– Anh đã làm gì lão cáo già kia rồi?
Lãnh Hàn Quyên nhàng nhạt hỏi. Từ lúc Lăng Lãnh Ngạo trở về tới giờ cô không hề xem xét anh có bị thương không, có tổn hại vì không vì cô biết rõ khả năng của anh.
Thật ra thì cha con Trần Minh Hải chẳng phải là đối thủ của anh và cô, chỉ là cô muốn chơi trò mèo vờn chuột thôi!
Mèo khi bắt được chuột sẽ không lập tức cắn chết nó. Mà chúng sẽ thả cho chuột chạy, đến khi con chuột nghĩ rằng mình đã thoát thì lại bắt nó lại hành hạ cho nó chết dần chết mòn trong tuyệt vọng…
– Không có gì, chỉ là phế một chân của ông ta thôi!
Lăng Lãnh Ngạo cắn cắn vành tai của cô, một tay thì thăm dò khắp cơ thể cô, giọng điệu khá là vui vẻ.
Trần Minh Hải chắn chắc không thể nào ngờ được anh không lấy mạng ông ta, nhưng viên đạn đó lại phế đi một chân của ông ta…
Lãnh Hàn Quyên úp khuôn mặt yêu kiều của cô vào lòng ngực anh, tay ôm chặt hông anh:
– Ngạo, cảm ơn anh!
Cảm ơn, cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời cô, sưởi ấm trái tim giá lạnh của cô…và vì cô mà làm nhiều chuyện.
Lăng Lãnh Ngạo biết cô cảm ơn mình vì điều gì! Nhưng đó là do anh tình nguyện hết!
– Ngốc này, sao lại cảm ơn anh, tất cả việc anh làm là vì chúng ta thôi! Nhưng nếu em muốn, thì anh phải nhận lời cảm ơn này thôi…
Lăng Lãnh Ngạo sủng nịnh vuốt tóc cô. Sau đó đột nhiên cười tà…
– Ưm…
Lãnh Hàn Quyên chưa kịp nói gì thì đã những lời sắp nói ra đều phải nuốt trở lại vì Lăng Lãnh Ngạo đã chiếm cứ đôi môi cô.
Lãnh Hàn Quyên cũng còn chỉ đành hùa theo ôm lấy cổ anh…
Đêm…nóng bỏng như lửa…
Đêm…hơi thở hòa quyện…
…Và có lẽ..đêm nóng bỏng này chỉ mới bắt đầu…
***
Bị anh hành hạ cả đêm nên sáng nay Lãnh Hàn Quyên dậy hơi muộn.
Tỉnh dậy thì đã thấy khuôn mặt điển trai của anh kề sát bên cô. Hơn nữa còn nhìn cô vô cùng…
Bây giờ Lãnh Hàn Quyên không thể nào hình dung người nằm bên cạnh cô chính là vị lão đại lãnh khốc không gần nữ sắc…
Hay là do anh cấm dục lâu quá nên mới như vậy…
– Em tỉnh rồi!
– Ừ!
Lãnh Hàn Quyên ừ nhẹ rồi rỡ tay anh ra khỏi eo cô sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.
Lăng Lãnh Ngạo nhìn theo cô mà môi nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc!
….
Lúc Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo xuống nhà thì đã thấy một màng khá là đặc sắc trong phòng khách…
Lưu Diễm Trinh thì đang chăm chú xem xét một khẩu súng. Ấy, cái này thì không có gì lạ, cái đặc sắc ở đây là Brian đang ngồi cạnh Lưu Diễm Trinh và nhìn cô với ánh mắt chờ mong…
Lãnh Hàn Quyên nhìn lướt qua khẩu súng trên tay Lưu Diễm Trinh thì biết ngay đó là loại Brian vừa mới tạo ra, mà cô đã xử dụng trong vụ ám sát lần trước.
– Cô thấy sao?
Brian nhìn Lưu Diễm Trinh hỏi, trên tay anh cũng cầm một khẩu súng như vậy!
Mà bộ dáng Brian nói chuyện…
Khụ…rất giống chú cún nhỏ chờ được chủ khen ngợi!
Lưu Diễm Trinh gật gật đầu, chỉ vào một chỗ trên thân súng:
– Rất tốt, chỉ là chỗ này cần chỉnh lại thì lực sát thương sẽ cao hơn!
– Thật sao!
Mắt Brian sáng lên, bộ dáng vô cùng phấn khích, và nếu như anh ta mà có đuôi thì sẽ vẫy lia lịa cho xem…
Khi biết được cô ấy cũng là một ngườ thích chế tạo vũ khí. Mà Brian thì đang tìm cách tìm cận người ta nên lấy đó làm cơ hội.
Mà thật không ngờ cô ấy lại biết nhiều như vậy, anh cảm thấy càng hứng thú rồi!
– E hèm…
Không thể chịu nổi bộ dáng của người anh quý hóa của cô trước mặt bạn cô nữa. Lãnh Hàn Quyên liền hấn giọng gây chú ý…
Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên đi xuống ngồi xuống ghế đối diện với hai người kia.
– Hai người làm cái gì vậy?
Lãnh Hàn Quyên giọng không nóng không lạnh lên tiếng, đầu cô thì thoải mái dựa vào ngực Lăng Lãnh Ngạo.
– Anh đang trao dồi kiến thức!
Brian rất thản nhiên trả lời.
– Rảnh rỗi nhỉ!
Lăng Lãnh Ngạo ôn nhu vuốt tóc cô, nhướng mày hỏi.
Tất cả hành động thân mật của Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo đều được thu vào ánh mắt sắc bén của Lưu Diễm Trinh. Tuy là cô mới hặp Lăng Lãnh Ngạo một lần, mà cũng sau 13 năm mới gặp lại Nhiên Nhiên…à không, phải gọi là Lãnh Hàn Quyên nhưng tin đồn về hai người này thì nghe đầy: lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết đoán, nguy hiểm,…
Nhưng bây giờ thì cô không nhìn thấy điều đó nữa mà là… Có lẽ khi yêu người ta là như vậy!
Lãnh Hàn Quyên ngước mắt nhìn Lưu Diễm Trinh, đúng lúc cô ấy cũng đang nhìn cô.
13 năm, nói dài chẳng dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn. Thời gian cũng làm thay đổi tất cả.
Hai cô bé thơ ngay hồn nhiên bây giờ đã trở thành hai thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Một người là nữ doanh nhân thành đạt nhất. Một lại là sát thủ lạnh lùng, ngoan độc…
– Nhiên Nhiên…không, Quyên…13 năm rồi, nhanh quá…
– Ừ, 13 năm rồi…
Lãnh Hàn Quyên cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm vô định!
***
Dạo này ta lười quá.
Thời gian tuy có nhưng lại không có ý tưởng???
Nên thời gian ra chương sẽ thất thường và hơi lâu. Mọi người thông cảm nhé???
Ta sẽ cố đăng chương sớm nhất có thể.???