Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 34



Mơ xa nam quốc đương thu

Giang sơn lạnh lẽo nghìn thu một màu

Thuyền ai lẻ bóng rừng lau

Vẳng nghe tiếng sáo trên lầu Nguyệt Minh (*)

Thanh Hàn sơn trang, vì sao lại chọn cái tên Thanh Hàn sơn trang này? Phù hợp với ta? Quả thật phù hợp với ta sao? Tam hoàng huynh, ngươi cũng không hiểu được ta. Lại có lẽ, ta cũng chưa từng hiểu được ngươi. Chúng ta, thật là thân huynh đệ sao?

Hoàn Nhan Chiêu đích thực phải có bộ dáng gì? Hạ xuống áo rộng tay dài màu xanh, hạ xuống trâm cài tóc như loan nguyệt, thay thế bằng áo lông cáo tay áo hẹp màu trắng viền vàng, dùng dây màu vàng sáng cột tóc. Nhưng dù với  trang phục này, hắn vẫn đang đánh đàn, đàn chính là tri âm tri kỷ. Hắn vẫn giữ một lòng Ngụy Tấn khí phách, nhìn không hợp với Thanh Hàn sơn trang được thiết kế hoàn toàn theo phong tục của người Kim.

Nhanh chóng trong đình viện xuất hiện một người so với Hoàn Nhan Chiêu âm thanh lại càng không thích hợp – âm thanh sát phạt. Hoàn Nhan Liệt nổi giận đùng đùng bước nhanh xông đến phía trước, rút trường kiếm ra bổ xuống!

Hoàn Nhan Chiêu lãnh đạm nhìn cổ cầm và giá đàn bị cắt thành hai đoạn sập trước mắt, không có một tia dao động. Hắn chỉ lẳng lặng thu tay, nhẹ nhàng liếm đi huyết châu trên đầu ngón tay, những giọt huyết châu dường như không có hơi ấm! Hắn thanh nhã lạnh lùng đứng dậy, “Ngươi đã biết?”

“Hoàn Nhan Chiêu, ta thật sự đã đánh giá ngươi quá thấp!” Trường kiếm trong tay Hoàn Nhan Liệt kêu leng keng, “Nhưng về phẩm hạnh của ngươi, hiển nhiên ta lại đánh giá quá cao!”

Hoàn Nhan Chiêu vẫn đáp lại hắn bằng tiếng cười trong trẻo, như trăng đêm ánh lên trên sóng nước, “Xem ra đúng là hỏng bét.”

“Rốt cuộc có lý do gì có thể khiến ngươi phản bội quốc gia mình?” Hoàn Nhan Liệt cực kỳ tức giận, lại vẫn như cũ mở miệng hỏi y như thể khó tin, bởi trong tiềm thức hắn vẫn còn một tia chờ đợi, “Vì Thích Thiếu Thương sao? Cũng chính là bởi vì một Thích Thiếu Thương sao?!”

Hoàn Nhan Chiêu cười không nói, chỉ đứng lên, đem muôn vàn ái hận thuyết bất thanh, đạo bất minh (*) chôn chặt trong lòng, không cho người khác mảy may nhìn thấy.

“Ngươi cho là Thích Thiếu Thương sẽ cảm kích? Ngày lại ngày lưu luyến bụi hoa, ở trong mắt hắn ngươi được bao nhiêu…”

“Câm mồm!” Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên biến sắc, nhưng lập tức ý thức được  mình thất thố, lập tức lấy lại thần sắc, “So với ở đây nhục nhã ta, không bằng ngẫm lại còn có biện pháp gì sửa chữa. Miễn là… ngươi có thể nghĩ ra được biện pháp!”

“Nói cho ta biết, vì sao phải làm như vậy?” Hoàn Nhan Liệt bị những lời đánh bại, hắn thực sự đã vô pháp khả thi!

Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng xoay người, vô cùng trào phúng nói: “Quân lâm thiên hạ còn chưa học hết sao, loại thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu này lại vô sự tự thông! Nếu Đại Kim Quốc muốn dùng phương pháp kê minh cẩu đạo (*) chinh phục giang sơn Đại Tống… Nan!”

“Ngươi biết cái gì?” Hoàn Nhan Liệt giận tím mặt, hung hăng chế trụ cổ tay thanh mảnh của Hoàn Nhan Chiêu, dùng sức kéo hắn về phía mình, “Quốc gia đại sự, ngươi hiểu được bao nhiêu? Ta một lòng vì Đại Kim Quốc, vì sao? Còn ngươi thì sao, ngươi chỉ dựa vào ý định nhất thời, sở tác sở vi (*) ngày hôm nay là vì ai?”

Hoàn Nhan Chiêu bị đau, dùng sức giật cổ tay ra. Chỉ tiếc, Hoàn Nhan Liệt đang nổi cơn thịnh nộ, thủ kình cùng lớn, giống như thiết cô. Hoàn Nhan Chiêu rất nhanh đầm đìa mồ hôi lạnh, lại cố tình quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, “Vì bản thân ta, vì Vãn Tình, vì Thích Thiếu Thương! Thì sao?”

Hoàn Nhan Liệt nghe xong câu này, hung hăng ném hắn tới trên mặt đất, trường kiếm lạnh như băng hướng về phía cổ họng hắn, “Ngươi thật cho ta sẽ không giết ngươi?”

Hoàn Nhan Chiêu bò dậy trên tuyết, khẽ nở nụ cười. Mau động thủ đi! Ta cũng không còn kiên nhẫn chờ nữa! Đã nhiều ngày, thân mình thành băng, trong lòng lạnh lẽo, nhưng so với cơ thể lạnh càng thêm khốc liệt! Thích… Thiếu… Thương…

Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên thu kiếm, y cũng không nhẫn tâm! “Ngươi muốn kích ta? Ngươi muốn kích ta giết ngươi?… Chiêu, ta từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, muốn giấu diếm lừa gạt ta, còn phải cố gắng nhiều!”

“Ngươi!” Hoàn Nhan Chiêu phẫn nộ trừng mắt nhìn y, hiển nhiên cũng không nghĩ muốn nhận ơn không giết.”Thật vậy sao? Muốn giấu diếm lừa gạt ngươi, ta thật sự chưa từng thành công?”

“Hoàn Nhan Chiêu! Nếu mục đích của ngươi là phải chọc giận ta, như vậy ngươi đã thành công! Hơn nữa là thành công phi thường!” Hoàn Nhan Liệt lại kéo hắn từ trên mặt đất lên, rống lớn, “Ta đã trình thư cấp phụ hoàng, đến tột cùng xử trí ngươi như thế nào, phụ hoàng tự có tính toán!”

“Quả nhiên… Không ngoài sở liệu của ta! Liệt, ngươi vĩnh viễn đều là đứa con thật tốt của hắn! Lấy hành động của hắn làm chuẩn tắc, lấy ý chí của hắn làm ý chí!” Hoàn Nhan Chiêu không biến sắc, rốt cuộc ai sẽ là người cuối cùng động thủ giết hắn, kỳ thật cũng không trọng yếu, nhưng vẫn không quen nhìn vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt suốt ba mươi năm qua vĩnh viễn tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng.

“Hắn muốn ta mang ngươi trở về!” Hoàn Nhan Liệt vô cùng đau đớn, “Hắn không trách cứ ngươi một câu, chỉ cần ta giữ ngươi bình an! Lành! Lặn! Đưa! Về! Hắn khẩn cấp đưa tới mật chỉ vượt qua tám trăm dặm, chỉ cần ta đưa ngươi an toàn về Hội Ninh Phủ, không cho phép bất cứ ai làm ngươi bị thương, kể cả ta! Ngươi đến tột cùng có hiểu hay không?”

Đến lúc này Hoàn Nhan Chiêu rốt cục biết sợ, nếu quay về Hội Ninh Phủ hắn sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh! Hoàn toàn không muốn, liền ra tay đoạt trường kiếm trong tay Hoàn Nhan Liệt, hướng cổ họng chính mình đâm xuống…

Hoàn Nhan Liệt không ngờ được hành động này của hắn, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng, nắm nhanh cổ tay hắn, dùng sức gập lại, chỉ nghe “cách” một tiếng giòn vang, ngay sau đó trường kiếm liền leng keng rơi xuống đất.

“Ba!” Hoàn Nhan Liệt phản thủ cho y một cái cái tát, “Chúng ta đối đãi ngươi một mảnh chân tình, ngươi lại ném đi như giày dép. Thiếu tự trọng, ngươi căn bản không xứng họ Hoàn Nhan!”

Hoàn Nhan Liệt lần này quả nhiên đánh không nhẹ, Hoàn Nhan Chiêu lảo đảo  vài bước vẫn không thể chống đỡ chính mình, quỳ ngã trên mặt đất. Y buông đầu xuống thở dốc, “Ngươi… Ngươi không rõ, Liệt, ngươi không rõ… Van cầu ngươi, giết ta đi!”

Vì sao phải chết? Chẳng lẽ vẫn vì Thích Thiếu Thương? Bởi vì là người Kim, cho nên không thể đối mặt Thích Thiếu Thương? Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Chiêu bởi vì Thích Thiếu Thương nên mới trở nên khác thường như thế, hắn liền hoàn toàn mất đi lý trí, gắt gao nắm cằm y, buộc y nhìn mình, “Ngươi cầu ta? Ngươi còn nhớ lời ngươi từng nói không, cả đời này ngươi chỉ cầu ta một việc, mà cơ hội đó, ngươi, đã dùng rồi!”

Đôi mắt Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên thâm sâu, không khác dã thú bị thương! Nếu nói còn có thứ Hoàn Nhan Chiêu không thể buông, vậy chỉ có thể là tôn nghiêm của chính mình! Y cắn môi, dần dần có tơ máu xuất hiện, “Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật độc ác!”

Độc ác? Ta không thể giết ngươi, đối với ngươi lại là độc ác? “Hoàn Nhan Chiêu,” Hoàn Nhan Liệt kéo hắn từ mặt đất đứng lên, lôi về hướng hậu viện, “Ta cho ngươi xem thế nào mới là độc ác!”* Nhàn mộng viễn, nam quốc chính thanh thu.

Thiên lý giang sơn hàn sắc viễn.

Lô hoa thâm xử bạc cô chu.

Địch tại nguyệt minh lâu

Nhàn mộng xa, miền nam đang tiết thu.

Ngàn dặm giang sơn màu lạnh thật xa

Rừng lau sâu trong một chiếc thuyền cô độc

Tiếng sáo tại lầu nguyệt minh

Mơ xa nam quốc đương thu

Giang sơn lạnh lẽo nghìn thu một màu

Thuyền ai lẻ bóng rừng lau

Vẳng nghe tiếng sáo trên lầu Nguyệt Minh

Trích Vọng Giang Nam – Lý Dục

* thuyết bất thanh, đạo bất minh: nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường

* kê minh cẩu đạo: bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó để ăn trộm (dựa vào sự tích Mạnh Thường Quân trốn thoát được là nhờ giả tiếng gà gáy) – ám chỉ hành vi thấp hèn của người đời …

* Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.