Bên ngoài hơi sương giăng mờ, đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Vệ Thiên Bằng ngửa mặt hướng gió hít một hơi thật sâu, đột nhiên gọi:
– Hàn Trinh!
Hàn Trinh vội bước tới, lên tiếng:
– Dạ!
Vệ Thiên Bằng nói:
– Ngươi có biết Phiêu Hương biệt viện đó ở đâu không?
Hàn Trinh hỏi:
– Chúng ta đi bây giờ à?
Vệ Thiên Bằng nói:
– Tiên hạ thủ đích vi cường, câu nói này chắc ngươi đã nghe qua rồi?
Hàn Trinh nói:
– Chắc là tên Diệp Khải Nguyên đó..
– Diệp Khải Nguyên thế nào?
Hàn Trinh đáp:
– Diệp Khải Nguyên bây giờ nhất định đã có sự phòng bị, bọn ta bây giờ nếu đi sống mái cùng hắn một trận thư hùng, bất luận ai thắng ai bại, hai bên đều khó tránh khỏi bị thương tổn. Há không phải để cho kẻ khác ngư ông đắc lợi à?
Vệ Thiên Bằng nói:
– Ai nói bọn ta muốn cùng hắn đánh nhau chứ?
Hàn Trinh hỏi:
– Không phải như thế sao?
Vệ Thiên Bằng đáp:
– Đương nhiên không phải.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểm của loài hồ ly, lâu sau lão mới nói:
– Bọn ta bảo ý mật báo tin tức cho hắn, muốn cùng hắn kết bằng hữu.
Ánh mắt Hàn Trinh lóe sáng lên, y mỉm cười nói:
– Tại vì Thiên Địa Nhất Đao xưa kia cũng có ân nghĩa với bọn ta, bọn ta lần này đến không phải là muốn tính sổ với hắn, mà là báo ân.
Vệ Thiên Bằng nói:
– Không sai chút nào!
Hàn Trinh tiếp:
– Nam Hải nương tử đã chết rồi, những kẻ khác không đáng phải lo, bọn ta nhất định phải khuyên hắn hãy thừa cơ hội tốt này, trước nhất hãy hạ thủ trừ khử đi những kẻ có dã tâm đối với hắn.
Vệ Thiên Bằng nói:
– Hắn là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ.
– Huống hồ hắn còn có bọn ta làm hậu thuẫn cho hắn, hắn bất luận muốn giết người nào, bọn ta đều có thể giúp hắn đề đao.
Vệ Thiên Bằng cười lớn nói:
– Hay lắm! Ngươi càng lúc càng tỏ ra hiểu biết, cũng không uổng công sức ta đối với ngươi.
Bọn họ đã đi vào trong rừng mai, một làn gió xuân nhè nhẹ thổi lại, trong màn sương đột nhiên hiện ra một bóng người như hồn ma.
Vệ Thiên Bằng nạt lớn:
– Ai đó?
– Ta đây!
Người này rũ đầu đi tới, chính là Tây Môn Thập Tam.
Vệ Thiên Bằng sững mặt hỏi:
– Ai kêu ngươi đến đây?
Tây Môn Thập Tam ngẩng đầu lên nói:
– Đệ tử có một chuyện khẩn yếu, muốn bẩm báo lão nhân gia.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
– Chuyện gì?
Tây Môn Thập Tam bước tới mấy bước, tới gần hơn chút nữa, rồi nói:
– Đệ tử biết Diệp Khải Nguyên…
Giọng nói của y quả thật rất thấp, Vệ Thiên Bằng đành phải ghé sát tai mà nghe.
Cả đời lão sát nhân vô số, nên mọi lúc mọi nơi đều đề phòng người khác giết lão. Nhưng lúc này lão có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi tên đồ đệ mà lão rất sủng ái này lại đang chuẩn bị đâm lút cán đao vào giữa ngực lão. Thân hình của hai người lúc này đã dính sát vào nhau.
Vệ Thiên Bằng nói:
– Có chuyện gì hãy nói mau lên!
Tây Môn Thập Tam đáp:
– Ta muốn ngươi chết!
Vừa nghe thấy chữ “chết”, Vệ Thiên Bằng mới giật nảy mình, nhưng đã không còn kịp né tránh nữa.
Lão đã có thể cảm thấy được mũi đao lạnh buốt đã đâm lút vào chiếc áo da, đâm tới giữa ngực, lão thậm chí đã có thể cảm nhận được cái chết đã cận kề.
Đúng vào lúc giây phút nguy kịch này, Tây Môn Thập Tam thốt nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã vật xuống.
Cây đao giết người trong tay hắn trong màn đêm lóe lên ánh sáng xanh lét, mũi đao đã thấy rướm vết máu.
Đó là máu của Vệ Thiên Bằng.
Thân thể Vệ Thiên Bằng lúc này mới bắt đầu phát run lên, mới thật sự cảm thấy một nỗi sợ hãi cái chết.
Tây Môn Thập Tam ngửa mặt ngã người trên nền tuyết, tròng mắt lồi ra. Từ trong tai, mũi, mắt, miệng, máu tươi đột nhiên trào ra.
Nhưng lại là máu đen.
Vệ Thiên Bằng quay đầu lại nhìn Hàn Trinh, Hàn Trinh cũng đang sợ hãi đờ đẫn cả người.
Tây Môn Thập Tam hiển nhiên không phải là bị Hàn Trinh giết.
Tóm lại ai lén lút xuất thủ, cứu lấy cái mạng của Vệ Thiên Bằng?
Vệ Thiên Bằng không có thời gian để suy nghĩ. Trong màn sương lạnh giá ở rừng mai này, dường như khắp nơi đều phảng phất ẩn tàng sát cơ.
Lão bước vội chân, thấp giọng nói:
– Hãy mau rút đi!
Thì đột ngột nghe thấy một giọng nói vang lên:
– Ngươi đứng đó không được nhúc nhích, nếu không thì xuất huyết ra, tất chết thôi.
Giọng nói thanh thoát dịu dàng, một bóng người như âm hồn xuất hiện trong màn sương, đó chính là Thiết Cô.
Vệ Thiên Bằng ngạc nhiên hỏi:
– Vừa rồi chính cô nương cứu ta à?
Thiết Cô gật gật đầu.
Vệ Thiên Bằng nói:
– Bảo hắn lại giết ta cũng chính là cô nương hay sao?
Thiết Cô lại gật gật đầu.
Chỉ có kẻ bị nhiếp tâm đại pháp của y thị mê muội đi thì mới làm chuyện này.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
– Cô nương đã kêu hắn lại giết ta, sao còn đến cứu ta?
Trên khuôn mặt trắng xanh của Thiết Cô không biểu lộ một vẻ xúc cảm nào cả, không ai có thể đoán được trong lòng y thị đang nghĩ gì. Càng không thể đoán ra tại sao y thị lại muốn làm như vậy.
Nhưng khi y thị nhìn Vệ Thiên Bằng, thì trong ánh mắt phảng phất một xúc cảm mãnh liệt.
Y thị vốn không phải loại người dễ xúc cảm.
Y thị cơ hồ đã không còn tình cảm nữa.
Vệ Thiên Bằng nhìn Thiết Cô, trong ánh mắt của lão cũng đột nhiên lộ ra một vẻ cảm xúc khó tả, lão bỗng nói:
– Cô nương… cô nương là nữ nhi của nàng sao?
Thiết Cô gật gật đầu.
Vệ Thiên Bằng bật lui hai bước nói:
– Vậy thì lẽ nào cô nương… cô nương cũng chính là…. là… của ta.
“Nữ nhi!”
Hai tiếng này lão không thốt ra, dường như lão không dám thốt ra thì đúng hơn.
Nhưng lão không cần nói ra, mọi người cũng đều biết.
Thiết Cô lại không phủ nhận, thần sắc trong mắt trở nên rất là bi thương, thốt nhiên nói:
– Trong cuộc đời của nương nương, chỉ có lão nhân gia là nam nhân duy nhất.
Vệ Thiên Bằng lại bật lui hai bước, thân thể lại bắt đầu run lên.
… Trong cuộc đời của Nam Hải nương tử, lại chỉ có lão nhân gia là nam nhân duy nhất.
Trong lòng lão lúc này không biết có phải là sự cảm động không? Hay là sự kinh ngạc? Hay là sự bi thương.
Trong mắt của Thiết Cô tựa như đã long lanh ánh lệ, y thị nói:
– Vì vậy ta không thể đứng nhìn lão nhân gia chết được.
Thiết Cô đương nhiên không thể.
Trên thế gian tuyệt không có bất cứ một người nào có thể khoanh tay nhìn phụ thân của mình chết dưới đao của kẻ khác.
… Lẽ nào y thị chính thật là nữ nhi do chính ta sinh ra?
Vệ Thiên Bằng cơ hồ không tin, nhưng cũng không thể không tin.
Nỗi nuối tiếc ân hận lớn nhất trong đời của lão, chính là không có nữ nhi, nào ngờ đến năm tháng cuối đời, lại hốt nhiên có một nữ nhi.
Một nữ nhi mỹ lệ như vậy, đáng kiêu hãnh như vậy.
Vệ Thiên Bằng lại nhìn Thiết Cô, trong mắt cũng không khỏi ứa lệ, đã hoàn toàn quên mình vừa rồi còn có ý định kêu người giết y thị.
Máu nồng đậm hơn trước.
Ngay loài dã thú cũng có tình thân, huống hồ là con người?
Vệ Thiên Bằng xúc động run người, vươn tay ra, tựa hồ như muốn xoa xoa mái tóc của Thiết Cô, rờ rờ khuôn mặt của y thị.
Nhưng lại không dám.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài rừng mai lại có một người lao vào kinh ngạc nhìn Vệ Thiên Bằng.
Tâm Cô cũng đến.
Thiết Cô đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
– Ngươi không nên đến.
Tâm Cô cắn chặt môi, rồi đột nhiên nói lớn:
– Tại sao tiểu nữ tử lại không nên đến chứ? Lão đã là phụ thân của nương, thì cũng chính là tổ phụ của tiểu nữ tử, tại sao lại không thể đến xem mặt y chứ?
Vệ Thiên Bằng lại ngơ ngác.
Hóa ra lão không những có nữ nhi, mà còn có tôn nữ.
Lão chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy rần rần, nóng bừng lên, cơ hồ như không nhẫn nổi nữa mà muốn kêu thét lên.
Nào ngờ đúng vào lúc này, Tâm Cô đột nhiên quay người xuất thủ nhanh như chớp điểm vào bảy nơi huyệt đạo trước ngực lão.
Hàn Trinh vốn nãy giờ đứng yên bên cạnh ngó xem, gặp biến hóa này y chỉ có cách đứng nhìn mà thôi.
Khi thấy Tâm Cô xuất thủ, y muốn cứu nhưng đã không còn kịp nữa, nào ngờ Tâm Cô lại đỡ lấy Vệ Thiên Bằng, nói:
– Trên đao đã thấy máu, lão chắc hẳn đã trúng độc rồi, ngươi hãy mau bồng lấy lão mà đi theo ta.
Hóa ra y thị xuất thủ là để cứu người. Hàn Trinh thở dài, những chuyện mà y nhìn thấy và nghe thấy hôm nay, y biết rằng cuộc đời này của mình mãi mãi không bao giờ quên được.
Trong cuộc đời của Hàn Trinh, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua một chuyện bí hiểm, kỳ quái như vậy.
Trong Phật đường, hương đã được đốt lên, khói hương lan tỏa, phảng phất giống như sương lạnh trong rừng mai vậy.
Hàn Trinh đặt Vệ Thiên Bằng xuống một chiếc sạp mềm.
Trước thần án có bày xếp mấy chiếc đệm hương bồ hình tròn, bên trên một chiếc đệm ở giữa, là một thiếu nữ áo gấm mái tóc mây búi cao, mơ hồ rất đẹp.
Thiếu nữ này ngồi xếp bằng trên chiếc đệm, tựa như là một lão nhân đang nhập định.
Một lượng người đông như thê tử bên ngoài đi vào, nữ nhân này lại không nghe không hỏi, dường như không nhìn thấy vậy.
Nhưng Hàn Trinh lại nén không nổi muốn đến xem nữ nhân này.
Đặt một thiếu nữ đẹp như thế ở trước mặt nếu ngay nhìn cũng không nhìn, thì người này nhất định không phải là nam nhân.
Hàn Trinh lại là một nam nhân.
Y đưa mắt nhìn, lại không nén nổi phải đưa mắt nhìn lâu hơn, y đột nhiên phát hiện thiếu nữ này giống một người.
Giống Đinh Lân.
Tung hoành giang hồ Phong Lang Quân, sao lại đột nhiên biến thành nữ nhân?
Hàn Trinh đương nhiên không tin vào chuyện này, nhưng càng nhìn càng thấy giống, thiếu nữ này nếu không phải là Đinh Lân, thì nhất định cũng là tỷ muội của Đinh Lân.
Còn Đinh Lân?
Nếu đã bị bọn người Thiết Cô giết chết, thì tỷ muội của y sao lại có thể an tâm ngồi ở đây như thế?
Hàn Trinh không phải là hạng người quá hiếu kỳ, không bao giờ thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng lúc này thật sự cảm thấy rất là kỳ quái, mỗi con người đều ít nhiều khó tránh khỏi có hơi hiếu kỳ.
Hàn Trinh tóm lại là một con người.
Thiết Cô và Tâm Cô đang trị liệu vết thương nhiễm độc cho chuyện, dường như không chú ý đến y.
Hàn Trinh nhẫn nại không được chầm chậm đi tới, nhẹ nhàng kêu lên:
– Đinh Lân?
Thiếu nữ áo gấm quả nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại giống như không biết Hàn Trinh là ai, lắc lắc đầu nói:
– Ta không phải là Đinh Lân.
Hàn Trinh lại nhịn không nổi hỏi tiếp:
– Ngươi là ai?
Thiếu nữ áo gấm trả lời:
– Ta là Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm!
Cái tên này Hàn Trinh đã nghe thấy qua.
Đinh Linh Lâm há không phải là tình nhân của Diệp Khải Nguyên hay sao?
Y thị sao lại giống Đinh Lân từng li từng chút vậy? Y thị cùng với Đinh Lân có quan hệ như thế nào?
Thiếu nữ áo gấm vẫn còn đang nhắm mắt, ngay nhìn cũng không nhìn Hàn Trinh.
Thiết Cô lại đang nhìn y.
Hàn Trinh quay đầu lại, thì bắt gặp ngay ánh mắt của Thiết Cô.
Hàn Trinh cười gượng, nói:
– Lão nhân gia chắc hẳn đã thoát hiểm rồi chứ?
Thiết Cô gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
– Ngươi coi y thị là Đinh Lân, hay là Đinh Linh Lâm?
Hàn Trinh nói:
– Ta nhìn không ra.
Đây không phải là lời nói dối, Hàn Trinh đích xác nhìn không ra, cũng không phân biệt được.
Thiết Cô nói:
– Ngươi chắc chắn nhìn ra, vô luận ai cũng phải thấy ra y thị là một nữ nhân?
Hàn Trinh nói:
– Y bây giờ đích xác là một nữ nhân?
Thiết Cô hỏi:
– Trước đây lẽ nào không phải?
Hàn Trinh cười cười, nói:
– Chẳng qua ta chỉ có hơi thấy kỳ quái, Đinh Lân sao lại đột nhiên chẳng thấy đâu cả.
Thiết Cô nói:
– Ngươi rất quan tâm đến gã?
Hàn Trinh xoa xoa chiếc mũi gãy gập, nói:
– Y đánh gãy chiếc mũi của ta.
Thiết Cô nói:
– Ngươi muốn báo phục à?
Hàn Trinh đáp:
– Không có ai có thể sau khi đánh gãy mũi của ta, lại có thể ung dung tự tại mà đi được.
Thiết Cô lại hỏi:
– Y có thể chết hay không?
– Y không thể nào chết mau như vậy.
Thiết Cô nói:
– Nhưng y lại đã chết rồi.
Hàn Trinh hỏi:
– Ngươi nói, Đinh Lân đã chết rồi hay sao?
– Không sai.
– Nhưng Đinh Linh Lâm vẫn còn sống.
Thiết Cô chăm chú nhìn y, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:
– Ngươi đã nhìn thấy ra chưa?
Hàn Trinh lại cười cười, nói:
– Ta không nhìn thấy ra, ta đoán ra mà thôi!
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi đoán ra cái gì chứ?
Hàn Trinh đáp:
– Diệp Khải Nguyên tuy là một người rất tinh nhanh, nhưng đối với tình nhân quen thuộc của mình, thì sẽ không có phòng bị gì.
Thiết Cô cười:
– Nói hay lắm.
Hàn Trinh tiếp:
– Giả như trên thế gian này chỉ có một người có thể ám toán Diệp Khải Nguyên, lại sẽ giành lấy Thượng Quan Tiểu Tiên từ trong tay hắn, người đó nhất định là Đinh Linh Lâm.
Thiết Cô lại cười:
– Nói hay lắm.
Hàn Trinh nói:
– Chỉ đáng tiếc là Đinh Linh Lâm tuyệt sẽ không đi ám toán Diệp Khải Nguyên, vì vậy…
Thiết Cô hỏi:
– Vì vậy thế nào?
– Giả như có người rất giống Đinh Linh Lâm, có thể cải trang thành Đinh Linh Lâm, thì người đó há không phải chính là vũ khí tốt nhất để đối phó với Diệp Khải Nguyên hay sao?
Thiết Cô nói:
– Người này nếu là nam nhi thì sao?
Hàn Trinh mỉm cười:
– Vô luận y là nam hay nữ đều không quan hệ.
Thiết Cô hỏi:
– Tại sao?
– Nghe nói Nam Hải nương tử không những có thuật dị dung diệu tuyệt thiên hạ, hơn nữa còn có loại thủ pháp có thể khống chế cơ thịt ở yết hầu của kẻ khác, khiến cho giọng nói của người đó cũng thay đổi!
Thiết Cô lạnh lùng nói:
– Ngươi hiểu biết thật không ít.
Hàn Trinh lại tiếp:
– Người này nếu không nghe lời, thì không sao cả, vì Nam Hải nương tử còn có Nhiếp Hồn đại pháp khống chế tâm linh của người khác?
Thiết Cô chăm chú nhìn Hàn Trinh hồi lâu, mới chậm rãi nói:
– Nghe nói người trong giang hồ đều gọi ngươi là “Chùy Tử”?
Hàn Trinh đáp:
– Không dám.
Thiết Cô lại nói:
– Nghe nói kẻ khác vô luận cứng cỏi thế nào, ngươi cũng đều có thể đập nát kẻ đó ra.
Hàn Trinh nói:
– Điều này chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi.
– Nhưng xem ra lời đồn đại này dường như không sai tí nào.
– Ta dù cho có được chút tài mọn, cũng chính là do một tay Vệ bát Thái gia giáo dục mà ra thôi.
Thiết Cô cười nhạt:
– Ngươi khỏi phải cần nhắc ta, ta sớm biết ngươi chính là người thân tín nhất của lão.
Hàn Trinh thở ra một hơi, nói:
– Chỉ cần phu nhân hiểu rõ điểm này, thì ta an tâm lắm rồi.
– Ta đã để cho ngươi đến đây, thì không có ý giấu diếm gì ngươi.
Hàn Trinh nói:
– Đa tạ.
Thiết Cô lại hỏi:
– Chuyện này bây giờ ngươi đã hiểu rõ hoàn toàn rồi chứ?
Hàn Trinh lắc lắc đầu nói:
– Còn có mấy điểm chưa hiểu rõ.
– Ngươi nói đi.
– Hẳn là phu nhân đã sớm tính chắc Đinh Lân sẽ đến đây sao?
Thiết Cô gật đầu:
– Không sai vì vậy ta đã chuẩn bị kỹ càng, đợi hắn ở đây.
Hàn Trinh nói:
– Nhưng phu nhân sao có thể biết y nhất định sẽ đến?
Thiết Cô đáp:
– Có người báo cho ta biết.
Hàn Trinh hỏi:
– Người đó là ai?
Thiết Cô nói:
– Là bằng hữu.
– Là bằng hữu của Đinh Lân hay là bằng hữu của phu nhân?
Thiết Cô hỏi lại:
– Nếu không phải là bằng hữu của Đinh Lân làm sao lại có thể biết hành động của y?
Hàn Trinh thở dài:
– Có khi bằng hữu còn đáng sợ hơn thù địch.
Y đột nhiên lại hỏi:
– Phu nhân trước đây có nhìn thấy Đinh Linh Lâm hay chưa?
Thiết Cô đáp:
– Chưa!
Hàn Trinh hỏi:
– Vậy thì phu nhân làm sao biết Đinh Lân rất giống y thị?
Thiết Cô nói:
– Nghe nói bọn họ vốn là song sinh huynh muội.
Hàn Trinh thốt lên:
– Ồ!
Thiết Cô nói tiếp:
– Tập tục của họ Đinh, song bào thai sinh hạ nếu là một nam một nữ thì một người trong bọn họ nhất định phải được gởi cho bên ngoài nuôi dưỡng.
Hàn Trinh lại hỏi:
– Phu nhân làm sao biết được?
Thiết Cô đáp:
– Có bằng hữu nói cho ta biết.
– Có phải là bằng hữu mới nói vừa rồi phải không?
Thiết Cô gật đầu:
– Không sai.
Hàn Trinh cũng gật gật đầu, nói:
– Y đã là bằng hữu tốt của Đinh Lân, đương nhiên biết nhiều chuyện mà người khác không biết.
Thiết Cô quay nhìn hỏi:
– Có phải là ngươi rất muốn biết người đó là ai phải không?
Hàn Trinh gật đầu, Thiết Cô liền hỏi:
– Tại sao?
Hàn Trinh cười nhạt, nói:
– Tại vì ta không muốn kết giao bằng hữu với y.
Ánh mắt của Thiết Cô cũng như đang cười, nói:
– Ngươi thật là một con người tinh nhanh.
Hàn Trinh tiếp:
– Hơn nữa còn là Chùy Tử.
– Hơn nữa còn là một “cái chùy có mắt”
Hàn Trinh nói:
– Mũi tuy bị đánh gãy, mau mà cũng còn rất tinh nhạy.
Thiết Cô mỉm cười:
– Vì vậy nếu ngươi chịu thay ta đi đến một nơi để xem xét, thì thật là tốt không gì bằng.
Hàn Trinh nói:
– Xin cứ dặn dò.
Thiết Cô hỏi nhanh:
– Ngươi chịu đi à?
Hàn Trinh đáp:
– Phu nhân có muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng sẽ đi.
Thiết Cô thở dài, nói:
– Chả trách nào Vệ bát gia tín nhiệm ngươi, xem ra ngươi quả nhiên là một người có đầy đủ nghĩa khí.
– Chỉ cần có được một lời khen thưởng của phu nhân, Hàn Trinh có chết cũng vô oán.
Thiết Cô cười nói:
– Ta không muốn bảo ngươi đi tìm cái chết, chẳng qua chỉ muốn ngươi đi Phiêu Hương biệt viện thôi.
– Đi xem động tĩnh của Diệp Khải Nguyên phải không?
Thiết Cô nói:
– Thuận tiện cũng xem xét luôn đại mỹ nhân chỉ mới có bảy tuổi.
*****
Phiêu Hương biệt viện hương thơm bồng bềnh.
Đèn trong cửa sổ vẫn còn sáng, trên cửa sổ có hai bóng người một nam, một nữ.
Không nhìn thấy Trân Châu huynh đệ.
Trên mặt đất phủ tuyết có một cán kiếm gãy, đầu kiếm lấp lánh sáng dưới ánh đèn.
Xem ra vận khí của Trân Châu huynh đệ hôm nay thật không tốt.
Đột nhiên, cửa sổ bật ra.
Một nữ nhân rất đẹp trong tay ôm một con búp bê bằng đất, đứng ở cửa sổ.
Khuôn mặt của y thị trắng hồng, mắt to sáng, lỗ mũi nhỏ nhắn nhưng ửng đỏ.
Vẻ mặt toát ra vẻ ngây thơ, dịu dàng khó tả.
Bản thân nữ nhân này xem ra rất giống một con búp bê bằng đất.
Nhưng vóc người của y thị lại không giống một con búp bê.
Mỗi phân một tấc trên người của y thị đều phảng phất đang phát ra một loại nhiệt lực khiến người khác không thể kháng cự.
Vẻ mặt trẻ con, với người phụ nhân, điều này tuy không tương xứng nhau, nhưng lại hình thành một sự tổ hợp kỳ diệu, tổ hợp thành một loại dụ hoặc kỳ diệu, một loại dụ hoặc đủ để cho đa số nam nhân phạm tội.
Muốn bảo hộ một nữ nhân như vậy, thật không dễ.
Phía sau nữ nhân này còn có một nam nhân, xem ra còn rất là trẻ, rất là anh tuấn.
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cũng là một nam nhân rất đáng ưa nhìn, chỉ đáng tiếc chàng đứng khá xa.
Hàn Trinh tuy cũng nhìn thấy, nhưng không rõ vẻ mặt của Diệp Khải Nguyên.
Trong tay Thượng Quan Tiểu Tiên ôm một con búp bê bằng đất, miệng khẽ hát một bài đồng ca, giọng hát cũng rất là ngọt ngào.
Chợt nghe Diệp Khải Nguyên nói:
– Bên ngoài gió rất lạnh, tại sao cô nương còn không đóng cửa sổ lại?
Thượng Quan Tiểu Tiên cong môi lên đáp:
– Bảo Bảo nóng quá, Bảo Bảo cần phải hóng gió.
Diệp Khải Nguyên thở dài, nói:
– Bảo Bảo nên đi ngủ đi thôi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Nhưng Bảo Bảo vẫn chưa chịu ngủ, Bảo Bảo vẫn còn tỉnh lắm.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
– Tối như thế này rồi mà vẫn chưa chịu đi ngủ, Bảo Bảo thật là một đứa trẻ hư.
Thượng Quan Tiểu Tiên lập tức kêu lên:
– Bảo Bảo không phải là một đứa trẻ hư, Bảo Bảo ngoan lắm.
Nàng duỗi đôi tay trắng nõn nà vỗ nhẹ vào ngực con búp bê, dịu dàng nói:
– Bảo Bảo đứng khóc, người ấy mới là kẻ hư, Bảo Bảo không khóc ma ma sẽ đút sữa cho con ăn.
Nàng thật đã muốn cởi vạt áo ra, đút sữa cho con búp bê ăn.
Ngực của nàng như nóng hổi mà ướn cao lên.
Hàn Trinh từ xa nhìn thấy, trái tim như nhảy dựng lên, đập thình thịch.
Nào ngờ đúng vào lúc này, Diệp Khải Nguyên đột nhiên lao tới, đóng “rầm” cửa sổ lại.
Thượng Quan Tiểu Tiên ở trong cửa sổ cười khích khích nói:
– Ngươi kéo ta làm gì vậy? Có phải ngươi cũng muốn uống sữa hay sao? Hi hi…
*****
Khói hương trong Phật đường đã tản mác hết.
Vệ bát Thái gia nhắm mắt nằm duỗi ở trên chiếc sạp mềm, sắc mặt đỏ hồng, tựa như đã ngủ say rồi.
Thiết Cô nghe Hàn Trinh kể xong hết mới nói:
– Cửa sổ vừa đóng lại, thì ngươi quay đi ngay à?
Hàn Trinh cười gượng đáp:
– Ta không thể cũng vào trong đó giành uống sữa.
Ánh mắt Thiết Cô như cười cười nói:
– Xem ra ngươi dường như rất là hâm mộ Diệp Khải Nguyên?
Hàn Trinh thở dài:
– Ta cũng rất đồng tình với y.
Thiết Cô nhắc lại:
– Ngươi đồng tình với y.
Hàn Trinh nói:
– Cả ngày đi theo một nữ nhân như thế, thực không phải là một chuyện dễ chịu.
Tâm Cô đột nhiên hỏi:
– Y thị rất đẹp phải không?
Hàn Trinh liếc nhẹ Tâm Cô một cái, nói:
– Còn phải xem cái đã.
Đây không phải là lời nói thật, nhưng là một câu nói thông minh.
Không có bất cứ một nữ nhân nào, muốn nghe nam nhân trước mặt mình ca ngợi một nữ nhân khác.
Tâm Cô lạnh lùng nói:
– Nghe nói kẻ ngu đần thì đều rất đẹp?
Hàn Trinh đáp:
– Đúng.
Tâm Cô lại cười nói:
– May mà mỹ nhân không nhất định đều là ngu đần.
Y thị tự thân đương nhiên cũng là mỹ nhân, rất đẹp.
Thiết Cô đột nhiên lại hỏi:
– Trong Phiêu Hương biệt viện có phải là chỉ có hai người bọn họ không?
Hàn Trinh đáp:
– Ta trước sau đều xem qua dường như không có ai khác.
Thiết Cô nói:
– Dường như không có? Hay là đích xác không có?
Hàn Trinh ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:
– Đích xác không có.
Thiết Cô nói:
– Có thể có người khác nhưng đang ngủ.
Hàn Trinh lắc đầu:
– Trong các phòng khác đều không có ánh lửa, trời lạnh như thế, không ai ngủ ở trong một căn phòng không được sưởi ấm cả.
Thiết Cô cuối cùng cười cười nói:
– Xem ra ngươi không những thông minh, hơn nữa còn rất là tinh tế.
Tâm Cô đột nhiên nói:
– Chỉ đáng tiếc, cánh mũi bị cong đi một chút.
Thiết Cô quắc mắt nhìn Tâm Cô một cái, nói:
– Ngươi nếu không muốn lấy y, thì thắc mắc đến lỗ mũi người khác cong hay không con làm gì.
Tâm Cô đáp:
– Nam nhân mũi cong, cũng chẳng sao.
Thiết Cô lại cười nói:
– Tiểu quỷ hồ thuyết bát đạo, không sợ người ta nghe thấy cười cho hay sao?
Hàn Trinh đột nhiên phát giác trái tim của mình lại nhảy dựng lên, đập rất nhanh.
Khả năng này y không phải không nghĩ đến, chẳng qua chỉ không dám nói ra mà thôi.
Lúc này hai mẫu tử bọn họ dường như đang cố nhắc nhở y.
… Có phải bọn họ lại muốn đưa ta vấn đề khó khăn để cho ta giải quyết.
Thiết Cô quả nhiên lại hỏi:
– Võ công của ngươi có phải là học của Vệ bát Thái gia?
– Không phải!
Hàn Trinh không phải là đệ tử của Vệ Thiên Bằng, cũng không phải là người trong Thập Tam thái bảo.
Thiết Cô hỏi:
– Binh khí nhà ngươi dùng là chùy phải không?
– Phải.
Thiết Cô lại nói:
– Ta còn chưa nghe nói trong giang hồ có người dùng chùy làm binh khí.
Hàn Trinh cười nói:
– Đó vốn là ta chỉ tình cờ dùng tới thôi.
Thiết Cô hỏi:
– Chùy cũng có độc môn chiêu thức chứ?
– Không, nhưng vô luận chiêu thức của loại binh khí nào, đều có thể dùng chùy sử dụng được.
Thiết Cô nói:
– Nghe ngươi nói như vậy, thì chiêu thức võ công mà ngươi biết không phải là ít.
Hàn Trinh đáp:
– Chỉ đáng tiếc nhiều mà bất tinh.
Tâm Cô đột nhiên cười khúc khích nói:
– Không ngờ con người như ngươi mà cũng biết giả khách khí.
Trái tim Hàn Trinh lại đập thình thịch.
Thiết Cô nói:
– Ngươi đi theo Vệ bát gia có mấy năm, đã trở thành người đắc lực nhất trong số môn hạ của lão, võ công chắc là không tồi?
Hàn Trinh lạnh lùng nói:
– Còn cần phải xem lại.
Thiết Cô cười cười:
– Vì vậy ta muốn ngươi làm một chuyện.
Hàn Trinh nói:
– Xin cứ dặn dò.
– Chuyện này càng nhanh càng tốt, tối hôm nay đúng là cơ hội tốt để hạ thủ.
Hàn Trinh gật đầu:
– Đúng!
Thiết Cô lại nói:
– Vì vậy bây giờ ta muốn Đinh Linh Lâm động thủ.
Hàn Trinh trầm tư một hồi, hỏi:
– Nhưng không biết Diệp Khải Nguyên có nhận ra hay không?
– Chắc chắn là không, cứ xem như y thị còn có chỗ sơ hở, nhưng dưới ánh đèn cũng không nhận ra được đâu.
Hàn Trinh trầm ngâm:
– Nhưng bọn họ vốn là tình nhân cũ của nhau, nếu nhìn lâu, có thể…
Thiết Cô ngắt lời, nói:
– Bọn ta sao lại để hắn nhìn rõ cho được, chỉ cần để cho Đinh Linh Lâm tiếp cận được y, đại công tất cáo thành.
Tâm Cô cười nói:
– Y vốn xuất thủ rất là nhanh, nếu không thì sao lại có thể một quyền đánh gãy mũi ngươi.
Hàn Trinh chỉ cười gượng, trong lòng cảm thấy rất là êm dịu.
Thiết Cô nói:
– Thế nhưng, bọn ta cũng không thể không cẩn thận hơn, đề phòng vạn nhất, vì vậy ta muốn ngươi đi theo.
Hàn Trinh ngơ ngạc nói:
– Ta sao lại có thể đi theo hắn chứ?
Thiết Cô hỏi:
– Tại sao không thể?
Hàn Trinh nói:
– Ta… ta… phải đóng vai là ai?
Thiết Cô đáp:
– Là quản sự ở đây, dẫn hắn đi tìm Diệp Khải Nguyên, tại vì nơi này Đinh Linh Lâm chưa đến bao giờ, đương nhiên không nhận ra đường đi.
Hàn Trinh không khỏi thở dài, nói:
– Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo.
Thiết Cô cười nhạt:
-Nếu suy nghĩ không chu đáo, thì làm sao dám xuất thủ kinh động Diệp Khải Nguyên.
Hàn Trinh nói:
– Bây giờ ta chỉ lo lắng một chuyện.
– Chuyện gì?
Hàn Trinh đáp:
– Lo lắng phi đao của Diệp Khải Nguyên.
Thiết Cô cười cười:
– Ngươi sợ à?
Hàn Trinh gượng cười:
– Ta chỉ sợ Đinh Linh Lâm cô nương không thể xuất thủ là đã chế ngự tử mệnh của hắn được ngay, e rằng hắn còn có cơ hội hoàn thủ.
Thiết Cô lạnh lùng nói:
– Đừng quên là ta cũng có đao, dưới đao của ta, không ai có thể sống sót được.
Y thị đột nhiên vung tay, một thanh đao rớt “coong” một tiếng xuống trước mặt Đinh Lân.
Một thanh đao xanh biêng biếc.
Đinh Lân lập tức trợn tròn mắt, nhìn không chớp vào cây đao.
Thiết Cô nói:
– Nhặt lấy chiếc đao đó, giấu nó trong ống tay.
Đinh Lân nhặt lấy đao, giấu vào trong ống tay áo.
Thiết Cô lại nói:
– Bây giờ ngươi hãy ngẩng đầu lên, nhìn lấy người này.
Đinh Lân liền ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chăm chăm vào Hàn Trinh.
– Ngươi nhận ra người này chứ?
Đinh Lân gật gật đầu.
Thiết Cô nói:
– Ta muốn ngươi cùng đi với y, y sẽ dẫn ngươi đi tìm Diệp Khải Nguyên.
Đinh Lân lại gật gật đầu.
Thiết Cô tiếp:
– Diệp Khải Nguyên là kẻ vô tình vô nghĩa, mộng bỏ ngươi, đi tìm nữ nhân khác, vì vậy ngươi thấy hắn, thì phải dùng đao này giết chết hắn đi, sau đó mang nữ nhân đó quay về đây.
Đinh Lân nói:
– Ta nhất định phải giết chết hắn, sau đó mang nữ nhân đó quay về đây.
Thiết Cô gật đầu:
– Bây giờ ngươi hãy đi đi.
Đinh Lân nói:
– Ta đi ngay bây giờ.
Vẻ mặt y lộ ra một cảm xúc thật kỳ quái, phảng phất như vô tri, lại phảng phất như thống khổ.
Thiết Cô hỏi:
– Tại sao ngươi còn chưa đi?
Đinh Lân đáp:
– Ta đi đây.
Miệng Đinh Lân tuy nói đi, nhưng lại vẫn ngồi tại đó, không nhúc nhích cử động gì.
Tâm Cô thở dài nói:
– Xem ra y đối với Diệp Khải Nguyên thật có lòng, đến lúc đó, lại không nỡ giết Diệp Khải Nguyên mà thôi.
Thiết Cô cười nhạt:
– Y sẽ đi.
Y thị đột nhiên vỗ vỗ tay. Một cánh cửa ở bên cạnh lập tức tự động mở ra, một người từ từ đi tới.
Một trung niên khoảng ba mươi tuổi hơn, trên người mặc một áo bào bằng da hồ ly, bên ngoài còn mặc thêm một áo khoác vải lam, xem ra giống như một người buôn bán chỉnh tề quy củ.
Người này chính là Phi Hồ Dương Thiên!
*****
Vẻ mặt Đinh Lân đột nhiên sợ hãi mà quay lại, thân hình cũng bắt đầu không ngừng nhúc nhích.
Dương Thiên lạnh lùng nhìn y, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Trên ngực cắm một cây đao, trên y phục cũng loang lổ vết máu.
Thiết Cô hỏi:
– Ngươi nhận ra người này chứ?
Đinh Lân gật đầu, vẻ mặt càng lộ vẻ sợ hãi hơn.
Đinh Lân đương nhiên nhận ra người này, ký ức của y không hoàn toàn tiêu tán hết.
Thiết Cô nói:
– Y bây giờ đã là người chết ngươi còn nhớ là ai đã giết y hay không?
Đinh Lân nói:
– Là… là ta!
Thiết Cô nói:
– Y vốn là bằng hữu tốt của ngươi, nhưng ngươi lại giết y.
Đinh Lân nói:
– Chính ngươi muốn ta đi giết.
Thiết Cô hỏi:
– Bây giờ ta muốn ngươi đi giết Diệp Khải Nguyên, ngươi có đi không?
Đinh Lân đáp:
– Ta… ta đi.
Thiết Cô nói:
– Bây giờ ngươi hãy đi đi!
Đinh Lân quả nhiên đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, thân hình vẫn còn đang run rẩy.
Thiết Cô nói theo:
– Hãy đợi ở bên ngoài cửa, Hàn Trinh sẽ dẫn ngươi đi.
Đinh Lân nhắc lại:
– Ta đợi ở bên ngoài cửa, đợi Hàn Trinh dẫn ta đi, ta nhất định phải giết Diệp Khải Nguyên.
Đợi cho Đinh Lân đi ra ngoài cửa, Thiết Cô mới cười với Hàn Trinh nói:
– Bây giờ ngươi tóm lại phải biết, người bằng hữu tốt đó của y là ai chứ?
Hàn Trinh chỉ nhìn Dương Thiên gượng cười.
Thiết Cô nói tiếp:
– Ngươi không nhận ra y hay sao?
Dương Thiên bỗng lạnh lùng nói:
– Y không nhận ra ta, y không muốn kết giao bằng hữu với ta.
Nói xong liền trở tay, nhổ cây đao cắm trên ngực ra, nhưng chỉ có cán đao.
Chỉ nghe “bưng” một tiếng, một đoạn đao từ trong cán đao bắn ra, Dương Thiên dùng đầu ngón tay ấn một cái, đoạn đao lại thụt lui vào cán đao.
Hóa ra đó là một thanh đao không giết chết người.
Hàn Trinh thở dài nói:
– Trên thế gian đã có loại đao này, chả trách nào lại có loại bằng hữu như ngươi!
Thiết Cô nói:
– Nhưng ngươi tốt nhất nên nhớ loại đao này và loại bằng hữu này, đều không phải không có công dụng.
*****
Đi xuyên qua mấy trăm cây hoa mai, thì đến Phiêu Hương biệt viện.
Đinh Lân nãy giờ vẫn lặng lẽ đi theo phía sau Hàn Trinh. Hàn Trinh đi một bước, y lại đi theo một bước.
Hàn Trinh đột nhiên dừng bước.
Đinh Lân cũng dừng bước theo.
Hàn Trinh quay đầu lại nhìn y chăm chăm nói:
– Tây Môn Thập Tam bằng hữu của ngươi đã chết rồi.
Đinh Lân nói:
– Tây Môn Thập Tam đã chết rồi sao?
Hàn Trinh hỏi:
– Ngươi có muốn biết y chết ở trong tay ai không?
Đinh Lân đáp:
– Ta không muốn biết.
Hàn Trinh hỏi:
– Nhưng nếu ngươi là bằng hữu tốt của y, thì phải báo thù cho y chứ?
Đinh Lân nói:
– Ta nếu thật là bằng hữu tốt của y, thì phải báo thù cho y.
Người nói một câu, thì Đinh Lân lại theo người nói một câu. Nhưng không biết y có phải là đã thật hiểu ý của người hay không?
Hàn Trinh thở dài nói:
– Ngươi thông minh như vậy, nhưng cũng bị người khống chế ta thật rõ là không tin được.
Hàn Trinh đưa mắt liếc nhìn Đinh Lân, trên mặt Đinh Lân không hề có một chút biểu cảm nào.
Hàn Trinh lại thở dài nói:
– Chỗ có đèn sáng trước mặt chính là Phiêu Hương biệt viện.
Đinh Lân nói:
– Đúng!
Hàn Trinh hỏi:
– Ngươi có thể nhẫn tâm hạ thủ sao?
Đinh Lân đáp:
– Ta chưa cần.
Hàn Trinh nhìn y:
– Ngươi có thể ôm lấy hắn điểm huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể cử động được.
Đinh Lân nói:
– Ta có thể khiến hắn không cử động được.
Hàn Trinh nói:
– Lúc đó ta sẽ mang nữ nhân xấu xa đó đi, mang đi thật xa để y thị mãi mãi không còn gặp mặt Diệp Khải Nguyên nữa.
Đinh Lân nhắc lại:
– Để y thị mãi mãi không còn gặp mặt Diệp Khải Nguyên nữa.
Hàn Trinh cười âm trầm:
– Như thế sau đó ngươi có thể mãi mãi cùng chung sống với Diệp Khải Nguyên.
Hàn Trinh nhìn Đinh Lân, trong ánh mắt ngây dại của Đinh Lân quả nhiên giống như phát ra ánh sáng.
Hàn Trinh nói tiếp:
– Ngươi xem cách này có hay không?
Đinh Lân hỏi:
– Sau này ta có thể mãi mãi cùng Diệp Khải Nguyên sống chung à?
Hàn Trinh đáp:
– Không sai! Hơn nữa ta còn có thể bảo đảm sau này mãi mãi sẽ không có ai đến chia cắt các ngươi.
Đinh Lân ngẫm nghĩ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói:
– Nhưng ta đã giết Dương Thiên, y làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta.
Hàn Trinh mỉm cười:
– Ngươi chưa giết chết hắn đâu, hắn cũng chưa chết.
Đinh Lân nói:
– Ta rõ ràng đã giết chết y.
Hàn Trinh đột nhiên đưa ra con dao mà vừa rồi nhặt lên từ mặt đất, hỏi:
– Ngươi dùng cán dao này giết chết hắn phải không?
Đinh Lân đáp:
– Đúng!
Hàn Trinh nói:
– Nhưng cán đao này không giết chết người được, ngươi xem…
Lời chưa dứt Hàn Trinh chợt mỉm cười, trở tay cầm cán đao đó đâm vào ngực mình.
Bộ mặt đang tươi cười của Hàn Trinh đột nhiên cứng đờ đi.
Vừa mới nãy Hàn Trinh ấn nhẹ một cái, lưỡi đao đã co ngược vào.
Nhưng bây giờ lưỡi đao lại không chịu co ngược vào.
Tuy mới đâm nhẹ, mũi đao đã đâm xuyên vào ngực, tuy không sâu, nhưng cũng đủ để thấy máu.
Hàn Trinh chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt, từ trong tim lạnh đến bản thân.
Đột nhiên nghe thấy một người lạnh lùng nói:
– Ngươi tốt nhất là đứng yên đừng cử động, độc khí một khi tác phát, ngươi sẽ chết đấy!
Hàn Trinh đột nhiên đứng không dám nhúc nhích, vì đã nghe ra giọng nói của Tâm Cô.
Tâm Cô quả nhiên từ bên ngoài rừng mai đi vào, phía sau có một người đi theo, đó là Dương Thiên.
Hàn Trinh mềm nhũn chân ra, muốn miễn cưỡng cười, nhưng cười không nổi.
Tâm Cô lạnh lùng nhìn Hàn Trinh nói:
– Thanh đao này là Ma đao, tuy giết không chết người khác nhưng lại giết chết ngươi.
Dương Thiên cười nhạt nói:
– Thế gian đã có loại người như ngươi, thì phải có loại đao này.
Tâm Cô lạnh lùng nói:
– Một chút cũng không sai, loại đao này vốn là chuyên dùng để đối phó với loại người như ngươi!
Hàn Trinh lắp bắp:
– Ta… ta chẳng qua chỉ…
Vẻ mặt Tâm Cô trầm xuống:
– Ngươi chẳng qua chỉ là muốn bán đứng bọn ta mà thôi, vì vậy ngươi phải chết!
Hàn Trinh nói:
– Mong cô nương hãy nể mặt Vệ bát Thái gia tha cho ta một lần.
Tâm Cô lạnh lùng hỏi:
– Ngươi còn muốn sống hay sao?
Hàn Trinh gật đầu, mồ hôi từng giọt chảy xuống lạnh toát.
Tâm Cô nói:
– Tốt! Vậy thì ngươi hãy ngoan ngoãn đứng ở đây, không được cử động nhúc nhích một tí gì, ngay đầu cũng không được lắc, đợi đến lúc ta cảm thấy vui vẻ có thể sẽ đến cứu ngươi.
Hàn Trinh vẻ mặt khổ sở nói:
– Nhưng làm sao biết khi nào cô nương sẽ vui vẻ đây?
Tâm Cô thản nhiên đáp:
– Điều này thật khó nói, thông thường ta rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy loại người như ngươi, ta có lẽ sẽ lại đột ngột nổi giận lên thôi.
Hàn Trinh cắn chặt răng, chỉ mong sao một quyền đánh nát cái lỗ mũi của y thị.
Chỉ đáng tiếc cho dù có bản lãnh như thế đi nữa, y cũng không dám cử động, ngay đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích.
Tâm Cô đột nhiên duỗi tay, vuốt nhẹ lên mặt của Hàn Trinh, nhỏ nhẹ nói:
– Kỳ thật ta vốn muốn cưới ngươi, đáng tiếc ngươi ngay một chút khảo nghiệm cũng qua không nổi, khiến cho ta thất vọng vô cùng!
Tâm Cô thở dài một tiếng, véo mặt của Hàn Trinh một cái rồi xuôi ngược tát vào mặt y mười lần. Hàn Trinh rõ là đã chịu không nổi muốn thổ máu ra, nhưng lại đành phải nhẫn chịu nín nhịn.
Tâm Cô dường như lúc này mới cảm thấy mãn nguyện, quay đầu nhìn Dương Thiên cười nói:
– Bây giờ ngươi đã có thể dẫn Đinh cô nương này đi!
Dương Thiên nói:
– Được!
Tâm Cô mỉm cười, nhìn Dương Thiên hỏi:
– Ta biết ngươi tuyệt đối không có tà tâm giống như hắn chứ, phải không?
Dương Thiên nói:
– Ta ít ra cũng không ngu xuẩn như hắn.
Hàn Trinh đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thật muốn đập đầu chết quách đi. Đinh Lân nhìn Hàn Trinh, vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào cả.
Dương Thiên vỗ vỗ vào vai Đinh Lân, nói:
– Hãy đi theo ta!
Đinh Lân liền đi theo hắn.
Dương Thiên đi một bước, Đinh Lân đi theo một bước. Hai người mau chóng đi ra khỏi rừng mai. Trong gió đêm mơ hồ vọng đến tiếng ca hát, chính là loại bài hát mà trẻ con thường hát ru búp bê.
Sương càng dày đặc, đèn bên trong cửa sổ vẫn còn sáng. Dương Thiên gõ cửa.
– Ai?
– Tại hạ Dương Thiên, là quản sự ở đây.
– Dương quản sự hẳn là không biết bây giờ là lúc nào hay sao?
Dương Thiên đáp:
– Tại hạ cũng biết lúc này đã không còn sớm nữa, nhưng có vị khách nhất định nóng vội muốn đến gặp Diệp công tử.
– Ai muốn đến tìm ta?
– Là vị cô nương họ Đinh, Đinh Linh Lâm cô nương.
Dương Thiên quay lại nhìn Đinh Lân, nói:
– Người mở cửa nhất định là Diệp Khải Nguyên.
Đinh Lân liền đứng ngay trước cửa.
Ánh đèn từ trong cửa hắt ra, đúng lúc rọi lên thân người của Đinh Lân. Một người trẻ tuổi ăn mặc rất tùy tiện, nhưng rất đẹp người. Vừa kéo mở cửa ra, liền ngẩn người vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ:
– Thật đúng là nàng.
Đinh Lân cúi đầu nói:
– Thật đúng là thiếp!
Diệp Khải Nguyên cười lớn, nhảy ra ôm chặt lấy Đinh Lân, nói:
– Nàng không giận ta sao?
Đinh Lân cũng ôm lấy Diệp Khải Nguyên, tay của y đã điểm vào “Ngọc Chẩm” huyệt sau đầu của Diệp Khải Nguyên. Diệp Khải Nguyên kinh ngạc kêu lên, buông tay ngơ ngác nhìn chằm chằm Đinh Lân.
Đinh Lân nói:
– Ngươi không nên vì con nữ nhân xấu xa đó mà bỏ rơi ta.
Diệp Khải Nguyên buông một tiếng thở dài, ngã vật xuống.