Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 23: Trở về Seoul.



Sáu người trở về Seoul với tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, Jimin hôm giờ vẫn còn khá sốc về vụ mà hắn kể. Dù đã qua hai ba hôm đi chơi khắp nơi cùng đám bạn nhưng cậu vẫn bị ám ảnh tâm lý về cô gái chủ nhà trọ đó. Cảm giác như mỗi đêm khi ngủ cô ta đứng kế bên cậu với ánh mắt buồn bã chăm chăm nhìn. Mỗi đêm ở trọ, cậu đều mơ thấy ác mộng. Không mơ thấy bị người khác cưỡng bức thì mơ thấy gặp ma quỷ, Jimin không dám ngủ mà thức trắng nguyên đêm.

Seokjin quan sát thần sắc Jimin vô cùng tệ, khuôn mặt hốc hác cùng quầng thâm mắt. Anh chợt bẻ một lát bánh mì, đưa cho cậu ăn.

Seokjin: “Sao đấy Jimin?. Nhìn cậu có vẻ không ổn”

Jimin thở dài: “Seokjin này, thật kì lạ, sau cái đêm kể chuyện tôi toàn mơ thấy ma quỷ, cứ như ám ảnh một điều gì đó…”

Seokjin: “Chắc là cậu sốc quá thôi, đừng suy nghĩ về nó nữa thì sẽ không mơ thấy nó…”

Jimin: “Ừm. Mong là vậy!”

Seokjin vỗ vai người bạn của mình, anh biết Jimin rất dễ bị tác động bởi một thứ gì đó. Thân thể Jimin rất yếu đuối, vì thế Seokjin luôn luôn bảo vệ cậu bất kể ra sao.

Seokjin: “Mà… cậu còn mơ thấy bị cưỡng ép không?”

Jimin: “Không còn nữa. Những giấc mơ về dục vọng đó thay bằng việc mơ về hiện tượng siêu nhiên. Cũng chẳng tốt lên nổi, đều đáng sợ như nhau…”

Seokjin: “Tôi thật sự lo cho cậu đó Jimin. Không bao giờ có ai mơ một giấc mơ đến tận hai năm trời cả”

Quái lạ, cậu chưa từng bị ám ảnh quá khứ, cũng chưa lần nào bị cưỡng gian hay là sốc thần kinh về chuyện tình dục. Quá khứ tuổi thơ Jimin rất đẹp như bao đứa trẻ ngây thơ khác lớn lên trong tình yêu thương gia đình. Không hiểu vì sao, khi rời xa vòng tay ba mẹ thì bắt đầu mơ thấy việc bị đám đàn ông đè xuống, hay chuyện bố mẹ bị giết trước mặt cậu. Jimin đau đầu, vò vò lát bánh mì trên tay không buồn ăn.

Jimin: “Nếu như mơ thấy nữa thì tôi sẽ đi khám bác sĩ thần kinh. Chắc phải chữa trị rồi”

Seokjin: “Tôi nghĩ cậu nên vậy. Có khi để lâu không tốt cho tâm lý sau này. Làm sao cậu có thể chịu nó suốt hai năm vậy hả?”

Jimin: “…Tôi không biết nữa. Chưa bao giờ, giấc ngủ đối với tôi là điều dễ dàng, cứ như một việc khiếp đảm phải hứng chịu”

Cậu sực nhớ đến hôm lần đầu ngủ chung với Yoongi, được hắn ôm ấp trong lòng dỗ dành ru ngủ sau cơn ác mộng. Cậu lúc đó thật sự đã ngủ một giấc yên bình đến sáng, không mơ thấy gì cả, không mơ thấy người xấu muốn hại cậu và ba mẹ cậu. Cậu được ngủ một giấc đàng hoàng, tinh thần cũng vực dậy một xíu.

Jimin: “Chắc là thấy bất an vì không ai che chở nên mới mơ thấy ác mộng mỗi đêm ấy mà”

Nhưng không sao, cậu sẽ thoát khỏi cái dãy trọ to đùng kia về lại Seoul tươi đẹp. Cậu có mang rất nhiều quà lưu niệm và nhiều ảnh chụp chung cùng đám bạn thân. Jimin ngắm những bức hình trong điện thoại của chính mình chụp cùng tụi bạn. Ưng ý nhất là tấm cả đám khoác vai nhau, cười tươi. Riêng Yoongi không thích vào khung hình nên cậu nhờ hắn làm thợ chụp ảnh, ai ngờ tay nghề nghệ thuật cũng cao lắm, toàn bắt trọn mọi khoảnh khắc xinh đẹp của cậu.

Jimin: “Không ngờ mình đẹp trai đến vậy. Haha!”

Cậu rất nhanh lấy lại tinh thần, hí hửng ngồi ăn bánh mì trên xe không thèm để ý đến tên con trai ngồi sau ra sức nhăn nhó. Yoongi vẫn chưa chiếm được cảm tình với người mình thích, vả lại hắn toàn chọc ghẹo thì cậu thích cái nỗi gì, chưa đấm bay cái mạng là may.

[…]

Sau khi về đến nhà, Namjoon lái xe rất nhanh, chỉ xém tông trúng mấy người đi đường. Cái tính hối hả của gã bị anh tẩn cho mấy đấm vào đầu.

Jimin uể oải thở dài ngán ngẫm về lại nhà cùng cái tên chết bầm Min Yoongi. Tự hỏi chân hắn có gắn động cơ mà đi nhanh thế không biết. Yoongi hôm trước gọi điện cho người để xe hắn trước cửa nhà cậu, tạo cơ hội có thể ở cùng cậu lâu thêm một chút nữa. Jimin không thích Yoongi, liên tục đi đằng sau liếc xéo hắn muốn lòi mắt.

Jimin: “Sao không kêu quản gia đến đón?”

Yoongi: “Tôi không thích làm phiền người khác lắm”

Jimin đanh đá: “Nhưng anh đang làm phiền tôi đấy!”

Yoongi: “Tôi thích làm phiền cậu mà!”

Jimin càng không ưa Yoongi nhiều hơn. Tính cách lạnh lùng, hóng hách khiến cậu muốn đá một đạp vào người tên này. Không biết học đâu ra cái nết tự cho mình là hay ho như vậy.

Jimin: “Vậy lấy xe rồi về nhanh đi!”

Một lát sau.

Jimin thấy Yoongi vẫn còn lảng vảng trước cửa nhà mình. Đồ đạc đã được đám vệ sĩ riêng đưa đi. Có mỗi hắn vẫn mặt dày đút tay vào túi quần, dựa vào mũi xe hơi. Vẫn ở trước nhà cậu không thèm lái xe đi. Cái tên này muốn cho cậu điên tiết đây mà, bảo lấy xe rồi đi mà ở đấy đã tầm mười mấy phút. Yoongi châm lửa hút hết điếu này đến điếu khác không ngừng nghỉ, cứ như một kẻ nghiện thuốc lá. Jimin hãi hùng trước thói hư tật xấu của Yoongi.

Jimin: “Gan anh khoẻ nhỉ?. Anh đã hút tầm năm điếu rồi đấy!”

Yoongi: “Chỉ là con số lẻ. Trước đây tôi hút nhiều hơn bây giờ đấy, một ngày một gói thuốc…”

Cái người này, sống một cuộc sống không lành mạnh. Mà cho dù là con người giàu đâu tránh khỏi những thứ sa đoạ, nghiệt ngã. Yoongi quá khứ ra sao cậu đâu biết, nhưng cái cách hắn sống thì cậu phải khuyên răn càng sớm càng tốt. Jimin không thèm nghĩ ngợi đôi co, nhanh tay giật điếu thuốc hắn đang ngậm trên môi.

Jimin: “Đủ rồi đấy. Anh muốn chết vì bị ung thư gan à?. Rượu, thuốc lá, đánh nhau, chúng không giúp được gì cho cuộc sống của anh đâu”

Chụt

Yoongi trực tiếp hôn lên môi cậu, nhanh và nhẹ nhàng tới mức Jimin đơ ra mấy giây mới kịp phản ứng. Cậu giật mình luống cuống, đỏ mặt, dùng tay chùi chùi miệng. Cậu ghét mùi thuốc lá dính trên cơ thể mình…

Jimin: “…Anh?”

Yoongi: “Đau lòng đấy. Sao lại chùi?”

Jimin: “Đồ biến thái!”

Yoongi: “Hửm?. Tôi biến thái gì chứ?”

Hắn thờ ơ, lạnh lùng. Jimin khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được mùi hôi của thuốc trên người Yoongi. Cậu lùi ra xa mấy bước, nhăn mài, không muốn tên này tiếp tục ở đây nữa.

Jimin: “Được rồi. Xe cũng đã chạy ra rồi. Anh về nhanh đi tôi còn phải vào nhà…”

Yoongi tỏ vẻ buồn bã: “Sao cậu không mời tôi một ly nước nào hết vậy?”

Jimin cáu gắt: “Anh muốn gì nữa đây?. Nụ hôn hôm đó và hôm nay…”

Nhắc tới nụ hôn, hắn bật cười che miệng làm cậu càng ghét cay ghét đắng. Hóa ra cậu còn nhớ nụ hôn đêm đó. Rất ấn tượng nhỉ. Hắn cũng không biết vì sao cưỡng hôn người khác nữa nhưng chắc vì do không kiềm chế… Có khi thú tính bộc phát, hắn còn muốn cưỡng đoạt cậu nữa kìa.

Yoongi đút tay vào túi quần nhìn chàng trai đang đỏ bừng mặt như quả ớt. Jimin ủ rũ nhìn xuống, đôi môi đầy đặn của cậu đỏ mộng cắn chặt lại. Cậu ghét bản thân sao lại điên đến mức nói ra hết như vậy.

Yoongi: “Còn nhớ nữa sao. Nụ hôn đầu của hai chúng ta rất lãng mạn đúng không?”

Jimin: “Nụ hôn đầu?. Rõ là thứ ba rồi!”

Yoongi nhăn mặt: “Gì cơ?”

Jimin: “Sẵn đây tôi nói luôn. Lần anh say rượu nhập viện, lần đó anh đã nhìn nhầm tôi thành JungKook và sau đó hôn tôi. Một lần trong phòng trọ và vừa mới đây anh lại hèn hạ mà hôn tôi khi tôi không đề phòng…”

Yoongi sực nhớ tình cảnh trước đây. Khuôn mặt thoáng đôi phần ngạc nhiên. Hắn nhớ rồi, đã là lần ba… Jimin liếc hắn muốn mòn mắt, ánh mắt ghen ghét vô cùng. Jimin cũng không phải muốn kể công, nhưng lần đầu là hôn nhầm, lần hai là tạm bợ còn lần ba là gì, chẳng lẽ là cảm kích vì cậu lo cho?. Cậu cảm giác bản thân chỉ là kẻ tạm bợ thay cho Jeon JungKook. Jimin lặng người, day dứt trong lòng với đống suy nghĩ không có lời giải đáp.

Yoongi cười nhếch: “Muốn làm một cái nữa không?”

Jimin trừng mắt: “…”

Dáng vẻ đáng yêu của cậu làm gì được hắn đâu. Chỉ có thể dọa hắn với biểu cảm dễ thương đó để gây nhớ nhung?. Dù Jimin có trở nên khó tính thì trong mắt hắn mãi là một cậu nhóc dễ dàng, tốt bụng.

Yoongi: “Được rồi, cậu không cần phải đuổi đâu!”

Nói rồi, hắn lái xe bỏ về. Không quên nhìn cậu một cái như biểu thị chọc quê. Cậu đứng đó mà chỉ muốn đánh cho hắn một cái thôi. Khi hắn rời khỏi tầm mắt, cậu mới thốt lên một câu.

Jimin: “Đồ điên. Biến thái!”

Tại nhà JungKook.

Taehyung: “Anh về nhé!”

JungKook: “Vâng…”

Từ xa, anh tiến lại gần cậu và trao cho cậu một nụ hôn sâu. JungKook không phản kháng đáp trả anh một cách ngọt ngào. Chẳng quan tâm tới người đi đường. Tầm mấy phút, anh buông tha đôi môi cậu. Ánh mắt cậu lờ đờ nhìn anh, bị người đàn ông đẹp trai này thu hồn đoạt phách mất rồi. Anh cố gắng cầm lòng để không ăn sạch cậu tại đây. Anh rất sợ cậu sẽ sợ anh như đêm hôm đó, một đêm dù rất mặn tình nhưng lại ám ảnh cho hai người vô cùng. Nghĩ, chỉ có thể tiến tới đây không nên tiến xa trong việc đó nữa.

Taehyung: “Hẹn gặp nhau ở trường!”

JungKook mỉm cười: “Dạ. Anh về cẩn thận”

[…]

Vèo

Một cái gối được Seokjin dùng lực ném, phi thẳng vào mặt Namjoon. Gã ngồi đó cũng hết hồn mà tự dưng ăn nguyên cái gối vô mặt. Namjoon bực dọc, không sợ mà quát to.

Namjoon: “Này Kim Seokjin, mời vào nhà mà lại hành hung khách thế à?”

Seokjin: “Thì sao. Tôi đâu có mời cậu vào nhà?. Trên đường về chẳng phải có gã nào khóc than rằng là khát nước đói bụng sao?. Tôi có lòng tốt nên mới cho cậu vào nhà đấy!”

Seokjin xuống bếp làm món ăn, còn gã ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt tức giận. Seokjin lúc nào cũng đanh đá khó gần, lúc thì dịu dàng, lúc thì cứ y như sư tử bỏ đói mấy ngày định nhảy vồ vào gã. Nếu có huy chương diễn viên lật mặt xuất sắc, gã sẽ trao cho anh.

Namjoon: “Chắc có ngày tôi yếu tim vì cậu mất. Sao cậu cứ thích hành hung tôi quá vậy?”

Seokjin: “Bởi vì tôi thích thế”

Câu nói làm cho gã say sẩm mặt mài. Bó tay với anh luôn. Còn bụng gã thì cứ kêu réo ồn ào nghe thật là buồn cười.

Namjoon: “…Cho tôi ăn gì đấy?”

Seokjin: “Trứng cuộn và bánh mì kẹp thịt…”

Namjoon: “Ồ, mà thịt ở đâu ra?. Tôi đâu thấy cậu mua?.Chẳng lẽ cậu để thịt ở trong tủ lạnh mấy ngày luôn sao?. Ôi trời!”

Seokjin: “Tôi định làm thịt của cậu đó, chắc ngon lắm!”

Vừa nói, anh vừa quơ quơ cây dao vào mặt gã làm gã vừa lo sợ vừa cảm thấy mất an toàn. Gã có nên bỏ mặc tất cả rồi chạy về nhà luôn không. Chứ ở đây có lẽ rất nguy hiểm tính mạng. Biết gã sợ hãi, anh vội bật cười.

Seokjin: “Giỡn thôi làm gì căng vậy?. Tôi mua hồi lúc xe dừng”

Namjoon: “Sao tôi không thấy?”

Seokjin nhếch mép: “Lúc đó cậu ngủ như chết, giao xe cho Taehyung lái thì làm gì còn biết được gì nữa?”

Namjoon đột nhiên chăm chỉ: “…Ờm, có thể giúp gì cho cậu không?”

Seokjin: “Đánh trứng!”

Namjoon hớn hở lấy trong tủ lạnh vài quả trứng. Định đập trứng. Tự nhiên trượt tay, quả trứng từ trên rơi xuống đất, bể luôn. Seokjin vội mệt mỏi với cái tên này, tài lanh tài lẹt cho gã phụ mình chi không biết, chưa làm được gì mà lại bể trứng rồi. Namjoon buồn bã gãi gãi đầu xin lỗi tất cả mọi thứ. Seokjin không la mắng gã mà chỉ cười.

Seokjin: “Bể rồi lấy quả khác!”

Namjoon: “Ừm, lần này sẽ cẩn thận hơn!”

Lần này gã rất chăm chú lấy ra rồi đập. May mắn là đã đập trứng bỏ vào tô rồi. Rồi gã khuấy đều lên, do khuấy mạnh quá nên một số phần tròng trắng trứng rơi xuống nền đất. Nền nhà sạch sẽ bao nhiêu nhưng một giây có mặt Kim Namjoon là lại trở thành bãi chiến trường, chẳng còn là cái bếp nữa. Seokjin cũng biết cái gã này không làm được tích sự gì nhưng gã rất thích phụ giúp, vậy thôi thì khắc phục cho gã từ từ. Mắc công cưới vợ rồi làm cho vợ nhức đầu vì cái tội hậu đậu thì có mà bị bỏ rơi. Namjoon vui mừng vì đây là lần đầu tiên tuy thất bại việc nấu ăn nhưng mà anh không trách mắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.