Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 16: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (15)



Nhưng người nói không hòa giải Thân Đồ Xuyên ngày hôm sau trời chưa sáng đã nấu canh, để lại cho Quý Thính một chén rồi đi ngay đến bệnh viện. Quý Thính ăn canh xong, tâm tình nhẹ nhàng giống như lông chim, Thân Đồ Xuyên thông cảm cho Lý Thác, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ chẳng lẽ còn xa hay sao?

Người thiếu niên cảm tình thật đơn thuần, một giây trước còn hận không thể kêu đối phương đi chết, một giây sau hai người liền hòa giải, còn sáng sớm đi đưa canh, chậc chậc chậc. Quý Thính cảm khái hai câu, uống chén canh xong liền đi làm, mà Thân Đồ Xuyên đưa canh xong cũng đi đến trường, hai người giữa trưa còn cùng nhau ăn cơm trưa.

Mỗi ngày đều như vậy ổn định xuống, Thân Đồ Xuyên thường cuối tuần đi thăm Lý Thác, ngày thường hay đến đưa canh nhưng cũng không chậm trễ việc học, lần thi đó cậu thậm chí được hạng nhất, làm cô thật vênh mặt lên.

Một tháng qua đi, lại một ngày cuối tuần, Quý Thính ngáp đi ra từ phòng, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang đóng gói hộp cơm, không khỏi hỏi: “Lại đi thăm Lý Thác à?”

Tay Thân Đồ Xuyên chựng lại, mang theo vẻ áy náy nhìn Quý Thính: “Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút.” Trong khoảng thời gian này vẫn luôn lo cho Lý Thác, cũng quá xem nhẹ Quý Thính rồi.

“?”

Cô cũng chưa nói gì nha, như thế nào lại giống như cô đang chia rẽ cậu ta và Lý Thác vậy? Vẻ mặt Quý Thính không thể hiểu được nhưng cô cũng không nói gì, cậu rời đi, cô liền tiếp tục về phòng nằm bò.

Thân Đồ Xuyên đến bệnh viện nói một hồi, sau đó đứng dậy muốn đi, nghe được cậu phải trở về với Quý Thính, Lý Thác muốn nói lại thôi. Chuyện cậu và Quý Thính, Lý Thác đã nghe qua, như thế nào đều nghe như một hồi giao dịch tiền bạc, hơn nữa Quý Thính hơn Thân Đồ Xuyên sáu tuổi, Lý Thác càng không tin giữa bọn họ có cảm tình gì.

Nhưng nhìn dáng vẻ Quý Thính đối với Thân Đồ cũng thật tốt, nếu không sẽ vì cậu ấy mà tới tìm mình, Lý Thác trong lòng rầu rĩ.

“Thân Đồ,” cậu gọi lại Thân Đồ Xuyên, chờ đối phương quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, “Cậu sau này có tính toán gì không? Tớ sẽ cùng Tinh Tinh đi du học, đây là lúc trước tớ đã đáp ứng với cô ấy, tớ hy vọng cậu có thể cùng…”

“Tớ không đi, Quý Thính ở đâu tôi sẽ học ở đó.” Thân Đồ Xuyên không chờ cậu nói hết đã cự tuyệt.

Lý Thác hiểu được ý tứ của cậu, chân mày cau lại: “Nhưng mà đại học trong thành phố này đều tệ như nhau, thành tích cậu tốt như vậy, lưu lại đây thật đáng tiếc.”

“Không có gì đáng tiếc,” Thân Đồ Xuyên xua xua tay, “Đi đây!”

Lý Thác nhìn chằm chằm bộ dáng Thân Đồ Xuyên hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, quyết định tìm Quý Thính nói chuyện. Quan hệ của bọn họ, cậu sẽ không can thiệp, nhưng chuyện thi đại học là có liên quan đến tiền đồ của Thân Đồ Xuyên, cậu không muốn bỏ lỡ chuyện này.

Vì thế một ngày nọ khi Quý Thính và Thân Đồ Xuyên cùng nhau tới thăm, cậu lấy cớ nhờ Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài mua cháo, đem chuyện Thân Đồ Xuyên muốn lưu lại đại học ở nội thị nói cho Quý Thính nghe.

“Vậy không được, khẳng định là không được, thành phố của chúng ta có đại học nào tốt đâu.” Tưởng tượng Thân Đồ Xuyên là vì mình lưu lại, chân mày Quý Thính cau lại. Cô tuy rằng hy vọng chính mình có thể trị dứt cho cậu, nhưng lại không nghĩ đến cậu ta trong mắt chỉ có mình, như vậy sinh hoạt sẽ không được đầy đủ.

Cậu phải trở nên độc lập, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, giao lưu thêm bạn bè, tốt nhất là tìm bạn gái, nhưng bây giờ cậu ấy đi theo mình như thế này có khác gì con trai được mẹ ấp ủ? Quý Thính đương nhiên đem cảm tình của Thân Đồ Xuyên đối với mình là sự ỷ lại đối với người lớn.

Lý Thác thấy cô cũng phản đối, lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Tôi cũng thấy vậy, cho nên hy vọng cô có thể khuyên nhủ cậu ấy… kỳ thật tôi càng hy vọng cậu ấy có thể cùng tôi xin đi du học, như vậy tôi cũng có thể gần gũi chiếu cố cậu ấy.”

Khi nói những lời này, Lý Thác cẩn thận đánh giá thần sắc của Quý Thính, lo lắng cô sẽ phản cảm với việc mình mang Thân Đồ đi. Không nghĩ Quý Thính mắt sáng lên: “Đi du học thật tốt nha, tôi sẽ khuyên cậu ấy, các người tính toán khi nào đi, ngàn vạn lần nhớ đem cậu ấy theo.”

Cứ như vậy Thân Đồ Xuyên chẳng những có thể mở rộng quan hệ, tăng trưởng kiến thức, lại có thể mau chóng độc lập, còn có thể làm giảm đi sức ảnh hưởng của cô đối với cậu ta, quả thật là một tên ba đích.

“Cô bỏ được sao?” Lý Thác nghĩ tới cô sẽ đồng ý, nhưng không nghĩ tới cô sẽ sảng khoái như vậy, lại tưởng tượng Thân Đồ Xuyên không muốn đi, trong lòng lộp bộp một chút.

Quý Thính ngạc nhiên: “Đây có gì luyến tiếc, cậu ấy có thể có tiền đồ tốt đẹp tôi cao hứng còn không kịp, đến lúc đó cậu nhớ rõ giới thiệu cậu ấy với nhiều bạn bè một chút, nếu có thể tìm được bạn gái cũng không tồi, nhưng cậu phải hỗ trợ tìm một người phẩm cách tốt…”

“Cô lặp lại lần nữa!”

Phía sau truyền đến thanh âm Thân Đồ Xuyên, Quý Thính nhanh nhanh dừng lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt không cao hứng, cô biết cậu đã nghe được, dứt khoát vẫy vẫy tay: “Chúng tôi đang nói chuyện chuyện cậu đi du học, cậu cũng lại đây nghe đi.”

“Cô muốn tôi tìm bạn gái?” Thân Đồ Xuyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quý Thính bật cười: “Bạn gái là thứ yếu, trọng điểm là đọc sách biết không? Tới đại học rồi, không cho lẫn lộn đầu đuôi.”

Thân Đồ Xuyên thấy cô không phủ nhận, sắc mặt hoàn toàn đen, tiến lên kéo tay cô đi ra ngoài, Quý Thính thiếu chút nữa bị quăng ngã, cô vội vàng chạy theo.

Lý Thác nhìn thấy bọn họ biến mất, đột nhiên cảm thấy sự tình không giống như cậu tưởng… Cậu như thế nào lại cảm thấy Quý Thính giống như không có ý kia với Thân Đồ Xuyên?

Thân Đồ Xuyên không nói một lời kéo Quý Thính đi ra bệnh viện, leo lên taxi đi về nhà, trong lúc đó vô luận Quý Thính nói gì cậu đều không để ý tới, cho đến khi vào trong nhà, cậu trở tay đè Quý Thính lên cửa, lạnh mặt hỏi: “Có phải trong thời gian này tôi không ở chung với cô nhiều cho nên cô tức giận?”

“Không có.” Quý Thính vẻ mặt vô tội.

Thân Đồ Xuyên sắc mặt càng kém: “Vậy cô có thằng người yêu khác?”

“… Cái gì thằng không thằng.” Quý Thính càng là vô ngữ.

Thân Đồ Xuyên gắt gao nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu chua xót hỏi một câu: “Quý Thính, cô không thích tôi, có phải không?”

Quý Thính sửng sốt, theo bản năng phủ nhận: “Đương nhiên không có.”

“Vậy tại sao muốn tôi đi tìm bạn gái? Nếu cô thích tôi, vì sao muốn đuổi tôi đi?” Hốc mắt Thân Đồ Xuyên đỏ lên, không phải muốn khóc, mà là tức giận.

Quý Thính ngây người một lát, lúc này mới hậu tri hậu giác kinh ngạc: “Tiểu Xuyên, cậu có phải hay không……”

“Phải, là tôi thích em.” Thân Đồ Xuyên vẻ mặt chắc chắn.

Quý Thính tuy rằng giờ đã đoán được, nhưng thấy cậu chính miệng thừa nhận vẫn là hoảng hốt, chỉ biết nghĩ tới trong một câu chuyện nào đó cô đã đọc có ông chú hói đầu rống giận một câu: Đứa nhỏ này, cậu là thiếu tình thương của mẹ hay sao?!

Nhưng hiện tại không phải lúc nói chơi, cô suy tư nên giải thích với cậu như thế nào, liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên bắt đầu mở nút áo sơ mi. Quý Thính có chút hốt hoảng: “Cậu muốn làm gì? Cậu bình tĩnh một chút!”

“Em dưỡng tôi lâu như vậy, tôi cũng nên cho em thứ em muốn.” Thân Đồ Xuyên nói, áo sơ mi quần dài đều rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại che đậy một chỗ.

Quý Thính liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái bớt, giờ phút này đúng là màu hồng phấn nhạt, chỉ cần giảm đi một ít nó sẽ hoàn toàn biến mất.

Quý Thính còn đang ngẩn người, Thân Đồ Xuyên đã nâng cằm cô lên chặn lại đôi môi của cô. Quý Thính hoảng sợ, vội vàng đẩy cậu ra một chút, bởi vì dùng sức quá lớn, Thân Đồ Xuyên lại không phòng bị, trực tiếp bị ngã ra trên mặt đất.

Quý Thính đang muốn lại dìu cậu liền thấy trong mắt Thân Đồ Xuyên một tầng lệ, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em nói không có không thích tôi hay sao, vì sao muốn cự tuyệt tôi? Kẻ lừa đảo…”

Quý Thính đang muốn nói cái gì, chỉ thấy vết bớt kia màu sắc đột nhiên đậm thêm một phân, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Thân Đồ Xuyên thấy cô chậm chạp bất động, nhận định là cô ấy không thích chính mình, rũ mắt yên lặng mặc quần áo của mình vào, chống tủ giày đứng lên, hờ hững mở miệng: “Tôi sẽ đi du học.”

“Thật sự?” Quý Thính còn đắm chìm ở màu sắc biến hóa của cái bớt, nghe vậy cũng chỉ là ngơ ngẩn hỏi câu.

Thân Đồ Xuyên môi mỏng nhấp thành một đường sắc bén, không nói một lời muốn đi, Quý Thính phản ứng lại, chạy nhanh tới bắt lấy cánh tay cậu: “Không, không cho đi du học!” Màu bớt đã đậm lại như vậy, còn không phải là hận cô hay sao, tình huống như thế nào cô nào dám để người đi.

Thiếu niên vốn đang căng người, vừa nghe cô giữ mình lại lập tức nghẹn ngào: “Em đã không thích tôi, tôi lưu lại có ích gì.”

“Ai nói tôi không thích cậu.” Quý Thính vội kéo cậu đến sô pha ngồi xuống.

Thân Đồ Xuyên thô bạo dùng tay lau khóe mắt một chút, quay mặt đi: “Vậy vì cái gì muốn đẩy tôi ra?”

“Đây còn không phải… cậu còn chưa thành niên mà! Tôi dù là cầm thú cũng không dám xuống tay với cậu,” Quý Thính thấy biểu tình cậu đã trở nên tốt hơn, cô không đợi cậu nói thêm câu nào, cố vắt hết óc ra giải thích hành vi vừa rồi, “Còn chuyện đi tìm bạn gái, tại tôi cho rằng cậu không thích tôi, cho nên muốn cậu vui vẻ mới nói vậy, sớm biết rằng cậu thích tôi, tôi tôi tôi khẳng định sẽ không để cậu tìm đối tượng!”

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, biệt nữu nửa ngày mới thấp giọng hỏi: “Tôi có thể không đi du học sao?”

“… Cậu nếu không muốn đi, vậy thì không đi, nhưng cũng không chuẩn lưu lại nội thị, cùng lắm thì tôi đi theo cậu vào đại học.” Quý Thính không dám chọc cậu, sợ bớt của cậu lại đậm thêm.

Thân Đồ Xuyên lên tiếng, thanh âm càng nhỏ: “Tôi còn có bốn tháng sẽ thành niên.”

“……”

* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Nhi: Tôi thành niên liền có thể làm việc trưởng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 16: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (16)



Quý Thính nào dám nói tiếp, khụ một tiếng hàm hồ qua đi: “Vậy lúc sinh nhật, tôi sẽ mua bánh kem cho cậu…”

“Em biết tôi nói không phải cái này,” Thân Đồ Xuyên cầm tay cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, “Tôi muốn cái gì, trong lòng em thật rõ ràng, nếu em có thích tôi thì không cần cự tuyệt tôi.”

Người con gái này quá hồn nhiên, cậu không đem buộc chặt cô ấy lại thì không có cách nào an tâm được.

Quý Thính cứng đờ đối diện với cậu, nhìn thấy đáy mắt cậu dần dần trào ra vẻ thất vọng, đành vội vàng gật đầu: “Tôi, tôi thích cậu, sẽ không cự tuyệt.” Ai nha, không được, cần thiết phải nghĩ cách trước tiên hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao người đọc oán niệm yêu cầu chỉ cần làm nam phụ hạnh phúc, không cứng nhắc quy định phải chờ sau khi cô kết hôn sinh con với nam phụ mới có thể kết thúc nhiệm vụ, chỉ cần trong bốn tháng này làm Thân Đồ Xuyên có được cảm giác hạnh phúc, cô sẽ có thể rời đi.

Thân Đồ Xuyên nhìn đến trên mặt cô ửng hồng thì không nhịn được cười lên. Quý Thính nhất thời ngây ngẩn cả người. Đôi mắt không hề có khói mù mà sạch sẽ thanh triệt, đôi môi mỏng giờ phút này cong cong lên, mang theo vẻ đơn thuần cùng sự tùy ý của thiếu niên.

Có chút xa lạ, nhưng rất đẹp.

Quý Thính ngây ngốc mà nhìn, Thân Đồ Xuyên đáy mắt ý cười càng đậm: “Đẹp sao?”

“…… Đẹp.” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật. Quý Thính phức tạp nhìn trên mặt Thân Đồ Xuyên đầy đắc ý, chậm chạp đi về phòng.

Thân Đồ Xuyên một mình ở trên sô pha ngồi một lát, cuối cùng gởi một tin nhắn cho Lý Thác, nói ra quyết định của mình.

Từ hôm đó, Quý Thính phát hiện Thân Đồ Xuyên tựa hồ thay đổi, trở nên có chút… dính. Cậu đã chân chính đem mình trở thành bạn trai Quý Thính, sẽ đúng lý hợp tình muốn hôn muốn ôm một cái, còn sẽ trộm làm việc vặt tích cóp tiền mua đồ cho cô.

Quý Thính bị một bạn trẻ nhỏ hơn mình sáu tuổi, lại là một nhân vật giả thuyết trong sách dán mình đến như vậy, trong lòng không phải không hoảng hốt, nhưng từ lần nọ trong lúc vô tình nhìn thấy cái bớt sắp biến mất, tức khắc cái gì cũng quên đi, ngẫu nhiên còn sẽ chủ động ôm cậu một cái, chỉ nghĩ làm bớt nhanh chóng biến mất.

Ngày Lý Thác xuất ngoại, cô và Thân Đồ Xuyên cùng đi đưa, từ sân bay trở về, hai người ngồi trên taxi, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn không nói gì, chỉ là nắm lấy tay cô không bỏ.

Quý Thính biết cậu khổ sở trong lòng, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem cậu thích, cô vội vàng kêu tài xế dừng lại, kéo Thân Đồ Xuyên xuống xe.

Thân Đồ Xuyên nhìn cửa hàng bánh kem, biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn không nhấc nổi hứng thú: “Tôi không muốn ăn.”

“Chúng ta mua mang về, chờ lúc cậu muốn ăn thì ăn.” Quý Thính cười tủm tỉm, kéo cậu đi vào trong, chọn một đống đồ ngọt đóng gói mang về.

Nhìn bao lớn bao nhỏ, Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười: “Nửa tháng còn lại có phải chúng ta lại phải ăn mặc cần kiệm?”

“Tính cái gì, đây là dùng tiền lần trước cậu đi làm mà mua.” Quý Thính nở nụ cười. Đứa nhỏ này thật sự ngoan, cực cực khổ khổ kiếm tiền, một phần mua quà cho cô, dư lại toàn bộ nộp lên, một xu cũng không lưu lại cho mình.

Thân Đồ Xuyên nghe được dùng tiền của mình mua, tâm tình cuối cùng tốt lên: “Vậy em cứ mua, tiền không đủ tôi lại đi kiếm.” Cậu là đàn ông, vốn nên gánh vác gia đình này, để cho Quý Thính ăn ngon uống tốt.

“Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là cậu phải học cho thật tốt.” Quý Thính liếc liếc cậu một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được cười cười, tim Thân Đồ Xuyên động động, đem tay cô ôm lấy cánh tay của mình, để cô vịn tay mình rồi đi về phía trước.

Hai người chậm rãi tản bộ về nhà, đã là cuối thu, trên đường lá thu vàng rơi đầy, dẫm lên sẽ phát ra tiếng vang kẽo kẹt, hai người không ai nói chuyện, chuyên chú dẫm lên lá cây bước tiếp.

Một lát sau, Thân Đồ Xuyên không nhịn được mở miệng, “Quý Thính.”

“Chuyện gì?”

“Em nói, người nếu là không chia cách thì tốt biết bao nhiêu.” Tuy rằng cậu nỗ lực che dấu cảm xúc chân thật, nhưng lúc này nhìn lá rụng trên mặt đất vẫn không thể che lại khổ sở của mình.

Quý Thính an ủi nhón mũi chân lên sờ sờ đầu cậu: “Chia tay đều là ngắn ngủi, về sau thời gian còn dài, sản nghiệp Dung gia ở thành phố này, bọn họ tốt nghiệp xong khẳng định sẽ về lại đây, đến lúc đó các người lại có thể cùng chơi với nhau.”

“Chính là, chia cách thời gian mặc kệ là dài hay ngắn đều làm con người không được thoải mái.” Thanh âm Thân Đồ Xuyên thấp thấp, buồn buồn, một lúc sau cậu nghiêm túc nhìn Quý Thính, “Cho nên, chúng ta không cần chia cách, có được không?”

Quý Thính vốn dĩ muốn nói lời dễ nghe để an ủi cậu, kết quả đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thân Đồ Xuyên, đột nhiên cô có chút không đành lòng, sờ sờ mũi: “Tôi cũng không nghĩ tới chia cách với cậu, nhưng nếu bị chia cách thì sao? Tôi nói là “nếu” ha.”

Thân Đồ Xuyên chỉ nghĩ đến có thể có khả năng này, chân mày liền nhịn không được nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi nói chắc chắn: “Tôi sẽ tìm được em, mặc kệ là em chạy trốn cũng được hay là cái gì khác, tôi đều sẽ tìm được em.”

“… Cậu còn rất chấp nhất.” Quý Thính bật cười.

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái: “Nhưng mà tôi khuyên em tốt nhất đừng chia cách với tôi, bằng không tới khi tôi tìm được em tôi sẽ rất tức giận.”

“Cậu có thể làm thế nào?” Quý Thính nhướng mày, mèo con chẳng lẽ sẽ lộ ra móng vuốt?

Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng: “Tôi sẽ lấy dây thừng trói em lại.”

“Nha nha nha thực sự có tiền đồ nha……”

Hai người cười nói đi về phía trước, ai cũng không để ý Thân Đồ Xuyên đáy mắt thật nghiêm túc.

Đảo mắt chính là Thân Đồ Xuyên sinh nhật.

Buổi tối hôm trước Quý Thính giặt quần áo đến gần nửa đêm, ngày hôm sau giãy giụa trên giường thức dậy, mê mê trầm trầm muốn đi rửa mặt, kết quả mới vừa mở cửa đã bị ôm lên, còn chưa tỉnh đã bị người đem tiếng kinh hô của cô chặn lại trong miệng. Cô kinh ngạc đỡ lấy bả vai Thân Đồ Xuyên, không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt mang cười của cậu.

Quý Thính quay mặt đi tránh thoát nụ hôn của cậu, tức giận nói: “Buông ra.”

Thân Đồ Xuyên nghe lời buông cô ra, trên mặt mang theo ẩn ẩn chờ mong: “Thính Thính, anh thành niên.”

Thính Thính? Thính Thính, cậu nói chính là tiếng người sao??? Quý Thính vừa muốn răn dạy cậu không biết lớn nhỏ, đột nhiên nhớ tới cậu thành niên ý nghĩa là gì, sắc mặt tức khắc không được tự nhiên.

…… Cho nên thời gian dài như vậy, vì sao bớt của cậu ta không hoàn toàn biến mất?!

“Đi phòng em hay là phòng anh?”

“……” Đại ca cậu vừa mới thành niên, không cần cứ như vậy gấp đi.

Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính tựa hồ cũng không cao hứng, trên mặt cười giảm đi một phân: “Em không phải là hối hận chứ?”

“Tôi có cái gì mà hối hận,” Quý Thính không chút nghĩ ngợi trả lời, nhìn đến nụ cười dần dần biến mất của cậu, nhanh nhanh tìm lý do hỗ trợ, “Chủ yếu hôm nay là ngày làm việc, cậu phải đi học tôi đi làm, hiện tại, hiện tại không thích hợp.”

“Anh đã xin nghỉ,” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nhìn nàng, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Cũng giúp em xin nghỉ.”

“……” Cậu thật ra suy nghĩ quá chu toàn a!

Thân Đồ Xuyên thấy cô không nói, mày dần dần nhíu lại: “Quý Thính.”

“……” Vừa rồi còn gọi Thính Thính, hiện tại lại kêu Quý Thính? Quý Thính cười gượng một tiếng, thấy việc này là tránh không khỏi, lại xem khuôn mặt Thân Đồ Xuyên càng ngày càng anh tuấn, cảm thấy chính mình cũng không có gì có hại, lập tức cắn răng gật gật đầu, “Nếu xin nghỉ, vậy không có việc gì, chúng ta trước ăn sáng đi, sau đó, sau đó lại……”

Cô nói không được nữa, đỏ mặt oán trách nhìn Thân Đồ Xuyên một cái.

Thân Đồ Xuyên bị cô nhìn đến cả người càng ngày càng nóng, hầu kết giật giật, thanh âm khàn khàn: “Em muốn ăn cái gì, anh đi mua.”

“Để tôi đi, thuận tiện mua chút rau, buổi tối làm cơm chúc mừng sinh nhật.” Quý Thính nói, vội vội vàng vàng chui vào phòng tắm rửa mặt.

Thân Đồ Xuyên ở cửa chờ, trong lòng không biết vì sao luôn có chút bất an: “Xác định em đi sao? Nếu không vẫn là để anh đi, dù sao cũng là anh nấu cơm, anh biết nên mua cái gì.”

“Sinh nhật hôm nay cũng đừng làm việc,” Quý Thính đã xong bước ra khỏi phòng tắm, thấy cậu nhíu mày, không khỏi cười một tiếng, “”Lại nói chút nữa người mệt là cậu, bảo tồn thể lực cho tốt đi.”

Thân Đồ Xuyên sửng sốt, trong nháy mắt bởi vì những lời này mà mặt đỏ bừng, vì duy trì bình tĩnh, cậu xoay người trở về phòng: “Anh về phòng ngủ thêm một chút, em đi về sớm.” Nói xong liền đóng cửa lại.

Quý Thính nhìn cửa phòng đóng lại, trên mặt nụ cười thay thế bằng sự thấp thỏm, nhưng hiện tại đã không có đường xoay chuyển, cô chỉ có thể buông tiếng thở dài thay quần áo, ngồi trên sô pha uống ly nước cả nửa ngày, sau đó đành xách giỏ rau đi siêu thị.

Ở siêu thị thất thần đi dạo một vòng, mua mấy thứ đồ ăn lại mua thêm bữa sáng, sau đó chậm rì rì đi trở về nhà, chỉ nghĩ chậm một chút, chậm một chút nữa sẽ trở về. Dọc đường cô nhìn đông nhìn tây, đánh giá hoàn cảnh ở tiểu khu, chỉ cảm thấy cảnh quan hàng ngày bình thường hôm nay thế nhưng đặc biệt đẹp.

Kéo dài thời gian hồi lâu, Quý Thính cuối cùng vẫn về tới cửa tiểu khu, cô buông tiếng thở dài, xuyên qua một đám mấy bác gái đang nói chuyện phiếm, mặt ủ mày ê tiến vào tiểu khu. Mà lúc cô dẫm chân tiến vào tiểu khu, trong nháy mắt không gian chung quanh tựa hồ vặn vẹo, đôi mắt cô cũng bị hoa lên.

Loại vặn vẹo chỉ có thực ngắn một cái chớp mắt, Quý Thính còn tưởng rằng bởi vì chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng giây tiếp theo nhìn thấy tiểu khu vốn dĩ cũ nát tựa hồ càng cũ thêm. Cô sửng sốt quay đầu lại, mấy bác gái vừa rồi nói chuyện phiếm ở cửa tiểu khu đã biến mất, chỉ còn người trông cửa ngồi đó, mà chú trông cửa thoạt nhìn thế nhưng muốn già hơn mười mấy tuổi.

Lại nhìn về phía xa xa, nguyên bản địa phương không có gì, hiện giờ nổi lên mấy chục cao ốc building. Trong lòng Quý Thính đầy kinh ngạc, giỏ rau trong tay cũng rơi xuống mặt đất, cô ngơ ngẩn đứng hồi lâu, sau chạy nhanh đi đến chỗ hẻo lánh ở tiểu khu nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng lật xem nguyên văn tiểu thuyết.

Thân Đồ Xuyên bị cắt chân, đoạn này đã qua… Lý Thác và Dung Tinh xuất ngoại, đoạn này cũng qua… Thân Đồ Xuyên nhận hết lăng nhục biến mất, đoạn này đã bị cô thay đổi, tiếp tục lật sách… Chờ một chút! Quý Thính dùng ý niệm khống chế trang sách dừng lại ở đoạn Thân Đồ Xuyên biến mất, nhìn đến tiếp theo chỉ có ba chữ ——

Mười năm sau.

Mười năm sau…… Mười năm sau! Bởi vì nguyên văn tỉnh lược mọi việc phát sinh đoạn giữa, cho nên tuyến thời gian đã trực tiếp nhảy đến mười năm sau sao?! Quý Thính quả thực muốn điên, hận không thể tại chỗ chết cho xong.

Sau vài phút chết lặng, Quý Thính đột nhiên nghĩ đến, nguyên văn tuy rằng tỉnh lược tuyến thời gian mười năm, nhân vật vẫn là chân chân chính chính trải qua mười năm này, chỉ mình cô là cái người xuyên việt không chịu ảnh hưởng mà thôi… Nói cách khác, đối với Thân Đồ Xuyên, mười năm trước cô đi ra ngoài mua đồ ăn liền biến mất, mà hiện tại đã biến mất mười năm?!

Cmn!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad