Sau một ngày yên tĩnh, Đặng Gia An cuối cùng cũng có thể vứt chuyện kết hôn với Hoắc Thiếu Huyền ra sau đầu.
Tạm thời cô chưa cần lo lắng quá nhiều về điều đó, dù sao thì cha mẹ cũng đã nói cô không cần phải lo lắng quá nhiều, thế nên chỉ cần cô không dây dưa với Hoắc thiếu gia kia thì việc kết hôn của bọn họ cũng như không.
Kết hôn thì sao? Ly hôn không phải là được rồi sao.
Dù gì thì khuôn mặt này của cô cũng không khiến cho vị Hoắc tổng thần kinh kia nhớ nhung quá nhiều đâu. Thế thân thì mãi mãi cũng chỉ là thế thân, không thể thay thế chính chủ cả đời được, một ngày nào đó Hoắc Thiếu Huyền sẽ tỉnh ngộ lại mà thôi.
Cô rất mong ngày này sẽ đến sớm. Cô còn phải yêu đương rồi kết hôn nữa, ai rảnh để chơi trò thế thân mất não này cùng với tên họ Hoắc kia chứ.
Thêm vào đó, tuy chơi đùa với Hạ Vi Huyên cũng không tồi, nhưng nếu ngày nào cũng va phải mấy người thần kinh như thế thì cô không chắc bản thân còn có thể bình tĩnh nổi.
Đêm đến, lúc Đặng Gia An chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cô nhận được một cuộc gọi.
Tối muộn rồi ai còn gọi vậy không biết.
Cô cầm điện thoại lên, sau khi thấy người gọi tới là Hạ Vi Huyên thì lập tức cảm thấy không vui. Cô ta bị cô chọc cho tức quá nên quyết định trả thù bằng cách không thể cho cô ngủ à?
Đặng Gia An ấn từ chối cuộc gọi, nhưng chỉ một phút sau Hạ Vi Huyên lại gọi tiếp.
Cô biết nếu mình cứ từ chối thì Hạ tiểu thư kia sẽ gọi đến bao giờ cô nhấc máy thì thôi.
Đặng nhị tiểu thư đưa tay vỗ chán, đúng là người điên thường thích quấn lấy nhau, cô ta và Hoắc Thiếu Huyền thật sự là tuyệt phối.
“Tôi cho cô một phút, muốn nói gì thì nói nhanh lên, cô không cần đi ngủ nhưng tôi thì cần.”
Giọng điệu của Đặng Gia An không được vui vẻ gì cho lắm, thậm chí còn có chút gắt gỏng. Nếu bình thường có ai dám nói chuyện với Hạ đại tiểu thư như thế, cô ta đã mắng người ta từ tám đời tám kiếp nào rồi.
Nhưng do Hạ Vi Huyên đang cần người ta giúp đỡ, một phần khác là vì cô ta cũng cãi không lại nên chỉ đành im lặng.
“Cô không nói thì tôi cúp máy đây.”
“Từ từ, cô… nhà cô ở đâu? Cô nói là sẽ… đưa địa chỉ nhà cho tôi mà…”
Lúc nói ra mấy lời này Hạ Vi Huyên suýt chút nữa thì không cầm lòng được mà ném chiếc điện thoại đời mới nhất trên tay xuống.
Đây là lần đầu tiên cô ta phải đi cầu xin người khác một cách nhục nhã như thế.
Nhưng biết làm thế nào được nữa đây, cô ta yêu Hoắc Thiếu Huyền đến mức sắp phát điên rồi. Không có Hoắc Thiếu Huyền cô ta sẽ chết. Cô ta yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, Hạ đại tiểu thư không ngại hiến dâng tất cả những gì bản thân có cho người đàn ông ấy chỉ vì mong hắn ta có thể yêu mình một lần.
Đặng Gia An không hiểu cô ta đang nói cái gì.
“Địa chỉ nhà gì? Cô đến nhà tôi để làm gì?”
Chuyện ban sáng cô nói như vậy cũng chỉ là muốn kích thích Hạ Vi Huyên nên đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Thế nên khi nghe cô ta nhắc tới cô mới tỏ vẻ khó hiểu như vậy.
Hạ Vi Huyên cắn răng, gằn giọng nói từng chữ.
“Cái nhẫn, cô nói tôi tìm được nó sẽ là của tôi.”
Hạ tiểu thư suýt thì bị nhục nhã đến phát khóc, nhưng nghĩ tới đó là chiếc nhẫn mà anh Thiếu Huyền đã nâng niu, đã từng muốn đeo nó vào tay người mà anh ấy yêu thương là cô ta lại không kìm lòng được.
“Hả? Cô đến nhà tôi tìm nhẫn thật à?”
Nghe giọng điệu bất ngờ đến mức bật thốt ra của Đặng Gia An là Hạ tiểu thư lại không biết phải dấu mặt đi đâu. Sau vài chục giây đấu tranh tư tưởng, cô ta mới ừ một tiếng thật nhỏ.
Ở đầu dây bên kia, Đặng Gia An không biết nên nói gì cho phải. Lần đầu tiên cô thấy có người như thế, tuy lúc sáng Hạ Vi Huyên mắng cô thậm tệ, nhưng bây giờ thấy cô ta như vậy cô lại thấy không đành cho lắm.
Nhưng cuối cùng Đặng nhị tiểu thư cũng quyết định không quản. Cô đọc cho Hạ Vi Huyên địa chỉ nhà mình rồi mới cúp máy.
Sau đó cô gọi cho vệ sĩ ở ngoài, báo bọn họ khi nào Hạ Vi Huyên tới thì dẫn cô ta tới sân sau. Nhìn mảnh sân rộng bao la kia, Đặng Gia An nghĩ khả năng tìm được đồ của cô ta cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Đặng tiểu thư suy nghĩ một hồi, cô quyết định không quan tâm nữa.
Cô gái xinh đẹp bắt đầu tắt đèn lên giường đi ngủ, muốn làm một người đẹp thì trước tiên phải ngủ sớm và có một giấc ngủ ngon đến sáng.
Cô ngủ rất say, lúc Hạ Vi Huyên tới cô cũng không biết. Hạ Vi Huyên có dẫn theo vài người tới để tìm cùng, nhưng sau vài tiếng đồng hồ lật tung từng lọn cỏ thì chiếc nhẫn đó vẫn bặt vô âm tín.
Hạ tiểu thư nghĩ Đặng Gia An đang lừa mình, nhưng cô ta lại không dám gọi điện cho vị tiểu thư Đặng gia kia vì sợ bản thân sẽ ăn mắng.
Thế nên Hạ đại tiểu thư chỉ có thể ngậm ngùi mà ra về.
Đêm hôm đó, lúc Đặng Gia An đang ngủ ngon thì đột nhiên cảm thấy cả người hơi lạnh.
Cô nhíu mày, giống như có ai đó vừa giựt chăn của cô đi vậy.
Có thứ gì đó lành lạnh được luồn vào ngón áp út bên tay trái của cô.
Đặng Gia An giật mình tỉnh giấc, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện người ngồi trên đầu giường mình lại là Hoắc Thiếu Huyền.
Còn thứ được lồng vào tay cô không phải thứ gì khác ngoài chiếc nhẫn mà cô đã ném đi lúc sáng.
!!!