Về đến nhà, ông nội đang xem tivi, tôi chạy nhào ôm ông, tiện tay vuốt vuốt mấy sợi râu bạc.
Ông mê phim kiếm hiệp lắm, cứ đến 6h tối là chuyển VTV3 coi liền. Dạo gần đây họ chiếu phim Anh Hùng, trong phim có hai nhân vật nam chính là Lâm Phong và Lâm Vũ, không chỉ ông mà bọn con trai trong xóm đều thích mê mệt. Nhà có mỗi cái tivi, hàng xóm xung quanh cũng đều mở VTV3 nên tôi muốn hay không cũng phải ngồi xem. Tôi thích ngồi trong lòng ông để xem nhất.
“Haha, cái anh Lâm Phong này giống cháu tôi quá chừng!”
Hừm hừm, tôi nhăn nhó buông người khỏi ông, ngồi chống cằm một góc. Anh chàng trong phim đó quá khờ, ai bảo gì cũng làm hết, lại còn thật thà, chẳng thông minh, lanh lợi như Lâm Vũ. Cơ mà Lâm Phong tuy khờ khạo nhưng mỹ nhân nào cũng phải lòng anh ta, vì thế tôi càng không thích. Trong khi tất tần tật mọi người trong xóm chỉ thích Lâm Phong.
“Có lẽ sau này cháu ông cũng lắm người theo đuổi như cái cậu Lâm Phong. Mấy người khờ khờ, ngây ngây ngô ngô đáng yêu lắm.” – ông cười đến chảy nước mắt.
Tôi hậm hực chạy sang nhà bên cạnh. Chú Dương và Phong đang coi phim.
“Lâm Phong và Lâm Vũ chú thích ai hơn chú?”
“Dĩ nhiên là Lâm Phong rồi, con trai chú tên Phong mà. Haha.”
“Thế còn cậu thì sao? Cậu đâu có thích người nào khờ khạo phải không? Lâm Vũ vừa đẹp trai (hic hic, từ bé tôi đã biết tia trai đẹp rồi), vừa thông minh, giống cậu quá mà!”
Tôi chỉ mong tìm được người thích Lâm Vũ giống mình.
“Hứm, tao tên Phong Anh thì tao phải thích người nào tên giống tao chứ. Mày ngơ ngơ thì cũng phải thích người nào giống mày.”
Nước mắt ứa ra hai bên khóe mi, tôi ôm chặt cái tivi, hễ có đoạn của Lâm Phong tôi lấy thân mình choán hết màn hình. Tôi không ấm ức vì mọi người không cùng sở thích với mình, mà khóc vì ai cũng nói tôi ngốc nghếch.
Nhưng đứa ngơ ngơ như tôi còn nhận thấy nhân vật Lâm Phong ngơ ngơ, thì cái ngơ ngơ mà mọi người dành cho tôi khá nghiêm trọng.
Chưa hết, Lâm Phong trong phim thì không hậu đậu, còn tôi làm vỡ bình hoa sứ của nhà Phong, sau đó về nhà tôi bị đập đầu vào cánh tủ và cuối cùng là làm vỡ bát ăn cơm. Từ đó, tôi phải thừa nhận rằng, mình vừa ngơ, vừa vụng về.
*
Cô dạy hát nhạc của chúng tôi cũng thích Lâm Phong lắm. Nhìn gà hóa cuốc thế nào mà cô gọi:
“Mời bạn Lâm Phong lên bảng.”
Lần này không phải Lâm Anh nhưng tôi cũng giật mình. Lớp tôi không có đứa nào tên Phong cả. Chỉ có Lâm Anh và Phong Anh đứng ngay cạnh nhau trong sổ điểm. Thế là cô gọi cả hai đứa lên hát bài:
“Con chim vành khuyên.”
Và chúng tôi hát:
“Có con chim vành khuyên nhỏ. Dáng trong thật ngoan ngoãn quá. Gọi dạ bảo vâng, cũng giống như chúng mình. Ừ nhỉ?”
Tôi hát xong quay sang nhìn Phong, cậu ấy và cả lớp nhìn tôi.
Cô nói tôi hát lại. Và tôi cũng chỉ hát như thế. Nhưng sao bài hát ngắn thế, còn mấy đoạn gặp bác chào mào, gặp cô sơn ca đâu rồi. Tối qua cả bốn đứa cùng học nhạc, nhưng bọn tôi cứ đòi Yến hát cho nghe chứ có đứa nào muốn hát đâu. Tôi quên lời bài hát rồi.
“Em đứng góc lớp, học cho đến khi nào thuộc bài.”
Lúc đó tôi nghĩ rằng vì mình phá hỏng hình tượng Lâm Phong của cô giáo, nên cô bắt đứng góc lớp. Đó là lần đầu tiên tôi bị phạt, bị bọn trong lớp dòm dòm, ngó ngó, xấu hổ vô cùng.
Sau đó đến lượt Phong. Cậu ấy hát hệt như tôi vừa rồi, có điều ở đoạn hát thiếu, có dừng lại nghỉ lấy hơi. Và cũng đứng góc lớp.
Hai đứa đều bị phạt.
Tự dưng tôi thích cái tên Lâm Phong lắm lắm.
*
Sinh nhật Yến vào ngày 25/9, tôi vẫn phải đi học tiếng Anh tới sáu giờ rưỡi. Nhìn bài tập nản quá, chả hiểu gì hết.
“Mày vẫn phải học tiếng Anh à?”
“Ừm.”
“Nhưng trên lớp đã học đâu?”
“Mẹ sợ Chun không theo kịp.”
“Mày học tiếng Anh rồi quên Tiếng Việt thì sao?”
“Thì lại học tiếng Việt.”
Lớn hơn một chút nghĩ lại tôi mới thấy câu trả lời ngây ngô hết sức.
“…”
“…”
“Thế mày vẫn học phụ đạo thêm Toán và Tiếng Việt à?”
“Ừm, tuần ba buổi.”
Phong vừa có biểu cảm gì đó mà tôi chưa biết diễn tả thế nào, đôi mắt trùng xuống trong giây lát.
“… Viên bi tao cho mày đâu rồi?”
“Ở trong kia.”
Tôi chỉ vào lọ thủy tinh đựng bi Phong gửi giữ hộ.
“Sao mày cất nó ở đấy?”
“Thì nó là viên bi, không bỏ vào đấy thì để đâu?”
“…”
*
Ăn cơm xong xuôi, tắm rửa thơm tho tôi mới được chạy qua nhà Yến. Trong đầu vẫn còn ong ong mấy thứ “What? Why? How?…” của bài học tiếng Anh.
Yến mặc chiếc váy màu hồng thẫm, nhìn nó xinh khủng khiếp, cụ thể như thế nào thì tôi không biết tả. Phong đứng bên cạnh, nhìn thấy tôi cậu ấy nói lớn:
“Mày không vào chụp ảnh à?”
Tôi cuống quýt chạy vào trước khi chú thợ bấm máy. Cơ mà không chen được vào giữa nên tôi đứng sau một anh cao cao. Bóng của anh ấy nuốt chửng tôi rồi.
Con Mai Mít đề nghị chụp ảnh gia đình, cái gia đình một chồng hai vợ một con ấy. Vì hôm nay là sinh nhật của Yến, vả lại bốn chúng tôi chơi thân nhất nên bố mẹ Yến không phản đối.
Phong đứng giữa, hai tay khoác lên vai hai cô vợ trẻ đẹp, chân vắt chéo, vẻ mặt rất thỏa mãn. Trong khi đó tôi vì là phận con cũng được đứng giữa, nhưng phải khụy gối, chỉ đứng đến cằm chúng nó.
Sau khi ước nguyện, thổi nến, ăn uống lung tùng phèo đến phần bóc quà. Tôi mải lo cho cái mặt bị trét đầy bánh kem nên hí hoáy kì cọ cho đến khi nào cảm thấy hết mỡ mới thôi.
Đưa hộp quà cho Yến, tôi nói dõng dạc:
“Chúc Yến mau ăn chóng lớn.”
Ơ, câu này tôi hay được cô dì chú bác chúc trong mỗi dịp sinh nhật, có gì không phải sao mọi người phá lên cười chứ?
“Đây là quà của cả tớ và Phong.”
“Quà chung á?”
Nụ cười trên môi Yến vụt tắt, hai tay rụt lại, có gì mà nó nhìn Phong đăm đăm thế nhỉ? Bọn tôi đều còn bé, có biết mua cái gì đâu, mẹ Phong thì bận suốt, nhờ mẹ tôi mua luôn. Tôi đòi đi theo chọn nhưng phải học tiếng Anh, chả biết mẹ mua gì. Tò mò ghê gớm.
“Mở ra đi con.”
Mẹ Yến giục, tôi láu táu chen vào:
“Thôi để Chun mở cho.”
Yến không nói gì.
Đó là một chiếc đồng hồ hình con thiên nga trắng muốt. Đẹp kinh dị.
Bữa tiệc giải tán, Phong có nán lại nhưng tôi về luôn, mặt nhăn nhó như quả táo tàu.
“Cháu của bà dự sinh nhật xong mặt mày ỉu xìu thế à?”
Bà lấy khăn lau mặt cho tôi, chuẩn bị kem đánh răng, rút dây buộc tóc chuẩn bị kéo tôi lên giường ngủ.
“Chun ứ chịu đâu, sinh nhật nào mẹ cũng tặng sách cho Chun, trong khi cái Yến mẹ mua con thiên nga đẹp ơi là đẹp.”
Bà chỉ xoa đầu cháu mà không nói gì. Hồi đó tôi còn bé nên chưa biết giàu nghèo, cứ thích là đòi thôi, nếu không được thì sang hàng xóm chơi ké. Song, vài năm sau, những quyển truyện tranh màu mè mẹ tôi mua cho vẫn còn nguyên vẹn, còn con chim thiên nga đã bị thời gian “hủy hoại” cho dù Yến có nâng niu thế nào chăng nữa.
Đêm đó tôi khóc vì mẹ thiên vị, nhưng sáng hôm sau chả nhớ gì hết.