Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 32: Biến chuyển



Tiệc sinh nhật của Hứa Hội, Lý Nhiên hỏi qua Trần Kiến Hạ có muốn tới hay không, câu trả lời của Trần Kiến Hạ nằm trong dự liệu của cậu: “Sắp thi rồi, mình phải ôn tập cẩn thận.”

Loại tụ tập này, chắc chắn cũng sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Những người tới đều là bạn bè của Hứa Hội, có điều là Lý Nhiên mời khách, ai bảo cậu có tiền cơ chứ. Nhân viên phục vụ bê một thùng bia Thanh Đảo vào, nói với bọn họ, lúc tính tiền mà chưa uống hết thì trả lại sau.

Có một tên cười quái dị: “Xem thường chúng tôi à?”

Em gái phục vụ cười hi hi giúp bọn họ mở mười mấy chai. Còn chưa đợi bánh ga tô lên, Hứa Hội đã uống say.

Kiểu hội hè này, may là Trần Kiến Hạ không đến. Trong đám người này có một vài đang học ở trường nghề, một vài đã thôi học, lúc nói chuyện chẳng kiêng dè gì, đôi lúc đến Lý Nhiên cũng nghe mà thấy chối tai. Giữa bữa liên hoan có người hỏi đến tình hình dạo gần đây của Lý Nhiên, Hứa Hội nói, cậu đã kiếm được một cô bạn gái học giỏi, ngày ngày bị lôi đi tự học. Cả đám cười vang, bảo cậu dẫn tới cho xem.

Rất nhiều người biết Lý Nhiên có một cô bạn gái học giỏi, nhưng chưa ai từng gặp qua.

Bản thân cậu cũng đã rất lâu không gặp “bạn gái” rồi.

Trần Kiến Hạ một mực an phận đợi đến lúc thi cuối kì kết thúc, không gặp Lý Nhiên nữa. Hàng ngày vẫn nhắn tin qua lại, chưa được đến ba lượt cô đã nói: “Mình phải học bài rồi.”

Buổi tối ngày hôm ấy cùng Du Đan đi về một đoạn đường ngắn ngủi, cô lại chịu phải một kích thích to lớn.

Du Đan mãi mãi không nhanh không chậm, trong bông giấu kim, mỗi câu nói đều rất đúng mực, song lại biểu đạt sự không tin tưởng và coi thường đến mức độ tột cùng – chí ít cảm giác của Trần Kiến Hạ là như thế.

“Tới thành phố lớn chắc chắn sẽ có một vài cám dỗ, thế nhưng phải biết cái gì mới là đúng đắn. Nữ sinh nhất định phải tự trọng.”

Du Đan trước lúc đi đã để lại một câu như vậy, cơ hồ khiến Trần Kiến Hạ tức tới mức toàn thân run rẩy, song vẫn phải giả bộ nghe không hiểu, ngoan ngoãn thụ giáo.

Em làm sao lại không biết tự trọng? Trần kiến hạ nghiến răng nghiến lợi ngồi trước bàn học, lửa giận bừng bừng không biết giải tỏa đi chỗ nào, Lý Nhiên gọi tới hỏi tình hình của cô thế nào, cô hét vào điện thoại: “Về sau đừng liên lạc với mình nữa!”

Lý Nhiên không đáp trả: “Cậu bình tĩnh lại một chút đã, đi ngủ đi.”

Cậu cúp máy trước.

Nói ra cũng kì lạ, Lý Nhiên vô số lần cổ vũ Trần Kiến Hạ đừng bận tâm cảm nhận của người khác, đừng có lúc nào cũng rúm ró run rẩy như chú chuột mắc chứng Parkinson. Trần Kiến Hạ tiến bộ vô cùng chậm chạp, tới ngày hôm nay giáp mặt với Vu Ti Ti ở hành lang vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Song Du Đan đã triệt để kích thích lòng tự tôn to lớn của Trần Kiến Hạ.

Trần Kiến Hạ đường hoàng làm một học sinh ngoan, mỗi ngày đều mở to đôi mắt cún chăm chú nhìn lên bục giảng, chờ đợi Du Đan thay đổi cách nhìn về mình.

Chấn Hoa nhiều học sinh giỏi, loại như Trần Kiến Hạ chẳng được coi là kì tích, Du Đan không có nghĩa vụ phải vỗ về sự kiêu ngạo trong nội tâm của cô. Trong lòng Trần Kiến Hạ cũng có tính toán, bởi thế càng thêm phẫn hận bản thân không đủ bản lĩnh. Từ nhỏ đến lớn luôn là cục cưng của các thầy cô, cô đã bao giờ từng bị chủ nhiệm lớp hoài nghi và xem nhẹ như thế này hay chưa?

Lục Lâm Lâm quay đầu xuống nói với Trần Kiến Hạ: “Buổi sáng nghe thấy Du Đan gọi Trịnh Gia Thù ra ngoài cửa, hình như là để hỏi về chuyện của cậu ở kí túc xá.”

Trần Kiến Hạ không buồn ngẩng đầu lên.

Nhưng cô cười lạnh một tiếng. Lục Lâm Lâm ngây ra, không dám ho he gì, vội vã xoay người lại.

Ngọn lửa âm ỉ này thiêu đốt quá mãnh liệt, khiến Trần Kiến Hạ bị thiêu tới mức biến hình.

Cuối kì Trần Kiến Hạ thi rất tốt, hạng 6 của lớp, lại lọt vào top 30 toàn khối. Mặc dù chủ yếu vẫn là dựa vào Tiếng Anh và Ngữ Văn để kéo điểm số lên, nhưng Toán Lý Hóa cũng rất đều nhau, không bị học lệch hay yếu môn nào, bản thân Kiến Hạ rất mãn nguyện.

Đương nhiên cô không hề cho rằng Du Đan sẽ vì chuyện này mà coi trọng mình hơn. Một người đã sở hữu cả một gian phòng chứa đầy vàng, đương nhiên sẽ không để tâm tới một chiếc bấm móng tay mạ vàng.

Song ít nhất cô có thể ưỡn thẳng lưng hơn nữa. Lúc lại gặp phải Vu Ti Ti trong hành lang, Kiến Hạ lần đầu tiên ngẩng cao đầu, nở nụ cười với cô ta.

Khiến đối phương sợ đến mức sởn hết da gà.

Người ta vì sao phải học hành? Vì theo đuổi tri thức hay vì thoát nghèo?

Kiến Hạ vẫn không tìm ra được đáp án cho bản thân. Thế nhưng cô thầm hiểu, đây là con đường duy nhất. Tôn nghiêm, sự kiêu ngạo, ham hư vinh và nỗi sợ hãi ẩn chứa trong lòng đều phải dựa vào thành tích để được nuôi lớn.

Cô không có sự lựa chọn nào khác.

Sau kì thi cuối kì, Kiến Hạ gửi một tin nhắn cho Lý Nhiên đã im ắng rất lâu, nói, mình cảm thấy mình thay đổi rồi.

Lý Nhiên rất lâu sau mới trả lời: Sẽ còn tiếp tục thay đổi.

Trần Kiến Hạ đã gói ghém xong túi lớn túi nhỏ, mới nhận được cuộc điện thoại vui vẻ của mẹ, nói với cô đừng quay về vội, cả nhà ngày kia sẽ tới Thành phố tìm cô.

“Bố con ngày mai đến trước để tham dự buổi họp phụ huynh, ngày kia mẹ và Tiểu Vĩ sẽ ngồi xe tới.”

“Đến chơi ạ? Con nói với giáo viên quản lí kí túc là ngày kia rời đi mất rồi, giáo viên đã bắt đầu kì nghỉ không còn ở đây nữa, kí túc xá sắp sửa cắt nước. Thế con cùng mọi người ở khách sạn vậy.”

“Không cần ở khách sạn,” mẹ thần thần bí bí nói trong điện thoại, không nén nổi sự vui vẻ, “Mẹ tới thì sẽ thuê nhà.”

“Hả?”

Em trai Trần Chí Vĩ cũng sắp sửa tới Thành phố của Tỉnh để học.

Kiến Hạ ngồi trong quán cơm nghe mẹ lải nhải không dứt. Người trong nhà đều khen sau khi Kiến Hạ tới Thành phố học khí chất cũng trở nên tốt hơn, phóng khoáng tự tin, quả nhiên trẻ con là vẫn phải tới thành phố lớn để rèn luyện. Tiểu Vĩ sớm đã muốn tới đó để học, trình độ dạy học của trường cấp Hai Huyện căn bản không hề ổn, ngày ngày đánh nhau giáo viên không buồn quản, Tiểu Vĩ hiếm hoi lắm mới được chị gái ảnh hưởng lớn đến thế, trẻ con cũng có chủ kiến, phụ huynh làm sao có thể ngáng chân được?

“Vậy hộ khẩu phải làm như thế nào?” Cô vừa nhai vừa hỏi.

“Trước tiên học trái tuyến, đến lớp 9 lại về Huyện để thi,” mẹ theo thói quen lau miệng cho em trai, bị cậu chán ghét tránh né, “Tiểu Vĩ của chúng ta cũng có thể giống chị thi đỗ vào Chấn Hoa, có phải không?”

“Tới đâu học trái tuyến?”

“Bát Trung (trường THCS số 8). Mẹ nghe cô nói, Bát Trung không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai, tốt nhất là cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, thực sự không xin vào nổi.”

Vừa tới đã tới Bát Trung. Kiến Hạ có chút ăn không thấy mùi vị, dẫu bấy nhiêu năm nay sớm đã quen với sự không bình đẳng này rồi.

“Cô giúp mọi người xin vào ạ?”

“Cô của con làm gì có bản lĩnh ấy,” mẹ cười khẩy, “Đồng nghiệp của bố con, con từng gặp rồi đấy,  Tiểu Lư. Bố của bạn học của Tiểu Lư là hiệu phó Bát Trung, móc nối qua lại, chúng ta phải nhét thêm tiền mới đồng ý, đáng tiếc là học tịch không chuyển tới đây được, thế nên phải dùng đến hộ tịch, phiền phức kinh đi được.”

“Con gái của cô Lư cũng đang học lớp 7 *, sao không xin luôn cho con cô ấy vào?”

(* Bên Trung Quốc Tiểu học là 6 năm, THCS 3 năm, nên lớp 7 tương đương với năm nhất THCS.)

Mẹ nghe ra điều gì đó không đúng trong giọng nói của Kiến Hạ, lườm cô một cái: “Sao con ích kỉ thế? Không vui à?”

“Không có.”

Mẹ lấy một cây tăm khều thịt ốc, thở dài: “Mày làm như ai cũng giống như mẹ ấy, vì hai đứa chúng mày mà khổ đến đâu cũng không bận tâm? Tiểu Lư sao nỡ từ bỏ công việc để cùng con trai tới Thành phố?”

“Vậy thì mẹ và bố con?” Kiến Hạ kinh ngạc.

“Bố con vẫn ở nhà, nghỉ lễ thì tới đây. Mẹ ở đây đã tìm được một công việc, nhà ăn của công ti cô con tuyển người, không có biên chế nên cũng chẳng ai muốn làm, dẫu sao cũng không mệt mỏi, mẹ ở đây với hai con.”

Có lẽ vì chú ý thấy trên khuôn mặt Trần Kiến Hạ không hề xuất hiện niềm vui sướng mãnh liệt, mẹ Kiến Hạ rất không vui: “Sao thế, không thích mẹ đến đây quản lí con à? Con xem, con đúng là một mình phóng túng thành quen rồi. Đã phải chưa nói với con lần nào đâu, hôm nay bố con đi họp phụ huynh, cô Du của các con đặc biệt gọi phụ huynh của mấy bạn học sinh ngoại Thành ra, dặn dò phải quan tâm các cháu nhiều hơn, nhất là nữ sinh, một mình đơn độc sống ở bên ngoài, ngộ nhỡ chuyện gì xảy ra thì có khóc cũng chẳng kịp.”

Trần Kiến Hạ lần nữa cảm thấy lửa giận bốc lên đỉnh đầu, song lại không nói năng gì.

Bên trong quán cơm ồn ã náo nhiệt, hồn phách của cô giống như đã bay đi mất.

Cả một kì nghỉ Hè, Kiến Hạ chưa từng gặp được Lý Nhiên. Cô gọi điện giải thích với Lý Nhiên tình hình trong nhà gần đây, Lý Nhiên tỏ ý thấu hiểu.

Cũng không biết là hiểu thật, hay triệt để hiểu lầm rằng cô đang trốn tránh cậu.

Tóm lại Lý Nhiên cả mùa Hè không chủ động liên lạc với cô. Kiến Hạ nhìn chằm chằm mặt trời, đưa mẹ và em trai đi thăm quan những cửa hàng và cảnh đẹp mà Lý Nhiên đã dẫn cô đi, cứng nhắc đem những câu chuyện dân gian và truyền thuyết mà Lý Nhiên nghe được lần nữa kể cho em trai căn bản không hề nhẫn nại muốn nghe. Giáo đường lãng mạn từng nhìn thấy vào lúc hoàng hôn đó, trong ánh mặt trời trắng lóa của chính Hạ, cũng biến thành xấu xí không vừa mắt.

Điều duy nhất mà Trần Kiến Hạ tranh đấu chính là kiên quyết ở kí túc xá. Trước đây cô có thể học bài đến nửa đêm, buổi sáng lười biếng một chút, dẫu sao từ kí túc xá chạy đến trường cũng chỉ mất 3 phút. Nhưng mẹ thuê nhà ở gần Bát Trung, buổi sáng Kiến Hạ ngồi xe bus đi học phải chuyển tuyến một lần, nhanh nhất cũng phải mất hơn một tiếng.

Mẹ không lay chuyển được cô, áng chừng trong lòng cũng có điều gì khuất tất, bố Kiến Hạ vừa khuyên giải đã thở dài buông bỏ.

Kiến Hạ xách túi lớn túi nhỏ lần nữa quay trở về căn phòng nhỏ của mình, có cảm giác vui sướng như lại vừa đạt được tự do.

Lại là cuối Hè, mùa Thu khiến toàn thân cô toát đầy mồ hôi, quần bò dính chặt vào đùi, lúc cởi xuống giống như thể lột da.

Cô chỉ mặc nội y ngồi trên giường cho khô mồ hôi, ma xui quỷ khiến ngẩng đầu, ngắm nhìn cánh cửa đóng chặt.

Cô đột nhiên mong chờ một tiểu tử đầu đầy tóc xông vào, hét lớn vào mặt cô, để mở cửa mà ăn mặc như thế này, cậu có biết xấu hổ không thế hả?

Cửa đóng chặt đến mức gió thổi không lọt, lại còn móc khóa. Sẽ không có người như vậy xuất hiện.

Chỉ có chỗ ngồi bên cạnh bỏ trống chứng minh rằng Dư Châu Châu đã rời đi. Lớp (1) vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc nặng nề từ trước đến nay, ai đi rồi cũng như nhau.

Du Đan điều chỉnh lại chỗ ngồi một lần. Bạn cùng bàn của Tân Nhuệ trở thành ngồi với Lý Chân Bình, mà Trần Kiến Hạ lại bị chuyển xuống dưới một bàn, ngồi cùng với Vu Ti Ti, trước mặt Sở Thiên Khoát.

Du Đan tuyên bố đã xong, Kiến Hạ vẫn ngây ra trên ghế ngồi.

Đây là ý gì?

Cô chuyển đồ đạc lặng lẽ đi qua, Vu Ti Ti mang ý cười giúp cô sắp xếp, nhường chỗ ngồi cho cô. Du Đan đứng trên bục giảng quan sát một lúc, yên tâm cười cười, cầm giáo án rời đi.

Vu Ti Ti lập tức ghé vào tai Trần Kiến Hạ nói bằng thứ giọng rất khẽ rất nhẹ: “Cô Du bảo mình để ý trông chừng cậu.”

Trần Kiến Hạ nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn Vu Ti Ti: “Cô ấy có bệnh. Cậu có gan thì thử đem câu này của mình nói lại với cô ấy xem.”

Vu Ti Ti ngây ngốc toàn tập.

Chính vào trong một buổi sáng bình thường của học kì mới, chẳng hề có báo hiệu, con dã thú trong trái tim Trần Kiến Hạ phá ngục mà thoát ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 32: Biển nhân sinh



“Cậu đứng ở đây bao lâu rồi?”

“Chắc 20 phút, mình nhìn thấy cậu và bố cậu… Đó là bố cậu phải không? Mình nhìn thấy hai người đi tới, liền vội vàng trốn, ông ấy đi rồi mới chui ra. Vốn dĩ muốn lấy đá ném vỡ cửa sổ phòng cậu cơ, nhưng cậu ở tầng 4 cao quá, mình không ném lên được.”

Trần Kiến Hạ kéo Lý Nhiên tránh ra khỏi đường đi trước cổng, đề phòng bị giáo viên quản lí kí túc trong phòng thu phát nhìn thấy, vô tình thấy cậu vẫn đang quàng chiếc khăn dệt bằng sợi bông hóa học mà lần trước mình cho mượn đó, trái tim thoáng mềm ra.

“Mình nghĩ là cậu vẫn còn giận, sợ cậu tiếp tục tắt máy không thèm để ý tới mình, bởi thế bèn chạy tới. Mặc dù không biết là sai ở đâu, thế nhưng mình sai rồi, cậu cái gì cũng đúng hết.” Lý Nhiên cười hì hì nói.

Trần Kiến Hạ ngước mắt nhìn cậu, trong lòng sáng rỡ như đèn đường.

Cô thích sự thản nhiên và thẳng thắn của cậu, cô quấn thành một mớ bòng bong kéo dài mười cây số, cậu chỉ một bước đã nhảy qua. Bởi vì cậu tự tin chắc chắn, thế nên có thể thản nhiên nói ra lời “sợ cậu tiếp tục tắt máy không thèm để ý tới mình”, ngược lại không lo lắng bị ai xem thường.

Con người thế này. Con người đối lập hoàn toàn với Trần Kiến Hạ.

“Cậu không biết bản thân sai ở đâu?” Trần Kiến Hạ nghiêng đầu.

Lý Nhiên cười ha ha gãi gãi gáy: “Nếu như mình nói lại một lượt những chỗ sai, cậu sẽ không tức giận thêm lần nữa chứ?”

Trần Kiến Hạ vui vẻ: “Cậu nói đi, mình không tức giận.”

“Chẳng phải là cậu không thích mình nói cậu nỗ lực học hành sao, mình biết mấy học sinh giỏi kiểu như cậu, rõ ràng là nỗ lực, song cứ muốn làm bộ bản thân là thông minh trời sinh, sợ bị ai đó nói là dùng cần cù bù lại.”

Phát hiện thấy thần thái của Kiến Hạ lại không đúng, Lý Nhiên vội vã chữa cháy: “Nhưng mình, mình chỉ đùa cậu thôi, mình…”

“Quả thật là mình không thông minh,” Kiến Hạ nở nụ cười, cũng thử bộc trực giống cậu, “Nhưng mình cũng không ngốc, thông minh hay không cần đặt trong tương quan, còn phải xem so sánh với ai nữa.”

Đôi mắt mang ý cười của cô nhìn cậu: “Ví dụ như so sánh với Lăng Tường Xuyến về học tập, mình không thông minh, so sánh với Vu Ti Ti về làm người, mình cũng không thông minh.”

“Sao lại nữa rồi…” Lý Nhiên méo mặt, “Có thể không nhắc tới hai người bọn họ được không?”

“Không phải không phải, không phải đâu,” Trần Kiến Hạ thanh minh, “Mình không phải… Mình nói thật đấy. Cậu nói đúng, mình tự ti, lòng hiếu thắng lại mạnh, không chịu nổi việc cậu khen người khác.”

“Mình chưa từng khen bọn họ mà nhỉ?”

“Từng khen trong lòng.”

“Cậu có nói lí không thế! Trong lòng mình nghĩ gì cậu biết được à? Có ai gán tội danh vô căn cứ như cậu thế này không?”

“Im miệng!” Kiến Hạ bá đạo phất tay, “Thứ mà mình muốn thảo luận với cậu là nhân sinh quan nghiêm túc, không phải Tiểu Tình Tiểu Ái ăn dấm chua, cậu đứng đắn lên giùm mình!”

Sau vài phút im lặng, tiếng cười lớn ha hả của Lý Nhiên cơ hồ làm kinh động cả tuyết đọng trên cây.

Trần Kiến Hạ chưa từng nói nhiều thế này với bất kì ai.

“Mình không có bạn bè.” Một chân cô giẫm lên đám tuyết đọng trên thảm cỏ, thốt ra câu mở đầu như vậy.

Cũng không phải chưa từng có chị em cùng nắm tay đi vệ sinh nào, nhưng về sau dần dần không chơi nổi với nhau nữa. Trần Kiến Hạ không giỏi thừa nhận với bất kì ai, bên trong nội tâm của cô là sự kiêu ngạo, là lòng hiếu thắng, không để các bạn học vào mắt. Chim yến chim nhạn đâu thể thấu được chí hướng của thiên nga, cô coi thường những nam sinh nữ sinh ríu rít rì rào trước sau trái phải đó, chỉ thi thoảng nở nụ cười tự phụ, khách khí nói, “Mỗi người có một chí hướng riêng, mọi con đường đều dẫn đến thành Rome.”

Thế nhưng những người bạn thân trong thời niên thiếu không phải bộ dạng mà Trần Kiến Hạ xem là “không có ý nghĩa tồn tại này”, bởi lẽ, thiếu nữ dẫu hiểu chuyện hơn nữa thì vẫn sẽ có tâm sự.

Cậu học sinh năng khiếu Thể dục cao cao điển trai bên lớp cách vách kia lại thay bạn gái rồi, là bạn nữ xinh đẹp nuôi tóc mái ngồi bàn sau đó, nhưng cậu chắc chắn không biết rằng bạn gái thích dùng những chiếc móng tay được sơn sặc sỡ sắc màu để ngoáy mũi, ngoáy xong liền trực tiếp bôi xuống dưới mặt bàn. Rõ ràng mặt nào cũng giỏi hơn em trai, vì sao nó có thể được mua Văn Khúc Tinh mẫu mới nhất, còn chiếc máy walkman Aiwa của cô đã xước hết cả mà mẹ vẫn không đồng ý mua cho mình một chiếc máy ghi âm. Giáo viên Tiếng Anh lúc nào cũng nhắm vào cô, chỉ chó mắng mèo, nói một vài bạn học thành tích tốt trong lớp không để ai vào mắt, không chịu chú tâm nghe giảng, thế nhưng rõ ràng là vì cách phát âm của giáo viên này đặc sệt giọng địa phương, chăm chú nghe giảng khác nào tự chôn sống mình…

Ở cái tuổi mười mấy, cô lại đem những tâm sự này chôn vùi hết vào lòng đất. Cho tới tận khi gặp được Lý Nhiên, cho tới tận thời khắc ấy, tâm sự trào ra như nước thủy triều, không cách nào ngăn nổi, Trần Kiến Hạ mới kinh ngạc vì sự muộn phiền lặng lẽ và khắc chế của bản thân. Bấy nhiêu năm nay, cô đã làm như thế nào?

Cô kể cho Lý Nhiên về bố mình. Kể rằng bố thi trượt Đại học, không ngẩng nổi đầu lên, chia tay với cô bạn gái thời phổ thông, qua người khác giới thiệu mà quen được người mẹ trình độ văn hóa cấp Hai của cô. Kể về nguồn căn của đoạn mắng chửi bị Lý Nhiên vô tình nghe thấy qua điện thoại đó, tất cả đều xoay quanh trận chiến khó coi đã kéo dài dai dẳng khởi nên vì căn phòng cũ của nhà bà nội. Kể rằng cô cảm thấy bố thực ra không yêu mẹ, kể rằng lúc nhìn thấy sự ám muội giữa bố và cô Lư nội tâm cô chấn động và mâu thuẫn, kể rằng cuối cùng thì cô đã hiểu được tình cảm là một chuyện vừa hỗn loạn vừa mơ hồ thế nào, với tư cách một đứa con gái thì cô không nên có loại phản bội này đối với gia đình, dẫu khả năng mọi chuyện chệch khỏi đường ray là bằng không, chỉ có điều tinh thần rất lung lay – nhưng mặt khác, cô lại giống như một người lớn mà lượng thứ cho thế giới tinh thần của bố, thậm chí còn có chút xót thương…

Trần Kiến Hạ nói năng lộn xộn.

Lý Nhiên há miệng, dường như định nói ra lời an ủi, Kiến Hạ lại níu lấy ống tay áo của cậu, ra ý cậu đừng nói bất kì điều gì hết.

“Nhân lúc mình vẫn còn đủ can đảm để kể tiếp.” Cô rũ mắt.

Lý Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

Bọn họ lại đi tới con phố cổ đẹp đẽ ấy, mùa Đông các cửa tiệm đóng cửa rất sớm, may là đang gần đến Giáng Sinh, các cây ven đường đều được chăng đèn màu, đèn chiếu bên cạnh các kiến trúc cũng không tắt, quầng sáng ấm áp tựa chuyện cổ tích đã bớt đi vài phần ảm đạm.

“Thực ra cậu nói đúng, mình là người có lòng hiếu thắng mạnh, cũng không sợ bọn Vu Ti Ti và Lý Chân Bình như vẻ bề ngoài. Mình cũng không biết con người chân thật nhất của mình rốt cuộc là thế nào. Từ nhỏ mình đã ghét người khác nói mình chịu khó, hồi lớp 9, giáo viên Tiếng Anh lớp bọn mình không thích mình, lúc nào cũng cố ý khen các bạn khác trước mặt mình, nói người ta thông minh, đặc biệt thông minh, chỉ cần cố gắng là có thể vượt qua Trần Kiến Hạ, chỉ có điều chưa tìm ra được phương pháp học tập phù hợp…”

Kiến Hạ thoáng ngừng lại, lộ ra nụ cười kiêu ngạo mang chút xấu xa.

“Lần đó mình tức quá, phun thẳng vào mặt giáo viên ngay tại đó: ‘Ngay đến cả phương pháp học tập cũng không tìm ra, đây còn chẳng phải là ngu ư?'”

Lý Nhiên cười lớn, tự nhiên khoác lấy vai Trần Kiến Hạ, vỗ vỗ thật mạnh.

Giống như một loại ngợi khen không tiếng động.

“Không cảm thấy mình rất đáng ghét chứ? Không cảm thấy như thế rất nhỏ mọn chứ? Mình nhìn thấy cậu và bạn học cấp Hai ở hành lang nói về Lăng Tường Xuyến, đều sẽ rất tức giận, không phải vì ghen tuông, mà là vì ghen tị. Mình ghen tị cô ấy xinh đẹp, gia đình có tiền, được người người yêu quý. Mình chính là như vậy đấy, cậu cũng cảm thấy tốt ư?”

Cô dừng bước, trực tiếp mà thẳng thắn nhìn vào Lý Nhiên.

“Bao gồm cả…” Nội tâm Trần Kiến Hạ run rẩy, song vẫn dồn dũng khí nói tiếp, “Bao gồm cả, mình thích cậu, nhưng mình sợ giáo viên mắng, sợ người khác nói mình, nói mình là đồ chơi bời hẹn hò yêu đương, bởi thế không dám ở bên cậu, song vẫn ghen tuông rất bá đạo, muốn khiến cậu thích mình, đối xử tốt với mình… Như thế, cậu vẫn cảm thấy mình tốt chứ?”

Lý Nhiên không hề cười, nghiêm túc đối diện ánh mắt với cô, trịnh trọng gật đầu.

“Rất tốt.”

Nước mắt Trần Kiến Hạ trào ra.

Lý Nhiên đột ngột kéo tay cô chạy về phía trước, xém chút nữa khiến cô “hôn đất”.

Cậu cứ như thế kéo cô chạy điên cuồng trên con phố cổ thưa thớt người qua lại, Trần Kiến Hạ đón gió lạnh, khóc suốt quãng đường.

Cậu rốt cuộc có nghe mình nói không vậy? Tất cả những tâm sự u ám, không bỏ sót một câu nào, thực sự đã nghe rõ ràng rồi chứ? Kiến Hạ khóc đến mức sặc gió, khi dừng lại trước tòa trung tâm thương mại không ngừng nấc cụt.

Cả con phố chỉ còn lại duy nhất tòa nhà này vẫn còn đang kinh doanh, lúc Lý Nhiên cương quyết dẫn cô xông vào cửa, bảo vệ đã bắt đầu đuổi khách rồi. Bọn họ đi lên tầng 2, dừng lại trước biển hiệu của một cửa hàng mà Kiến Hạ không biết. Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của nhân viên ở quầy tính tiền, Lý Nhiên trỏ những chiếc khăn trên kệ hỏi: “Cậu thích cái nào?”

Kiến Hạ toan truy hỏi, Lý Nhiên liền ngắt lời: “Người ta sắp đóng cửa rồi, lát nữa rồi hỏi sau, nhanh, chọn một cái đi.”

Cô chỉ vào chiếc kẻ ca rô màu vàng đất ở giữa: “… Chiếc đó?”

Lý Nhiên lập tức nói với nhân viên ở quầy: “Thanh toán!”

Tới tận khi cậu bọc kín cả khuôn mặt cô bằng chiếc khăn lông cừu mới tinh, Trần Kiến Hạ vẫn ngây ngốc như cũ, không hiểu Lý Nhiên đã trúng phải gió gì.

“Vì sao?” Cô hỏi.

Lý Nhiên quàng chặt khăn cho cô, thắt một cái nút, sự tiếp xúc dịu dàng ôn nhu khiến cả người cô mềm nhũn ra.

Cậu nhìn cô, mãi lâu sau chỉ nói: “Ngày mai đi trượt tuyết, sợ cậu lạnh.”

Vương Nam Dục không đích thân dẫn đoàn. Sáng sớm ở nơi tập trung, trước mặt Trần Kiến Hạ và Lý Nhiên cậu chào hỏi người hướng dẫn viên dẫn đoàn ngày hôm nay, tiễn bọn họ lên xe bus.

“Không ngờ được đấy nhé. Các bạn lớp chúng ta mà biết được thì chắc chắn sẽ không tin đâu.” Khi lướt qua Trần Kiến Hạ, Vương Nam Dục xảo trá nháy mắt, bĩu môi với bóng lưng của Lý Nhiên, trêu chọc thiện ý.

Trần Kiến Hạ đỏ mặt, song lại không thốt ra lời giải thích.

“Có gì mà không tin được chứ.” Cô lầm bầm.

Cũng chẳng có gì đáng để giải thích. Cô và Lý Nhiên, chính là kiểu quan hệ mà người khác nhìn thấy ấy.

Toàn bộ xe đều là người xa lạ. Trần Kiến Hạ nở nụ cười, hôm nay, không cần phải sợ hãi điều gì cả.

Trần Kiến Hạ là lần đầu tiên trượt tuyết, chớp chớp mắt đi theo sau Lý Nhiên, nhìn cậu thuê đồ trượt tuyết, găng tay, kính bảo vệ mắt, để cậu giúp mình giẫm lên ván trượt tuyết, vừa bước một bước đã hét lên ngã nhào.

Bầu trời xanh như được gột rửa. Cáp treo rất nhỏ, hai người không thể cùng ngồi được, Trần Kiến Hạ chỉ có thể tự ngồi lên, tới lúc lên tới đỉnh dốc cáp treo sẽ không ngừng lại, cô bắt buộc phải canh chuẩn thời điểm để buông tay ra nhảy xuống. Kiến Hạ căng thẳng tới mức trán toát đầy mồ hôi, ánh mắt đáng thương quay đầu lại nhìn Lý Nhiên mặc đồ trượt tuyết màu xanh phía sau.

“Mình nói buông tay thì buông tay, đừng sợ,” Lý Nhiên ở đằng sau cách cô chừng năm sáu mét, “Phía trước cũng sẽ có nhân viên đón cậu.”

Được người khác bảo vệ thật thích. Trần Kiến Hạ có đôi chút chìm đắm, giống như một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo bao giờ, nay nếm được chút vị ngọt. Dẫu cho cả thế giới có dọa nạt cô là sẽ bị sâu răng, cô cũng không kìm được mà muốn nếm thêm một miếng nữa, thêm một miếng nữa.

Buổi tối ngày hôm qua, trước cổng kí túc xá, cô hỏi, vì sao lại đối xử tốt với mình? Mình chỉ là một nữ sinh bình thường rụt rè khép kín, vừa tự đại lại vừa tự ti, ngoại hình cũng chẳng được coi là xinh đẹp, trước đây còn được xem là học sinh giỏi, song ngay đến cả chút ưu thế này ở Chấn Hoa cũng không tồn tại nổi nữa rồi. Rốt cuộc là vì sao?

Lý Nhiên thành thật nói, mình không biết.

“Lúc bắt đầu chỉ là cảm thấy chọc cậu rất vui. Sau đó… Mình cũng không biết nữa. Nghĩ nhiều thế làm gì.”

Đây không phải là một đáp án khiến nữ sinh vô cùng vui sướng, thậm chí còn không mang đến cho Trần Kiến Hạ cảm giác an toàn. Liệu có khi nào đến một ngày khi Lý Nhiên đã nghĩ rõ ràng rồi, hoặc khi Lăng Tường Xuyến quay đầu cũng thích lại cậu, sự dịu dàng này cũng sẽ đột ngột kết thúc?

Trần Kiến Hạ vẫn không cách nào xác định được, mình có phải là “lựa chọn dự phòng” xếp sau Lăng Tường Xuyến và Vu Ti Ti hay không.

Thế nhưng ánh mắt của Lý Nhiên đột nhiên trở nên sáng rõ, nở nụ cười tinh ranh hỏi ngược lại: “Trần Kiến Hạ, cậu tự hỏi lòng mình đi, cậu thực sự cảm thấy bản thân thua kém bọn họ sao? Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”

Đương nhiên là không.

Cáp treo đã đến đỉnh dốc, Kiến Hạ không chút do dự buông tay nắm ra nhảy xuống, gượng gạo mà tự tin di chuyển về phía đường trượt tuyết.

Đi được vài bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn Lý Nhiên đang vội vã đuổi theo, nở nụ cười.

Cô đương nhiên là không thua kém, đương nhiên là xứng đáng được thích, so sánh với ai cũng đều xứng đáng.

Tương lai sẽ còn trở nên tốt đẹp hơn.

Sau đó Trần Kiến Hạ chơi đến phát điên, cô vốn dĩ đã yêu thích những trò chơi mất trọng lực kiểu như tàu lượn trên cao, sự kích động do lao xuống từ đỉnh dốc tuyết phủ mang đến lại càng đúng khẩu vị hơn. Khi trượt xuống lần đầu, cô khắc ghi trong đầu hướng dẫn của Lý Nhiên, khom gối cong lưng, hạ trọng tâm xuống thấp nhất; một buổi sáng trôi qua, không còn trượt ngã thêm lần nào, hơn nữa còn tự học thành tài được cách phanh gấp bằng gậy trượt tuyết.

Mới bắt đầu Lý Nhiên còn theo sau bảo vệ cô, sau đó thì bị cô hoàn toàn bỏ mặc, không còn liên tục ngoảnh đầu lại xác nhận vị trí của Lý Nhiên nữa. Tới giờ ăn trưa, Kiến Hạ cuối cùng cũng tháo ván trượt tuyết ra, bỏ mũ xuống, tóc mai trước trán hơi ẩm, thở ra khói trắng giữa đất trời băng giá.

Những người khách khác trong đoàn đều xem bọn họ là một đôi tình nhân nhỏ. Trần Kiến Hạ thoải mái tự nhiên giúp Lý Nhiên đi lấy buffet, trước mặt người khác lớn tiếng hét tên của cậu, hỏi cậu ăn gì, uống gì, không còn cần phải sợ hãi bị ai nhìn thấy.

Sau bữa trưa có thể lựa chọn hạng mục cưỡi ngựa ngắm cảnh, cũng có thể tiếp tục quay về trượt tuyết một tiếng. Lý Nhiên còn chưa phát biểu ý kiến, Kiến Hạ đã đeo kính bảo hộ lên, nói, mình lại đi trượt vài vòng nữa.

Lý Nhiên thoáng ngây ra, nói, cậu đi đi, mình hơi mệt, ở đây nhìn cậu.

Kiến Hạ mỉm cười, không buồn ngoảnh đầu lao ra dốc núi trắng xóa.

Lần này đã xứng đáng với giá vé, mặc dù hai người bọn họ vốn dĩ cũng không phải mất tiền. Trên đường về Trần Kiến Hạ tựa đầu vào cửa kính xe bus ngắm phong cảnh bên ngoài, cảnh sắc núi trắng nước đen dần dần lùi xa. Trên xe mở một bài hát kì quái, không biết là tiếng vùng nào.

“Đây là tiếng nước nào thế?” Kiến Hạ hỏi.

“Tiếng Mân Nam *. Kì lạ thật, tài xế vì sao lại mở bài này, lẽ nào ông ấy là người Phúc Kiến?”

(* Miền Nam của Phúc Kiến, một tỉnh thuộc miền đông nam Trung Quốc.)

“Cậu biết bài hát này à?”

“Bố mình trước đây nhập lá trà ở Phúc Kiến, sau đó mua vài đĩa CD tiếng Mân Nam về nhà mở, bài này mình từng nghe, hình như tên là ‘Biển nhân sinh’.”

Quả thật không có thứ gì cậu không biết. Kiến Hạ bái phục hỏi: “Nghĩa là gì?”

“Ờm… Đại khái chính là, nhân sinh giống như biển lớn, mênh mông bát ngát, có lên có xuống, biến hóa khôn lường, cũng không biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

Kiến Hạ không nói gì nữa, vừa ngắm ruộng đồng rộng lớn ven đường cao tốc vừa thẫn thờ.

Lý Nhiên xoay đầu cô lại, cố tình làm ra vẻ đau lòng nói: “Xong rồi, cậu biết trượt tuyết một cái là trái tim cũng trở nên hoang dã luôn, không cần mình nữa.”

Kiến Hạ bị chọc cười, kiêu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.