Ánh sáng lạnh lẽo của cây đao tỏa ra tứ phía, rõ là rất sắc bén, muốn chặt đứt tay của một người thật sự là dễ dàng hơn đao cắt đậu hủ.
Nào ngờ đúng vào lúc này, Diệp Khải Nguyên vốn không thể nhúc nhích được, đột nhiên trở người, một cước đá vào bụng của Tâm Cô.
Tâm Cô thất kinh, bật lùi ra sau, lùi đúng ngay trước mặt Dương Thiên.
Dương Thiên đã sớm đợi y thị, tay phải nhanh như điện chớp điểm vào năm nơi huyệt đạo sau lưng y thị, tay trái đỡ ngang lưng ôm lấy y thị.
Thiết Cô biến sắc mặt.
Dương Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi tốt nhất đừng cử động, nếu không thì ta trước hết sẽ giết chết nữ nhi bảo bối này của ngươi.
Thiết Cô bất động.
Lúc này Diệp Khải Nguyên cười khì khì đứng lên, nụ cười rất là tươi tắn.
Thiết Cô nhịn không được hỏi:
– Ngươi… ngươi thật là nữ nhân sao?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên đáp:
– Chính xác không sai lệch chút nào.
Thiết Cô nói:
– Ngươi không phải là Diệp Khải Nguyên chứ?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Diệp Khải Nguyên là một nam nhân, ta sao là Diệp Khải Nguyên cho được?
Thiết Cô hỏi:
– Vậy ngươi là ai?
– Đinh Linh Lâm!
Thiết Cô ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là Đinh Linh Lâm sao?
– Chính xác là Đinh Linh Lâm không sai khác.
Thiết Cô ngơ ngác. Vẻ mặt của thị trông giống như là bị người khác cắn một cái vậy.
“Đinh Linh Lâm” kia vẫn đứng bất động ở đó.
Đinh Linh Lâm bước đến nhìn Đinh Lân, cười nói:
– Ngươi không chút gì giống ta, tóm lại ta đẹp hơn ngươi nhiều.
Bọn họ thật sự không giống nhau chút nào.
Thiết Cô nén không được lại hỏi:
– Ngươi nếu là Đinh Linh Lâm, vậy Diệp Khải Nguyên thì sao?
Đinh Linh Lâm đáp:
– Diệp Khải Nguyên đã đến từ lâu rồi.
Thiết Cô ngạc nhiên hỏi:
– Y đã đến từ lâu rồi sao?
Đinh Linh Lâm nói:
– Không những đã đến từ lâu, hơn nữa đã ở trước mặt ngươi.
Thiết Cô hỏi:
– Hắn là Dương Thiên phải không?
Dương Thiên cười nói:
– Dương Thiên chính là Dương Thiên, không phải là Diệp Khải Nguyên.
Thiết Cô cơ hồ muốn điên lên, chịu không nổi gào to lên:
– Vậy Diệp Khải Nguyên cuối cùng là ai?
Lập tức nghe một giọng than thản vang lên:
– Là ta đây!
… Tóm lại ai là Diệp Khải Nguyên?
Đinh Lân đột nhiên cất tiếng:
– Là ta đây! Ta chính là Diệp Khải Nguyên.
Vẻ mặt ngây dại, đờ đẫn vì bị “Nhiếp Hồn đại pháp” đột nhiên hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cũng không còn vô hồn nữa.
Đột nhiên Đinh Lân đã hoàn toàn biến đổi thành người khác.
Thiết Cô nhìn y, trên vẻ mặt ngay một chút ngạc nhiên cũng không có, cũng hoàn toàn không có một biểu cảm nào khác.
Toàn thân y thị đã trở nên cứng như một khúc gỗ. Chính y thị cũng cảm thấy mình giống như một khúc gỗ.
Cả đời y thị chưa bao giờ tỏ ra kinh ngạc đến như vậy.
Đinh Linh Lâm cười khì khì, từ trong ngực lôi ra một khăn lụa trắng như tuyết, ném cho Diệp Khải Nguyên rồi nói:
– Hãy lau chùi sạch hết lớp son phấn trên mặt ngươi đi, tránh cho ta nhìn thấy sinh lòng chán ghét.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
– Ngươi chán ghét? Nhưng lại có rất nhiều người cho rằng ta đẹp lắm.
Đinh Linh Lâm nhăn nhăn mặt:
– Đẹp như khỉ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nếu không đẹp, sao lại có người cho rằng ta giống Đinh Linh Lâm?
Đinh Linh Lâm nhịn cười không được nói:
– Ta nếu thật giống cái bộ dạng như ngươi, thì ta đã đập đầu mà chết rồi.
Diệp Khải Nguyên cười:
– Ta nếu thật giống bộ dạng ngươi, thì ngươi biết ta sẽ như thế nào không?
Đinh Linh Lâm ưỡn ngực nói:
– Ta như thế này có điểm nào xấu chứ?
– Cũng không có gì xấu, chẳng qua ngực nhô lên quá cao, vì vậy mới bị người khác khám phá.
Đinh Linh Lâm đỏ mặt, đột nhiên đưa tay cởi vạt áo của Tâm Cô ra.
Tâm Cô nãy giờ vốn đang cúi đầu, dường như có vẻ đang thở thoi thóp, lúc này nhịn không được, la lên:
– Ngươi muốn làm gì vậy?
Đinh Linh Lâm nói:
– Cũng chẳng muốn làm gì, chẳng qua vừa rồi ngươi muốn xem xét thân thể của ta, thì ta bây giờ cũng muốn xem xét thân thể của ngươi. Ta là người trước nay không bao giờ chịu thiệt thòi.
Dương Thiên chen vào:
– Muốn xem xét cũng phải đến lượt ta xem xét đấy!
Đinh Linh Lâm nói:
– Nhưng y thị là nữ nhân.
Dương Thiên thản nhiên:
– Tại sao ta không xem xét được nữ nhân chứ? Ta thích xem xét thân thể nữ nhân, nhất là những nữ nhân xinh đẹp.
Đinh Linh Lâm cười lớn, Dương Thiên cũng cười lớn.
Bọn họ có quyền cười, tại vì việc mà bọn họ làm, thật ra rất là đặc sắc tuyệt luân.
Thiết Cô xem ra tựa như muốn khóc cũng không khóc nổi nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên đã giật lại con búp bê đất từ trong tay Thiết Cô, nói:
– Bảo Bảo ngoan nào, Bảo Bảo ngoan nào. Má má sẽ không để cho kẻ xấu cướp con đi nữa đâu.
Con búp bê này mới là cái mà Tiểu Tiên quan tâm, người khác vô luận phát sinh ra chuyện gì, Tiểu Tiên cũng không quan tâm, mà cũng không thể quan tâm.
Trẻ con há không luôn cho rằng những điều hoang tưởng của mình là chân thật?
Nhưng những điều hoang tưởng của Thiết Cô không thể còn cho là thật nữa rồi, nó đã thật sự trở thành bọt bong bóng.
Y thị vốn cho rằng tất cả mọi người đã lọt vào vòng kềm tỏa của y thị, bây giờ mới biết hóa ra bản thân mình trước nay đều nằm trong vòng dây thòng lọng của Diệp Khải Nguyên mà không biết. Sự huyền hoặc của y thị há không giống như con búp bê đất vô hồn đần độn trong tay kia hay sao?
Thiết Cô nhìn Diệp Khải Nguyên, không khỏi thở hắt ra một tiếng, nói:
– Ta bây giờ đã tin rồi.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Tin gì?
Thiết Cô gượng cười nói:
– Tin rằng ngươi là người đáng sợ nhất, khó đối phó nhất trong thiên hạ.
Diệp Khải Nguyên cũng thở dài, gượng cười nói:
– Ta thừa nhận, ta đích xác không thể xem là nam tử.
Thiết Cô nói:
– Có kẻ thừa nhận mình không phải là nam tử, cũng là chuyện không dễ làm.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chịu nhận mình thua càng không dễ.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi đã sớm biết bọn chúng ta sẽ đợi ngươi ở đây hay sao?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Thiết Cô nói tiếp:
– Vì vậy ngươi cùng Dương Thiên thương lượng với nhau, bảo hắn cố ý đến nương tựa vào ta, để làm cho ta tin rằng Đinh Lân là huynh đệ của Đinh Linh Lâm, lại giúp ta đưa ra chủ ý, muốn ta hóa Đinh Lân thành Đinh Linh Lâm.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Điều này vốn là một chủ ý hay, ta biết ngươi nhất định sẽ tiếp nhận nó.
– Sau này ngươi lại dùng thân thế của Đinh Lân xuất hiện, cố ý cho ta bắt lấy ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta vốn chính là Đinh Lân.
Thiết Cô không hiểu, hỏi:
– Ngươi tóm lại là Diệp Khải Nguyên hay là Đinh Lân?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Diệp Khải Nguyên cũng chính là Đinh Lân!
Thiết Cô càng không hiểu.
Diệp Khải Nguyên cười giải thích:
– Đinh Lân chẳng qua chỉ là một cái tên mà trước đây khi ta xông pha giang hồ dùng qua.
Thiết Cô cuối cùng cũng đã hiểu ra, gượng cười hỏi:
– Tổng cộng tóm lại ngươi đã dùng qua mấy tên?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Không nhiều.
Thiết Cô nói:
– Tên mà ngươi dùng qua, toàn là những cái tên nổi tiếng.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Vận khí của ta từ trước đến nay không tồi.
Thiết Cô thở dài:
– Xem ra ta thật không nên chọn một con người như ngươi làm đối thủ.
Đinh Linh Lâm tươi cười nói:
– Ngươi chọn sai, ta lại không chọn sai.
Nàng nhìn Diệp Khải Nguyên, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sự ái mộ và tôn kính.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi lẽ nào vốn không có tranh cãi với y hay sao?
Đinh Linh Lâm đáp:
– Ai nói ta không có. Ta cùng y tranh cãi không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Nàng đỏ mặt cười, lại nói:
– Nhưng sau mỗi lần tranh cãi, không quá ba ngày, ta lại muốn đi tìm y.
Thiết Cô than thở:
– Ta vốn nên sớm nghĩ đến.
Đinh Linh Lâm vội hỏi:
– Nghĩ đến cái gì?
Thiết Cô đáp:
– Nam nhân giống như y chắc không nhiều, ta nếu là ngươi, sẽ luôn quan tâm đến y.
Đinh Linh Lâm cười nói:
– Vì vậy ta nhất định sẽ quan tâm thật kỹ đến y, không để cho kẻ khác chú ý đến y.
Thiết Cô lại than thở:
– Bất kể như thế nào, ta ngay nằm mơ cũng không thể nghĩ nổi ngươi sẽ cải trang thành Diệp Khải Nguyên.
Đinh Linh Lâm nói:
– Diệp Khải Nguyên đã không có mặt, nhưng phải có người bảo vệ cho Tiểu Tiên, dùng ta bảo vệ cho y thị, há không an toàn tối đa hay sao?
Thiết Cô lắc đầu:
– Đích xác an toàn cũng chưa hẳn.
Thị bình thản nói tiếp:
– Do ngươi canh giữ y thị, không những kẻ khác không động được đến mà Diệp Khải Nguyên cũng không hành động gì được.
Đinh Linh Lâm nói:
– Diệp Khải Nguyên vốn không chú ý đến y thị.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi dường như rất tự tin?
– Ta luôn tự tin, vì vậy kẻ khác đừng hòng đến khiêu bát ly gián.
Thiết Cô chỉ gượng cười quay về phía Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta cũng không ngờ Nhiếp Hồn đại pháp của ta đối với ngươi lại dường như không có chút tác dụng nào.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đích xác tác dụng không lớn.
Thiết Cô nói:
– Kỳ thật ta cũng phải sớm nghĩ đến.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Nghĩ đến gì?
– Nghe nói mẫu thân của ngươi trước đây cũng là người trong bổn giáo, nhưng vì một kẻ họ Bạch, mà hai mươi năm trước đã phản giáo.
Ánh mắt Diệp Khải Nguyên lộ vẻ thống khổ, chàng hiển nhiên không muốn nghe người khác nhắc đến chuyện này.
Vậy mà Thiết Cô vẫn muốn nhắc đến.
– Trong Ma giáo có Tứ đại Thiên vương, Tứ đại Công chủ, mẫu thân của ngươi là một trong những người này, ta cũng là một trong số đó. Vì vậy ngươi vốn nên gọi ta một tiếng cô cô mới phải.
Diệp Khải Nguyên sa sầm nét mặt, nói:
– Các ngươi muốn giết ta, đây đương nhiên cũng là một trong các nguyên nhân trong đó.
Thiết Cô cũng sa sầm nét mặt, nói:
– Ta không phủ nhận, phản đồ của bổn giáo, không ai có thể đào thoát sự xử trị của môn quy.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
– Sao?
Thiết Cô nói:
– Không những bản thân y thị phải chịu sự phân xử của môn quy, mà hậu thế của y thị cũng phải chịu như vậy.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta chỉ mong ngươi hiểu rõ một chuyện.
Thiết Cô nói:
– Ngươi nói đi!
– Gia mẫu đã sớm không còn là người của Ma giáo các ngươi, cùng các ngươi cũng chẳng có chút liên quan gì.
Thiết Cô lạnh lùng nói:
– Vô luận là ai chỉ cần gia nhập bổn giáo một ngày, thì suốt đời vẫn là người của bổn giáo. Mối quan hệ này mãi mãi không thể chặt đứt được.
Diệp Khải Nguyên điềm nhiên nói:
– Ngươi là người thông minh, thì lúc này không nên nói những lời như thế.
Thiết Cô hỏi:
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Bây giờ ngươi hình như chỉ có đợi ta đến xử trí ngươi.
Thiết Cô nói:
– Ta nói những lời này chẳng qua muốn ngươi hiểu rõ trong máu của ngươi cũng có máu của bọn ta. Chỉ cần ngươi mong muốn quay lại, bọn ta lúc nào cũng sẵn sàng hoan nghênh ngươi.
Diệp Khải Nguyên cười cười:
– Ta sẽ ghi nhớ!
Đinh Linh Lâm chợt cắt ngang:
– Nhưng y tuyệt sẽ không quay lại.
– Như thế cả hai người đều sẽ hối hận.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
– Sao?
– Bổn giáo lần này ở thần sơn tuyệt đỉnh, trùng lập tông chủ, lại mở giáo môn. Trong ba quyết nghị của Tứ đại Thiên vương và Tứ đại Công chủ, cũng có một là phải xử trị phản đồ.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Vì vậy ngươi muốn ta phải thận trọng?
Thiết Cô lạnh lùng đáp:
– Năm mươi năm nay, bổn giáo tổng cộng chỉ có năm phản đồ, đến nay đã chết bốn.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Thêm ta nữa là năm?
– Không sai!
Diệp Khải Nguyên ơ hờ nói:
– Chỉ tiếc là ta hình như sẽ không chết.
Thiết Cô cười nhạt:
– Ngươi thoát được lần đầu chưa hẳn đã có thể thoát được lần hai. Cứ xem ngươi lại thoát được lần hai, thì còn lần ba, lần bốn. Chỉ cần ngươi còn chưa chết, thì ngươi đều phải mọi lúc cảnh giác đề phòng. Vì vậy cứ xem như ngươi đang sống, nhưng cũng đừng hòng sống được qua một ngày yên ổn.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta biết!
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi không để ý đến?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu:
– Ta rất quan tâm đến, và cũng rất sợ.
Thiết Cô nói:
– Vậy thì bây giờ ngươi nên mang Thượng Quan Tiểu Tiên cùng ta quay về lập công chuộc tội.
Diệp Khải Nguyên cười cười không nói.
Thiết Cô nói tiếp:
– Lời ta nói không có gì để cười.
Diệp Khải Nguyên vẫn mỉm cười, nói:
– Ta cũng rất sợ chó cắn ta, nhưng lẽ nào ta phải theo chó đi ăn phân sao?
Đinh Linh Lâm cười ha hả, cười cong gập cả người.
Sắc diện Thiết Cô đã trở nên tái đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta đã sớm biết các ngươi muốn đến đối phó với ta, nhưng ta làm như thế không phải là vì muốn đối phó với các ngươi.
Thiết Cô thốt lên:
– Sao?
Diệp Khải Nguyên bình thản cười nói:
– Nếu đối phó với các ngươi, ta vốn không cần phải phí nhiều sức như thế này.
Thiết Cô cười nhạt nói:
– Ngươi đương nhiên biết Vệ Thiên Bằng và Mặc Bạch cũng muốn đến đối phó với ngươi, vì vậy ngươi cố ý trước hết để bọn ta đắc thủ, để cho bọn chúng đối đầu với ta, đợi cho bọn ta trước hết tàn sát lẫn nhau, ngươi mới có ý tính đến ta.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
– Nếu để đối phó với Vệ Thiên Bằng và Mặc Bạch ta càng không cần phí công sức lớn như vậy.
Đinh Linh Lâm cười tiếp:
– Muốn y tình nguyện cải trang thành nữ nhân, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Thiết Cô nhịn không được hỏi:
– Ngươi làm như thế, tóm lại vì muốn đối phó với ai?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Là một kẻ khác, kẻ này còn đáng sợ hơn tất cả các ngươi hợp lại nhiều lắm.
Thiết Cô không khỏi mỉm cười.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Bọn ta muốn đến đây, các ngươi vốn không biết được.
Điểm này Thiết Cô không thể không thừa nhận.
Diệp Khải Nguyên tiếp:
– Nhưng người này lại biết được, vì vậy y cố ý để lọt tin tức ra khắp nơi, để các ngươi đến đây tìm ta.
Thiết Cô nói:
– Y cũng muốn để bọn ta trước hết đánh nhau, y sẽ “ngư ông đắc lợi”.
Diệp Khải Nguyên gật đầu đáp:
– Không sai.
Thiết Cô rõ là rất xúc động, trầm ngâm nói:
– Trước đây một tháng, bọn ta cũng đích xác đã nhận được một phong thư vô danh, trong thư chính là nói về bí mật của ngươi và Thượng Quan Tiểu Tiên. Nếu không phải là bức thư đó, bọn ta vốn cũng sẽ chẳng chú ý gì đến ngươi.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Các ngươi nhận được một phong thư như vậy, lẽ nào không cảm thấy kỳ quái chút nào hay sao?
Thiết Cô đáp:
– Vì trong phong thư nói rằng y là thù nhân của ngươi. Gửi phong thư này cho bọn ta, chỉ là chẳng qua muốn mượn tay bọn ta thay y báo thù.
Diệp Khải Nguyên than thở:
– Điều này lại cũng không thể xem là không hợp lý.
Thiết Cô nói:
– Sau khi bọn ta kiểm chứng lại, phát hiện điều y nói không phải là giả, vì vậy bọn ta mới quyết định động thủ.
– Mặc Bạch, Vệ bát Thái gia và Âu Dương thành chủ chắc cũng nhận được một phong thư giống vậy, vì vậy mới xuất thủ.
Thiết Cô gật đầu:
– Bây giờ ta mới nghĩ tới, y gửi phong thư này có thể là vì thật sự muốn lợi dụng bọn ta đến đối đầu một trận với ngươi, sau đó y sẽ đến nhặt lấy thành quả.
Diệp Khải Nguyên cười gượng nói:
– Ngươi xem ra có vẻ đã thông hiểu rồi đó.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi cũng không biết là ai đã gửi phong thư đó sao?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu:
– Ta muốn đoán cũng đoán không ra nổi.
– Hành động của các ngươi, y toàn bộ đều biết rành rẽ một hai, nhưng các ngươi ngay y là ai cũng không biết!
– Chính tại vì như vậy, ta mới cảm thấy y đáng sợ.
Thiết Cô thở dài:
– Xem ra như thế bọn ta cũng thật rất muốn nhìn thấy y.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta vốn đã tính đến sau khi các ngươi đắc thủ, y nhất định sẽ xuất hiện.
– Vì vậy ngươi đang đợi suốt.
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
– Ta cũng rất muốn được gặp y.
Thiết Cô nói:
– Chỉ tiếc là bọn ta đã vô ý bóc trần bí mật của ngươi, vì vậy ngươi cũng không thể đợi tiếp được.
Diệp Khải Nguyên than thở:
– Các ngươi thật ra nên phải để cho ta đợi lâu hơn chút nữa.
– Ngươi cho rằng y bây giờ đã không chịu đến nữa hay sao?
Diệp Khải Nguyên thở dài, nói:
– Y dường như không muốn đương diện gặp ta, nếu không thì hà tất đợi đến bây giờ.
Thiết Cô nói:
– Vì vậy ngươi bây giờ có đợi y tiếp tục đi chăng nữa, thì không có ích lợi gì.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận, Thiết Cô đột nhiên cười cười nói:
– Vậy thì tại sao bây giờ ngươi còn chưa chịu đi?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Sớm muộn gì ta cũng sẽ đi.
Thiết Cô nói:
– Tốt nhất ngươi hãy đi sớm đi!
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
– Thế à?
Thiết Cô tiếp:
– Hãy mang hai nữ nhân của ngươi cùng đi, ta đảm bảo sau này sẽ không tìm lại các ngươi.
Diệp Khải Nguyên cười hỏi:
– Ngươi lẽ nào lại bảo ta bỏ đi như thế?
Thiết Cô cười nhạt:
– Ngươi không đi thì làm sao? Chẳng lẽ còn có thể giết ta hay sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
– Người trong Ma giáo có phải là không thể giết được hay sao?
Thiết Cô cười nhạt:
– Ngươi nếu nhất định cứ muốn đối đầu với bổn giáo cũng chẳng sao. Chẳng qua ta cũng có thể bảo đảm rằng, vô luận ai đối đầu với bổn giáo, tuyệt sẽ không thu được kết quả gì.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Điều này không sai!
Thiết Cô nói:
– Ngươi nếu giết một người của bổn giáo, thì ta dám chắc với ngươi từ đây về sau, ngươi đừng hòng sống qua được một ngày yên bình.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Còn nếu ta tha cho ngươi?
– Ta vừa rồi đã trả lời cho ngươi, từ đây về sau, các ngươi vô luận đi đâu, người của bổn giáo tuyệt sẽ không tìm kiếm các ngươi.
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm:
– Điều kiện này xem ra không tệ.
– Vì vậy ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Diệp Khải Nguyên thắc mắc:
– Nhưng vừa rồi ngươi còn muốn bọn ta cùng ngươi quay về.
– Bây giờ ta đã thay đổi chủ ý.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chủ ý của ngươi đã tùy tiện thay đổi, ta làm sao có thể tin được lời của ngươi?
Thiết Cô đáp:
– Ngươi phải tin!
Diệp Khải Nguyên cười cười.
Thiết Cô nói tiếp:
– Ta nhắc nhở ngươi, ngay sư phụ ngươi cũng không muốn đối đầu với bổn giáo, huống hồ ngươi.
Y thị cười nhạt, rồi lại nói:
– Đừng quên ngươi còn đang mang theo một đứa trẻ chỉ có bảy tuổi, cứ xem như ngươi có thể tự lo cho ngươi, y thị vạn nhất có điều bất trắc, ngươi sẽ không dễ ứng phó.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được, liếc nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên đang nhẹ nhàng ôm con búp bê trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khải Nguyên tươi cười nói:
– Bảo Bảo đã ngủ rồi, vừa rồi ngươi cứu Bảo Bảo, bây giờ ta có thể để ngươi bồng Bảo Bảo một chút.
Diệp Khải Nguyên nháy mắt hỏi:
– Bảo Bảo có tiểu lên người của ta không đó?
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Bảo Bảo sẽ không làm như vậy. Bảo Bảo vừa ngoan lại vừa biết nghe lời.
Tiên Tiên thật đã bước lại, giao con búp bê đất cho Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên đành phải đón lấy, gượng cười nói:
– Ta chỉ ôm một chút là đủ rồi,.
Thượng Quan Tiểu Tiên kéo tay Đinh Linh Lâm giọng vui vẻ:
– Đợi y bồng xong, ngươi cũng có thể bồng một chút.
Đinh Linh Lâm vội lắc đầu đáp:
– Ta hôm qua bồng Bảo Bảo rồi, chuyện vui thích như vậy không thể lúc nào cũng làm. Giống như ăn kẹo vậy, nếu người nào cũng ăn thì…
Đinh Linh Lâm đột ngột ngừng nói, biến sắc mặt, ngạc nhiên trừng trừng nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên, thất thanh nói:
– Ngươi…
Vừa nói được chữ “ngươi”, thân thể của Đinh Linh Lâm đã ngã vật xuống.
Đúng vào lúc này, thì nghe từ trong bụng con búp bê vang lên một tiếng “bụp”, sắc diện của Diệp Khải Nguyên liền biến đổi. Đột nhiên cong gập người xuống, giống như là bị người khác đánh mạnh một quyền vào bụng.
Tay của Diệp Khải Nguyên đã buông thõng xuống, con búp bê trong tay rớt xuống đất, “chát” một tiếng vỡ nát vụn.
Một vật sáng bóng từ trong bụng con búp bê nát vụn lăn ra, đó là một ống đồng ám khí cơ động chế tạo cực kỳ tinh xảo.
Diệp Khải Nguyên hai tay ôm chặt lấy bụng, khắp mặt ướt đẫm mồ hôi, muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra nổi.
Thượng Quan Tiểu Tiên cong môi lên nói:
– Ngươi xem ngươi kìa, ném vỡ Bảo Bảo của ta, chẳng trách nào bụng ngươi chịu đau!
Diệp Khải Nguyên nhìn Tiểu Tiên, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, đột nhiên thét lớn một tiếng:
– Ngươi…
Chưa dứt lời, thân thể chàng đã ngã gục xuống.
Thiết Cô liền biến sắc, sự biến này thật sự ngay y thị cũng cảm thấy quá đỗi bất ngờ.
Chỉ có Dương Thiên mặt vẫn còn đang cười, dùng một tay đỡ ngang lưng Tâm Cô.
Thiết Cô đưa mắt nhìn Dương Thiên, rồi lại kinh ngạc nhìn trừng trừng Thượng Quan Tiểu Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên cũng cười, nụ cười rất là đường mật, lại dịu dàng, vẻ ngây ngô trên mặt đã hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Thiết Cô nhịn không được thở dài, gượng cười nói:
– Là ngươi, hóa ra là ngươi!
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cười hỏi:
– Ngay ngươi cũng không ngờ?
– Ta thật sự ngay có nằm mơ cũng không tưởng nổi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Ngươi cũng khâm phục ta à?
Thiết Cô cười gượng:
– Xem ra ta không muốn khâm phục cũng rất khó.
Thượng Quan Tiểu Tiên vỗ tay cười nói:
– Không ngờ lại cũng có người khâm phục ta, ta rõ thật là vui chết đi được!
Thiết Cô nói:
– Diệp Khải Nguyên nhất định càng khâm phục ngươi!
Thượng Quan Tiểu Tiên thốt lên:
– Thế sao?
– Y nhất tâm nhất ý bảo vệ ngươi, không ngờ ngươi vốn lại không cần thiết có y bảo vệ, y quyết tâm muốn tìm cho ra kẻ chủ mưu muốn hại ngươi, nào ngờ người này chính là bản thân ngươi.
Y thị lại thở dài, nói:
– Diệp Khải Nguyên ơi là Diệp Khải Nguyên, ngươi tự cho rằng thông minh tuyệt đỉnh, tự cho là tuyệt vời. Kỳ thực ngươi ngay một đầu ngón tay của người khác cũng không bằng được.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Ngươi lẽ nào đã quên ta là nữ nhi của ai à?
Thiết Cô cười:
– Ta phải sớm nghĩ ra.
Y thị đích xác phải sớm nghĩ ra.
Nữ nhi của Thượng Quan Kim Hồng và Lâm Tiên Nhi làm sao là một kẻ đần độn cho được.
Vừng đông vừa ló dạng, ánh đèn đã nhạt bớt.
Ánh mắt của Thượng Quan Tiểu Tiên lại càng sáng hơn, bây giờ vô luận là ai cũng nhìn thấy ra, Tiểu Tiên không phải là người ngốc ngếch.
Thiết Cô nói:
– Xem ra ngay Đoạt Hồn Kiếm và A Phi cũng hoàn toàn bị ngươi lừa dối.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Nam nhân há không trời sinh là bị nữ nhân lừa gạt hay sao?
Thiết Cô lạnh lùng tiếp:
– Bọn họ đều cho rằng ngươi là kẻ ngốc, là kẻ đần. Lại không ngờ kẻ thật sự ngốc ngếch lại không phải là ngươi, xem ra trong mắt ngươi, họ mới thật sự ngốc ngếch.
Thượng Quan Tiểu Tiên hỏi:
– Chẳng lẽ nam nhân ngốc ngếch vẫn không nhiều sao?
Thiết Cô đáp:
– Dương Thiên không vậy.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười:
– Y đương nhiên không vậy.
Thiết Cô hỏi:
– Chỉ có y biết bí mật của ngươi?
Thượng Quan Tiểu Tiên liếc mắt nhìn Dương Thiên, tươi cười nói:
– Một nữ nhân ít nhất cần phải tìm một nam nhân để có thể dựa dẫm, nếu không thì nữ nhân đó há không quá cô đơn?
Thiết Cô cười nhạt:
– Xem ra ngươi không tìm sai người, nam nhân giống như hắn, thật không nhiều.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười càng ngọt ngào hơn, nói:
– Ánh mắt của ta từ trước tới nay đều không tồi.
Thiết Cô lại hỏi:
– Phong thư đó của ngươi viết à? Hay là y viết?
– Đương nhiên là y, chữ y viết đẹp hơn ta nhiều.
Thiết Cô xoay qua chuyện khác nói:
– Ngươi muốn bọn ta đến đây để kiếm Diệp Khải Nguyên đối địch, đợi cho bọn ta hai bên chịu thiệt hại, ngươi mới tọa hưởng kỳ thành.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhỏ nhẹ đáp:
– Ta luôn cảm thấy người trên thế gian này quá chen chúc, có chết thêm mấy người cũng chẳng sao!
Thiết Cô than thở:
– Xem ra kế hoạch này của ngươi thật là không có chỗ nào chê được, xuất quỷ nhập thần. Chẳng trách Diệp Khải Nguyên mắc mưu của ngươi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Muốn hắn mắc mưu, đích xác không phải là chuyện dễ dàng.
Thiết Cô đột nhiên cười nhạt:
– Chỉ tiếc là ngươi vẫn còn làm sai một chuyện.
– Chuyện gì?
Thiết Cô lạnh lùng nói:
– Ngươi không nên lôi kéo bọn ta vào cái vũng nước đục này.
Thượng Quan Tiểu Tiên thốt lên:
– Thế sao!
– Ta đã nói, vô luận là ai muốn đối đầu với bọn ta, đều tuyệt đối sẽ không có lợi ích gì. Ngươi cũng không lệ ngoại.
Tiểu Tiên trừng mắt nói:
– Ai nói ta muốn đối đầu với bọn ngươi? Ta vốn không có ý ấy.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi thật không có sao?
– Ta đương nhiên không có.
– Ngươi ngươi…
Tiểu Tiên ngắt lời y thị:
– Ngươi không biết Ma giáo của các ngươi gần đây đã có mật ước với một người rồi hay sao?
Thiết Cô liền biến sắc.
Y thị đương nhiên biết, nhưng lại không ngờ Thượng Quan Tiểu Tiên làm sao lại biết được, đây vốn là một bí mật rất lớn.
Thượng Quan Tiểu Tiên gật đầu, lại nói:
– Ngươi có biết kẻ cùng Ma giáo các ngươi đính ước là ai không?
Đôi mắt của Thiết Cô chợt sáng lên:
– Người đó lẽ nào lại là ngươi?
Thượng Quan Tiểu Tiên bình thản đáp:
– Kỳ thật ngươi phải sớm nghĩ đến.
Thiết Cô gượng cười nói:
– Ta ngay nằm mơ cũng không tưởng nổi!
Tiểu Tiên nói:
– Ngươi ít nhất nên biết, Tứ đại Thiên vương của Ma giáo các ngươi là những người tinh nhanh hơn, lợi hại hơn.
Thiết Cô thừa nhận.
Tiểu Tiên nói tiếp:
– Không phải là bọn ta đã sớm có mật ước, bọn họ làm sao lại vì một phong thư vô danh mà lao sư động chúng?
– Bọn họ lẽ nào đã sớm biết phong thư đó là của ngươi viết?
Thượng Quan Tiểu Tiên nghiêm mặt nói:
– Chuyện này vốn là bọn ta đã sớm có sự thương lượng tốt với nhau!
Thiết Cô cười nói:
– Chuyện mà ngươi làm, mọi người có nằm mơ cũng không tưởng thấy nổi.
Tiểu Tiên bình thản đáp:
– Ta nếu không phải là một người như vậy, Ma giáo các ngươi sao lại chịu cùng ta đính mật ước công thủ đồng minh.
Tâm Cô đột nhiên nhịn không được hỏi:
– Bọn ta đã là bằng hữu, tại sao ngươi lại còn không tha cho ta?
Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói:
– Ngươi nhắc ta, xém tí nữa đã quên mất ngươi rồi.
Tâm Cô cũng cười nói:
– Chỉ cần ngươi bây giờ nghĩ đến là tốt rồi.
Tiểu Tiên nói:
– Dương Thiên, tại sao ngươi không giải khai huyệt đạo của vị cô nương này chứ?
Dương Thiên đáp:
– Vâng!
Y mỉm cười, vỗ một chưởng.
Tâm Cô đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, một ngụm máu tươi theo tiếng kêu thết phun ra khỏi miệng, thân thể mềm nhũn cong oằn xuống, xương sống y thị đã bị một chưởng đánh gãy.
Thượng Quan Tiểu Tiên chau mày nói:
– Ta chỉ muốn ngươi khai mở huyệt đạo của y thị, ai kêu ngươi dùng lực khí lớn như thế chứ hả?
Dương Thiên đáp:
– Ta há không đã khai mở huyệt đạo của y thị rồi sao?
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng y thị cũng đã bị ngươi đánh chết!
Dương Thiên thản nhiên cất tiếng:
– Ta chỉ để ý khai mở huyệt đạo của y thị, còn y thị sống chết như thế nào, ta không để ý đến.
Tiểu Tiên cười tươi nói:
– Lời nói này lại cũng không phải là hoàn toàn không có lý!
Thiết Cô đột nhiên vọt lên không trở người, muốn lao người thoát đi.
Nhưng tẩu lộ của y thị đã bị Tiểu Tiên chặn lại.
Thiết Cô cắn chặt răng, một tay kéo tuốt mái tóc xuống, luồn cổ tay lôi ra một cây đao cong.
Ánh đao lóe sáng, nhưng không phải là đâm tới Thượng Quan Tiểu Tiên, mà ngược lại nhắm đến chính bả vai mình đâm tới.
Chính lúc này từ trong ống tay áo của Thượng Quan Tiểu Tiên bay ra một dải lụa, trong nháy mắt giống như độc xà quấn chặt lấy tay của Thiết Cô.
– Ta muốn chết cũng không được sao?
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Ngươi đương nhiên có thể chết, nhưng ta lại không muốn chết trong tay ngươi!
Thiết Cô thốt:
– Ta đâu muốn giết ngươi!
Tiểu Tiên điềm đạm đáp:
– Ta biết ngươi chẳng qua muốn dùng “Thần đao hóa huyết ma huyết đại pháp” để đối phó với ta mà thôi, máu của ngươi vọt tung ra chỉ cần thấm vào người ta một tí, chẳng bằng bị ngươi một đao giết chết còn sướng hơn.
Thiết Cô biến sắc hỏi:
– Ngươi cũng biết Ma Huyết đại pháp hay sao?
Tiểu Tiên nói:
– Thập địa thần lực của Ma giáo các ngươi, ta hiểu biết vẫn còn chưa nhiều.
Thiết Cô đột nhiên mở rộng miệng, giống như muốn cắn đứt lưỡi của mình.
Nhưng phần mặt dưới của y thị đột nhiên cũng bị quấn chặt.
Thượng Quan Tiểu Tiên xuất thủ, lại phảng phất như còn nhanh hơn cả tư tưởng của Thiết Cô.
Toàn thân Thiết Cô đều đã lạnh buốt.
Tiểu Tiên than thở:
– Ta đã nói Thập đại ma công của các ngươi trước mặt ta không hề có chút công dụng nào, ta thậm chí có thể biểu diễn một hai màn cho ngươi xem.
Tiểu Tiên đột nhiên buông thõng phần mặt dưới của Thiết Cô, đoạt lấy cây đao cong, đưa vào miệng của mình, rồi giống như đang ăn mía, cắn đứt từng đoạn từng đoạn nuốt vào bụng.
Sau đó lại mỉm cười nói:
– Ngươi xem, “Tước Thiết đại pháp” của các ngươi, ta há không có thể làm được giống như thế sao?
Tròng mắt Thiết Cô tựa như lòi ra vì quá sợ hãi, kinh khiếp hỏi:
– Ngươi… ngươi tóm lại muốn làm thế nào?
Tiểu Tiên hỏi lại:
– Ngươi tự phải biết chứ, tại sao còn phải hỏi ta?
Thiết Cô nói:
– Ngươi đã là minh hữu của Ma giáo, tại sao muốn hạ độc thủ với bọn ta?
Thượng Quan Tiểu Tiên nhẹ nhàng đáp:
– Chính tại vì ta là minh hữu của Ma giáo, vì vậy Ma giáo mới không ngờ ta sẽ hạ độc thủ bọn ngươi, do đó ta mới có thể an tâm giết các ngươi.
Nàng mỉm cười rồi lại nói:
– Tự ngươi cũng đã nói rồi, chuyện của bọn ta, thì kẻ khác có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.
Vừa dứt lời, Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên xuất thủ, nửa đoạn đao cong còn lại trong tay đã đâm vào yết hầu của Thiết Cô.
Tròng mắt Thiết Cô lập tức lồi ra, không kịp nói ra được tiếng nào, đã ngã gục xuống.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn Thiết Cô buông tiếng thở dài nói:
– Ta từ trước đến nay cũng không cảm thấy giết người là một chuyện vui sướng, tại sao lại có rất nhiều người thích giết người thế nhỉ?
Dương Thiên mỉm cười nói:
– Tại vì người trên thế gian đã có quá đông.
Thượng Quan Tiểu Tiên vui vẻ thốt:
– Xem ra trên thế gian cũng chỉ có ngươi mới là tri kỷ của ta.
Dương Thiên nói:
– Ta vốn là con hồ ly, hồ ly biết bay.
Tiểu Tiên cười nói:
– Ngoại hiệu này đặt ra thật không sai!
Dương Thiên gật gật đầu:
– Tên tuổi của một người có thể đặt sai, còn ngoại hiệu tuyệt sẽ không sai bao giờ.
Tiểu Tiên đột nhiên nói:
– Nhưng huynh đệ hai người đó lại không giống Trân Châu, tối đa cũng chỉ giống thổ đậu mà thôi.
Dương Thiên cười lớn.
Tiểu Tiên hỏi tiếp:
– Còn bọn chúng bây giờ?
Dương Thiên đáp:
– Vừa rồi bọn chúng muốn ta dẫn đi Phiêu Hương biệt viện, ta liền dẫn bọn chúng vào quan tài.
Tiểu Tiên than thở:
– Thật tiếc hai cái quan tài!
Dương Thiên nói:
– Sau đó ta liền mang kiếm gãy của bọn chúng đặt trên mặt tuyết ở ngoài Phiêu Hương biệt viện, cố ý để cho Hàn Trinh nhìn thấy, người khác sẽ cho rằng bọn họ bị Diệp Khải Nguyên giết chết.
Tiểu Tiên lại cười nói:
– Ngươi quả thật là con hồ ly!
– Bọn chúng nếu thật đến Phiêu Hương biệt viện đòi Diệp Khải Nguyên – Đinh Linh Lâm giả hiệu xuất thủ, há không sớm lật tẩy trò kịch sao?
Tiểu Tiên nói:
– Ngươi nhất thiết đừng xem thường Đinh cô nương đó, công phu của y thị rất tuyệt vời.
Dương Thiên cười cười đáp:
– Xưa nay ta không hề dám xem thường bất cứ nữ nhân nào.
Tiểu Tiên lại hỏi:
– Còn Hàn Trinh?
– Y còn đứng trong rừng mai, đợi Tâm Cô đi cứu hắn.
Tiểu Tiên nói:
– Chắc y đã đợi sốt ruột lắm rồi.
Dương Thiên gật gật đầu:
– Một người cố đứng trong tuyết, điều này không dễ chịu chút nào.
Thượng Quan Tiểu Tiên sóng mắt rưng rưng, nói:
– Tại sao ngươi vẫn còn chưa đi giải trừ nỗi thống khổ cho hắn?
Dương Thiên đáp:
– Không cần phải ta đi, tự y sớm muộn cũng chính mình tự giải quyết.
– Nhưng tại sao ngươi không đi? Một con người cũng nên làm một hai chuyện tốt.
Dương Thiên hỏi:
– Ngươi muốn ta đi sao?
Tiểu Tiên nhỏ nhẹ trả lời:
– Ta muốn ngươi đi, ta thích những người thường xuyên làm việc tốt.
Dương Thiên thở dài nói:
– Ta vốn quy định chính mình, một ngày nhiều nhất chỉ giết một người. Hôm nay xem ra lại phải phá lệ.