Bây giờ trời đã tối đen, những tiếng côn trùng vang lên khắp trời.
“Lão đại, phía trước chính là khu nhà hoang mà chị dâu bị bắt cóc…, theo như em đã điều tra qua… bên trong có khoảng 100 tên, bọn chúng rãi rác quanh căn nhà hoang đó, hầu như là canh gác nghiêm ngặt…còn có…theo em biết bọn chúng chính là người của Ưng Bang”
Tiểu Hoàn đứng một bên, sau khi xem xét tình hình ở đó thì báo cáo lại cho anh.
Anh nhếch miệng cười lạnh một cái.
“Ưng Bang? Bọn chúng cũng sống quá lâu rồi…dẹp loạn một lần luôn đi, càng sạch càng tốt”
Tiểu Phúc và Tiểu Tứ bước đến, cúi đầu với anh một cái.
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong…”
Mọi thứ chuẩn bị xong, tất là đã bố trí người của anh bao vây khu nhà hoang đó, chỉ cần anh phẩy tay một cái là tất cả sẽ tuân lệnh mà giết sạch bọn chúng.
Nơi người của anh đứng quan sát khá kín đáo, khó mà phát hiện ra được, vả lại người dưới trướng của anh đều đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, nên cũng không dễ gì bị phát hiện.
Cách đó không xa hai ba chiếc xe ô tô chạy vào khu nhà bỏ hoang đó.
Tiểu Hoan cầm một cái ống nhòm đến, đưa cho anh.
“Lão đại…nhìn xem…có người đến”
Anh cầm lấy để lên mắt nhìn, từ trên xe bước xuống là một người phụ nữ.
“Bạch Mỹ Chi…”
Anh hừ lạnh một cái, rồi nhếch miệng cười.
Khá lắm, người phụ nữ này đúng là có tâm cơ, ngay cả vợ của anh mà cũng dám bắt cóc.
Được lần này anh lập tức cho cô ta biết như thế nào gọi là “chết”.
Tên đại ca thấy Bạch Mỹ Chi tới thì bước đến.
“Cô Bạch…cô ta đang ở bên trong, mời theo tôi”
Bạch Mỹ Chi gật đầu một cái, đi theo bước chân của tên đại ca đó, lần theo anh sáng lờ mờ từ mấy cái bóng đèn nhỏ phát ra cuối cũng cũng đến căn phòng mà cô bị bắt.
Mở cửa bước vào, Bạch Mũ Chi thích thú nhìn cô đang bị trói trên ghế.
Rồi mở miệng nói, trong cái giọng nói ấy không biết là đang thương xót hay là châm chọc.
“Nào…nhìn xem…Dương phu nhân sao lại ra nông nổi này…”
Cô lờ mờ mở mắt ra, Bạch Mỹ Chi sao lại là cô ta? Không lẽ người đứng sau việc này là…
Cô nhìn Bạch Mỹ Chi đầy tức giận, muốn hét vào mặt cô ta nhưng lại không đủ sức, chỉ nói bằng cái giọng khàn khàn.
“Bạch Mỹ Chi…cô bắt cóc tôi?…Cô đứng sau việc này, phải không?”
Bạch Mỹ Chi cười lớn, khoanh hai tay trước ngực.
“Nếu phải thì sao? Haha…cô cũng chỉ là một đứa con gái vô tích sự thôi..”
Hai mắt cô đỏ ngầu, cả người run lên vì tức giận.
“Đồ đàn bà khốn kiếp nhà cô…thứ cặn bã…cô mau thả tôi ra..”
Dù có cạn kiệt sức lực nhưng khi nghe lời châm chọc của cô ta thì cô lập tức hét lên.
Bạch Mỹ Chi bước đến, đưa tay lên cao và hạ chuẩn xác vào ngay má cô, một tiếng “Báp” vang lên rõ ràng.
Hẳn là rất đau, má cô in cả năm dấu tay của cô ta, cảm giác vừa đau vừa rát truyền đến từ trên má cô.
Cái tát vừa rồi chắc chắn cô ta đã dùng tất cả sức mình có nên đã khiến trên mặt cô xuất hiện một vệt máu chảy xuống.
“Thứ đàn bà khốn kiếp, cô lại đánh tôi…”
Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô, máu đã chảy nay còn rách cả miệng, thế là máu từ trong miệng cũng chảy ra.
Nhìn hình ảnh này của cô bây giờ rất đáng thương rất tội nghiệp.
Bạch Mỹ Chi nhìn vào khuôn mặt của cô mà nở nụ cười quỷ dị.
“Thế nào…cô chửi tiếp đi…để tôi xem cô mạnh miệng được bao lâu”
Từ trong đau đớn, cô mở to hai mắt trừng cô ta.
“Còn dám trừng mắt với tôi…người đâu lấy nước muối lại đây để tôi rửa mặt cho cô ta”
Bạch Mỹ Chi lớn giọng nói.
Cô lập tưc kinh sợ, cái gì? Cô ta ác độc vậy sao? Nước muối…có phải muốn cô đau đến chết không?
Đúng là đàn bà thối…
Không lâu sau, một tên đàn em cầm một ca nước muối tới.
Bạch Mỹ Chi không thương tiếc, cầm lấy đi đến dội thẳng vào khuôn mặt đang chảy máu của cô.
“Aaaaaaa…”
Cô hét lên, đau! Đau quá…
Ở bên ngoài, anh giật mình một cái, trong lòng hồi hộp lo lắng.
Giọng nói khe khẽ rồi lớn dần.
“Không xong rồi, Dạ Hoa…không ổn rồi, người đâu… mau chuẩn bị tấn công vào bên trong”