Tôi đứng chờ Phong tan học, mấy hôm nay cậu ấy sang ở với bố nên cùng đường về. Nhìn thấy tôi Phong ngượng ngùng, hai má ửng hồng vì nẻ, càng khiến cậu trông bối rối hơn, tôi lại gần và đấm thụm vào bụng. Đương nhiên cái đấm rất nhẹ, vì tôi trách, hai đứa thân như thế còn bày đặt.
Cậu ấy cười hì hì.
“Phong ngày xưa sẽ dùng cái tay bẩn cậy miệng hỏi chuyện tớ và không cho chơi cùng tới khi nào tớ khỏi hẳn cơ!”
Nói được câu này tôi cảm thấy lòng nhẹ bẫng, như chả còn khoảng cách gì với Phong.
“Nghĩ lại… thấy tội lắm.”
Cậu nói xong và thở ra làn khói trắng, đưa tay gãi đầu, tôi thích nhất nhìn vẻ vụng về ấy vì chẳng bao giờ Phong có lúc ngô ngố thế cả.
“Nhưng tớ thích!”
Cậu ấy đâu có biết mỗi khi những vết sứt sát của tôi sắp lành mà được rủ đi chơi là tôi lại chốn bà lẻn theo, còn khi bị ép uống thuốc đắng ngắt, chỉ cần có mặt cậu là tôi giả vờ uống ừng ực dễ dàng lắm. Để đến nỗi bà nội còn nói: “Ngàn lời người lớn bảo cũng không bằng một lời thằng Phong”, và rồi thời gian cậu ấy biến mất khiến tôi gần như khép mình trong vỏ ốc.
Thế nên tôi đòi cậu ấy đèo về. Phong vừa chở… bao cát phía sau, vừa phải rong chiếc xe mini của tôi.
“Vì cậu đau tay nên châm chước đó!”
Đau tay nhưng tớ vẫn đi xe được mà, tôi im lặng mặc kệ, cậu ấy thích bị bắt nạt thì tôi cho phép.
Trên đoạn đường chúng tôi đi, có rất nhiều chiếc xe qua lại, một chiếc xe máy vượt qua, sao làm tôi nhớ đến Vũ, ước gì có cậu ấy ở đây nữa.
Rồi tôi hát:
“Đưa em đi chơi xa/ Trên con xe tay ga…”
*
Sáng thứ bảy, khi vừa rẽ vào cổng trường hai đứa tôi gặp Vũ đi ra từ xe của gia đình, chắc thế vì cậu mặc rất ấm và cặp sách thì nặng trịch. Nhìn thấy tôi và Phong, Vũ có phần bất ngờ nhưng lại lờ như không. Tuy nhiên mẹ cậu xuống hẳn xe gọi Phong lại. Trông thấy cô tôi chỉ biết cúi đầu chào, đứng lại cũng dở mà đi cũng dở vì hai đứa chung xe. Thôi thì ở lại… hóng.
Mẹ của Vũ đứng tuổi, ăn vận sang trọng, cậu ấy giống mẹ nhất ở đôi mắt và nước da. Vũ ngoảnh lại.
“Cô đã bàn với mẹ cháu rồi.”
“Làm sao?” – Vũ vẫn cách nói tùy tiện của mình khiến cô lừ mắt.
“Chuyện gì vậy cô?” – Trong khi đó Phong có phần nghĩ ngợi, có lẽ đoán được chuyện gì đó dù chưa được cho biết – “Mấy ngày cháu sang ở với bố nên chưa gặp mẹ.”
Cậu ấy nhìn tôi vì sao chứ?
“Mẹ cháu sẽ nói lại sau. Có cháu cô cũng yên tâm cho Vũ.”
“Hừ, mẹ đứng đó mà buôn.”
Vũ không hiểu nên đi vào lớp. Cô ấy mặc kệ cậu con trai.
“Phong này, cháu học lớp bên có thấy Vũ để ý đứa nào không?”
Câu nói này khiến Vũ khựng lại. Phong lại nhìn tôi trước khi đáp:
“Nó để ý đến chục đứa, cháu chịu. Thôi bọn cháu vào lớp, trống sắp đánh rồi.”
“Đừng có bao che, cô nghe nói…”
Cô chưa kịp nói hết câu Vũ đã chạy lại quàng cổ Phong kéo vào trường, cậu ấy không kéo tôi, và vì chỉ còn mình tôi nên lúc này mẹ Vũ mới nhớ còn có một đứa con gái để hỏi chuyện.
“Cháu chắc học cùng Phong, có biết Lâm Anh là bạn nào không?”
Cô hỏi một câu mà tôi không biết trả lời thế nào, vì sao cô ấy lại nhắc tới tên tôi chứ? Lần này Vũ không quàng cổ tôi lôi đi, Phong cũng không bao che, hai cậu ấy chỉ đứng đợi phản ứng của tôi…
Không phải chỉ mình mẹ Vũ đợi câu trả lời của tôi.
“Lớp… lớp cháu có hai Lâm Anh… còn lớp khác… thì… cháu không rõ…”
Mẹ cậu nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, như thể câu trả lời đã bị mua chuộc. Vì vậy cô biết có hỏi tiếp cũng chẳng khai thác được gì, nhưng nếu thông qua giáo viên chủ nhiệm sẽ ra con bé đó là tôi thôi, hơn nữa cô Oanh lại càng để ý tới, rồi mẹ tôi biết lại mắng, thế nên trước khi cô vào xe, tôi đã thú thực:
“Lâm Anh A là một bạn nam, còn Lâm Anh B là… ch…á…u…”
Tiếng của tôi lẫn trong tiếng trống trường, Phong còn chưa kịp gửi xe, bác bảo vệ đã khép được một bên cổng.
Thế là ba đứa tụi tôi ba chân bốn cẳng lao vào cổng như con thiêu thân.
Sau dịp đó cứ ngỡ sẽ lại bình thường nhưng Vũ vẫn chẳng mảy may nói với tôi lời nào, kẻ đi trước người đi sau. Tôi đâm ra nhơ nhớ những lúc bên cậu, nhất là lúc cậu ta quan tâm thái quá.
Tôi đoán Vũ chỉ phớt lờ được thời gian ngắn nữa thôi, vì chúng tôi còn cả một năm lớp mười hai học với nhau cơ mà, chưa kể kỳ hai lớp mười một nữa.
Đem những suy nghĩ vào mặt cười tươi rói nhìn về phía Vũ, cậu ấy đang đánh bài với cán bộ lớp, cười ha hả, vô tình thấy tôi, nụ cười của cậu tắt ngấm, rồi quay về ván bài.
Cô Oanh vào lớp kiểm tra đột xuất giữa giờ ra chơi, nhóm bốn người họ chơi bài ngay bàn đầu nên không kịp thu dọn. Lần này còn ăn tiền mới chết.
“Ai mang bài tới?”
Cô nâng gọng kính, hỏi bằng giọng nghiêm khắc, khiến các bạn ở trong lớp đang ngồi đủ tư thế vội chấn chỉnh lại đồng phục.
Vũ đứng lên.
“Giỏi nhỉ? Tôi cho anh lên bàn trên, ngồi xung quanh cán bộ lớp để ý thức việc học hay là cho anh mở sòng bạc?”
“Thưa cô bọn em biết lỗi rồi, bọn em xin nhận hình phạt.”
Lệ Quyên đứng lên nhận lỗi rồi cả lớp trưởng và tổ trưởng cũng đứng theo. Tuy là kẻ đứng ngoài nhưng tôi còn thấy sợ.
“Chị cũng hay lắm, lớp phó học tập, rồi cả lớp trưởng, tổ trưởng tổ I, chép cho tôi một trăm lần nội quy lớp học.”
Nội quy lớp tôi dài gần một trang giấy A4, chép mỏi tay luôn.
“Còn anh Vũ, kiểu đầu của anh sang Hàn Quốc được rồi đấy, huy hiệu Đoàn không có, chép ba trăm lần.”
Ba trăm lần, ngang quyển Ngữ Văn. Nhưng Vũ sai rồi, hồi trước tôi vẫn thường nhắc cậu đeo huy hiệu, nhớ rồi quên, còn mái tóc giờ đã dài hơn, lại cố tình xén hai bên.
“Phù, may quá, hôm qua suýt thì đi cắt tóc. Bà này kinh dã man, bọn con gái làm xoăn tít thò lò thế kia thì không sao mà con trai cạo một vài đường đã hành.”
Đức nghiêng sang bên tôi thì thào.
“Anh Đức, anh thích giúp đỡ bạn thì có thể phụ anh Vũ năm mươi lần.”
“Ơ em…”
Cô nghiêm đến mức khuôn mặt Đức méo xẹo cũng không mủi lòng. Khổ thân các bạn ấy, chép tay bao giờ mới xong, tội nhất là Vũ.
Ngay sau khi cô đi thì Đức kêu trời kêu đất, còn Vũ nháo lại bài tiếp tục chơi, mặt tỉnh queo.
“Chơi tiếp?”
“Quyên lo gì, chiều tôi tìm người chép hết cho cả bọn!”
“Thật không?”
Anh bạn Đức hét lên, từ bàn cuối phi lên bàn đầu.
“Tao đùa làm gì, cùng lắm thì thuê người chép.”
“Vậy cho tao một chân!”
Thịnh lớp trưởng không chơi nữa, Đức thế chỗ. Họ chơi còn vui hơn lúc rồi.
Tôi thấy buồn vì Vũ vô cùng, cậu ấy coi không lời giáo viên vậy ư? Cô cũng chỉ muốn răn đe các bạn mà.
*
Tan học tôi rầu rĩ đợi Phong lấy xe trước cổng, Vũ đi trước một đoạn xa, cậu ấy đi xe chung với Lệ Quyên, nhập hội cùng mấy người đứng tụm năm tụm bảy bàn chỗ đi chơi, có cả nam và nữ, cả những người mặc đồng phục trường khác, thuốc lá phì phèo.
Trưa rồi phải về nhà ăn cơm chứ?
“Lâm Anh sao thế?”
Phong đã lấy xe xong, cậu ấy nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của tôi, rồi theo ánh mắt thì nhận ra Vũ và Lệ Quyên.
Một người đang châm điếu thuốc và đưa cho Vũ. Lệ Quyên còn cười chẹp miệng.
“Lâm Anh đợi tớ ở đây.”
Phong đưa xe cho tôi giữ, cậu bước ra chỗ mấy người đó, hướng về phía Vũ. Tôi không nghe rõ lắm vì Phong chỉ nói vừa đủ nghe, có quay sang nói với cả Quyên, nhưng bạn ấy lắc đầu.
Một đôi khác đi xe máy cũng vừa tới nhập bọn, người ngồi sau đập tay với Lệ Quyên. Phong vẫn tiếp tục thuyết phục hai người đi về.
“Bạn tao tao chơi, bạn mày mày chơi!”
Vũ nói khá to, tiếp đến người nữ ngồi sau xe mới đến chỉ thẳng vào mặt Phong:
“Tao nhớ mặt thằng này rồi, Lệ Quyên, vì nó mà em với con Yến choạng nhau hả? Nó bỏ em theo con dở hơi nào ấy hả?”
“Không phải chị ơi, em chán thì quăng đi thôi!”
Lệ Quyên vốn ăn nói nhỏ nhẹ nhưng lại lớn giọng, để tôi đứng cách chục mét còn nghe rõ từng chữ, bạn ấy ôm choàng lên người Vũ.
“Thôi mày về đi Phong!”
Vũ thở ra khói, không phải hơi lạnh, mà là khói thuốc.
“Tao nói lần cuối, mày nghe không thì tùy… Lệ Quyên, tôi hy vọng bạn vẫn như ngày xưa.”
Phong xoay người về phía tôi, thở mạnh đến nỗi bờ vai rung lên. Những người này họ rất dễ bị kích động, nên chọn cách khác để khuyên nhủ Vũ.
Khi chỉ còn vài bước chân nữa là tới chỗ tôi, người chị họ của Lệ Quyên đá mắt cho một người trong số, kẻ đó lao đến tung cú đấm vào lưng Phong. Tôi chỉ kịp hét lên.
“Mày lên giọng dạy đời ai thế hả con?”
Phong bị ngã xuống hè, đám người đó cũng lao tới luôn, không rõ họ có ý can ngăn không nữa.
Phong đang cố kiềm chế, đứng lên gọi tôi về.
“Tao rất ghét mấy thằng cắm mông vào sách vở rồi lên mặt kẻ cả.”
“Binh!”
Hắn giáng cả đế giầy vào lưng Phong lần nữa, cậu ấy đổ người về phía trước, xô chiếc xe và tôi sát góc tường. Lần này nắm đấm trên tay Phong đã hình thành, đường gân máu nổi lên rõ.
“Về thôi Phong ơi! Họ đông lắm!”
Cái nắm tay của tôi muộn hơn nỗi tức giận ngùn ngụt đang ngày một dâng trào của cậu ấy, Phong lấy củ chỏ nện lại tên kia.
“Tao không nói chuyện với chúng mày!”
Vũ chống xe chạy tới nhưng lúc này chẳng một ai cản được nữa, tôi biết Phong dù có thể hiện sự trưởng thành như thế nào thì vẫn còn đó tính hiếu thắng. Thêm một người nữa xông vào, họ nói tục rất nhiều, Phong bị đánh và đánh trả, cứ thế…
“Tao không khiến mày can. Bạn của mày chỉ thế này thôi hả?”
“Phải rồi, bạn tao là như thế đấy. Còn hơn mấy thằng bạn mày mắt đeo kính lúp, bê cái bàn cũng không xong.”
Vũ buông ngay tay khỏi kẻ định xông tới, áp sát Phong, hai người đứng hếch mắt nhìn nhau. Cứ tiếp tục thế này họ đánh nhau to mất, tôi bỏ xe xen vào.
“Đánh nhau đê!”
Vậy mà họ còn hò nhau ủng hộ.
“Dừng lại đi! Tớ xin các cậu dừng lại!…”
Tôi không làm gì được, Vũ và Phong đánh nhau rồi, họ là bạn cơ mà.
“Không tớ gọi bảo vệ ra đấy!”
Tôi gào lên mà họ đâu có nghe. Một bạn nữ trong số đẩy tôi ngã uỵch xuống đất.
“Tao thách mày gọi bảo vệ!”
Tôi chỉ biết khóc trong bất lực, lẽ nào cứ đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Mẹ Vũ sáng nay còn nói rất yên tâm để hai cậu chơi với nhau mà, làm ơn nghe tớ…
“Phong ơi về đi, về với tớ! Đừng đánh nữa! Kệ họ!”
Mặt tôi bê bết đất cát, mỗi người nhịn nhau một chút sẽ được thôi. Khi bỏ những ngón tay gạt nước mắt ra, tôi thấy Phong lại phía mình, đưa tay cho tôi đứng lên, còn Vũ, cậu ta quay ngoắt.
Cả lũ họ kéo đi.
Miệng Phong rơm rớm máu, rồi nó sẽ sưng lên như ngậm quả bóng bàn.
“Đừng đánh nhau nữa, hứa với tớ đừng bao giờ như thế!”
Tôi ngước lên nhìn Phong, cậu cười nhẹ, một nụ cười rất hiền, như chỉ có ở khoảng khắc này.
“Đổi lại cậu hứa không được khóc nữa!”
Tôi lắc đầu, khó lắm, không làm được. Tốt nhất là đi về bây giờ.
Chiếc xe cào cào của Phong bị vênh bàn đạp nên tôi đòi chở chẳng được. Thế là hai đứa đi bộ, cũng chẳng thèm sửa xe.
“Cậu có đau không?”
Phong chỉ cắm mặt xuống, cậu ấy buồn vì không khuyên được hai người kia. Tôi cũng buồn.
“Đi với Lâm Anh thì không đau nữa!”
Đột nhiên Phong đặt tay lên bàn tay đang nắm ghi-đông của tôi khiến nó mềm nhũn. Chúng tôi cứ thế đi về, suốt quãng đường dài đằng đẵng chỉ mong không bị ai bắt gặp.
Phong mở cửa cho tôi vào nhà.
Ngôi nhà khá rộng nhưng đồ đạc không nhiều, vỏ bánh mỳ vo tròn trên mặt bàn cùng đồ trang điểm của phụ nữ, cả đồ chơi trẻ em. Tôi đứng nhìn tấm ảnh chụp gia đình chỉ gồm ba người, Phong không có trong ảnh, bởi người phụ nữ đứng bên cạnh bố cậu có khuôn mặt rất trẻ, chỉ hơn chúng tôi vài tuổi là cùng. Một tấm ảnh khác là Phong chụp cùng bé Lâm Anh, hai anh em khi cười rất giống nhau.
Phong kéo tôi ngồi vào bàn học vì đó mới là thế giới của cậu. Chiếc bàn nho nhỏ, có rất nhiều thứ sắp xếp bừa bộn. Phong có hai bàn học nên ở ngôi nhà này không để nhiều sách nâng cao, nhưng có sách nấu ăn.
“Cậu thích nấu ăn à? Lạ nhỉ?”
Trước giờ tôi cứ nghĩ chỉ mấy bạn nữ mới thích, nhưng hôm đó ở nhà Vũ, tôi thấy Phong có niềm đam mê thực sự với việc cơm nước.
“Ừ, vì ở trong bếp rất nóng!”
Tôi thấy lòng xót xa bởi cậu ấy cô đơn, lạnh lẽo nên cần phải làm nóng.
“Quên mất tớ có urgo trong cặp.”
Tôi với lấy cặp, đi với Phong suốt quãng đường dài thế mà đầu óc đãng trí quá. Pha một chút nước muối loãng rồi lấy tăm bông chấm lên khóe môi Phong, đó là những việc tôi nghĩ có thể làm cho cậu ấy lúc này.
“Khỏi phải dán cái đó, trông nữ tính lắm!”
“Yên nào!”
Tôi ra giọng người lớn, nhưng vết rách có tí teo, dán urgo vào thì kì cục, còn chỗ sưng ngày một to lên. Vũ mạnh tay quá.
“… Khi nào cậu khuyên Vũ, đừng như thế nữa, không tốt chút nào…”
Tôi cất urgo đi.
“Kệ nó, cho chừa vài lần mới tỉnh.”
Phong quay về hướng khác, vẻ mặt trùng xuống.
“Tớ biết Phong chỉ nói thế thôi mà!”
Sau câu nói đó chúng tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng. Rất lâu sau, Phong lên tiếng:
“Lâm Anh nói nó sẽ nghe!”
Cậu ta mà nghe tôi nói ư? Có bao giờ chuyện đó xảy ra. Phong vừa dứt lời thì nhìn đồng hồ, cầm chiếc mũ len của em trai như đuổi khéo tôi về vậy, dầu cũng sắp đến giờ các bé mẫu giáo nghỉ.
“Tớ về thôi, đi từ trưa tới giờ…”
Phong không nói gì, cậu ấy ra mở cửa, tiện đi đón em luôn, vẫn là đi bộ nhưng tôi đi trước, cậu ta ở mãi tít đằng sau. Giận tôi ư?
Cậu ấy trẻ con quá, cả Vũ nữa, nhưng giận có nghĩa là…
Khi tôi bất giác quay lại, Phong đã chạy tới sát bên, thở hổn hển, rồi đứng thẳng người lên và nói:
“Tớ không thể coi Lâm Anh như một người bạn.”
Ngay trước cổng trường học, Phong và tôi, cậu ấy đã nói những điều dang dở mà hôm ấy vì chiếc ôm của tôi đã không thể.
“Nhưng… tớ hiểu rồi… cái ôm ấy… không dành cho tớ… Nó là của Vũ.”
“Nó là của Vũ.”- Âm thanh ấy cứ vang vọng trong tôi.
Phong quay đi. Cậu ấy dừng lại với ngôi trường mẫu giáo, để tôi bước tiếp.
“Phong… biết gì về tớ mà nói!”
Chưa bao giờ tôi tức giận trước Phong, đây là lần duy nhất. Tôi gần như thét lên rồi chạy một mạch. Sao cậu ấy lại nghĩ như vậy được chứ? Mặc kệ những cơn gió, mặc kệ những hạt mưa lâm thâm, tôi mặc kệ tất cả chỉ để chạy về tuổi thơ của mình.
Tôi khóc suốt từ lúc đó tới tận chập tối, nếu chỗ kia không phải là khách sạn, nếu nó vẫn chỉ là khu tập thể cấp bốn, nếu chỉ có bốn đứa tụi tôi, nếu chúng tôi không lớn,… Phong biết gì về quãng thời gian chờ đợi của tôi mà nói như vậy?
*
Khi trở về nhà mưa đã khoác lên tôi những giọt nước, quẹo nốt con ngõ này là về tới, mẹ chắc sẽ mắng lắm. Thế mà, có một người đứng ở đó chờ tôi, cậu ta ngồi bệt xuống vệ đường, bên cạnh cây cột điện, mái hiên không đủ che mưa.
Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi, cậu cũng bị một cục biêu trên trán từ Phong. Tim tôi quặn lại, nó bỏ rơi một nhịp.
Chưa để cậu ta lên tiếng, tôi siết chặt tay chạy thẳng về nhà.
“Ai cho phép cậu đợi tớ???” – Khi ngang qua Vũ, tôi đã nổi giận.
Tại sao lại đối xử với tôi như thế khi mà chính cậu ta nói tôi thích Phong?
Đã biết vậy sao còn làm tôi mủi lòng?
Tôi chỉ cần là con bé Chun bám theo cậu bạn hàng xóm thôi.
Suốt đêm đó tôi bị sốt cao và tới tận cuối ngày hôm sau mới đỡ, thế nên sáng thứ hai đầu tuần bố chở đi học thay vì đi cùng Phong.