Danh Công đang đi về căn nhà trọ rách nát của mình. Gương mặt quạu quọ tràn đầy bực tức, thậm chí chỉ cần nhìn một thứ gì đó cản đường mình hắn cũng bực bội đá nó đi.
“Mẹ kiếp… thằng nhãi con đó.”
Danh Công sau trận đánh đó thì không dám tìm Danh Hoài. Một phần vì cậu mạnh, một phần vì hắn cũng sợ cậu báo cảnh sát.
Nhà họ Danh vốn dĩ cũng là dòng tộc lâu đời giàu có nhưng đối với đứa con tệ nạn như Danh Công, người nhà đã từ mặt hắn từ lâu. Thậm chí coi như không có người con trai, người cháu nội này.
Danh Công phun một bãi nước bọt xuống đất. Gã hết tiền đánh bạc rồi, dạo này chủ nợ cũng ráo riết tìm khiến gã phải trốn chui trốn lủi. Thế mà mẹ con nhà đó không chịu xì một đồng ra. Đúng là cái thứ ăn cháo đá bát mà. Nếu không có gã thì thằng nhãi Danh Hoài ấy ra đời được chắc.
“Anh có phải là cha Danh Hoài – Danh Công không?”
Giọng nói từ tính của một người mặc vest đen khiến Danh Công giật. Gã âm thầm đánh giá người trước mặt. Ăn mặc lịch sự chải chuốt, nhìn qua có vẻ là tinh anh xã hội. Quả thực khí chất này không phù hợp với nơi này chút nào.
“Các người là ai?”
Nhìn không giống bọn đòi nợ.
“Chúng tôi đến đây để giúp ông. Chỉ cần ông đi gặp ông chủ tôi nói chuyện một chút thôi.”
Lúc này Danh Công mới để ý đến chiếc xe ô tô đen đang đậu ven đó. Người ngồi trong ô tô rất điềm tĩnh cười nửa miệng. Kế hoạch của hắn sắp thành công rồi, đây sẽ chính là lá bài tẩy của hắn.
…***…
Trong quán ăn, Danh Hoài đang phụ mẹ dọn quán. Hơn ba ngày, lúc nào cậu cũng vừa học vừa làm, dù Triệu Xuyến Chi đã bảo cậu nghỉ đi nhưng cậu không chịu. Kì nghỉ như thế này có mấy khi đâu chứ.
Bất quá vẫn thiếu thiếu thứ gì đó. Danh Hoài nhìn về phía chiếc điện thoại lâu rồi chưa đổ chuông của mình. Rõ ràng với tính cách củ Ngọc Cảnh Anh, chỉ cần đi đâu hay thấy thứ gì mới mẻ sẽ ngay lập tức gửi tin nhắn khoe khoang với cậu. Chỉ là lần này anh lại im ắng suốt mấy ngày liền. Chẳng lẽ ở đảo chơi không vui sao? Hay là anh giận cậu rồi? Cũng có thể lắm. Ngọc đại ca vốn quen được mọi người nuông chiều nên rất hay dở thói hờn dỗi.
Danh Hoài cũng rất muốn nhắn cho anh vài tin nhắn nhưng cuối cùng không tìm được lý do nào phù hợp nên thôi. Tránh làm anh tức giận thêm.
Nhưng thật ra, Ngọc Cảnh Anh đã huỷ chuyến đi du lịch đảo của mình rồi. Lúc này đây cậu đang nằm ì trên phòng mình không chịu động đậy. Từ khi biết mình thích Danh Hoài, Ngọc Cảnh Anh thật sự không biết phải đối diện với cậu như thế nào. Tâm trạng cả ngày cứ buồn bực khó chịu, thậm chí còn rất hay cáu bẳng.
“Cảnh Anh, hay ngày mai anh đưa em đi nước ngoài du lịch nhé.”
Ngọc Cảnh Thâm thấy thằng em của mình buồn phiền thì vô cùng lo lắng. Anh mặc dù không hỏi nhưnh cũng biết cậu đanh suy tư về Danh Hoài. Dáng vet ngượng ngùng đỏ mặt của Cảnh Anh khiến anh rất thích, anh rung động mãnh liệt. Chỉ là điều đó giành cho một thằng nhà nghèo không nên thân chứ không phải là dành cho anh. Điều đó khiến anh ghen tị tột độ.
Tại sao anh tốt như thế này cậu lại không thích? Tại sao cả hai sống với nhau mười mấy năm cậu không rung động, lại đi cảm nắng tên nhà nghèo kiết xác đó chứ?
Những suy nghĩ rối loạn quấy phá trong tâm trí của Ngọc Cảnh Thâm. Thậm chí linh hồn của anh còn thúc đẩy anh mau phá mối quan hệ này đi. Để nó lại nó sẽ ngán đường anh. Đúng vậy, Danh Hoài chính à hòn đá to ngán đường của anh. Cho nên anh mới tìm đến Danh Công.
Ngọc Cảnh Thâm ánh mắt thâm tình không giấu được nhìn thằng em trai đang chán nản của mình. Anh dùng mọi cách làm em ấy vui, làm em ấy quên đi Danh Hoài nhưng cuối cùng vẫn là không được. Cậu vẫn hờ hững như thế.
“Em không đi đâu đâu. Em không có hứng. Anh ba đi một mình đi nhé.”
Bình thường đi chơi nước ngoài, Ngọc Cảnh Anh sẽ hạnh phúc nhảy cẫng lên. Nhưng bây giờ cậu mắc bệnh tương tư rồi, nên không có hứng thú với bất kì điều gì cả.
Đúng vậy, Ngọc Cảnh Anh không phủ nhận, anh đang vô cùng nhớ đến Danh Hoài. Anh nhìn điện thoại liên tục nhưng ngoài tin nhắn của Bối bảo bảo cùng mấy đứa đàn em thì không nhận được tin nhắn của bất kì người nào khác.
Thứ vô tâm. Rõ ràng cũng có tình thầy trò mấy tháng mà xem anh như không tồn tại vậy sao? Thấy anh không nhắn tin thì phải nhắn tin hỏi thăm trước chứ. Nhưng dù cho anh có giãy nãy thế nào thì cũng không có một tin nhắn hỏi thăm.
Tức quá đi mà.
Thế là gần 12h trưa, Ngọc Cảnh Anh khoác vội chiếc áo khoác phóng ra như bay ra khỏi nhà.
“Này.. em đi đâu thế?”
“Em đi ăn trưa. Anh đừng chờ em. Cứ ăn trước đi nhé.”
Nghe câu trả lời của cậu, Ngọc Cảnh Thâm nhíu mày. Tay anh đang bưng dĩa bánh flan mà cậu thích nhất nhưng có vẻ như cậu không thèm để ý đến nó. Anh nhớ đến quán cơm của mẹ con Danh Hoài. Hình như là quán cơm trưa thì phải? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi đúng không?
Mặc cho anh trai mình lo lắng đứng ngồi không yên, Ngọc Cảnh Anh vẫn lon ton lôi kéo thằng bạn thân của mình đến trước quán của mẹ Danh Hoài thậm thà thậm thụt không chịu đi vào.
“Cái thằng này, mày làm cái gì vậy? Thì đi vào trong ăn cơm thôi chứ.”
“Mày điên à. Tao đến đây không phải để ăn cơm. Tao đến đây để quan sát tình hình của Danh Hoài. Cậu ta đã hơn hai ngày không nhắn tin cho tao rồi.”
Lâm Bối Bối thở dài ngao ngán. Sao mình lại làm bạn với thằng ngốc này cơ chứ? Đã hiểu rõ lòng mình rồi thì cứ thế mà tiến tới thôi. Cứ phải để cậu đây ra tay thôi.
Cuối cùng khuyên nhủ không được, Lâm Bối Bối lôi lôi kéo kéo thằng bạn của mình vào thẳng quán ăn.
“Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Danh nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc thì tươi cười chào đón, cũng đã lâu rồi bà không gặp được hai đứa.
Danh Hoài nghe tiếng Lâm Bối Bối thì vội vàng chạy xuống lầu. Chẳng phải anh ta đi theo đại ca đi du lịch đảo rồi sao?
Vừa xuống tới quán, ánh mắt của cậu lập tức chạm phải ánh mắt của Ngọc Cảnh Anh. Gương mặt của anh bỗng trở nên ửng hồng, đôi môi lắp bắp không biết nói gì cho hợp không khí lúc này cả.
Thời gian cứ như ngừng lại tại giây phút đó vậy.