Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 11: Ngự hoa viên



Editor: Linh

Khoảng thời gian này Hoàng hậu nương nương phượng thể khiếm an, Vệ Anh thỉnh thoảng sẽ dẫn theo Ôn Ly vào cung thỉnh an Hoàng hậu.

Trước lạ sau quen, hiện tại Ôn Ly đã quen thuộc ra vào cung Trường Nhạc, sớm đã không còn cảm giác khẩn trương như lần đầu tiên gặp Hoàng hậu.

Hôm nay, vừa thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong, lúc Vệ Anh và Ôn Ly đi qua Ngự hoa viên lại bị một tiểu thái giám gọi lại, “Khánh vương xin dừng bước!”

Vệ Anh nghe tiếng dừng bước, tiểu thám giám bước nhanh đuổi theo Vệ Anh, nghiêng đầu ghé vào bên tai hắn thì thầm gì đó, vẻ mặt Vệ Anh lập tức thay đổi. Ngưng thần suy xét một hồi, Vệ Anh nghiêng đầu nói với Ôn Ly ở bên cạnh: “Ta có chút chuyện cần xử lý, nàng ở trong này chờ một lát.”

Ôn Ly gật đầu, nói: “Được.”

Để lại một tiểu cung nữ đứng cùng Ôn Ly rồi Vệ Anh cùng tiểu thám giám rời đi. Hồng Nhị nhìn bóng lưng vội vàng của bọn họ, nhỏ giọng nói với Ôn Ly: “Tiểu thư, cô nói xem chuyện gì khiến Khánh vương gấp như vậy nhỉ?”

Ôn Ly không trả lời Hồng Nhị, chỉ cúi đầu trầm tư. Dạo này Vệ Anh đêm nào cũng bận tới khuya, một mặt là vì tránh mình, mặt khác, nhất định là đang mưu đồ gì đó.

Nhưng hắn không nói, Ôn Ly cũng không có lập trường hỏi. Tuy rằng ngoài sáng bọn họ là phu thê, nhưng trong lòng Ôn Ly rất rõ, Vệ Anh cũng không tin tưởng nàng.

Ít nhất, không phải hoàn toàn tin tưởng nàng.

Trong lòng thầm than một tiếng, ánh mắt Ôn Ly dừng ở Ngự hoa viên. Trung tuần tháng ba, đúng là thời điểm trăm hoa đua nở, Ngự hoa viên muôn hoa đua nở đỏ thắm, một mảnh muôn nghìn hồng tía, đẹp không tả xiết.

Ôn Ly đang thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này thì thấy đằng trước có một nhóm người đi tới.

Nữ tử đi đầu tiên, trên đầu bới hai búi tóc cân xứng, mặt trên cắm một đôi trâm ngọc hình hoa đào. Trên người mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, làn váy thêu mấy bông hoa nhỏ màu đỏ, trong tay ngọc thon dài là một chiếc quạt vẽ hình uyên ương nghịch nước, một đôi gót sen nhẹ bước, đi về phía Ôn Ly.

Ôn Ly đánh giá người đến, nhìn trang điểm xác nhận là phi tần trong cung.

Người đến cũng nhìn Ôn Ly, có lẽ là ở trong cung chưa bao giờ gặp qua người này, trên mặt lộ ra chút nghi ngờ.

“Ngươi là ai, dám cản đường đi của Lương đệ nương nương!” Một cung nữ đi tới, vẻ mặt không tốt nói với Ôn Ly.

Hồng Nhị nheo mắt, cũng tiến lên một bước không khoan dung nói: “Còn ngươi là ai, dám nói chuyện như vậy với Vương phi nhà ta!”

Tiểu cung nữ bên cạnh Ôn Ly thấy thế, vội vàng khom lưng với người tới, kính cẩn trả lời: “Hồi bẩm Trình lương đệ, vị này là Khánh vương phi.”

Trình lương đệ ngẩn người, nói với cung nữ bên người: “Tố Lan, sao có thể vỗ lễ như vậy với Khánh vương phi? Còn không mau xin lỗi!”

Tố Lan vừa rồi còn chân cao khí ngạo lập tức biết vâng lời, nói: “Dạ.” còn không quên xin lỗi Ôn Ly, “Nô tì đáng chết, xin Khánh vương phi bỏ quá cho.”

Ôn Ly lắc lắc đầu, ý bảo mình không trách gì, Tố Lan mới thối lui đến phía sau Trình lương đệ.

Trình lương đệ đánh giá Ôn Ly mấy lượt, tự quen thuộc tiến lên kéo tay Ôn Ly lại bị Ôn Ly bất động thanh sắc né tránh. Trình lương đệ dù huých phải chiếc đinh mềm nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười vô cùng thân thiết, “Đã sớm nghe Thái tử phi nhắc đến nàng có một tỷ tỷ như hoa như ngọc, hôm nay vừa thấy quả đúng danh bất hư truyền. Khánh vương phi quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.”

Ôn Ly: “…..”

Nếu Ôn Kỳ mà khen nàng, nàng thà tin tưởng Tam Hoàng đột nhiên hết bị đoạn tụ (bê đê). Có điều bên cạnh Thái tử có một mỹ nhân như này, nghĩ đến cuộc sống trong cung của Ôn Kỳ cũng không tốt lắm đâu nhỉ?

Thấy Ôn Ly không nói chuyện, Trình lương đệ lại chủ động nói: “Khánh vương phi cũng đến Ngự hoa viên dạo chơi à? Đã khéo như vậy, chẳng biết có thể mời Vương phi cùng chung đường không?”

Ôn Ly vốn muốn từ chối, lại không chịu nổi Trình lương đệ nhiệt tình liền bị nàng kéo đi. Trình lương đệ vừa đi vừa giúp Ôn Ly giới thiệu các loại kỳ hoa dị thảo trong Ngự hoa viên, rất có tư thái của một hướng dẫn viên du lịch.

Khi Vệ Anh quay lại thì không thấy Ôn Ly, mày hơn nhíu. Nghĩ nghĩ, vẫn bắt đầu tìm chung quanh Ngự hoa viên.

Ôn Kỳ nghe nói hôm nay Trình lương đệ rất có hưng trí đi dạo Ngự hoa viên, vì thế cố ý đi qua làm hỏng hưng trí của nàng. Không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy Trình lương đệ lại gặp Vệ Anh nghênh diện đi tới.

Ôn Kỳ trong lòng vừa động, nghĩ lại có đồ để nàng ta giải trí rồi.

Cho người bên dưới lui xuống, Ôn Kỳ cười duyên đi đến trước mặt Vệ Anh, “Khánh vương thật có hưng trí, đến dạo Ngự hoa viên?”

Vệ Anh liếc nhìn người mị nhãn như tơ trước mắt, vượt qua nàng ta đi về hướng bên kia. Ôn Kỳ không ngờ Vệ Anh thấy mình lại lưu loát xoay người rời đi, theo bản năng túm chặt lấy tay Vệ Anh. Chậm rãi nâng mắt lên, trong mắt Ôn Kỳ xuất hiện một làn hơi nước mỏng, “Mấy ngày không gặp, sao lại lãnh đạm thế?”

Vệ Anh mặt không biểu cảm nhìn Ôn Kỳ, ghét bỏ rút tay mình về, “Thái tử phi xin tự trọng.”

“A.” Ôn Kỳ hưng trí nổi lên, Vệ Anh từng thích nàng ta bao nhiêu nàng ta rất rõ ràng. Nàng ta cũng không tin Vệ Anh thật sự có sức chống cự với nàng ta. Nghĩ như vậy Ôn Kỳ liền dán thân mình mềm mại không xương lên người Vệ Anh, “Yên tâm, không có người nhìn thấy.”

Thấy Vệ Anh vẫn thờ ờ, Ôn Kỳ có chút không nắm chắc. Lại nói, trước kia khi hai người ở cùng nhau, Vệ Anh cũng chưa từng đụng vào nàng ta.

Chứ không phải là…. Khánh vương có bệnh gì không tiện nói ra?

Ôn Kỳ suy nghĩ đến đây, Vệ Anh lại đột nhiên bắt lấy cổ tay Ôn Kỳ kéo nàng ta vào trong ngực mình, tay phải cũng thuận thế đặt trên eo mềm mại của Ôn Kỳ. Hình ảnh này nếu dừng trong mắt người khác nhất định là một bức tranh nồng tình mật ý, nhưng chỉ có Ôn Kỳ biết, lúc này lực đạo nắm cổ tay nàng ta chỉ thiếu chút sẽ bóp nát cổ tay nàng ta.

Vệ Anh nhìn người nhu tình như nước trong lòng, môi chậm rãi tới gần bên tai nàng ta, thấp giọng nói: “Biết bổn vương muốn giết ngươi bao nhiêu không?”

Ôn Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, đau đến quên cả hô hấp.

Vệ Anh buông người trong lòng ra, khí định thần nhàn sửa sang lại ống tay áo. Ôn Kỳ còn chưa lấy lại được tinh thần sau cơn chấn kinh, chỉ ngơ ngác nhìn Vệ Anh. Đây thật sự là Vệ Anh mà nàng ta biết sao? Vị công tử chỉ cười cũng làm người ta cảm thấy như gió xuân ôn nhuận đó?

Vệ Anh hiện tại, chỉ khiến nàng ta lạnh từ đầu đến chân.

Lãnh đạm liếc Ôn Kỳ một cái, Vệ Anh quay người đi ngược về, cũng đúng lúc nhìn thấy được Ôn Ly và Trình lương đệ đang đi tới.

Ba người đều sững sờ giây lát.

Vệ Anh rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đi đến bên cạnh Ôn Ly nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi nàng đi đâu vậy?”

Ôn Ly nói: “Lúc ta chờ chàng thì gặp Trình lương đệ, nàng mời ta đi dạo Ngự hoa viên.”

Trình lương đệ bị điểm danh giật mình một cái, lập tức cười thỉnh an Vệ Anh, cũng uyển chuyển tỏ vẻ mình không hề có ý bắt cóc Khánh vương phi.

Hoàn lễ, Ôn Ly đang chuẩn bị đi theo Vệ Anh rời đi thì lại bị Ôn Kỳ ngăn lại, “Tỷ tỷ, sao gặp muội muội mà ngay cả chào cũng chưa chào một câu đã bước đi rồi?”

Ôn Ly nháy nháy mắt, nhìn Ôn Kỳ nói: “Có phải ta chào ngươi xong là ta có thể đi không?”

Ôn Kỳ: “…..”

Thấy Ôn Kỳ vẫn không tha chắn trước mặt mình, Ôn Ly thỏa hiệp nhìn sang Vệ Anh. Vệ Anh nới tay Ôn Ly ra, thấp giọng nói: “Ta ở trên xe ngựa chờ nàng.”

Vệ Anh đi rồi, Ôn Ly đã làm xong chuẩn bị tiếp chiêu, ánh mắt Ôn Kỳ lại dừng lên trên người Trình lương đệ.

Trình lương đệ phúc thân với Ôn Kỳ: “Gặp qua Thái tử phi.”

Cao thấp đánh giá Trình lương đệ mấy lượt, Ôn Kỳ khinh miệt cười: “Trình lương đệ, có câu tục ngữ không biết ngươi đã từng nghe chưa?”

Trình lương đệ cúi đầu, cung kính nói: “Xin Thái tử phi thỉnh giáo.”

Ôn Kỳ hừ một tiếng, ngón trỏ thon dài nâng cằm Trình lương đệ lên, trên cao nhìn xuống xem nàng, “Lấy sắc hầu người, sắc suy rồi yêu giảm.”

Trình lương đệ mặt cứng đờ, không dấu vết lui về phía sau một bước, nói với Ôn Kỳ: “Thái tử phi dạy đúng. Hôm nay thân thể nô tì không được khỏe, xin được cáo lui trước.”

Trình lương đệ nói xong lại cúi người thi lễ với Ôn Kỳ, sau đó dẫn người của mình rời khỏi Ngự hoa viên.

Ôn Ly nhìn bóng lưng đi xa của Trình lương đệ, nghĩ quả nhiên cuộc sống của Thái tử phi không được hài hòa.

Lúc suy nghĩ của nàng vẫn đang bay theo Trình lương đệ, Ôn Kỳ đã ghé đầu vào bên tai nàng: “Tỷ tỷ, vừa rồi chuyện giữa ta và Khánh vương tin rằng ngươi cũng nhìn thấy. Ngươi sẽ không cho rằng Khánh vương vào trong cung thật chỉ là vì gặp Hoàng hậu thôi đấy chứ?” Ôn Kỳ nói đến đây dừng một chút, ở bên tai Ôn Ly khẽ cười ái muội một tiếng, “Thật ra, chỉ là vì ở đây tư hội với ta mà thôi.”

Ôn Ly: “…..”

Ngươi bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng như vậy, bệnh viện tâm thần biết không?

Kéo xa khoảng cách với Ôn Kỳ, Ôn Ly nhìn Ôn Kỳ chân thành nói: “Thái tử phi nương nương, có bệnh phải chữa.”

Ôn Kỳ: “…..”

Ôn Ly nói xong liền rời khỏi Ngự hoa viên. Dọc theo đường đi, Hồng Nhị thấy Ôn Ly sắc mặt khó coi, trong lòng rất không yên.

Tuy rằng biết Ôn Kỳ nói vậy đơn giản chỉ là cố ý muốn chọc giận mình, nhưng trong lòng Ôn Ly vẫn có chút không thoải mái, đặc biệt vừa rồi xa xa nhìn thấy cử chỉ của Vệ Anh và Ôn Kỳ giống như vô cùng thân thiết.

Tất cả ủy khuất chồng chất trong lòng một thời gian dài đột nhiên dâng hết lên, đến khi Ôn Ly nhận ra, nước mắt lạnh lẽo đã rơi xuống mu bàn tay nàng.

“A, tiểu thư sao cô lại khóc!” Hồng Nhị hô to gọi nhỏ xoay quanh, Ôn Ly ngẩn người. Trước kia khi người khác cầm súng chỉ vào nàng nàng cũng không khóc, bây giờ sao lại chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà lại rơi nước mắt đây?

Lau khô nước mắt ở khóe mắt, Ôn Ly nói với Hồng Nhị: “Ta không sao.”

Hồng Nhị còn muốn nói gì nhưng Ôn Ly đã bước nhanh đi tới bên cạnh xe ngựa, cuối cùng nàng cũng không kịp nói gì.

Sau khi leo lên xe ngựa, Ôn Ly liền ngồi trong góc ngẩn người. Nàng ngẩn người rất sâu, ngay cả xe ngựa bắt đầu chuyển động lúc nào cũng không biết. Cho đến khi cánh tay bị người kéo đau nàng mới giật mình tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên, thấy Vệ Anh đang cau mày nhìn mình, “Cô khóc?”

Lông mi Ôn Ly run run hai cái, rút cánh tay mình về nói: “Ta không có.”

Vệ Anh vẫn nhìn nàng, ‘Vì sao?”

Ôn Ly gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Ta không khóc.”

Vệ Anh mấp máy khóe miệng, không lại lên tiếng.

Màn đêm dần buông xuống, trong điện Minh Quang nổi đèn. Ôn Kỳ hướng con mắt ra ngoài cửa phòng, phân phó cung nữ bên người nói: “Mặc Trúc, giúp bản cung tắm rửa thay quần áo.”

Mặc Trúc lên tiếng rồi đi xuống chuẩn bị. Khi tắm, Mặc Trúc thấy cổ tay Ôn Kỳ đỏ ửng, lập tức kinh hãi, “Nương nương, tay ngài sao vậy? Sưng lên rồi này!”

Ôn Kỳ liếc cổ tay sưng đỏ của mình, “Không sao, không cần chuyện bé xé to.”

Mặc Trúc cúi đầu, vẫn lo lắng hỏi: “Nương nương, muốn truyền thái y không?”

“Không cần.” Ôn Kỳ dựa vào thành bể, nhắm hai mắt lại. Hôm nay ở Ngự hoa viên nàng ta thật sự cho rằng bản thân sắp bị giết chết. Nhưng là một khi Thái tử được sắc lập sẽ không dễ dàng bị phế truất, nghĩ đến Vệ Anh cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

“Mặc Trúc, lấy bộ váy lụa mỏng trong suốt của bản cung ra đây.” Ôn Kỳ mở to mắt, khóe miệng dần hiện lên nụ cười diễm lệ, “Đêm nay, Thái tử sẽ đến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.