuyện cầu tình hai vị tổ tông.

Nếu thành công đương nhiên là tốt, còn nếu không thì nàng cũng có thể nhanh chóng cắt đứt vọng tưởng tìm cách khác.
Nàng quay đầu nhìn lên bầu trời hướng rừng.

Hai vị tổ tông một đường ôm ấp nhau cùng đi thế mà giờ đã tách ra, Sơn Thần bà bà không biết đi đâu rồi, hoa yêu nãi nãi thì ngồi trên ngọn cây nhìn qua hướng của nàng.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, nàng vừa dừng lại đối phương liền không đi về phía trước nữa.
Nhưng mà tại sao lại không đến đây? Mạc Điệp nhủ thầm trong lòng.

Nàng đã lén bày trận pháp chỉ chờ hai vị tổ tông “tự chui đầu vào lưới”.

Dĩ nhiên nàng không muốn đánh nhau, chỉ muốn tranh thủ giải thích một chút.

Sợ nhất là đối phương không lùi không tiến, chỉ ở yên một chỗ dây dưa với nàng, nàng làm gì có thời gian đâu mà dây dưa!
Mạc Điệp nghĩ cách dẫn A Trản tới, A Trản cúi nhìn qua tiểu đạo cô vẻ mặt rối rắm cũng rơi vào trầm tư.
Mấy ngày nay tựa hồ nàng đang hưởng thụ niềm vui truy đuổi, mặc dù có lúc chỉ muốn thoát khỏi tiểu đạo cô trở về Bắc Sơn thăm A Chức, cũng tính sau khi gặp A Chức xong lại tiếp tục trò chơi này.

Càng đáng sợ chính là, nàng biết rõ đối phương tới cửa trả thù vậy mà chưa từng có ý nghĩ muốn giết tiểu đạo cô.
Nhưng nếu tiểu đạo cô không chết thì chẳng phải cuộc truy đuổi này sẽ phải kéo dài mãi hay sao? Vậy thì phiền phức lắm.
Mà trùng hợp thay nàng là người rất sợ phiền toái.

A Trản nhếch mép, cuối cùng đưa ra quyết định.

Giết luôn cho xong!
A Trản vung mạnh tay áo cúi người bay về phía tiểu đạo cô, lòng bàn tay đã tụ mãn lực.

Thậm chí nàng đã nghĩ kỹ rồi, chưởng này đánh ngay đỉnh đầu có thể giúp tiểu đạo cô chết đi bớt đau đớn.

Thiết nghĩ mình thật sự quá có tâm.
Mạc Điệp nhìn xuyên qua khói lửa thấy hoa yêu lao về phía mình, rõ ràng kẻ đến không thiện.

Nàng thật không muốn đánh trả, người có việc muốn nhờ là nàng, tuyệt đối không thể động thủ a.
Sư phụ vì nàng mà chết, lúc ấy nàng chỉ lo ngăn cản sư phụ lạm sát người vô tội, căn bản không nghĩ tới sư phụ dù chết hay không còn pháp lực thì bệ hạ cũng không thể sống.

Mà nếu bệ hạ chết thì Đại Đường ắt sẽ đại loạn.

Đúng vậy, “nghĩa cử” tốt đẹp mà nàng làm ra trên Bắc Sơn rất có thể khiến giang sơn Đại Đường sinh linh đồ thán.
Mạc Điệp quỳ xuống ngay lúc A Trản vừa đến gần.

Đây quả là một cái quỳ thần kỳ, Mạc Điệp không chỉ thành công giúp đỉnh đầu tránh thoát một chưởng của hoa yêu nãi nãi, càng hoàn mỹ hơn nữa là có thể biểu đạt ý đồ mình đến.
A Trản đánh hụt một chưởng, hai lần tiến công mới phát hiện tiểu đạo cô thế mà đã quỳ xuống.

Đây là động tác gì vậy? Còn chưa đánh đã xin tha rồi sao? Tiểu đạo cô đã tự biết thân biết phận, biết rõ đánh không lại mà còn muốn tới cửa trả thù à? Chẳng lẽ muốn mượn tay nàng chết theo đạo sĩ điên? “Đứng lên đánh đàng hoàng cho ta! Ta muốn lấy mạng ngươi bằng chính bản lĩnh của ta.”
Mạc Điệp không chỉ không đứng dậy mà còn trịnh trọng dập đầu trước A Trản một cái.

“Hoa yêu bà bà, ta đến Bắc Sơn không hề có ác ý mà chỉ muốn xin người và Sơn Thần bà bà hỗ trợ.” Kỳ thật chỉ cần Sơn Thần hỗ trợ là tốt rồi, nhưng Mạc Điệp cảm thấy nói như vậy sẽ càng lễ phép.
Suốt đoạn đường đuổi theo này, nàng đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường, muốn cầu Sơn Thần bà bà hỗ trợ thì phải giải quyết hoa yêu nãi nãi trước.

Những ngày qua hai người một đường ôm ấp nhau, tới lúc này mới chịu tách ra, trước đó nửa khắc cũng không tách rời.

Chớ nói chi là lúc ở Bắc Sơn, sư phụ xuất chiêu “Kiếm khí xuyên hồn”, đối mặt với đại sát chiêu không thể tránh này mà hoa yêu lại có thể xả thân che chắn cho Sơn Thần!
Đấy không phải tình yêu cảm thiên động địa sông cạn đá mòn thì là gì? Tình tỷ muội chắc?
A Trản không tin, nghi ngờ Mạc Điệp lấy lui làm tiến, trước chịu thua sau nhân cơ hội đánh lén mình.

“Không phải đến cửa trả thù à? Ta đã giết sư phụ ngươi mà ngươi không hận ta sao?”
Nhắc đến sư phụ, thần sắc Mạc Điệp tối sầm, nàng cúi đầu thấp giọng nói: “Không ạ.

Sư phụ là do ta giết.” Kỳ thật ba người các nàng hợp lực cũng không phải là đối thủ của sư phụ, hoa yêu bị trọng thương, Sơn Thần xuất chiêu yếu ớt, nàng càng không cần phải nói.

Trận đó vốn dĩ sẽ thắng, nhưng bởi vì nàng hiểu rất rõ sư phụ, lỗ hỏng trong chiêu pháp của sư phụ chỉ có mình nàng biết.
Tiểu đạo cô rõ ràng rất áy náy, A Trản chưa rõ đầu đuôi thế nào nên thu hồi sát tâm.

“Nói đi, chuyện gì?” Nàng chỉ hiếu kì, đương nhiên sẽ không giúp.

Lúc nãy cũng nói rồi, A Trản là người rất sợ phiền toái, mà trên thế gian có thể khiến cho nàng không màng phiền toái thì chỉ có cục đá ngốc nhà nàng mà thôi.
Mạc Điệp chần chờ.

Chuyện Phục Linh đan là bí mật, hoa yêu là yêu, nếu biết được Phục Linh đan vì đâu mà có thì đừng nói hỗ trợ, không huyết tẩy thành Trường An đã là khách khí.

Dù giấu diếm lai lịch Phục Linh đan nhưng chuyện bệ hạ sắp không còn sống lâu trên đời cũng là bí mật.

Thật lòng mà nói, Mạc Điệp không mấy yên tâm về nhân phẩm của hoa yêu nãi nãi này.
“Sơn Thần bà bà đâu ạ?” So với hoa yêu, Mạc Điệp càng tin tưởng Sơn Thần hơn.

Yêu sở dĩ tội ác chồng chất, kỳ thật đều do nguyên nhân tự tung tự tác mà ra.
“Hỏi ngươi chuyện gì thì cứ nói đi? Tìm nàng làm gì?” A Trản lại dấy lên lòng nghi ngờ.

Chắc không phải tiểu đạo cô muốn dụ A Chức ra ngoài rồi hốt gọn các nàng luôn một mẻ đó chứ? Gần đây không lẽ còn có người ẩn nấp chưa hiện thân giúp đỡ sao? Cứ phải đoán tới đoán lui, nàng thật sự muốn chưởng một phát chết toi tiểu nha đầu này.
Mạc Điệp chỉ nói mập mờ: “Muốn xin hai vị hỗ trợ cứu người.”
“Không phải là sư phụ ngươi đó chứ? Đừng nói là thần tiên không thể khởi tử hồi sinh, mà dù có thể cứu bọn ta cũng sẽ không cứu.” A Trản đá tung đống lửa, uy hiếp Mạc Điệp: “Bọn ta sẽ không giúp ngươi, ngươi cũng đừng đuổi theo nữa.” Nói xong bay vút lên trời, bỗng một kết giới vô hình đẩy nàng rớt xuống đất.
Mạc Điệp cúi người đốt lại đống lửa, nhẹ giọng nói: “Người không thể đi ngay được đâu ạ, người ta muốn cứu cũng không phải sư phụ ta.

Chờ Sơn Thần bà bà tới, ta sẽ nói rõ ngọn nguồn với hai vị.”
“Ta có nghe A Chức từng nói.” A Trản từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ cỏ khô trên y phục lạnh lùng nói: “Dù pháp thuật lợi hại tới đâu thì chỉ cần đạo sĩ thi pháp chết thì…”
A Trản bay về phía Mạc Điệp bóp nhẹ cổ của nàng, nàng khống chế lực để Mạc Điệp còn có cơ hội thở.

Mặt Mạc Điệp từ trắng trẻo biến thành đỏ tím, nhưng vẫn không giãy dụa.

Nàng đã biết tính tình của hoa yêu này, nếu như giãy dụa phản kháng, hoa yêu sẽ giết nàng không chút do dự.

Còn nếu nàng cứ quyết không đánh trả, trái lại sẽ vô sự bình yên.
“Đánh trả đi!” A Trản tức giận ném tiểu đạo cô đi.
Mạc Điệp ngã phịch xuống đất như một con chim non đã chết.

Nàng thở phì phò hỏi: “Sơn Thần bà bà đâu?”
A Trản gặp phải oan gia.

Xưa nay nàng không giết người không đánh trả, nhưng tiểu đạo cô không chết nàng sẽ không ra được.

“Được.

Muốn nhốt ta chứ gì? Ta ở đây dây dưa với ngươi, xem ngươi chết trước hay là ta chết trước?”
Mạc Điệp nằm dưới đất ho khan đứt quãng.

Nàng biết mình không dây nổi, nhưng dù gì tranh thủ chút thời gian thuyết phục đối phương vẫn hơn.

Nàng cũng ngóng trông Sơn Thần bà bà nhanh chóng xuất hiện, biết đâu Sơn Thần bà bà tâm địa Bồ Tát tâm hệ thương sinh, nguyện ý cứu bệ hạ một mạng thì sao?
*
Trời đã tối đen, lúc Nhạc Chức về Bắc Sơn nhìn thấy một đội người giơ bó đuốc từ giữa sườn núi đi lên núi, nàng nhanh chóng ẩn nấp vào trong bóng tối, muốn nhìn thử bọn khách không mời mà đến này đêm khuya lên núi là muốn làm gì.
“Mẹ nó chứ, cây cối trên cái núi nhỏ xíu này cũng dày quá rồi đó, ban đêm ban hôm đi đường khó muốn chết.” Có người bị vấp rễ cây té một phát, hùng hùng hổ hổ oán trách.
Một giọng khác an ủi: “Đợi mai đem cưa đến mở đường là dễ đi ngay, đến lúc đó xe đẩy cũng có thể đẩy lên được, không cần khiêng từng viên ngói viên gạch xuống nữa.

Xe đẩy chở tượng sơn thần quá nhỏ, nửa đường bị lật ngang, làm lỗ tai tượng thần mẻ hết một miếng.” Nam tử hạ thấp giọng sợ hãi hỏi: “Các ngươi nói xem, liệu Sơn Thần có tức giận không hả?”
Nhạc Chức ở trong bóng đêm cười lạnh: Nãi nãi ta đã nổi giận rồi đây!
“Nghĩ vớ vẩn gì thế? Thần tiên đều tốt tính, lại nói chúng ta cung cung kính kính thỉnh Sơn Thần đi.

Chỉ là không ngờ Niễn Nhi trang nhỏ như vậy mà miếu sơn thần lại xây vô cùng khí thế, trồng dâu nuôi tằm bộ kiếm được nhiều tiền vậy sao?”
“Ngươi không nghe người ta nói à? Cái miếu này là do Triêu Hi Lâu xuất tiền xây, cái cũ bị mưa gió giật sập rồi.

Aishh, ngươi nói cái cũ bị sập nếu không xây lại thì tốt biết bao nhiêu? Chúng ta cũng không cần phá hủy cực khổ như vậy.”
“Đó là chưa nói phải canh ngày canh giờ, hôm nay nói không hợp động thổ, ngày kia cũng không nên động thổ, nữ hoàng bệ hạ lại gấp dời cung, chúng ta chỉ có thể lên núi ngay trong đêm chờ qua giờ Tý là khởi công ngay.

Aishh…” Lại thở dài một tiếng.
Nhạc Chức đã hiểu rõ toàn bộ, đám người lên núi trong đêm là để hủy miếu a! Không chỉ muốn hủy miếu mà còn muốn đốn cây? Xem ra Thổ Địa bà bà nói không sai, hủy miếu chỉ là bước đầu, kế tiếp là đốn cây băm rễ, cuối cùng san bằng Bắc Sơn!
Ngọn lửa báo thù nhen nhóm trong lòng nàng.

Cũng may nàng còn chưa tức giận đến hồ đồ, biết oan có đầu nợ có chủ, đám người này cũng chỉ nghe lệnh làm việc, kẻ cầm đầu là kẻ trong cung kia kìa.

Nàng không có ý định so đo cùng đám người này, nhưng tuyệt đối không thể ngồi nhìn bọn họ tiếp tục phá hủy miếu sơn thần không còn một mảnh!
Nhạc Chức lách qua người đi đường bay lên phía trước, cấp tốc bày ra mê trận.

Một khi đám người đi đường kia đi vào trong trận, dù có đi hướng nào cũng sẽ trở lại sơn môn, vĩnh viễn không lên được núi.
Qua hồi lâu, đêm đã rất khuya.

Dưới địa cung vắng ngắt, trên mặt đất ngoại trừ tiếng chim chóc côn trùng kêu vang thì không có bất kì động tĩnh nào, đám người kia thử đủ kiểu không có kết quả đoán chừng đã bỏ ý định lên núi rồi!
Nhạc Chức ngồi xếp bằng trên giường đá ở dưới địa cung, tập trung suy nghĩ nhìn lá bùa trước mặt.
Dù rằng nàng không phải muốn vẽ bùa mà muốn viết thư.

Nàng dự định tiên lễ hậu binh*, viết cho Hoàng đế một phong thư, khuyên đối phương hãy từ bỏ ý đồ với trấn Liêm Thủy, đổi chỗ xây cung.
*nhắc nhở mềm mỏng trước chiến tranh.
Đây là kết quả Nhạc Chức suy đi tính lại hết nửa đêm, phương thức viết thư này vừa chính thức lại uyển chuyển, còn có thể tránh khỏi xung đột chính diện.
Nhưng viết thế nào đây? Đó mới là cái khó của Nhạc Chức.
Suy nghĩ suốt cả đêm, ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, Nhạc Chức mới miễn cưỡng viết xong thư.
Thư này nàng cắn nát ngón trỏ dùng máu viết, y như bình thường Nhạc Chức hay vẽ bùa vậy, với lại nàng cảm thấy dùng máu càng có vẻ thành ý cũng càng có lực răn đe.

Ở trong thư, Nhạc Chức ca tụng Nữ Đế là nhân đức chi quân ngàn năm khó gặp, không nên vì nhất thời chi niệm mà tốn của hao người, cũng phân tích tường tận sự không cần thiết của việc dời cung.

Có lý có cứ, hữu lễ hữu tiết!
Cuối cùng ký tên — Nhạc Chức ở Bắc Sơn kính dâng!
Vì muốn bảo đảm giữ được Bắc Sơn, nàng khắc chế tính tình của mình, cũng không gán hết trách nhiệm hủy miếu sơn thần cho Nữ Đế.

Phàm nhân dù gì cũng chỉ là hủ mục chi quang, mà thần tiên lại là nhật nguyệt chi huy*, bằng ấy độ lượng nàng vẫn phải có.
*người phàm sống đời ngắn ngủi như cỏ dại còn thần tiên thì trường tồn như mặt trời mặt trăng.
Nhạc Chức tràn trề hi vọng giao thư cho Thổ Địa bà bà, nhờ bà ta mang đến cho Thổ Địa hoàng cung lén để ở nơi nào mà Nữ Đế có thể nhìn thấy.
*
Giữa trưa Lý Chiêu ở trong tẩm điện nghỉ ngơi, vừa hơi buồn ngủ đã bị thanh âm huyên náo đánh thức.
“Là ai?” Lý Chiêu trừng lớn mắt đề phòng nhìn bốn phía.
Bên ngoài long sàng treo lớp lớp màn lụa, quan nội thị Thường Hoan khoanh tay đứng ở ngoài trướng, lo lắng hỏi: “Đại gia gọi lão nô ạ? Có phải lại ho ra máu rồi không?”
“Không phải! Ngươi đứng xa một chút, có chút động tĩnh trẫm cũng không ngủ được.” Lý Chiêu mệt mỏi nhắm mắt.

Trong chốc lát lại đột nhiên mở ra, gần đây nàng càng ngày càng không dám chợp mắt, luôn cảm thấy nhắm lại rồi không biết có còn mở ra được nữa không.
Lý Chiêu trừng mắt nhìn nóc nhà trong chốc lát, mệt mỏi dần kéo tới, nàng vừa định ngủ một lát thì lại bị giọng nói nhỏ ngoài trướng đánh thức.
“Đại gia đã ngủ rồi, chốc nữa hãy bẩm đi!” Lát sau Thường Hoan bỗng thấp giọng hỏi: “Không thấy người sao? Đi thăm dò thử xem, người có thể thần không biết quỷ không hay xông vào thật không đơn giản.

Với cả, tăng thêm thị vệ trông coi ngoài điện đi.”
“Vâng.”
“Muốn nói gì thì vào đây nói, đừng thì thầm nữa.” Lý Chiêu không muốn ngủ, dứt khoát ngồi dậy hơi dựa vào giường đáp lời bọn họ.
Thường Hoan vén trướng tiến vào, hai tay trình lên phong thư cung nữ nhặt được: “Bẩm đại gia, trong cung có khách không mời mà đến.

Thư này được phát hiện trong hoa viên ngoài điện, rõ ràng luôn có người trông coi, chưa hề thấy ai tới gần vậy mà…”
“Thật lạ kỳ.” Lý Chiêu đương nhiên không thể không nghĩ tới người đưa tin chính là Thổ Địa có phép độn thổ, nàng nhìn thấy trên thư có sáu chữ to “Hoàng đế bệ hạ thân khải”*, lại sợ tin bị tẩm độc, liền phân phó Thường Hoan: “Lấy đôi đũa bạc đến đây, ta muốn nhìn xem trong thư này viết gì.”.

Ngôn Tình Hay
*phải đích thân bệ hạ mở
Đũa không biến sắc.

Nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, Lý Chiêu vẫn phân phó Thường Hoan dùng đũa kẹp giấy viết thư kéo ra hai bên cho nàng đọc.

Thư vừa mở ra Lý Chiêu liền kinh hãi.

Là huyết thư ư?
Người ta ở trong tình huống nào mới có thể viết huyết thư? Đương nhiên là muốn đe dọa hoặc là muốn giải oan.

Nàng nhẫn nại đọc hết phong thư mấy trang dài, kết quả không phải là đe dọa cũng không phải giải oan, mà là khuyên nàng không nên dời cung, thậm chí còn liệt ra rất nhiều lý do không cần dời cung.
“Đại gia yên tâm, lão nô đã sai người trong cung điều tra kẻ đưa tin.”
“Không cần.” Lý Chiêu thấy chữ ký — Nhạc Chức ở Bắc Sơn kính dâng.

“Người này tài cao gan cũng lớn, căn bản là không muốn né tránh, ngay cả tên họ cũng thoải mái báo lên.

Truyền ý chỉ của trẫm, nhanh triệu Trung thư thị lang tiến cung đáp lời!”
Lý Chiêu thấp thỏm nâng phong thư máu tươi dài ngoằng kia trong tay, nàng bắt đầu lo lắng.

Trình Tử Quân từng hỏi nàng, người trấn Liêm Thủy không muốn dọn đi phải xử lý thế nào? Nàng để bọn họ tự nghĩ biện pháp.

Không biết bọn họ đã nghĩ ra cách gì rồi? Là đuổi đi hay là sát hại?
Nhạc Chức…!Nghe có vẻ là tên nữ hài tử.

Nội dung trên thư rất bình thản, cũng không hề kêu oan.

Nhưng nếu đã không có oan khuất thì tại sao một nữ hài tử lại muốn dùng máu tươi viết thư đồng thời liều chết đưa thư vào cung?
Trình Tử Quân vội vàng tiến cung, thấy nữ hoàng bệ hạ mặt đen chờ mình, liền biết đại sự không ổn.
“Trình khanh gia.” Trong tay Lý Chiêu còn nắm bức huyết thư.
“Có vi thần.” Trình Tử Quân bị dọa ra một thân mồ hôi, nhanh chóng quỳ xuống đất nghe lệnh.
“Người trấn Liêm Thủy đã dọn đi hết chưa?”
“Bẩm bệ hạ.

Đều dọn đi cả rồi.”
“Thật không? Trẫm nghe nói nơi đó có ngọn Bắc Sơn, người trên Bắc Sơn cũng dọn đi rồi sao?” Lý Chiêu lạnh giọng hỏi.
Trình Tử Quân gần đây đều bận rộn chuyện dời cung, Bắc Sơn lại là vị trí long nhãn.

Hắn vô cùng chắc chắn nói: “Bẩm bệ hạ, quả là có ngọn Bắc Sơn, nhưng không có ai ở đó ạ.”
Lý Chiêu không nói gì, chỉ ném bức huyết thư màu nâu đen trong tay cho Trình Tử Quân.
Trình Tử Quân xem xong thư phía sau lưng dâng lên lạnh cả người, hắn run rẩy nói: “Vi thần đều ăn ngay nói thật.

Bên trên Bắc Sơn ngoại trừ tòa miếu thì chỉ có vài mộ phần.

Thư này…!Làm sao bệ hạ có được ạ.”
“Ý của ngươi là, kẻ viết thư chính là cô hồn dã quỷ?” Lúc đầu Lý Chiêu không suy xét đến chuyện này, nhưng nghe Trình Tử Quân vừa nhắc, ngược lại cảm thấy chuyện trước đó nghĩ không thông bây giờ đều thông cả.

Ví như thư này làm thế nào vô thanh vô tức đưa vào được hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt? Vì sao lại là huyết thư? Vì sao dùng giấy vàng mã như là giấy vàng vẽ bùa?
Nhưng nàng rất khó tin được chuyện quỷ hồn.

Nếu như thật có oan hồn thì nàng giết người vô số sớm nên có lệ quỷ tìm tới cửa mới đúng! Thư này biết đâu là tiểu nương nử Nhạc gia quen biết cung nhân trong cung vụng trộm ném vào trong vườn cũng chưa biết chừng.
“Vi thần có chuyện muốn hồi bẩm bệ hạ.” Trình Tử Quân mặt có thần nói: “Hôm qua đội nhân công lên Bắc Sơn hủy miếu thì ngay trong đêm gặp phải quỷ đả tường, dù cho băng rừng lội núi thế nào cũng sẽ trở lại ngay lối vào.”
Trình Tử Quân nói chắc như đinh đóng cột, Lý Chiêu dù không muốn tin cũng không thể không tin.
“Nghĩ đến Nhạc Chức này âu cũng là người đáng thương, táng thân trên núi hoang mà cũng bị quấy rầy.” Lý Chiêu thương tiếc thở dài nói: “Đến Bắc Sơn làm tràng pháp sự đi, hảo hảo siêu độ cho nàng!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 8: Tiến cung



Nhạc Chức nhắm mắt cái rắm!

Nơi nàng muốn đi cũng không phải thế giới Trường Lạc mà là đại nội hoàng cung.

Hôm qua tràng pháp sự trong đêm kia đã đủ khiến nàng nổi giận, kết quả hôm nay mới sáng ra lại có người lên núi, từng người trên vai đều khiêng đao to búa lớn, phía trước còn có đạo sĩ mở đường. Nàng thế mà lại tự mình đa tình cho rằng Hoàng đế đã chịu buông tha Bắc Sơn…

Xớ!

Bọn người này muốn vào núi sao? Cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không đã.

Mê trận đã vô dụng, tiểu trận pháp kia sớm muộn cũng bị đạo sĩ có chút bản sự phá mất. Mà nàng đang muốn lập tức tiến cung đối mặt với Nữ Đế giải quyết triệt để, không rảnh đâu mà ở Bắc Sơn xử lý mấy tên này. Nàng phải tìm người hỗ trợ giữ nhà mới được, lần trước rời nhà miếu bị phá hủy, lần này nếu không ai hỗ trợ trông coi thì địa cung cũng bị người ta đào ra ngoài không chừng.

Thổ Địa bà bà quá hòa khí, Dược gia quá nhát gan, Lạc An thực lực yếu, núi hàng xóm bên kia thì lại không thường lui tới… Nhạc Chức trái lo phải nghĩ, cuối cùng bay đến bờ Liêm Hà.

Mặt sông yên tĩnh, chỉ có vài phiến lá rụng gợn lên vài vòng lăn tăn. Mấy ngày nay thời tiết rất kỳ quái, rõ ràng chẳng cách bao xa mà góc Đông Bắc hoàng cung mưa dầm rả rích, biên giới Tây Nam ở Liêm Thủy trấn lại mây trắng trời trong.

“Lạc An!” Nhạc Chức đứng trên đầu nguồn xả nước kêu.

Không có tiếng trả lời.

Nhạc Chức lười gọi lại, từ bên bờ ôm lấy tảng đá lớn ném cái “TÕM” vào trong nước. Cự thạch làm dậy lên cát vàng dưới đáy sông, nước sông trong vắt tĩnh lặng bỗng hóa đục ngầu, sau đó theo nước đổ xuống lại lập tức trong vắt trở lại.

Ùng ục ùng ục. Mặt sông bỗng nhiên nổi lên rất nhiều bong bóng nhỏ.

Lạc An bỗng trồi đầu lên khỏi mặt sông như quỷ nước, ngáp một cái mắng to: “Nhạc Chức! Nha đầu ngươi có bệnh phải không? Tự nhiên ném đá vô nhà người ta vậy!”

Chuyện miếu sơn thần bị hủy hắn cũng có nghe nói, Lạc An vô cùng hoài nghi Nhạc Chức sáng sớm chạy đến nơi này là muốn hủy miếu của hắn cho hả giận. Lần này gặp lại Nhạc Chức, hắn vừa thương xót lại vui sướng hân hoan, thậm chí hắn còn vô cùng xấu tính chờ mong Bắc Sơn thật sự bị Nữ Đế chiếm đi, có như thế hắn mới hợp tình hợp lý mời A Trản đến sống ở Liêm Hà được. Há há há há há!

Về phần Chức nha đầu, dọn đến ở cùng Thổ Địa bà bà cũng rất tốt mà!

“Gọi ngươi ngươi có nghe thấy đâu.” Nhạc Chức nói ngắn gọn: “Nếu hoàng đế lại phái người đến thì ngươi nhớ giúp ta cản chúng lại, đừng để chúng lên núi quấy rối.”

“Ngươi còn ngăn không được, ta…” Lạc An tính nói mình nhất định cũng ngăn không được, bản sự hắn còn lâu mới lớn bằng Nhạc Chức. Nhưng lại không cam tâm thừa nhận bản thân yếu hơn nha đầu, liền mạnh miệng nói: “Hoàng đế muốn chuyển tới chỗ này ngươi cũng không ngăn được, từ bỏ đi! Ca ca thực lòng muốn tốt cho ngươi nên mới nói, ở nhân gian dời cung đổi Thiên Đô là chuyện bình thường, dù không có địa bàn thì ngươi ta cũng vẫn là thần tiên. Nhưng nếu cứ nghĩ mãi không thông mà tranh chấp với phàm nhân thì kẻ chịu thua thiệt sẽ chỉ là chúng ta! Tấm gương tiền nhân phạm luật trời bị trừ tiên tịch đánh vào luân hồi còn chưa đủ sao?”

“Ngươi nói thẳng ra xem có giúp hay là không!” Trong lòng Nhạc Chức vẫn giữ chừng mực. Nàng sẽ không nhất thời xúc động làm ra chuyện khác người gì cả, nàng tiến cung là muốn khuyến cáo (uy hiếp) Hoàng đế bỏ ý định xây cung ở Liêm Thủy trấn. Phạm luật trời sao? Nàng một sẽ không yêu Hoàng đế, hai sẽ không làm người ta thương tổn tính mệnh, ba sẽ không lạm dụng sơn thần chi lực. Có thể phạm luật trời gì chứ?

Lạc An không muốn giúp, lại không dám nói không. Hắn nhìn ra được, Nhạc Chức đã bị phẫn nộ xâm chiếm. “Không giúp có được không?” Lạc An rụt cổ về trong sông, cẩn thận hỏi dò, sợ Nhạc Chức tức giận lại chêm vào một câu: “Trong nước khí ẩm nặng, ta bị cảm.”

“Cái rắm gì! Cá mà sợ khí ẩm nặng? Khó vậy mà cũng nghĩ ra được hả!” Đương nhiên Nhạc Chức sẽ không động thủ với Lạc An, xưa nay nàng không phải là cục đá thô lỗ. Nàng chỉ dịu dàng cười với Lạc An nói: “Nếu như không giúp. Chờ A Trản trở về ta sẽ nói với nàng… Ta yêu ngươi yêu đến không cách nào tự kiềm chế. Ngươi đoán xem, ngươi và A Trản liệu có còn khả năng nữa không?”

Lạc An không thể tưởng tượng nổi ngước nhìn Nhạc Chức đứng trên bờ cười xấu xa. A Trản sủng ái Nhạc Chức như là mẹ ruột thương con gái, nếu để bị hiểu lầm là Nhạc Chức có ý với mình thì không chỉ không còn khả năng ở bên hắn mà có khi sẽ luôn tìm cách trốn tránh hắn miễn cho Nhạc Chức “nghĩ nhiều khổ sở”. “Ngươi thay đổi rồi. Ngươi không còn là cục đá ngốc nghếch mà ca ca từng biết nữa.”

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên đi. Dám để xổng một tên lên núi thử xem!” Nhạc Chức hung dữ xong lại chớp mắt làm nũng nói: “Lạc An ca ca là tốt nhất.”

“Cút!” Lạc An thở phì phò vung vẩy hai tay hút lên một cột nước đánh về phía Nhạc Chức.

Nhạc Chức không kịp phòng vệ, không tránh kịp bị tạt một cái ướt nhẹp. “Vốn tính là nhân dịp vào thành mang ít đồ về cho ngươi. Nhưng lần này xem ra ngươi đừng mong chờ cái gì nữa nha!” Nhạc Chức giơ tay lau sạch nước sông trên mặt, quay người bay về hướng Đông Bắc.

Lần này tiến cung Nhạc Chức đã có chuẩn bị, sớm đã hỏi rõ Thổ Địa bà bà chỗ Hoàng đế ở. Hoàng cung thật sự quá lớn, nàng lại không có cách nào gõ cửa từng nhà như tìm tình nhân của A Trản trong thành Trường An. Nàng cũng đổi thành quần áo nam tử, nữ tử một mình xuất hành thực sự quá khiến người khác chú ý.

Buổi sáng Nhạc Chức rời khỏi Bắc Sơn, lúc đến đường cái Chu Tước trời đã tối.

Vì sao lại tốn nhiều thời gian như vậy? Bởi vì nhiều người chứ sao! Ở trấn Liêm Thủy người đã chuyển đi hết thì đương nhiên không sao, nàng có thể thoải mái không chút kiêng kỵ bay đi. Nhưng vào tới thành Trường An thì không được, tầm nhìn trống trải có thể nhìn thấy hết a, chim chóc nào bay trên trời cũng đều cực kỳ gây chú ý. Trên phố trên xá càng không cần phải nói, đô thành quả là đô thành, dẫu ngày mưa gió người đến kẻ đi vẫn náo nhiệt như thế.

Ngày mưa cũng có chỗ tốt, nàng mặc bộ đồ bị Lạc An làm ướt đi trong đám người cũng không có gì lạ lẫm.

Nhạc Chức đứng lặng trong biển người nhìn chăm chú cổng Chu Tước trong chốc lát, quyết định chờ trời tối hẳn mới tiến cung. Nàng không muốn tự nhiên xông vào, nếu bị người phát hiện dẫn nội vệ hay là đạo sĩ tới thì nguy.

*

Bên trên ghi chú sinh hoạt thường ngày, Khởi cư xá nhân* Đồng Chiêm viết: mùng Sáu tháng Mười năm Nguyên Khánh thứ ba, lúc ngự điện văn tĩnh Hoàng đế Lý Chiêu ho ra máu…

*quan ghi chép lại sinh hoạt của vua.

Hắn dừng bút một chút, đầy mắt thương tiếc nhìn qua Nữ Đế ngồi ở sau rèm nghị sự cùng đám đại thần. Đây thật chỉ là phong hàn sao?

Đám đại thần chỉ nghĩ Nữ Đế ho khan bình thường, cách rèm, ai cũng không nhìn thấy cái khăn bệ hạ dùng che miệng đầy máu tươi. Đồng Chiêm nhớ tới lời bệ hạ phân phó, nhanh chóng bôi đen chữ ‘máu’.

Nghị sự xong, Lý Chiêu được Thường Hoan đỡ lấy chuẩn bị vào tẩm điện nghỉ ngơi. Nàng ngồi quá lâu, khi đứng dậy sẽ hơi hoa mắt váng đầu, đành phải vịn cánh tay Thường Hoan đứng tại chỗ nghỉ một chút.

“Đồng Chiêm.” Lý Chiêu để ý thấy trên ghi chú sinh hoạt có đốm đen bỗng nhiên hỏi: “Có  ai tới tìm ngươi hỏi thăm bệnh tình của trẫm không?”

Đồng Chiêm khẽ gật đầu. Hắn ở ngoài cung, chuyện bệ hạ bệnh nặng, người biết chuyện ngoại trừ quan nội thị cũng chỉ có mình hắn. Đương nhiên, bệ hạ dám cho hắn biết ắt đã liệu định hắn sẽ không nói ra. “Thưa có.”

“Ừm… Khụ khụ… Viết tên đó ra giao cho Thường Hoan.” Lý Chiêu đến nói chuyện cũng tốn sức. Từ khi nàng đăng cơ đến nay đã ba năm, thiên tai không ngừng, ngoại địch thường xuyên quấy nhiễu. Vì bận ứng phó tai hoạ, chuyện diệt trừ thế lực cá biệt đành tạm thời buông xuống. Nhưng trước mắt không thể kéo dài, nàng có thể tắt thở bất cứ lúc nào, cũng không thể để lại cho muội muội một đống cục diện rối rắm được!

Sắc chỉ lập Uẩn Nhi làm Thái tử còn trong tay Môn hạ tỉnh*. Dựa vào thái độ của đám người kia, dù cho Uẩn Nhi đăng cơ bọn hắn cũng sẽ tạo phản. Đã không chịu theo Uẩn Nhi thì nàng phải kéo cả bọn hắn cùng đi!

*có nhiệm vụ xem xét các sắc lệnh quan trọng.

Lý Chiêu ngồi trên giường rồng, dùng khăn che mũi miệng lại, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chiếc hộp Thường Hoan dâng lên. Trong hộp trống rỗng, chỉ có một nén hương màu tím to bằng móng tay. “Nhìn bình thường thế này. Thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Cái này lão nô cũng không biết rõ.” Thường Hoan cúi người xuống thấp giọng nói: “Nghe nói đốt nén hương này rồi đóng cửa sổ lại, có thể dễ dàng hạ độc chết cả trăm người.”

“Lúc chết có khó chịu không?” Người sử dụng như Lý Chiêu có hơi lo lắng. “Sẽ chết rất khó coi sao?” Nàng đường đường là đế vương một nước, không muốn chết quá chật vật.

Thường Hoan lắc đầu. Hắn thật sự không biết. “Bệ hạ cần thứ độc hại này để làm gì ạ?”

“Trẫm muốn một lần được làm bạo quân.” Lý Chiêu bình tĩnh nói đến đây, sau đó đậy nắp hộp lại để sang một bên nói: “Ngươi ra ngoài đi!”

“Thưa vâng.” Thường Hoan không đi xa, chỉ thối lui ra ngoài trướng. Bệ hạ phát bệnh càng ngày càng dồn dập, hắn phải luôn túc trực trông coi.

Lúc Lý Chiêu tỉnh lại đã là ban đêm, trong điện đốt đầy đèn, quan nội thị buồn ngủ đang ở ngoài trướng dựa vào cây cột ngủ say. “Thường Hoan?”

Thường Hoan ngủ chết giấc, không có tiếng đáp lại.

Lý Chiêu không gọi nữa. Thường Hoan đã lớn tuổi, hầu hạ xong mẫu phi nàng lại hầu hạ tới nàng, sau khi Thái Sử Lệnh đi về cõi tiên lại mỗi ngày mỗi đêm trông coi nàng, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Tự nàng không ngồi dậy được, lại sợ gọi người tiến đến sẽ đánh thức Thường Hoan, liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Trước giường đốt than thơm, vừa ấm áp lại an thần. Lý Chiêu nhắm hai mắt suy nghĩ miên man: Nén hương kịch độc kia không biết đốt lên sẽ có mùi thế nào?

*

Nhạc Chức nhào tới lộn lui như chốn không người, xâm nhập vào cung dễ như trở bàn tay. Nàng vốn có chút thấp thỏm, nghĩ đến đại nội hoàng cung nhất định là cơ quan trùng điệp, không thể không phí chút tâm tư mới lẻn vào được. Kết quả thì? Ha ha. Cơ quan đúng là có, đúng là ba lớp bảo vệ, nhưng lại dễ qua cực kỳ.

Nghe nói đạo sĩ điên phục vụ cho Hoàng đế, chẳng lẽ đạo sĩ điên chết rồi thì Hoàng đế thật sự không còn ai có thể dùng được? Cơ mà chủ tớ hai người thật đúng là cùng một bản tính, đều không tốt lành gì.

Nhạc Chức đứng ngoài Đại Minh cung, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Có một trận pháp bao phủ Đại Minh cung khí thế rộng lớn đèn đuốc sáng choang, mà trận pháp này nàng không thể quen thuộc hơn nữa — trong trận này, yêu khí ra không được, đạo sĩ bên ngoài vào không được.

Thần đạo cũng là đạo. Cho nên nàng cứ thế này sẽ không vào được.

Nhưng vì cái gì? Chẳng lẽ trong Đại Minh cung có yêu?

Có cung nhân cầm theo đèn lồng đi ngang qua, dưới tường hoàng cung không có vật gì che chắn, Nhạc Chức tiến thoái lưỡng nan đành phải biến thành nguyên hình —– cục đá Côn Ngô trong suốt to bằng nắm tay.

Quá lâu không làm cục đá nên Nhạc Chức quên béng đi mất, nàng không phải cục đá bình thường, nàng là cục đá biết phát sáng trong đêm đó nha!

Thế là, nơi góc tường tối thui bỗng có một cục đá phát ra bạch quang còn làm người khác chú ý hơn cả bóng người.

“Đằng kia có cái gì vậy?” Cung nữ dẫn đầu dừng bước, đi đến chỗ chân tường dùng đèn lồng chiếu chiếu.

“Hình như là cục đá.”

Những người tò mò nhanh chóng vây quanh Nhạc Chức.

Nhạc Chức chỉ hận không thể tự đập nát cái đầu đá của mình. Ngu chưa! Ngu chưa!

Nàng ngóng trông các cung nữ làm lơ mình tiếp tục đi đi, nhưng cung nữ dẫn đầu đã đưa tay nhặt nàng lên, nâng trong tay ngắm nghía thật kỹ, nghi hoặc nói: “Là vật hiếm lạ, các ngươi có ai đã từng thấy chưa?”

Các cung nữ đều nói chưa.

Loại đá này thoạt nhìn đã biết rất quý báu, các nàng không dám cất làm của riêng, cung nữ dẫn đầu dùng khăn gói Nhạc Chức lại nói: “Chúng ta đưa cho Từ Ti Bảo đi, biết đâu là ngự bảo đánh rơi, chắc bệ hạ tìm sốt ruột lắm!”

Nhạc Chức cứ như vậy bị đem vào Đại Minh cung, vào Đại Minh cung, vào Đại Minh cung…

Đây coi như là chó ngáp phải ruồi đó hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.