Tễ Nguyệt nhếch miệng, khóe miệng cũng không đè xuống được, “Vương gia, ta vẫn cho rằng ta lừa gạt Vương gia, thay thế Tễ Dao làm Vương phi của ngài, trong lòng rất thấp thỏm bất an. Lần trước Tễ Dao đến Vương phủ uy hiếp ta muốn nói cho Vương gia biết chân tướng, ta sợ Vương gia tức giận sẽ không cần ta, mới viết thư cho Tễ thừa tướng, nói cho hắn biết Tễ Dao muốn tiết lộ chuyện gả thay, nếu bị Vương gia biết thì từ trên xuống dưới Tễ phủ đều khó tránh khỏi bị trách phạt. Tễ Dao mới bị nhốt ở phủ Thừa tướng. Ta không muốn hắn xuất hiện trước mặt Vương gia.”
“Che giấu cũng là một loại lừa dối, ngươi muốn ta trừng phạt ngươi thế nào?”
Tễ Nguyệt sửng sốt, “Vương gia?” Rõ ràng vừa rồi còn nói người hắn muốn cưới vốn là y, sao nói trở mặt liền trở mặt?
Lâm Uyên vẻ mặt lãnh khốc, “Ta đã nói cho ngươi biết, người phản bội, xử phạt trượng hình.”
Tễ Nguyệt thân thể run rẩy một chút, vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên hạ cằm, ra lệnh: “Cởi quần ra, nằm sấp trên giường. Ta tự mình hành hình.”
Tễ Nguyệt cúi đầu, người khác bị đánh bảng cũng không cần cởi quần, y còn phải để trần mông bị đánh, Vương gia là cố ý để cho y nhớ lâu. Tễ Nguyệt nằm sấp trên giường, mặt gối lên cánh tay, tính toán nếu quá đau, liền cắn cánh tay của mình, tránh cho thanh âm quá lớn chọc cho Vương gia chán ghét.
Lâm Uyên đi lên vỗ hai cái lên cái mông tròn trịa, tiếng vang thanh thúy làm cho Tễ Nguyệt xấu hổ lỗ tai đều đỏ lên. Thì ra Vương gia hành hình như vậy a.
Lâm Uyên cầm lấy đai lưng trên giường trói hai tay Tễ Nguyệt lại với nhau, Tễ Nguyệt rất nhu thuận nhìn Lâm Uyên trói chặt tay y, liền nghe Lâm Uyên từ trên cao nhìn xuống nói: “Phía dưới nên phạt roi hình, cho dù ngươi khóc cầu xin tha thứ cũng vô dụng.”
Tễ Nguyệt thề son sắt cam đoan nói: “Mặc kệ Vương gia đối với ta như thế nào ta đều có thể chịu đựng được, chỉ cần Vương gia có thể tiêu hỏa, ta về sau sẽ không giấu diếm Vương gia nữa.”
Lâm Uyên thầm nghĩ: Hắn quả thật cần phải hảo hảo tiêu hỏa.
Kết quả còn chưa đợi Lâm Uyên vung “roi” mấy trận, Tễ Nguyệt đã khóc đến khàn giọng, đáng thương hề hề cầu xin tha thứ ‘từ bỏ’
……
Tễ Dao truyền ra hỉ sự còn chưa được bao lâu, đã nghe nói hắn ngoài ý muốn sinh non, còn bị thương căn bản, về sau khó có thai.
Lâm Uyên càng hiểu biết Tễ Nguyệt và cái gọi là nhân vật chính, mới ý thức được cái gọi là cốt truyện gốc là cỡ nào không đáng tin cậy, nó tựa hồ là lấy góc độ nhân vật chính thể hiện sự tình, đối nghịch với nhân vật chính đều sẽ được mặc định là nhân vật phản diện. Một số nguyên nhân và quá trình cũng tồn tại một số phán đoán tốt đẹp che giấu mặt xấu của nhân vật chính.
Trong cốt truyện Lâm Dục cho Tễ Nguyệt một nơi an thân, Tễ Nguyệt vì thích sự ấm áp mà Lâm Dục mang đến, nên ghen tị với Tễ Dao, lấy oán báo ơn, tâm tư độc ác âm thầm nhắm vào Tễ Dao, hạ độc Tễ Dao làm hắn sảy thai, chứ không phải vì Lâm Uyên.
Nhưng theo những gì Lâm Uyên nhìn thấy, thì là Lâm Dục và Tễ Dao đem Tễ Nguyệt thành bia ngắm, vì Tễ Dao gánh vác sự ám hại và ghen tị của hậu viện Lâm Dục. Tễ Nguyệt vô danh vô phận ở Đông Cung, lại được Thái tử Lâm Dục đối đãi khác biệt, làm sao có thể không khiến những ca nhi hậu viện kia suy nghĩ nhiều. Khi bè phái của Lâm Dục chưa phong phú, cần quyền thế phía sau của những ca nhi ở hậu viện kia, nên liền đẩy Tễ Nguyệt ra giúp Tễ Dao gánh vác những thủ đoạn ghen tị và tranh giành tình cảm.
Chờ hoàng quyền tập trung, khi nắm quyền, mới để cho người khác biết người Lâm Dục chân chính yêu là ai, độc sủng một người, giải tán hậu cung. Tình cảm của hai người kia làm cảm động trời đất, kiên trinh bất khuất, lại thành lập trên sự hy sinh của Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt vẫn âm thầm nhắm vào Tễ Dao, xuất phát từ ghen tuông ghen ghét không sai, nhưng chỉ sợ không phải bởi vì Lâm Dục, mà là bởi vì Lâm Uyên. Lâm Uyên thích Tễ Dao, cho nên Tễ Nguyệt mới liên tiếp ra tay với Tễ Dao.
Tễ Nguyệt đối với hai người kia không còn tác dụng, vừa lúc lấy tâm tư bất chính của y làm nguyên nhân, sung quân đến quân doanh.
Tễ Nguyệt hạ độc trong chiến dịch Lâm Dục ngự giá thân chinh, hơn nữa là vào thời điểm Lâm Uyên bị Lâm Dục đánh bại, Tễ Nguyệt không chỉ cấu kết địch quốc tiết lộ tình báo, còn hạ độc vào nước của binh lính, chỉ sợ là có tâm tư báo thù cho Lâm Uyên.
Tễ Nguyệt tay vô thức vẽ vòng tròn trên lồng ngực Lâm Uyên, thanh âm khàn khàn nói: “Vương gia có tự mình ‘xử phạt’ người khác hay không? Có dùng ‘roi hình’ cho các ca nhi khác không?”
Lâm Uyên nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, tại sao sau khi bị dạy dỗ một trận lá gan lại lớn hơn? Muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó. “Sau khi thành thân, ngươi không phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm sao? Có hay không chính ngươi không rõ ràng sao?”
“Vậy không tính, ta muốn hỏi chính là trước khi thành thân, Vương gia tuổi đã lớn như vậy, cũng không có khả năng vẫn chưa từng ôm ca nhi.” Tễ Nguyệt âm thầm cắn răng, đều trách y còn quá nhỏ.
“Không. Chỉ dùng ‘roi hình’ đối với một người là ngươi.”
“Vậy cũng không sai biệt lắm.” Tễ Nguyệt đảo mắt đảo mắt, “Vương gia sau này nếu ôm tiểu ca nhi khác, ta liền, liền…”
“Liền cái gì?”
Tễ Nguyệt sờ lên vũ khí vừa mới sử dụng, “Vậy ta liền tịch thu ‘Roi’.”
“Ngươi thật đúng là, tiểu dấm miêu.”
**
Vốn dĩ nghe nói có người gả vào vương phủ làm Vương phi, các công tử nhà đại quan quý nhân trong kinh đô đều thở phào nhẹ nhõm, còn âm thầm đồng tình với vị ca nhi mệnh không tốt kia, cũng không biết y có thể sống được bao lâu. Nhưng không nghĩ tới, vị Vương phi này nhận hết độc sủng, mỗi lần xuất hiện ở yến hội thi hội cùng hội ngắm hoa, đều được chúng tinh phủng nguyệt, nô bộc thành đàn, ngăn nắp lượng lệ, trên mặt hồng nhuận lóng lánh ánh sáng hạnh phúc, mặt mày tràn đầy tình ý. Rõ ràng là sống rất hạnh phúc và vui sướng.
Trước kia chỉ nghĩ đến Vương gia từng giết người, lệ khí cùng sát khí nặng, nhưng khi nghĩ lại, Vương gia lên chiến trường là vì bảo vệ quốc gia, chống đỡ ngoại cường, rất có khí khái anh hùng, mà đối với Vương phi, bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu, che chở có thừa, sủng nịch phi thường. Không thể không làm cho người ta sinh lòng mơ tưởng, tâm tình lay động. Lúc này bắt đầu cảm khái vì sao lúc trước gả vào vương phủ không phải là mình.
Tễ Dao cũng như thế, hắn mất đứa nhỏ, nhưng không được Lâm Dục an ủi làm bạn, ngược lại mỗi ngày đều nghe được Thái tử làm bạn với Thái tử phi, ban đêm lại ngủ ở chỗ vị trắc phi nào, sủng hạnh thị lang nào.
Hắn rõ ràng cùng Lâm Dục lưỡng tình tương duyệt, Lâm Dục cũng từng nói chỉ yêu một mình hắn, sẽ cưới hắn làm phi, để hắn làm Hoàng phu. Nhưng bây giờ thì sao? Hắn vì Lâm Dục, ngay cả hôn sự với Vương gia cũng cự tuyệt, không có thân phận đích công tử, lại ủy khuất cầu toàn làm trắc phi. Lâm Dục luôn miệng nói muốn hắn nhẫn nại, nhưng hiện tại ngay cả đứa nhỏ của hắn cũng mất đi, về sau cũng khó có thai nữa, cho nên Lâm Dục vội vàng sủng hạnh người khác, muốn sinh hài tử sao?
Hắn luôn nói là có người cố ý hãm hại làm hắn sinh non, nhưng Lâm Dục lại không đi điều tra thủ phạm, nhiều lần qua loa, hay là nói Lâm Dục đang bao che cho hậu viện của hắn ta?
Hắn hiện tại giống như một oán phu, mỗi ngày nhốt mình ở trong viện chờ đợi Lâm Dục lâm hạnh. Còn Tễ Nguyệt thì sao? Tễ Dao cho rằng sau khi hắn gả cho Thái tử, sẽ so với Tễ Nguyệt sinh hoạt tốt hơn, về sau sẽ có thân phận cao hơn, nhưng trên thực tế thì sao? Hắn ở Đông Cung này nhận hết xa lánh cùng ám toán. Mỗi ngày đều vượt qua trong sự châm chọc mỉa mai và tranh giành tình cảm.
Rõ ràng hết thảy những điều Tễ Nguyệt đang có đều phải là của hắn.
Tễ Nguyệt cự tuyệt Tễ Dao cầu kiến, người ngay cả cửa vương phủ cũng không vào được. Nhưng Tễ Dao trông coi thời gian canh giữ ở cửa vương phủ, lúc Lâm Uyên hạ triều hồi phủ thì bị ngăn lại.
“Vương gia, thần thị có việc quan trọng cần bẩm báo.”
Lâm Uyên nhìn Tễ Dao sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, “Bổn vương không cần ngươi đến bẩm báo, muốn biết tự sẽ biết.”
Tễ Dao vội vàng nói: “Là chuyện liên quan đến Vương phi. Ta mới là đích công tử Tễ phủ, lúc trước vốn nên gả cho Vương gia cũng là ta. Nhưng ca ca đã lớn tuổi, sợ không gả ra ngoài được. Nên lúc nghe nói ta cùng Vương gia có hôn sự, nhất thời xúc động liền mua chuộc hạ nhân, thay ta lên kiệu hoa của Vương gia.”
Tễ Nguyệt lúc này cũng đi tới cửa nghênh đón Lâm Uyên.
Tễ Dao cũng nhìn thấy Tễ Nguyệt, hướng Lâm Uyên doanh doanh bái lạy, như khóc nói: “Ca ca hắn không phải cố ý, kính xin Vương gia tha cho ca ca một lần, y chỉ là, đối với Vương gia có ý, lúc này mới thay ta gả vào vương phủ.”
Ý tứ trong lời nói của Tễ Dao đều là Tễ Nguyệt nhìn trúng quyền thế của hắn, mới cướp đoạt hôn sự của Tễ Dao.
Lâm Uyên thản nhiên nói: “Ngươi muốn thế nào? Đổi các ngươi lại, vật về nguyên chủ sao?”
Tễ Dao tim đập thình thịch, “Dao Nhi nhận được sự yêu mến của Vương gia, chỉ oán lúc trước hữu duyên vô phận mới bỏ lỡ Vương gia. Nếu có kiếp sau…”
“Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ là Vương phi của Vương gia, đời đời kiếp kiếp, ngươi nhớ thương cũng vô dụng.”
Lâm Uyên đi qua ôm bả vai Tễ Nguyệt vào phủ, Tễ Dao còn muốn đi theo nói gì đó, đã bị hạ nhân ngăn cản. Tễ Nguyệt quay đầu lại nhìn Tễ Dao một cái, bên trong tràn đầy khinh thường cùng thương hại.
Cho tới bây giờ đều là hắn nhìn Tễ Nguyệt như vậy, Tễ Nguyệt làm sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn hắn?
Trên triều đình, có đại thần buộc tội Thừa tướng, liệt kê các loại chứng cứ phạm tội, còn có chứng cứ chi tiết, Tễ Dao giả mạo thân phận, lừa gạt hoàng tộc cũng là chứng cớ xác thực. Phủ Thừa tướng vốn dĩ khách đến đầy nhà hiện tại trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, phồn hoa không còn nữa, nô bộc tản hết, các chủ tử Tễ phủ đều bị sung quân biên cương, thừa tướng bị biếm chức quan, trở thành thứ nhân. Mà Tễ Dao, thì bị Tễ phủ chửi bới oán giận.
Lâm Dục sau đó cũng đem hắn biếm thành quan tịch.
Chuyện phủ Thừa tướng ồn ào huyên náo một đoạn thời gian, hiện giờ bị một chuyện khác nổi bật hơn lấn át. Thu hoạch vụ thu qua đi, các nước láng giềng biên giới liên tiếp điều binh, sợ là có tâm tư bất chính. Thời điểm này, chính là thời cơ tới cướp đoạt lương thực. Cả nước trên dưới lo lắng không yên, Vương gia ở biên giới trấn thủ, nước láng giềng không dám đến mạo phạm, hiện giờ Vương gia vừa rời khỏi biên giới, bên kia liền ngo ngoe rục rịch.
Trên triều đình cũng đang tranh luận, là chủ hòa hay là chủ chiến, hai bên tranh chấp không ngừng.
Tễ Nguyệt biết, nếu thật sự phát sinh ma sát, Lâm Uyên sẽ không cầu hòa, y có chút lo lắng Lâm Uyên sẽ ra chiến trường. Đao kiếm không có mắt, cho dù y biết Vương gia lợi hại cỡ nào, cũng không cách nào ngừng lo lắng.
“Vương gia, ngài nhất định phải tự mình đi biên cương sao? Phái tướng quân đi không được sao?”
“Binh quyền ở trong tay ta, ngươi yên tâm, chỉ là một đám ô hợp, ta còn không để vào mắt.”
Tễ Nguyệt bĩu môi nói: “Ngài không cần nói to, ngài lúc trước rõ ràng đã đánh ở biên cương năm năm, cũng không thể thu phục địch quốc.”
Lâm Uyên nhịn không được cười rộ lên, “Xem thường ta như vậy? Lúc trước là bởi vì ta chỉ là Vương gia, cho dù đánh hạ địch quốc, cũng là vì hai cha con kia làm áo cưới, công lao sự nghiệp thống nhất thiên hạ là của bọn họ. Nhưng lần này thì khác, ta muốn vì ngươi đánh một mảnh giang sơn, làm hậu của ta.”
“Ta không muốn làm, cũng không muốn ngài bỏ lại ta đi ra chiến trường.”
“Sẽ không bỏ lại ngươi, ta sẽ mang ngươi đi cùng, đem ngươi đặt ở kinh đô ta cũng lo lắng. Hơn nữa, lần sau trở về thân phận của chúng ta sẽ thay đổi.”
“Vậy cũng không sai biệt lắm, ngài không được lừa gạt ta. Nếu dám bỏ lại ta lén lút đi biên giới, ta, ta sẽ không cho ngài ngủ.”