Gió đêm cùng không khí đan vào nhau nhảy múa, ống tay áo Tiêu Hàn hướng mặt bàn vung lên. Trong phút chốc, tất cả quân cờ đen trắng chuẩn xác bay vào trong hộp cờ. Hai mắt tản ra ánh sáng lạnh lùng tĩnh mịch, Tiêu Hàn từ trong tay áo rút ra một phong thư.
Ánh trăng sáng tỏ cùng ánh nến đỏ tươi chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn rõ ràng những chữ rồng bay phượng múa trong thư: tìm kiếm một nữ nhân Long Diệu hoàng triều ở giữa mi tâm có một cái bớt hình hoa sen máu đỏ, nữ nhân này là Phượng Tinh chuyển thế, có được nàng tức là có được thiên hạ. Thái tử nếu tìm được nàng, hoặc là cưới nàng, hoặc là giết nàng.
“Phượng Tinh chuyển thế?” Tiêu Hàn híp mắt ngắm nhìn những chữ này, trong môi tràn ra bốn chữ lạnh nhạt. Quốc sư đã xem vô số lần hiện tượng thiên văn, khi hắn đi Long Diệu hoàng triều thì biểu tình thận trọng đem tờ giấy này giao cho hắn.
Khóe miệng nâng lên một độ cong như có như không cười lạnh, ngón tay vuốt ve tờ giấy. Quét đi tất cả chữ trên tờ giấy, tiếp hắn đem giấy vo lại, sau đó vận nội lực làm giấy thành những mảnh nhỏ.
“Vô luận ngươi là ai, bản thái tử cũng sẽ không cưới ngươi, cho nên ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Con ngươi tĩnh mịch giống như địa ngục tu la, thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào, làm cho gió cũng phải run rẩy. . .
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Dạ Dật phong —
“Thái tử, ngài sẽ không thật sự đồng ý điều kiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ra chứ?” Thị vệ Thương Nguyệt quốc nhíu nhíu lông mày, thận trọng hỏi.
“Bị nha đầu kia hạ độc, muốn không đồng ý cũng không thể được a.” Dạ Dật Phong lười biếng dựa người vào giường, lắc lắc ly rượu, mùi rượu tràn ra cả phòng, vẻ mặt rất vừa lòng uống cạn.
“Độc vương hiện tại không phải vừa lúc ở Long Diệu hoàng triều sao, thái tử nếu như đi tìm Độc vương, tin tưởng Độc vương nhất định có biện pháp giải độc của thái tử.” Thị vệ hai mắt hết sức khó hiểu nhìn hướng Dạ Dật Phong.
“Bản thái tử còn chưa có ngu đến mức cần ngươi đến nhắc nhở chứ?” Dạ Dật Phong khẽ lắc rượu trong ly, nhíu mày nhìn về phía thị vệ của mình. Độc vương là nằm vùng mà Thương Nguyệt quốc tỉ mỉ đặt ở Long Diệu hoàng triều, đến bây giờ, Long Diệu hoàng triều vẫn không ai biết thân phận chân chính của Độc vương.
“Chẳng lẽ. . . Thái tử sử dụng kế sách yếu thế dụ địch sao?” Thị vệ biểu tình bừng tỉnh hiểu ra.
“Ngươi nghĩ sao?” Khóe môi xinh đẹp của Dạ Dật Phong khẽ nhếch, cười nhạt hỏi. Cùng cao thủ như Hiên Viên Diễm với Tiêu Hàn đối chiêu, ngẫu nhiên giả bộ yếu thế chút cũng không có gì không tốt.
Tối nay, đầu của hắn mới vừa phát tác, liền lập tức đoán được là Thượng Quan Ngưng Nguyệt động tay dộng chân, cho nên hắn lập tức tức giận đằng đằng chạy đi tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà nguyên nhân hắn làm như thế cũng chỉ là muốn cho Hiên Viên Diễm cùng Tiêu Hàn biết, Dạ Dật Phong hắn ngay cả cái tiểu nha đầu cũng không làm gì được. Như vậy một Thương Nguyệt thái tử vô năng, căn bản là không đủ gây sức ép với bọn họ. Sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lấy độc uy hiếp hắn, khống chế hắn giúp nàng làm việc, hắn đương nhiên cũng vui vẻ tương kế tựu kế rồi.
“Vẫn là thái tử cao minh a, như vậy thái tử nhất định có thể nắm chắc một lần tiêu diệt được Hiên Viên Diễm cùng Tiêu Hàn rồi.” Thị vệ biểu tình khâm phục nhìn Dạ Dật Phong.
Dạ Dật Phong không nói gì, mà chỉ cúi đầu mân mê ly rượu. Cùng lúc đó, trong tròng mắt đen lơ lửng một tầng sương mù. Vốn là hắn thật sự hoàn toàn chắc chắn tiêu diệt được Hiên Viên Diễm cùng Tiêu Hàn, nhưng tối nay thời điểm hắn cố ý đi theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt đòi thuốc giải, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một chuyện kinh người, mà chuyện làm sự chắc chắn với việc tiêu diệt Hiên Viên Diễm giảm xuống.
Hai năm trước, hắn thật vất vả điều tra vị trí của Huyền Băng Thiết, thì ra là Huyền Băng Thiết hắn khổ sở tìm kiếm lại ở trên đỉnh một tòa núi băng. Nhưng khi hắn thật vất vả đi lên đỉnh thì phát hiện toàn bộ đã bị người khác nhanh chân lấy trước rồi.
Đầy trời hoa đào trong làn tuyết trắng, bốn gã nam tử trẻ tuổi khiêng một cỗ nhuyễn kiệu theo gió đi. Mà trước khi bốn gã nam tử mang cỗ kiệu rời đi, còn cho hắn một câu làm hắn tức giận không nói lên lời: “Thật là thật xin lỗi, khiến Thương Nguyệt thái tử đi một chuyến tay không rồi. Nhưng mà cái này cũng hết cách rồi, ai kêu Thương Nguyệt thái tử khinh công không bằng người đây?”
Lúc ấy, sắc mặt hắn xanh mét nhìn đầy trời hoa đào biến mất, thiếu chút nữa ở trên đỉnh núi băng hộc máu mà chết. Hắn biết người trong kiệu là ai, chính là Phong Ngân công tử đi vô ảnh chỉ còn hương hoa đào.
Thân phận cùng võ công của Phong Ngân công tử vô cùng thần bí khó lường, hơn nữa nghe nói kể từ hai năm trước hắn giúp bạch đạo tiêu diệt ma đạo, từ đó liền không giao thiệp với người trong giang hồ nữa. Nhưng tối nay, hắn lại phát hiện Huyền Băng Thiết ở trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, như vậy chuyện này có ý nghĩa như thế nào đây?
Thực lực của Hiên Viên Diễm đã đủ làm hắn nhức đầu, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt là vương phi của Hiên Viên Diễm, ngộ nhỡ Phong Ngân công tử là thế lực đứng sau trợ giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt, như vậy sợ rằng muốn đối phó Hiên Viên Diễm khó càng thêm khó rồi. . .
Đêm, càng lúc càng khuya. Bầu trời đầy sao dần dần giấu đi ánh sáng, ngày mới cũng bắt đầu ló ra từ tầng mây.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bây giờ đã buồn ngủ, gió đêm từ cửa sổ lặng lẽ thổi vào, gió thổi tới làn tóc nàng, ánh nến ửng hồng cũng kiều diễm quanh quẩn ở lông mày đang nhếch lên của nàng, làm nàng dù ngủ cũng lặng lẽ thả ra phong tình mị hoặc.
Lúc này, một bóng dáng màu tím lặng yên không tiếng động lẩn vào phòng ngủ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn chính là Hiên Viên Diễm đêm khuya trở về. Rón rén đi tới giường Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm hai mắt thỏa mãn cười cười thưởng thức dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi vẽ lên đường cong hạnh phúc.
“Trở lại rồi?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt miễn cưỡng mở mắt ra, một tay chống đầu, thân thể lười biếng nửa nằm ở trên giường.
“Khụ, ta đánh thức ngươi sao?” Hiên Viên Diễm nhất thời lúng túng cười một tiếng, giọng nói dịu dàng khẽ hỏi. Hắn hàng đêm đều đi vào nhìn lén dung nhan lúc ngủ của nàng, nhưng không ngờ tối nay lại bị nàng bắt quả tang.
“Mỗi ngày nhìn lén ta ngủ, chẳng lẽ có thể làm ngươi ngủ nhiều thêm chút?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, thanh âm hài hước hỏi. Hắn cho là nàng không biết hắn hàng đêm đi vào nhìn lén nàng ngủ sao, nàng chỉ là không có vạch trần thôi.
“Thì ra là ngươi đã sớm phát hiện à?” Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Hiên Viên Diễm không khỏi có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng ngay sau đó sắc mặt của hắn bỗng dưng biến đổi, một ngón tay của Nguyệt nhi sao lại quấn khăn lụa, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu.
Nhanh chóng ngồi xuống ở cạnh giường, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực, Hiên Viên Diễm thận trọng nâng ngón tay bị băng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, mặt mũi tái nhợt cắn răng hỏi “Người nào làm?”
“Chỉ là cắt một vết nhỏ, không đau.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút, sau đó mỉm cười trả lời, mà trong lòng nàng cũng không khỏi tràn lên cảm giác ngọt ngào.
“Ngươi không đau, nhưng ta đau. Người nào cắt, ta làm thịt hắn.” Hiên Viên Diễm trừng mắt, tức giận nói.
“Tự ta cắt .” Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt lại Hiên Viên Diễm, vẻ mặt tươi cười nói. . .