Ngọc Cảnh Anh phóng ra ngoài như một mũi tên. Đọc xong dòng tin nhắn khiến anh tức sôi máu. Không ngờ những kẻ mà anh đã cảnh cáo lại coi thường lời anh như vậy. Ngọc Cảnh Anh tuy là đại ca được mua bằng tiền nhưng danh xưng của cậu chưa bao giờ là quá phận cả. Nếu bọn chúng muốn nếm thử thì cứ cho nếm thử vậy.
Ngọc Cảnh Thâm không hề hay biết quyết định lần này dẫn đến một sai lầm mà chính bản thân sẽ hối hận cực kì mãi về sau.
Ngọc Cảnh Anh cùng đàn em của mình lúc này tập trung lại tại một con hẻm nhỏ gần trường Hoa Lan. Anh rất ít khi giận nhưng lần này lại giận cực kì lớn.
Lửa giận của cậu ngùn ngụt đến mức Lâm Bối Bối cũng phải phát sợ.
“Cảnh Anh à, mày không thể bình tĩnh lại sao? Để sáng mai hẵng giải quyết. Bây giờ cũng tối rồi.”
“Không, bọn nó dám đùa giỡn trên đầu tao. Tao không thể tha cho nó được.”
Cúp điện thoại của thằng bạn thân, Ngọc Cảnh Anh hùng hổ đến địa bàn tâp hợp.
Lần này cậu dự định sẽ dạy cho đám côn đồ lần trước một bài học. Đám đầu gấu đó lần trước phá quán mẹ Danh Hoài một lần sau đó bị anh dạy một bài học vẫn không rút ra kinh nghiệm mà tiếp tục khiêu khích anh.
Theo tình báo Ngọc Cảnh Anh nhận được, bọn chúng tiếp tục lên kế hoạch phá quán của mẹ Danh Hoài. Thời gian là hai ngày sau. Điều nàu đã trực tiếp chọc điên đại ca Hoa Lan. Một phần vì bị bọn chúng coi thường, một phần vì người anh thích bị bọn chúng khi dễ. Điều nào cũng không dễ chịu.
Ở ngõ hẻm nhỏ, đám côn đồ lần trước còn không biết bản thân sắp phải ăn khổ.
“Anh Vương, lần này người phía sau thật sự cho chúng ta nhiều tiền như vậy sao?”
Người được gọi là anh Vương phì phèo điếu thuốc. Lần trước sau khi bị Ngọc Cảnh Anh đánh cho một trận, sau đó lại bị Ngọc Cảnh Thâm giáo huấn, hắn đã thu liễm lại rất nhiều, nhưng chung quy anh em Ngọc gia hắn không đụng vào được.
Lần này Ngọc Cảnh Thâm cho hắn nhiều tiền để đối phó với Danh Hoài, chuyện này thì dễ.
Anh Vương vừa tắt điếu thuốc, vừa nói với đàn em của mình.
“Ngày mai tao sẽ tới điều tra trước. Lần này chúng ta phải cho bọn họ một trận nên thân.”
Anh Vương tính tất cả trận đòn mình chịu lên đầu Danh Hoài. Nhưng mà không ngờ trong đàn em của hắn lại có người do Ngọc Cảnh Anh cài vào. Cho nên sau khi biết tin, anh ấy liền hùng hổ xách quân đến hỏi tội.
“Thằng họ Vương kia, mày cho đây cho tao.”
Đại ca Vương nghe tiếng thét tên mình tức tốc phóng ra bên ngoài.
“Các ngươi là ai?”
Nói rồi hắn ta quay lại nhìn xung quanh. Không biết từ lúc nào một đám dân anh chị cao to lực lưỡng đã bao vây địa bàn của họ. Người cầm đầu là một nam sinh nhỏ nhắn trắng trẻo.
“Mày là…”
Anh Vương tất nhiên quen thuộc người này. Đây chẳng phải người lần trước cho hắn ta một trận – Ngọc Cảnh Anh hay sao?
“Lần trước tao cho mày một bài học, có vẻ mày vẫn không biết rút kinh nghiệm nhỉ? Người của tao mà cũng dám động.”
Anh Vương mấp máy môi. Ngọc Cảnh Anh là kẻ khó đối phó nhất. Anh ta một lòng bảo vệ Danh Hoài nhưng theo lệnh của người đứng sau, hắn ta tuyệt đối không được tổn thương Ngọc Cảnh Anh.
“Ngọc đại ca, cậu tìm tôi có chuyện gì sao? Tôi nhớ mình đâu có đắc tội gì?”
Anh Vương dù cho rất tức giận nhưng thái độ vẫn mềm mỏng, tuy không đến mức khúm núm nhưng cũng không dám quát tháo.
“Đắc tội? Chẳng phải tao đã nói mày không được động đến Danh Hoài hay sao?”
Hai mắt Ngọc Cảnh Anh đỏ ngầu tràn đầy tức giận. Hai mẹ con Danh Hoài vốn dĩ thân cô thế cô, cũng không có quyền lực tiền bạc gì thế mà bị bọn không có tình người này năm lần bảy lượt đến kiếm chuyện. Thật sự là không muốn để người ta con đường sống mà.
Anh Vương mím môi. Những tưởng Ngọc Cảnh Anh đối với Danh Hoài chỉ là chút vui đùa thoáng qua, ai ngờ lại hai ba lần ra mặt vì hắn.
“Ngọc Cảnh Anh, tôi nói lại lần cuối. Chuyện của tôi và Danh Hoài là chuyện riêng, mong cậu đừng xem vào. Nếu không…”
Bốp…
Anh Vương chưa kịp nói xong thì một chai nước bay thẳng vào mặt. Hắn ta đau phải lùi lại mấy bước, đám đàn em cũng lăm le tiến lên. Không khí cực kì căng thẳng.
Ngọc Cảnh Anh cầm chặt thanh gỗ trong tay, hai mắt trợn lên, đỏ ngầu cực kì tức giận. Tên đại ca kia bị đánh cũng mất hết lý trí, cầm theo thanh sắt to tướng, xông lên.
“Mẹ mày… mày dám động vào ông.”
“Tao giết mày.”
Hai bên coi như được lệnh, lập tức xông vào nhau. Ngọc Cảnh Anh mặc dù yếu đuối đang sốt khá cao nhưng lúc này cũng như được bơm máu gà. Hai mắt long sòng sọc, nhìn tên đối diện với vẻ điên cuồng nhất.
Cuối cùng là như điên mà xông vào nhau.
Lâm Bối Bối ở nhà thì nóng ruột nóng gan. Trong lời nói của thằng bạn mình, cậu có thể cảm nhận được sự điên cuồng và giận dữ chưa từng có. Tựa như Ngọc Cảnh Anh sẽ làm một trận sống mái vậy.
Tít…. Tít….. tít….
“A Anh ơi là A Anh, sao mãi mà không bắt máy vậy.”
Gọi điện cho Ngọc Cảnh Anh hơn chục cuộc nhưng không có một hồi âm nào, cuối cùng, Lâm Bối Bối đành gọi điện cho Danh Hoài. Lúc nãy cậu nghe được loáng thoáng đánh nhau ở Hoa Lan. Danh Hoài ở gần đó chắc sẽ ứng cứu kịp thời.
“Danh Hoài, cậu ở gần Hoa Lan đúng không? Đám côn đồ lần đó phá quán cậu nay lên kế hoạch phá nữa. Ngọc Cảnh Anh đi tìm bọn nó tính sổ rồi. Cậu ấy còn đang sốt, cậu chạy qua đó trước được không?”
Danh Hoài lúc này đang làm bài tập thì nhận được điện thoại của Lâm Bối Bối. Vừa nghe được nội dung, cậu liền bật người ngồi dậy.
Đám côn đồ lần trước tuyệt đối không phải bọn người đơn giản, sau lưng chắc chắn có chống lưng. Ngọc Cảnh Anh chỉ là con hổ giấy, làm sao có thể đối phó được với bọn chúng.
Danh Hoài không kịp suy nghĩ, chạy thẳng đến chỗ đánh nhau.
Ngọc Cảnh Anh, anh tuyệt đối đừng có chuyện gì.