Đặc Công Tà Phi

Chương 30: Phách lối không thể tả



Kim Môn chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một tòa cung điện hoa lệ.

Ảo ảnh cung, khí thế hào hùng ẩn trong Thanh Sơn, nó là tổ chức sát thủ thần bí nhất trong giang hồ, cũng là thế lực kiêu ngạo nhất Hiên Viên Diễm sáng lập ra.

Hiên Viên Diễm dắt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa bước vào trong đại điện, một hộ pháp ảo ảnh cung liền lập tức hiện thân. Hai mắt lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp hướng Hiên Viên Diễm hành lễ, giọng điệu mười phần cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến vương gia.”

“Đây là vương phi, bắt đầu từ bây giờ nàng sẽ là một chủ tử của Ảo ảnh cung.” Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn tên hộ pháp kia, sau đó thản nhiên nói. Nghe được lời nói của Hiên Viên Diễm, tên hộ pháp kia lập tức đứng thẳng, hai mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

“Tham kiến vương phi.” Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, tên hộ pháp kia hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt khom người hành lễ, giọng điệu lạnh lùng không chút cung kính, trong mắt càng có vẻ không cam lòng. Rất dễ nhận thấy, mệnh lệnh của Hiên Viên Diễm hắn không dám chống lại, nhưng có thể khiến hắn thật lòng đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ tử, hắn lại không cách nào làm được, bởi vì hắn cảm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản không xứng làm chủ tử của hắn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhéo tay Hiên Viên Diễm, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ánh mắt không tiếng động nói: nhìn thái độ của tên hộ pháp này, hình như rất không thích để ta làm chủ tử Ảo ảnh cung nha.

Hiên Viên Diễm mím môi cười một tiếng, ánh mắt cũng là không tiếng động trả lời: nha đầu, bọn họ chỉ biết thần phục với cường giả. Muốn bọn họ cam tâm tình nguyện thừa nhận ngươi là chủ tử, vậy ngươi phải cho bọn họ biết bản lĩnh của ngươi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, hừ lạnh. Nhìn thấy nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt như vậy, Hiên Viên Diễm không nhịn được cười khúc khích. Hắn hiểu được ý tứ của nha đầu này, nàng là không tiếng động giễu cợt : ta nhất định sẽ là một cường giả làm bọn hắn thần phục, nhưng mà bọn hắn sợ rằng không có tư cách làm thủ hạ của ta.

“Những người khác đâu?” Hiên Viên Diễm im lặng nhéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong mắt tràn đầy ý cười hỏi tên hộ pháp kia.

“Bọn họ đang ở trong ám thất rèn luyện võ công a.” Hộ pháp nhanh chóng trả lời.

“Nguyệt nhi, cho ta chút thể diện, đi chỉ điểm bọn họ một chút được không?” Hiên Viên Diễm nhấc tay dịu dàng vén mấy sợi tóc vương bến má Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lôi kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng ám thất đi đến.

“Vậy cũng phải xem bọn họ có tuệ căn không mới được.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng cao đầu, lạnh nhạt nói. Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, tên hộ pháp kia khóe miệng trong nháy mắt co rút. Hắn không có nghe lầm đi, vương gia thế nhưng lại để cho một cái tiểu nha đầu đi chỉ điểm sát thủ của Ảo ảnh cung? Mà tiểu nha đầu này lại vẫn phách lối nói chỉ điểm có thể, chỉ sợ bọn sát thủ Ảo ảnh cung không có tuệ căn?

Thời gian trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm đã xuất hiện ở trong ám thất lạnh lẽo. Lúc này ở giữa ám thất, hai hộ pháp đang tỷ võ, mà bốn phía là sứ giả Ảo ảnh cung đang vây xem.

“Nguyệt nhi, như thế nào?” Hiên Viên Diễm ngưng mắt nhìn hai hộ pháp tỷ võ, tiếp có chút kiêu ngạo hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên cạnh.

“Chỉ có thể nói xem như thế là đủ rồi. Chỉ trong thời gian một ly trà, hai người bọn họ lại xuất ra ba mươi mấy loại kiểu dáng múa, vả lại mỗi một chủng loại cũng đẹp đẽ làm ta vui tai vui mắt.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng khoanh tay, giọng điệu đẩy vẻ cười nhạo nói.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đám sứ giả Ảo ảnh cung vốn đang đứng vây xem lập tức trợn to hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà hai hộ pháp đang tỷ thí cũng thôi đọ kiếm, ánh mắt mang theo tức giận hung hăng bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“Khụ, Nguyệt nhi, so sánh như vậy hình như có chút. . .” Lông mày Hiên Viên Diễm cũng dương cao, nàng thế nhưng đem kiếm chiêu bén nhọn đánh đồng với nhảy múa, đây đối với các hộ pháp Ảo ảnh cung mà nói quả thực là một vũ nhục vô cùng lớn a.

“Chẳng lẽ ta so sánh không thỏa đáng sao, kiếm chiêu chậm như vậy không phải là múa sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai nói, hoàn toàn không để ý tới hai hộ pháp kia bắn tới ánh mắt căm thù. Nàng thừa nhận, hai hộ pháp này xuất kiếm quả thực rất cao minh, nhưng bởi vì bọn họ quá chú trọng ở việc biến chiêu, ngược lại lộ ra quá nhiều sơ hở, hơn nữa với nàng mà nói, tốc độ xuất kiếm của bọn họ quả thật không đủ nhanh.

“Hí. . .” Hai hộ pháp Ảo ảnh cung hít vào một hơi lạnh, bọn họ ra chiêu luôn luôn là vừa hiểm vừa nhanh, hôm nay cư nhiên bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt hình dung thành chậm chạp? Nếu không phải bởi vì vương gia đứng bên cạnh nàng, bọn họ đã sớm bổ kiếm về phía nàng rồi. Nàng rốt cuộc có tư cách gì nói ra những lời cuồng vọng như thế?

“Nguyệt nhi, bọn họ hình như không thừa nhận chiêu thức của mình chậm nha.” Hiên Viên Diễm lạnh nhạt quét mắt nhìn hai hộ pháp đang tức giận, mở miệng chậm rãi nói. Hắn biết đối với việc Nguyệt nhi trở thành cung chủ Ảo ảnh cung bọn họ sẽ không phục, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này để cho bọn họ xem một chút bản lĩnh của Nguyệt nhi.

“Bởi vì bọn họ còn chưa thấy ta xuất chiêu, nếu nhìn thấy rồi bọn họ nhất định cam tâm tình nguyện.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt nhìn hai hộ pháp, sau đó mở miệng thản nhiên nói.

“Vậy thì mời vương phi chỉ giáo đi!” Hai tên hộ pháp lửa giận hoàn toàn bộc phát, bọn họ bỗng chốc giơ kiếm trong tay lên, âm thanh lãnh lệ nói.

“Thêm mười người nữa đi, nếu không. . . Các ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy ta ra chiêu như thế nào.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi ngạo nghễ cười, tròng mắt giễu cợt nhìn về phía hai gã hộ pháp. Các ngươi cảm thấy ta không xứng làm Ảo ảnh cung chủ sao? Vậy ta sẽ để cho các ngươi biết, các ngươi thật ra không xứng làm thủ hạ của ta.

“Ngươi. . .” Hai hộ pháp tức đến sắp ói máu, lời của nàng rõ ràng là hoàn toàn khinh thường bọn họ.

“Các ngươi mười người đi! Nhớ, cố gắng chống đỡ một lát, nếu không mặt mũi của bổn vương cũng mất hết.” Hiên Viên Diễm mở miệng nói xong, duỗi ngón tay chỉ mười tên sứ giả.

Mọi người giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ý tứ của vương gia rất rõ ràng: cho dù bọn họ mười hai người liên thủ, cũng nhất định sẽ thua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là thời gian thua dài hay ngắn mà thôi. Chẳng lẽ. . . Thượng Quan Ngưng Nguyệt này thật có bản lĩnh kinh người như thế?

“Diễm, cho ta mượn ống tay áo dùng một chút.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi quỷ dị khẽ nhếch, chiếc nhẫn trên tay bỗng chốc giống như hoa sen nở rộ, tiếp liền thấy nàng hướng Hiên Viên Diễm vung tay lên, nửa đoạn ống tay áo từ trên cánh tay Hiên Viên Diễm bị cắt rời, bay vào trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“Nguyệt nhi, ngươi cắt ống tay áo của ta làm sao?” Hiên Viên Diễm khóe miệng co giật nói.

“Thay ngươi giữ lại chút mặt mũi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp cười cười, dùng nửa đoạn ống tay áo che mắt lại, mở miệng chậm rãi nói: “Lời như vậy, bọn họ sẽ có nhiều cơ hội chống đỡ một chút.”

“Hí. . .” Lần này, không chỉ có bọn hộ pháp sứ giả hít vào một hơi lãnh khí, ngay cả Hiên Viên Diễm cũng nhịn không được hít theo. Nguyệt nhi không khỏi quá phách lối đi? Nàng đây là muốn làm tức chết người của Ảo ảnh cung sao? Đám người Ảo ảnh cung xiết chặt quả đấm, trong lòng điên cuồng gào thét: quả thật là quá không để ai vào mắt rồi!

“Ra chiêu đi!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến tất cả mọi người đang hít khí lạnh, nàng trực tiếp dời bước đến giữa ám thất, giọng điệu lạnh nhạt nói. Mười hai tên kia nhìn nhau, tiếp bỗng chốc giơ kiếm nghênh hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, quanh mỗi thanh kiếm tản ra sát khí lạnh lẽo bức người, bọn họ bị hành động cuồng vọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn kích thích rồi. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.