Yoongi hoàn tỉnh dậy. Mùi thuốc khử trùng xộc đến mũi làm hắn khó chịu. Cố gắng mở mắt nhìn quanh, chỉ thấy một mảng đen mù mịt u ám như cuộc đời hắn. Yoongi vẫn còn bị choáng sau cơn phẫu thuật loại bỏ ruột thừa. Không lâu sau đó chiếc giường đẩy từ từ di chuyển ra khỏi phòng mổ. Hắn nheo mắt liếc nhìn mọi thứ ngoài hành lang có ai không. Điều hắn đang mong chờ chỉ là muốn được ngắm nhìn Park Jimin một lần. Một lần là mãn nguyện tâm can.
Khi thấy cậu đứng dậy, đôi mắt cậu sưng húp vì khóc. Cậu nhìn thấy hắn đang mỉm cười với mình, nụ cười đau đớn đến xé tận tim gan. Hắn thấy mọi người… Hắn không còn cảm thấy cô đơn. Hoá ra, Min Yoongi không sợ bất cứ thứ gì, thứ duy nhất mà hắn sợ, đó chính là cảm giác bị cô độc chiếm hữu, lạnh lẽo bao trùm. Nó còn đáng sợ hơn cái chết hay căn bệnh hiểm độc nào hoành hành trong người. Khi đã thấy được người hắn yêu, hắn lại rơi vào trạng thái mơ màng một lần nữa.
Đúng như lời JungKook nói, Yoongi đã cố nén đau để mở mắt nhìn Jimin. Hắn tưởng chỉ là đau dạ dày, ai ngờ lại bị chẩn đoán là vỡ ruột. Lại làm cho cậu lo lắng vô ích rồi.
“Jimin ơi, anh xin lỗi em nhiều lắm!”
Bác sĩ tháo găng tay phẫu thuật, tiến lại gần đám nhóc thiếu niên.
Bác sĩ: “Chắc cậu là người nhà của bệnh nhân nhỉ?”
Jimin gật đầu: “Dạ vâng. Anh ấy không sao chứ ạ?”
Bác sĩ: “Ừm, có thể nói cậu ấy rất may mắn vì ca phẫu thuật đạt tỉ lệ thành công 95%, may là cậu ấy được đưa đến kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có vài điều tôi muốn nhắc nhở cậu nhà đây!”
Bác sĩ bổng nói giọng nghiêm, thu hồi lại gương mặt tươi cười. Khiến cả đám cũng luống cuống theo.
Bác sĩ: “Bệnh nhân đang suy nhược cơ thể vì ăn uống không đủ chất dinh dưỡng và đang mắc hội chứng tâm lý!”
Seokjin: “Hội chứng tâm lý?”
Bác sĩ: “Có lẽ là cậu ấy gặp một cú sốc tinh thần gì đó… tôi mong là các cậu nên tịnh dưỡng nhiều món có chứa chất dinh dưỡng và quan tâm tới cậu ấy nhiều hơn, hội chứng tâm lý này không nguy hiểm nhưng nó khó chữa lành lại được”
Jimin: “Dạ vâng!”
Bác sĩ: “Đợt trước cậu ấy có đến đây, bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng nhưng tại sao mấy tháng nay không đến, điều đó làm cho giai đoạn trị liệu bị bỏ lỡ giữa chừng, bệnh chuyển biến xấu đi rất nhiều, nếu cứ tiến triển thế này e rằng sẽ lại bị trầm cảm thêm một lần nữa”
Jimin hốt hoảng: “Trầm cảm ạ. Anh ấy đã từng bị trầm cảm ạ?”
Bác sĩ: “Vâng. Tôi là bác sĩ Yoon Hyun- woo. Là bác sĩ điều trị bệnh của cậu Min từ hai năm trước”
Cả đám giờ mới biết Yoongi của lúc trước ra sao. Mặt mài người nào người nấy không khỏi lo lắng xốn xang hết cả lên, nhất là Jimin, ánh mắt cậu chín phần mười đã thấy được tâm trạng của Yoongi lúc này.
Jimin bối rối, hỗn loạn tâm trạng không biết nên phải trả lời ra sao. Rốt cuộc, Yoongi còn đang phải đối mặt với những thứ khổ đau thế nào nữa.
Bác sĩ Yoon: “…Cậu đừng quá lo. Hãy cứ yên tâm, không có tâm bệnh nào không thể chữa khỏi được. Hãy cố gắng nhé!”
Cả nhóm: “Vâng. Chúng cháu sẽ cố ạ!”
Cả nhóm nghe lời khuyên của bác sĩ xong gật đầu. Jimin cũng cúi đầu sát xuống tỏ vẻ cảm kích vì bác sĩ Yoon đã cứu mạng sống của hắn.
Jimin: “Cảm ơn bác sĩ…”
Bác sĩ Yoon: “Chào các cậu. Các cậu có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!”
Cả đám: “Vâng ạ!”
Park Jimin thấy lo lắng hơn là an tâm, vì bệnh tình của hắn mà cậu cảm thấy đau đớn tim gan vô cùng. Nhìn đồng hồ ở bệnh viện cũng đã hơn mười giờ tối.
Jimin: “Hay là mọi người về đi, trời đã tối rồi. Ngày mai còn học cả ngày nữa đấy”
Seokjin: “Còn cậu thì sao?”
Jimin mỉm cười: “Tôi ở đây chăm sóc hắn rồi!”
Taehyung: “Vậy thì mai tôi sẽ nói với cô giáo cho cậu nghĩ. Được không?”
Jimin: “Ừm, cảm ơn cậu!”
JungKook: “Cậu cũng đừng lo quá. Sẽ không sao đâu!
Jimin mỉm cười: “Ừm. Cảm ơn mọi người đã đến!”
Cả nhóm rời đi.
Cậu đứng đó, vội lau nước mắt rơi khẽ trên má. Đôi mắt trở về trạng thái điềm tĩnh lạ thường. Khuôn mặt thoáng chút buồn buồn lại vui vẻ trở lại. Nhanh chân bước theo đám y tá, vào phòng bệnh của hắn. Trước mắt cậu là một người con trai đang nằm đó, gương mặt trắng bệch không còn một tí máu nào. Đôi mắt nhắm nghiền lại, vầng trán vẫn còn động lại nhiều giọt mồ hôi sau cuộc phẫu thuật. Thấy hắn nằm đó không cử động, lồng ngực chợt quặn đau từng hồi. Cái cảm giác như muốn ngừng thở hẳn. Cậu tiến lại gần phía hắn, cảm giác cậu lúc này chỉ biết lo cho hắn chứ không còn có thời gian giận hờn hắn nữa. Cậu vẫn cứ trách sao hắn lại rời khỏi cậu mà đi. Rốt cuộc là hắn có chuyện gì khó nói đến thế?.
Cậu vẫn còn một đống câu hỏi chưa hỏi hắn. Hắn vẫn còn nợ cậu một câu nói nữa. Nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra. Cậu muốn nghe câu nói đó nên hắn phải sống!.
Jimin loáng thoáng nghĩ: “Trầm cảm sao?”
Chứng bệnh đó làm cậu cảm thấy thật bất lực. Nếu hắn mắc chứng bệnh đó một lần nữa. Chẳng khác nào hắn như rơi xuống đáy địa ngục không thể thoát ra.
Jimin chưa từng thấy người trầm cảm bao giờ nhưng chắc chắn người đó mang dáng vẻ tuyệt vọng, chán chường và chắc hẳn đau đớn trong tâm hồn nhiều vô kể. Những người trầm cảm đều muốn tự sát, đều trải qua tâm lý muốn chết nhưng cơ thể vẫn muốn sống… Cậu đã đọc rất nhiều bài báo về những người tự sát vì trầm cảm.
Jimin lại nhớ đến lúc hắn ngồi thất thần trong lúc kể xong câu chuyện ở khách sạn ma ám. Dáng vẻ Yoongi và những câu chữ hắn thổ lộ ra cậu đã hiểu rõ. Rõ là Yoongi đang gặp vấn đề nặng về hoài nghi cuộc sống.
Jimin: “Yoongi, anh rốt cuộc đã trải qua những gì?”
…
“Min Yoongi, anh nhất định phải sống hạnh phúc!”
…
Sáng hôm sau, Min Yoongi tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời. Toàn thân đau nhức, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Yoongi lẩm bẩm: “Chưa chết?”
Hắn phì cười. Phải, người như hắn làm gì mà chết được. Làm gì mà có thể dễ dàng từ bỏ thế gian giống mẹ và Yoonji?.
Yoongi: “Haha. Dù sao chết hay không chết cũng đều như nhau. Chẳng có gì đặc biệt cả!”
Rồi lại theo thói quen, hắn lại tìm kiếm bóng dáng của cậu. Nếu buổi sáng không thấy cậu, hắn sẽ rất khó chịu. Quay sang bên cạnh, một người con trai đang nằm đó, đôi má phúng phính hồng hào kia đang áp vào tay hắn. Hắn bất giác mỉm cười, nói chất giọng trầm trầm.
Yoongi: “Jimin. Hóa ra em ở đây!”
Rất gần hắn.
Nghe có giọng thủ thỉ bên tai, cậu vội thức dậy dụi dụi mắt. Khuôn mặt vui mừng vì hắn đã tỉnh lại.
Jimin: “Anh… Anh tỉnh lại rồi à. Anh đã khỏe chưa?”
Yoongi: “Tôi chưa chết sao?”
Cậu nghe thế thì nheo mài lại, chết cái gì mà chết?. Có thấy ác quỷ nào dễ thương như cậu không mà bảo mình chết.
Jimin gắt gao: “Chết cái đầu nhà anh. Tôi còn chưa xử anh nữa mà anh dám chết?”
Hắn bật cười, tâm trạng cũng có chút vui hơn. Jimin đứng dậy.
Jimin: “Anh ở đây đi. Tôi đi mua chút đồ cho anh ăn!”
Yoongi: “Tôi không đói!”
Jimin: “Nhưng mà bác sĩ kêu anh phải ăn cho lại sức!”
Hắn im lặng nhìn cậu bỏ đi. Cậu thấy hắn tỉnh dậy cũng vui lắm nhưng phải giữ giá vì đang còn giận. Nếu cứ bô bô trước mắt hắn thì đâu ra thể thống gì. Vừa lúc Jimin bước ra khỏi cửa, Namjoon bước vào. Thấy cậu, gã hỏi.
Namjoon: “Tên chết bầm kia tỉnh chưa?”
Jimin: “À, mới tỉnh lại… Mà cậu đi một mình à?. Seokjin đâu?”
Namjoon nhăn mặt: “Uầy. Sao lúc nào cũng nhắc tới cái tên điên đó hết vậy?. Tôi với cậu ta đâu có thân nhau đến mức đi đâu cũng đi cùng nhau đâu!”
Gã bĩu môi y như con nít mới lớn. Không hiểu tại sao đi đâu ai cũng hỏi hết. Thật khiến người khác phát điên lên được. Jimin chỉ biết cười trừ.
Namjoon nói tiếp: “Đi đâu vậy?”
Jimin: “Đi mua cho hắn ít đồ ấy mà. Sẵn tiện cậu trông hắn giùm tôi nhé, mất công lại biến mất!”
Namjoon cười: “Sao cậu không trói chân cậu ta, tính chiếm hữu cao đấy!”
Jimin phụng môi liếc gã một cái. Lại thích chọc cậu cơ đấy. Gã cười hề hề bỏ đi vào phòng, lúc đó Yoongi đang nằm đó, khuôn mặt phờ phạc khó coi nhìn ra góc cửa sổ. Ánh mắt không có hồn phách cùng với con ngươi đen láy đủ hiểu tâm trí của hắn bây giờ ra sao.
Namjoon: “…Sao rồi?”
Vừa nói vừa bước lại gần, ngồi xuống kế bên. Hắn điềm tĩnh như mọi ngày quay sang cái người đang ngáp vài cái vì phải thức sớm.
Yoongi: “…Nói chung là chưa chết”
Namjoon châm chọc: “Ồ, có lẽ số mệnh cậu có hơi dai một tí nhỉ?”
Gã nói với ý đồ khinh thường. Hắn hiểu ý nhưng không còn sức để điên tiết lên mà đấu khẩu. Giờ hắn còn thảm hơn cái lúc gã nằm viện vì cái tội đạp trúng bông hoa yêu thích của Seokjin. Hắn thở dài chán chường nhìn ra cửa sổ, chẳng hiểu sao khi thấy những đám mây bồng bềnh cùng nền trời xanh ngát kia tâm trạng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Yoongi thắc mắc: “Này Namjoon. Cậu có bao giờ cảm thấy ám ảnh vì gia đình chưa?”
Namjoon ngạc nhiên: “…Không hẳn”
Yoongi ôn tồn: “Thế cậu chưa bao giờ chịu áp lực từ ba mẹ?”
Namjoon gãi đầu ngẫm: “Ba mẹ tôi đã ly hôn nhau từ lâu rồi, mẹ thì sống bên Mỹ lâu lâu lại về thăm hỏi, tặng tôi vài cái ôm hôn thắm thiết là xong. Tôi sống với ba thì cậu cũng biết rồi đấy…”
Namjoon cũng không quan tâm mấy, vì ba mẹ của hắn đã hết tình cảm nên chia tay cũng là lẽ đương nhiên. Namjoon không quá đặt nặng vấn đề không có cha mẹ cạnh bên, vì hắn không thích bị người khác quản lý thời gian.
Yoongi: “Ly hôn à?. Cũng còn đỡ hơn là đau đến chết…”
Namjoon: “Rốt cuộc là đang gặp chuyện gì đây?. Yoongi…À không, Suga?”
Yoongi: “Dám gọi biệt danh trong tổ chức của tôi luôn sao?”
Namjoon hờ hững đáp: “Xả vai đi. Ai ai trong giới xã hội đen mà không biết danh tiếng cậu và tôi chứ?”
Namjoon nói xong dựa vào ghế. Hôm nay cũng cúp tiết để thăm Yoongi, nếu Yoongi mà biết được chắc cũng sẽ khóc toáng lên vì cảm động.
Namjoon: “Dù rời tổ chức nhưng cậu vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đấy!”
Gã khoanh tay nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn bật dậy nhưng không thành. Thân thể vẫn không một lần cử động nổi. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi làm cho gã có chút gì đó lo cho con người này dù ghét hắn chết đi được. Gã đành đỡ hắn dậy.
Sau khi ngồi dậy thành công, mới lấy gối kê vào lưng để hắn có thể ngồi dễ dàng. Vùng bụng ngay vết thương vẫn còn đau rát, Yoongi chỉ dám thở nhẹ. Hắn nhíu mài nhưng cũng không có nhiều biểu hiện lộ ra bên ngoài, Yoongi nén cơn đau là giỏi nhất. Dù có bị đâm xuyên bụng mấy nhát liền cũng có thể diễn nét mặt tươi tỉnh làm người khác không ngờ tới. Quá khứ, nhiệm vụ được giao, dù có bị đạn bắn vào ngực hay thậm chí dao đâm vào chân cũng không hề hấn. Nhưng sao vết thương này thật đau đớn.
Namjoon: “Mới có hai năm không khởi động tay chân giết người, cậu đã biến thành thế này rồi sao?”
Yoongi bật cười: “Nói gì vậy?”
Hắn bật cười, gã cũng gạt chuyện đó qua một bên. Nhìn thấy người tiều tụy truớc mặt cũng không tin đây đã từng là một trùm xã hội đen nhỏ tuổi có máu mặt nhất trong giới hắc đạo.
Namjoon: “Mấy tuần nay cậu đã đi đâu mà bỏ Jimin?. Cậu không biết cậu ấy không ăn và lo như thế nào đâu. Đệt mẹ, đúng là!”
Yoongi: “Cậu thích em ấy à?”
Namjoon nhăn mài: “Ai cơ?”
Yoongi: “Jimin!”
Namjoon mệt mỏi: “Có phải bác sĩ phẫu thuật loại bỏ ruột thừa cho cậu nhầm thành não không?. Điên à?. Tôi xem Jimin như em trai mình đấy. Tôi và Jimin gặp nhau vào lúc cậu ấy học lớp tám. Một người đáng yêu và tốt bụng biết bao, khác xa với người xấu tính như cậu đó!”
Hắn cười. Mặt tỉnh bơ.
Yoongi: “…Nếu cậu có ý thì tôi sẽ giết cậu đấy!”
Namjoon sợ hãi: “Tôi sợ cậu thông đít tôi. Giống như lúc Taehyung chọc cậu ấy. Đúng là biến thái”
Hắn vội ngắt lời gã. Cặp mắt không quan tâm những gì gã nói.
Yoongi: “Namjoon… Tôi bỏ đi vào ngày mấy?”
Namjoon nhớ lại: “Ngày mười sáu tháng bảy… Cậu hỏi để làm gì?”
Yoongi: “Ngày đó là ngày mà mẹ tôi qua đời. Và ngày đó tôi bỏ đi để về thăm mẹ!”