Hoắc Thiếu Huyền sốc! Sau đó…
Hoắc tổng là người sẽ chịu đựng sao?
Đương nhiên là không bao giờ có chuyện đó xảy ra rồi.
Hoắc Thiếu Huyền lập tức làm loạn lên, cô muốn ly hôn với hắn? Cô muốn thoát khỏi hắn đến mức đó sao?
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng đừng hòng có nữa là…
Hoắc Thiếu Huyền đỏ bừng mắt, hắn phải cố gắng lắm mới khống chế không để cho bản thân phải phát điên lên.
Mạc Cảnh Huy đã từng hỏi hắn rằng, tại sao hắn lại nặng tình với Mạc Mạc đến như thế?
Rõ ràng năm Mạc Mạc mất tích thì cả hai người bọn họ mới chỉ là những đứa nhỏ mà thôi, ngần ấy năm, thứ tình cảm trẻ con ấy sao lại chẳng nhạt nhòa đi chút nào, thậm chí còn dài rộng và nặng dần theo thời gian.
Hoắc tổng không biết nên trả lời Mạc Cảnh Huy thế nào. Nói rằng hắn đã nằm mơ, mơ một giấc mơ bằng cả đời người hay sao?
Nói ra có thể nhiều người sẽ không tin, nhưng hắn đã từng tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp dài đằng đẵng.
Hoắc Thiếu Huyền sinh ra không được nhà họ Hoắc thương yêu, thậm chí hắn còn bị người trong nhà nghi ngờ về huyết mạch chảy trong máu. Cha hắn không thương hắn, mẹ hắn lại hận hắn đến vô cùng vô tận.
Bà bị cha của Hoắc Thiếu Huyền cưỡng ép, người mà bà ấy thật sự yêu thương là em trai họ của gia chủ nhà họ Hoắc lúc bấy giờ. Cha Hoắc yêu người phụ nữ ấy đến mức phát điên, năm hắn ba tuổi, vì nghi ngờ vợ mình ngoại tình, ông đã hạ độc bà, sau đấy cũng uống thuốc tự sát với người mà ông yêu đến mức cuồng dại.
Hoắc Thiếu Huyền ba tuổi nhìn thấy cảnh tượng ấy mà sững sờ, có lẽ cũng vì vậy nên hắn mới được di truyền sự điên cuồng và si mê của cha hắn khi yêu một người con gái nào đó.
Sau khi sự kiện ấy xảy ra, Hoắc Thiếu Huyền giống như biến thành một đứa bé hoàn toàn khác, lạnh nhạt và cực đoan.
Hắn được ông nội nuôi nấng nhưng cũng chẳng sống an nhàn và sung sướng gì.
Ông nội quy hết tội danh về cái chết của cha hắn lên đầu hắn, ông cho rằng vì hắn và mẹ nên hai anh em nhà họ Hoắc mới bất hòa, cũng vì hắn nên cha hắn mới quyết tâm từ bỏ cuộc sống này.
Vì có ông hắn dẫn đầu nên những người trong họ cũng ném đá theo tay, bọn họ luôn tìm cách ngáng chân hắn, ngáng chân cái kẻ gọi là cháu đích tôn, là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Hoắc tương lai. Nhưng bọn họ chẳng biết rằng ông nội vốn dĩ chẳng có ý định để lại một cắc tài sản hay cổ phần nào cho hắn.
Bọn họ vì mớ tài sản kếch xù ấy mà khiến cho một đứa nhỏ trở lên vặn vẹo và dần hết thuốc chữa.
Vài năm sau, hắn gặp được cô bé Mạc Mạc hai tuổi rưỡi nhà họ Mạc, cô bé ấy là người duy nhất dám lại gần hắn, cô bé ấy không giống như những đứa trẻ khác.
Một Mạc Mạc bé nhỏ lại có thể xoa dịu đi linh hồn hắn, giúp hắn quên đi nhiều lúc khó khăn và gian khổ.
Sau đó cuộc đời hắn tiếp tục trong sự ngọt ngào ấy…
Bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau tiến lên, hắn giúp cô ôn tập và làm bài, cô giúp hắn giải quyết những nút thắt do những vấn đề tâm lý của hắn. Sau đấy bọn họ yêu nhau rồi kết hôn, hắn yêu cô đến chết đi được, bọn họ có với nhau hai thằng nhóc con rất kháu khỉnh, một đứa trầm mặc giống hắn, một đứa lại hoạt bát giống hệt cô.
Rồi tiếp theo…
Hắn tỉnh giấc khỏi một giấc mộng dài, hắn trở về làm đứa bé mười tuổi và nhận được tin Mạc Mạc đã bị bắt cóc.
Từ đó hai người họ chẳng thể gặp lại nhau.
Hắn không biết tất cả mọi chuyện đấy là mộng hay hắn thật sự đã trải qua, nhưng cô gái trong trí nhớ ấy đã dần mờ ảo, hắn chỉ có thể nhớ được dáng hình của Mạc Mạc khi cô còn nhỏ.
Chấp niệm của hắn lớn dần, lớn dần cho đến khi hắn gặp được Đặng Gia An. Vốn nghĩ cô chỉ là thế thân cho người trong lòng, nào ngờ hắn lại động tâm một cách không thể khống chế được.
Hoắc Thiếu Huyền xé tan tờ giấy ly hôn ra thành trăm ngàn mảnh vụn, hắn không muốn ly hôn thì đừng ai mong có thể ép buộc được hắn.
Ngay sau đấy, hắn nhận được cuộc gọi của Mạc tổng.
Tuy Mạc tổng có là ba của Mạc Mạc thì hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức trong lúc này được.
Hiển nhiên Mạc tổng cũng biết tâm tình hắn không tốt.
Ông cười nhẹ, sau đấy mới nói.
“Thiếu Huyền, chú biết cháu không phải là người xấu, nhưng con gái chú lại không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, thế nên cháu tính xem…”
Chưa đợi ông nói xong thì hắn đã ngắt lời rồi.
“Chú Mạc, cháu sẽ không ly hôn, các người đừng nghĩ đến chuyện chèn ép cháu rồi buộc cháu phải kí vào cái tờ giấy nực cười ấy.”
Bảo hắn phải rời xa vợ mình? Vậy chi bằng bảo hắn chết đi cho rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bắt đầu đi vào bế tắc, Mạc tổng không ngờ thằng nhóc này lại cứng đầu cứng cổ đến mức đó, dù đã bị nhà ông và nhà họ Đặng ép đến mức sứt đầu mẻ trán thế rồi mà vẫn không chịu lùi lại một bước nào.
Đủ chí khí, ông rất thưởng thức loại người như vậy, chỉ có điều, thưởng thức là thưởng thức, nếu con gái ông không thích thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ông nhất định có thể giúp con gái cắt đứt với tên đàn ông này,
Vài ngày sau.
Đặng Gia An bắt đầu một cuộc sống khỏi cần lo nghĩ tới việc phải đối phó với Hoắc Thiếu Huyền thế nào, vì trong khoảng thời gian này hắn đã phải dành rất nhiều tinh lực để đi ứng phó với người nhà của cô rồi.
Nói thật, không phải là Đặng Gia An không có cảm tình với Hoắc Thiếu Huyền, thậm chí mấy ngày xa hắn đây cô còn bắt đầu cảm thấy nhớ nhung một cách lạ lùng, nhưng như vậy thì chưa đủ để cô phải suy nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh người đàn ông ấy.
Hoắc Thiếu Huyền nói yêu cô, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Tên đàn ông đó yêu cô ở điểm gì cơ chứ? Tại vì cô giống với ánh trăng sáng đó sao? Dù bây giờ cô và ánh trăng sáng hòa làm một rồi nhưng cô vẫn không thể tin vào tình cảm đó của Hoắc tổng một trăm phần trăm được.
Đặng Gia An cứ mải mê suy nghĩ mà không phát hiện ra bản thân đã dành quá nhiều lúc để nghĩ về người đàn ông đó rồi.
Nếu như bình thường thì cô sẽ vứt mọi chuyện ra sau đầu, nhưng đến hiện tại, chính cô cũng không biết rằng bản thân đã cho Hoắc Thiếu Huyền một vị trí đặc biệt.
——
Đặng Gia An bắt đầu cảm thấy rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô tính rủ chị gái gái cùng đi ra ngoài đi dạo với mình, nào ngờ chị ấy lại bắt đầu công việc nhận lấy mớ tài sản khổng lồ từ tay ba mẹ, điều hành tập đoàn lớn nhà họ Đặng, thậm chí chị ấy còn gây sức ép cho Hoắc gia nên bận đến mức chân không chạm đất.
Đặng tiểu thư biết vậy bèn tự giác đi dạo phố một mình.
Ban đầu Mạc Cảnh Huy còn tính cho vệ sĩ đi theo cô, nào ngờ lại bị cô từ chối một cách thẳng thừng.
Mạc thiếu gia không muốn làm cho em gái khó chịu nên đành thuận theo, ai ngờ cũng chính vì điều đó nên Đặng Gia An mới bị người ta tóm được một cách dễ dàng.
Phải, cô lại bị bắt cóc rồi.
Nội tâm Đặng tiểu thư như tro tàn…
Cô bị người ta trói tay và bịt mắt rồi vứt lên xe một cách thô bạo.
Chưa bao giờ mà trong khoảng thời gian ngắn cô lại bị bắt cóc đến hai lần.
Đặng Gia An thầm mắng Hoắc Thiếu Huyền, nếu không phải tại hắn ta thì cô cần gì phải ngồi ở đây.
Và cô cũng biết được rằng, đám người được cử đến bắt cóc cô lần này rất ghê gớm.
Khi bọn chúng chĩa khẩu súng lạnh toát vào đầu cô và đe dọa bằng chất giọng vô cảm là cô đã hiểu, lần này thực sự khó sống.
“Đặng tiểu thư? Hay là tôi nên gọi cô là Hoắc phu nhân hay là Mạc tiểu thư? Chà… bắt được một con nhỏ này thôi cũng đủ để khiến cho ba gia tộc lớn nhất thành phố này phải sứt đầu mẻ trán rồi…”
Đặng Gia An bị bọn chúng vứt vào một khu nhà bỏ hoang, lần này đám bắt cóc đó thực sự là rất chuyên nghiệp, chúng luôn cử người canh giữ cô 24/24, Đặng Gia An thậm chí còn không thể cắt được dây thừng và cố tìm cách liên lạc ra bên ngoài.
Lần này bọn chúng không chỉ muốn đòi tiền chuộc mà còn muốn ba nhà gây xích mích với nhau.
Cô nghe thấy tên cầm đầu bọn bắt cóc nói muốn lợi dụng lần này để lột một lớp da của ba nhà đó, và cũng muốn để cho ba gia tộc lớn nhất phải tương tàn.
“Bây giờ, cứ mười phút mày hãy nhắn tin nhắn đòi tiền một lần, nếu sau thời gian quy định mà bọn họ chưa gửi tiền đến thì mày cứ cắt một ngón tay của con nhỏ này rồi gửi cho bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Tao nghe nói nhà bọn họ yêu thương và chiều con nhỏ này lắm, rồi chúng ta sẽ giàu to…”