Màn đêm sâu thẳm.
Trong không gian khuya khoắc chỉ có vài chấm sao lấp lánh, dưới ánh sao nhàn nhạt, nơi xa xa mơ hồ có một bóng người lướt đi.
Nàng đuổi theo tuy nhanh, nhưng người này càng nhanh hơn.
Nàng vừa phóng qua cửa sổ lao ra ngoài, thì người này đã đi xa ngoài mười trượng.
Nhưng nàng quyết tâm không bỏ, nàng biết rõ bản thân mình chắc chắn sẽ đuổi không kịp người này, nhưng nàng vẫn nhất định phải đuổi theo.
Nàng dụng xuất sức mạnh toàn thân đuổi theo.
Nhưng càng lúc ngay bóng người cũng nhìn không rõ, trong một ngõ phố có một ngôi từ đường xưa cũ, vẫn còn sáng ánh đèn.
Ở trong thành Trường An cổ xưa này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy loại từ đường này, cũ nát, lạnh lẽo, không bóng người.
Nàng đột nhiên dừng bước, kêu lớn lên:
– Diệp Khải Nguyên, thiếp biết là chàng, chàng còn chưa đi xa, nhất định nghe thấy tiếng thiếp.
Trong bóng đêm không có chút hồi âm nào chỉ có mấy cây cổ bạch vẫn chưa đến nỗi xơ xác than thở trong gió lạnh.
– Bất kể chàng có muốn ra gặp thiếp hay không, chàng cũng nên nghe hết lời thiếp muốn nói.
Nàng mím chặt môi, cố gắng nén nước mắt nói:
– Thiếp không làm chuyện có lỗi với chàng, chàng nếu không muốn nhìn mặt thiếp, thiếp cũng không trách chàng, nhưng… nhưng thiếp có thể chết.
Nàng đột nhiên xé toạc vạt áo, lộ ra bộ ngực trần. Trong bóng tối, bộ ngực này giống như con tôm phát quang, gió lại lạnh như dao cắt.
Thân thể nàng đã bắt đầu run rẩy liên tục.
“Thiếp biết chàng có thể không tin thiếp, thiếp biết.. nhưng lần này, thiếp lại muốn chết cho chàng xem.” Nàng đưa bàn tay run rẩy ra, từ trên dầu rút ra một cây kim thoa dài năm phân, dụng hết lực khí toàn thân, đâm thẳng vào tim.
Nàng thật sự muốn chết. Theo nàng, trên thế giới này chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả.
Gia môn thảm biến, huynh đệ phiêu linh, thiên thượng địa hạ, nàng chỉ còn có một người có thể tin cậy được.
Nàng vốn đã quyết tâm cả đời đi theo người này. Nhưng bây giờ người này đã không còn muốn nhìn mặt nàng nữa.
Kim thoa đâm vào ngực, máu tươi vọt ra, có một bóng người nhanh nhẹn phóng tới, nắm chặt lấy tay nàng.
“Chát” một tiếng, kim thoa rơi xuống đất.
Máu đỏ tươi, chảy loang trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng.
Nàng sau cùng đã nhìn thấy người này, con người mà sống chết nàng cũng không thể quên được.
Cuối cùng nàng đã nhìn thấy Diệp Khải Nguyên.
*****
Bóng đêm ảm đạm, tinh quang nhàn nhạt, rọi chiếu vào khuôn mặt Diệp Khải Nguyên.
Chàng xem ra mơ hồ vẫn như xưa, đôi mắt vẫn sáng, khóe miệng vẫn như đang nở nụ cười.
Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ thấy đôi mắt của chàng sở dĩ sáng, chẳng qua là vì ánh lệ.
Chàng tuy vẫn cười, nhưng là một nụ cười thê lương đầy bi thương.
– Nàng khỏi cần phải làm như thế.
Chàng buông nhẹ tiếng thở dài, ôn tồn nói:
– Sao nàng muốn làm hại chính mình?
Đinh Linh Lâm nhìn chàng, đờ đẫn nhìn chàng, toàn thân như tê cứng đi.
“Tương kiến như bất kiến”…
Tại sao trời cao lại sắp xếp cho bọn họ gặp nhau lần này? Tại sao?
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cũng đang đè nén chính mình:
– Ta biết nàng không có lỗi với ta, nàng không nói, lỗi là ở ta.
– Chàng…
Diệp Khải Nguyên không để cho nàng nói:
– Nàng không cần phải nói gì hết, ta biết hết cả rồi.
– Chàng.. chàng thật đã biết hết à?
Diệp Khải Nguyên gật đầu, trầm mặc nói:
– Ta nếu là nàng, ta nhất định cũng sẽ làm như vậy. Quách Định là một thanh niên rất có tiền đồ, là người tốt, nàng đương nhiên tuyệt không thể nhìn Quách Định vì nàng mà chết.
Nước mắt Đinh Linh Lâm như suối tuôn trào:
– Nhưng thiếp…
– Nàng là một thiếu nữ quá thiện lương, nàng biết chỉ có làm như vậy, mới có thể làm cho Quách Định có thể tiếp tục sống được.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói tiếp:
– Một người nếu ngay chính mình cũng không muốn sống nữa, thì trên thiên hạ chắc chắn sẽ không có ai có thể cứu được y, ngay Cát Bình cũng không thể.
Diệp Khải Nguyên đích xác hiểu Quách Định, càng hiểu Đinh Linh Lâm hơn.
Trên thế gian này tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể quý hơn sự thông cảm và hiểu biết ấy.
Đinh Linh Lâm giống như một đứa trẻ được an ủi vỗ về, đột nhiên lao vào trong lòng Diệp Khải Nguyên, bật khóc tức tưởi.
Diệp Khải Nguyên để cho nàng khóc.
Khóc cũng là một cách xoa dịu, Diệp Khải Nguyên mong sự tủi thân và bi thống trong lòng nàng sẽ theo dòng lệ của nàng mà trôi đi.
Nhưng còn bản thân chàng thì sao?
Chàng tuyệt không thể khóc, thậm chí lặng lẽ rơi vài giọt lệ cũng không được, chàng biết giữa hai người bọn họ, ít nhất phải có một người cứng rắn.
Chàng phải cứng cỏi, vô luận nỗi bi thống tủi cực lớn lao như thế nào, chàng đều phải nghĩ cách ẩn giấu trong lòng, cắn răng mà chịu đựng.
Chàng có thể chịu đựng.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Trôi qua rất lâu, tiếng khóc của nàng sau cùng đã trở nên tiếng nấc. Diệp Khải Nguyên mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói:
– Nàng nên quay về.
Đinh Linh Lâm ngạc nhiên hỏi:
– Chàng bảo thiếp quay về à? Quay về đâu?
– Quay lại nơi mà nàng vừa mới ra đi.
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chắc chắn có người đang lo lắng chờ đợi nàng.
Đinh Linh Lâm đột nhiên lạnh lùng cương quyết nói:
– Chàng… chàng vẫn muốn thiếp quay về cưới Quách Định à?
Diệp Khải Nguyên cương nghị đáp:
– Nàng tuyệt không thể bỏ rơi Quách Định như thế được. Nàng cũng hiểu, nếu đi như vậy, Quách Định sẽ không còn cách nào có thể sống nổi.
Đinh Linh Lâm cũng không thể không thừa nhận, Quách Định sở dĩ vẫn còn ý chí cầu sinh, hoàn toàn là vì nàng.
Diệp Khải Nguyên trở nên cứng rắn:
– Quách Định nếu chết, không những ta tuyệt không thể tha thứ cho nàng, mà chính nàng cũng nhất định mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình được.
“Vậy thì, nếu như hai bọn ta có thể sống được với nhau, cũng nhất định sẽ thống khổ cả đời.”
Chàng không nói ra những lời này, nhưng chàng biết Đinh Linh Lâm nhất định cũng có thể hiểu được.
Đinh Linh Lâm gục đầu xuống, rất lâu sau mới buồn thảm nói:
– Thiếp quay về, còn chàng?
– Ta có thể vẫn tiếp tục sống nổi.
Diệp Khải Nguyên muốn gượng cười, nhưng cười không nổi.
– Nàng nên biết ta xưa nay là một con người cứng cỏi.
– Bọn ta sau này lẽ nào mãi mãi không thể gặp nhau nữa?
– Đương nhiên vẫn có thể gặp lại nhau.
Trái tim Diệp Khải Nguyên đau nhói, đây là lần đầu tiên chàng nói dối nàng, chàng không thể không nói như vậy…
Chỉ cần sự việc qua đi, bọn ta đương nhiên vẫn có thể gặp lại nhau.
Đinh Linh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên :
– Được, thiếp nghe lời chàng, thiếp quay về, nhưng chàng cũng phải đáp ứng thiếp một chuyện.
– Nàng nói đi.
– Nếu sự việc xong, thiếp tìm không gặp chàng, thì phải nên tìm ở đâu?
Diệp Khải Nguyên né tránh ánh mắt của nàng:
– Chỉ cần sự việc trôi qua, không cần nàng tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm nàng.
– Thiếp nếu có thể giải quyết tốt đẹp tất cả mọi chuyện, Quách Định nếu có thể sống an lành, thì chàng sẽ đi tìm thiếp chứ?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
– Chàng nói thật chứ, chàng thật không dối thiếp chứ?
– Thật.
Trái tim Diệp Khải Nguyên đã tan nát.
Chàng tự biết mình không nói thật, nhưng Đinh Linh Lâm lai hoàn toàn tin tưởng.
“Một người tại sao thường muốn lừa dối một người tin tưởng mình nhất?”
Vì không còn cách nào khác.
“Trong kiếp người tại sao lại có nhiều sự bi thương và thống khổ không thể giải quyết được như thế?”
Không thể biết, cũng không cách gì hiểu được.
Diệp Khải Nguyên biết mình chỉ có thể đi con đường đó, một con đường tịch mịch dài dằng dặc.
“Một nam tử hán chân chính, nếu đến thời điểm cần thiết, thường là sẽ biết hy sinh chính mình, thành toàn cho người khác”.
Đinh Linh Lâm cuối cùng tỏ quyết tâm nói:
– Được, bây giờ thiếp sẽ đi, thiếp tin chàng.
– Ta… ta sau này nhất định sẽ đi tìm nàng.
Đinh Linh Lâm gật gật đầu, từ từ quay người đi, phảng phất như không dám nhìn Diệp Khải Nguyên thêm lần nữa.
Nàng sợ mình sẽ đổi ý.
Nàng quay đi, để lại ánh sao phía sau, cũng chính là để lại cuộc đời nàng ở phía sau, nàng dụng lực nắm chặt hai tay, dụng xuất tất cả sức lực, cuối cùng nói ra được ba chữ:
– Chàng đi đi.
Diệp Khải Nguyên bỏ đi.
Chàng không nói thêm một lời nào, chàng không dám nói thêm. Chàng đã dụng tất cả sức lực, mới khống chế được chính mình.
Gió lạnh như dao cắt, chàng nghênh gió lao đi, đến chỗ tối, gập người xuống, bắt đầu nôn ói liên tục.
Con người khi đến lúc bi thương đau khổ nhất tại sao thường không khóc lóc nữa, mà lại nôn ói?
Đinh Linh Lâm cũng đang nôn ói, nàng nôn ói liên tục, ói ra cả chất mật.
Nhưng nàng đã quyết tâm, Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa chết, nàng tuyệt không thể cưới người khác.
Vô luận ở dưới tình cảnh nào, cũng không thể cưới người khác, có chết cũng không thể.
Nàng đã quyết tâm phải quay về nói cho Quách Định, sẽ kể hết cho Quách Định tình cảm và nỗi thống khổ của nàng.
Quách Định nếu thật là một nam tử hán, thì phải hiểu rõ, phải tự mình đứng dậy, phải gắng sống.
Nàng tin Quách Định là một nam tử hán.
Nàng tin tất cả chuyện này đều sẽ giải quyết viên mãn, đến lúc đó, Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ đến tìm nàng.
Không cần lâu, tất cả mọi khổ nạn, sẽ mau chóng trôi qua. Nàng có niềm tin.
*****
Trong đại sảnh của quán trọ Hồng Tân, ánh đèn vẫn sáng chói, còn có tiếng trống sáo du dương từng hồi vang lên.
Lúc này hắc y nhân nhất định đã đào tẩu, Quách Định nhất định vẫn còn sống, mọi người nhất định vẫn đang đợi nàng.
Nàng luồn dưới nóc nhà, lọt vào đại sảnh.
Toàn thân nàng lạnh toát như đột nhiên lọt vào một vực sâu vạn trượng tối tăm lạnh lẽo.
Giống như đột nhiên lọt xuống địa ngục vậy.
Trong đại sảnh thậm chí đã trở nên đáng sợ hơn cả địa ngục nữa Lửa đỏ ở địa ngục cháy đốt không bao giờ tịch diệt.
Đại sảnh lúc này cũng đỏ, nhưng đỏ nhất không phải là cặp long phụng hoa chúc, cũng không phải là y phục trên người mà là máu.
Máu tươi!
Những người mà nàng nhìn thấy đều đã ngã gục trên vũng máu, trong đại sảnh chỉ còn lại một người còn sống, một người đang thổi sáo.
Sắc mặt của y đã hoàn toàn không còn giọt máu, thân thể đã cứng đờ, ánh mắt vô hồn nhưng vẫn không ngừng thổi sáo.
Y tuy vẫn còn sống nhưng đã mất đi hồn phách.
Không ai có thể hình dung tiếng sáo này khi ở trong tai Đinh Linh Lâm nghe như thế nào, thậm chí không ai có thể tưởng tượng nổi Quách Định đã mãi mãi không nghe được lời giải thích và nỗi khổ tâm của nàng, chàng đã ngã trong vũng máu, đã ngã cùng với hắc y nhân đó, còn có lão nhân thiện lương đó, còn có… Đinh Linh Lâm không còn nhịn nổi nữa, trước mắt nàng chỉ là một màn máu đỏ tươi, đã không còn nhìn thấy cái gì khác.
Đây là độc thủ của ai? Vì mục đích gì?
Nàng không suy nghĩ thêm nổi nữa, nàng cũng ngã gục xuống.
*****
Khi Đinh Linh Lâm đã mở to mắt ra, cái đầu tiên mà nàng nhìn thấy là chiếc rương.
Vạn Bảo rương.
Lão nhân áo lam mũ cao đó đang đứng trước giường, nhìn chăm chú nàng ánh mắt tràn đầy vẻ bi thống và thương xót.
Đinh Linh Lâm muốn vùng ngồi dậy, nhưng Cát Bình đã ấn vai nàng xuống, nàng đành phải nằm lại xuống.
Nàng biết lão nhân này đã cứu nàng, nhưng… – Còn Quánh Định? Ngươi có cứu không?
Cát Bình lặng lẽ cúi đầu, thở dài nói:
– Ta đã đến trễ … Đinh Linh Lâm đột nhiên kêu lớn lên:
– Ngươi đến trễ? Tại sao ngươi lại chuồn đi?
Cát Bình nói:
– Tại vì ta phải vội đi tìm người.
Đinh Linh Lâm vẫn đang nói như thét:
– Tại sao ngươi lại đi kiếm người? Tại sao?
Nàng đã hoàn toàn không còn chế ngự được bản thân mình, nàng đã sụp đổ.
Đợi cho sự kích động của nàng lắng dịu xuống, Cát Bình mới ôn tồn nói:
– Tại vì ta nhất định phải tìm người chế ngự chuyện này.
Đinh Linh Lâm nói:
– Ngươi đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra hay sao?
Cát Bình than thở:
– Khi nhìn thấy trái châu báo đó, nhìn thấy tên tuổi của bốn người đó, thì ta đã biết.
Đinh Linh Lâm nói:
– Ngươi biết bốn người đó là ai?
Cát Bình gật gật đầu.
– Bọn họ tóm lại là ai?
– Là Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo.
Đinh Linh Lâm lại ngã gục xuống, giống như bị một cú chùy sắt nện trúng vậy, không còn có thể nhúch nhích cử động được nữa.
Cát Bình chậm rãi nói:
– Lúc đó ta không nói ra, tại vì ta sợ các ngươi nghe xong sẽ kinh hoàng sợ hãi, ta không muốn làm ảnh hưởng đến hỷ sự của các ngươi.
Hỷ sự! Xem là hỷ sự thế nào được?
Đinh Linh Lâm lại muốn chồm lên, muốn thét lên, nhưng ngay chút sức để kêu la cũng không còn nữa.
Cát Bình nói:
– Huống hồ ta cũng đã nhìn thấy bốn sứ giả hoàng y đó, ta cho rằng Cửu Nguyệt bang đã nhúng tay vào thì Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo cũng không thể không ít nhiều do dự băn khoăn.
Y lặng lẽ thở dài nói tiếp:
– Nhưng ta không ngờ chuyện này giữa đường lại có chuyện thay đổi như vậy.
– Có phải ngươi cho rằng Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ âm thầm chiếu cố đến?
Cát Bình thừa nhận.
– Vì vậy ngươi không ngờ Diệp Khải Nguyên sẽ đi, cũng không ngờ ta sẽ đi?
Giọng nói của Đinh Linh Lâm rất hư nhược. Toàn thân nàng như trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Cát Bình than thở:
– Ta nên nghĩ tới y có thể sẽ đi, tại vì y không nhìn thấy ngọc bài đó, cũng không nhìn thấy túi châu bảo.
Đinh Linh Lâm nhịn không được hỏi:
– Bọn họ gởi túi châu bảo đó đến lẽ nào cũng có ý riêng?
– Có!
– Ý gì?
Cũng nhấn từng chữ:
– Bọn họ gởi túi châu bảo đến là để mua mạng đó.
Đinh Linh Lâm kinh hãi:
– Mua mạng!
Cát Bình nói:
– Đại Thiên Vương trong Ma giáo xưa nay rất ít tự mình xuất thủ sát nhân.
Đinh Linh Lâm nói:
– Tại sao?
Cát Bình nói:
– Tại vì bọn họ tin rằng địa ngục luân hồi, xưa nay không muốn để lại món nợ lai sinh, vì vậy bọn họ trước khi mỗi lần tự mình sát nhân thì đều trước hết trả một cái giá nào đó để mua mạng người.
Đinh Linh Lâm đột nhiên hỏi lại:
– Ngươi làm sao biết ta đi, Diệp Khải Nguyên cũng đi?
– Có người kể cho ta.
– Ai?
– Người thổi sáo.
Nghĩ đến tiếng sáo thê lương ấy, Đinh Linh Lâm không khỏi rùng mình.
– Tận mắt chứng kiến chuyện này à?
Cát Bình thở dài nói:
– Từ đầu chí cuối, y đều nhìn thấy, vì vậy nếu không ngộ kiến ta, y e rằng suốt đời sẽ trở thành một phế nhân điên loạn.
Vô luận ai nhìn thấy chuyện này cũng sẽ sợ hãi mà phát điên.
Đinh Linh Lâm lại hỏi:
– Y cũng nhìn thấy chân diện mục của Tứ Đại Thiên Vương?
– Không.
– Tại sao?
– Vì khi Tứ Đại Thiên Vương sát nhân báo thù, trên mặt luôn đeo mặt nạ Ma Thần.
– Phục thù? Bọn họ phục thù cho ai?
– Ngọc Tiêu.
Cát Bình nói tiếp:
– Ngọc Tiêu chết ở dưới tay của Quách Định.
– Ngọc Tiêu cũng là một trong Tứ Đại Thiên Vương hay sao?
– Y chính là Ái Dục Thiên Vương Ban Sát Ba Ná.
Đinh Linh Lâm siết chặt hai tay, thân thể vẫn còn run rẩy không ngừng.
– Quách Định giết Ngọc Tiêu là vì ta.
– Ta biết.
– Ta nếu không đuổi theo Diệp Khải Nguyên sẽ không đi.
… Đinh Linh Lâm lại chảy nước mắt:
– Diệp Khải Nguyên nếu không đi có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
Cát Bình lại lắc lắc đầu nói:
– Ngươi không cần oán trách chính mình, tất cả điều này vốn đã ở trong sự tính toán của bọn họ.
Đinh Linh Lâm không hiểu. Cát Bình nói:
– Hắc y nhân đó không phải là Nam Cung Lãng, ta biết Nam Cung Lãng.
Đinh Linh Lâm lại ngạc nhiên nói:
– Y không phải là Nam Cung Lãng thì là ai?
Cát Bình nói:
– Y cũng là người trong Ma giáo.
Đinh Linh Lâm nói:
– Y đột nhiên xuất hiện, chính là vì muốn ép Diệp Khải Nguyên xuất thủ.
Cát Bình than thở:
– Bọn họ đích xác đã sớm tính kỹ Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ xuất thủ cứu Quách Định, cũng tính kỹ chỉ cần Diệp Khải Nguyên vừa hiện hành tung ra ngươi nhất định sẽ truy đuổi theo.
Bọn họ đương nhiên cũng tính chỉ cần Đinh Linh Lâm vừa đuổi theo, Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ bỏ y.
Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo trước khi hành động, chắc chắn đều đã có kế hoạch rất là hoàn mỹ chu mật. Vì vậy khi bọn họ xuất thủ, rất ít khi bị thất bại.
Đinh Linh Lâm căm hờn nói:
– Như vậy xem ra, kẻ cố ý vạch trần âm mưu của Hắc y nhân, cố ý nói y là Nam Cung Lãng, rất có thể là một trong Tứ Đại Thiên Vương.
– Rất có thể.
Cát Bình đột nhiên lại nói:
– Ngươi có nghe thấy giọng nói của y không?
Đinh Linh Lâm nghe không ra.
– Ta chỉ cảm thấy giọng nói mà người đó nói rất là chói tai.
– Ngươi có nghe ra y là nam hay nữ không?
– Là nam.
– Giọng của một người nói là từ trong yết hầu một khí quản giống như dây thắt lưng phát ra.
Cát Bình chậm rãi nói tiếp:
– Nam nhân sau khi trưởng thành, cái dây thắt lưng đó sẽ dần dần trở nên thô, vì vậy giọng nói của nam nhân so với nữ nhân thì thấp trầm thô đục hơn.
Đinh Linh Lâm xưa nay chưa nghe thấy những chuyện như vậy, nhưng mỗi chữ nàng đều tin.
Vì nàng biết Cát Bình là thần y thiên hạ vô song, đối với cấu tạo thân thể con người, đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nàng cũng nghe nói qua Ma giáo có một công phu có thể khiến cho cái dây thắt lưng cứng trong yết hầu của một người co lại, giọng nói thay đổi.
Cát Bình nói:
– Vì vậy một nam nhân bình thường giọng nói tuyệt phải không quá sắc, trừ phi … Đinh Linh Lâm chen lời:
– Trừ phi y dùng cổ họng giả để nói.
Cát Bình gật gật đầu nói:
– Ngươi cứ nghĩ xem tại sao y phải dùng cổ họng giả để nói?
Đinh Linh Lâm nói:
– Vì ta chắc chắn đã nhìn thấy y, nghe thấy giọng nói của y.
Cát Bình nói:
– Cái người đi chúc mừng đó có những ai? Trong đó có mấy người ngươi đã nhìn thấy?
Đinh Linh Lâm lắc đầu:
– Ta vốn không có cơ hội nhìn.
Nàng cắn răng nói:
– Người có cơ hội nhìn thì nay đã hoàn toàn bị giết chết diệt khẩu rồi.
Cát Bình cũng không khỏi siết chặt hai nắm tay.
Kế hoạch hành động của Ma giáo, không những chu mật mà còn hiểm độc.
– Nhưng bọn họ vẫn còn lưu lại một đầu mối.
Đinh Linh Lâm trầm tư hỏi:
– Đầu mối gì?
Cát Bình nói:
– Hung thủ chủ trì hành động lần này, lúc đó nhất định ở trong hỷ đường.
Đinh Linh Lâm nói:
– Nhất định có.
Cát Bình nói:
– Người trong hỷ đường lúc đó, và những kẻ còn sống sót nhất định là hung thủ, hung thủ rất có thể là Tứ Đại Thiên Vương.
Ánh mắt Đinh Linh Lâm sáng lên:
– Vì vậy bọn ta chỉ cần dò ra trong hỷ đường lúc đó có những ai, lại dò xem bây giờ còn có những ai sống sót, thì biết Tứ Đại Thiên Vương tóm lại là ai?
Cát Bình gật đầu, ánh mắt y không sáng lên vì y biết chuyện này tuy nói đơn giản nhưng thực hiện thì không dễ.
– Chỉ tiếc là bọn ta lúc này không biết trong hỷ đường lúc đó có những ai, càng không biết bây giờ những kẻ sống sót là ai.
Đinh Linh Lâm nói:
– Nhưng bọn ta ít ra có thể trước hết dò xem có những ai gởi quà. Người chết là những ai?
Ánh mắt của Cát Bình lúc này sáng lên Đinh Linh Lâm lại nói:
– Mỗi người đến biếu lễ bọn ta đều có ghi trong sổ cả.
Cát Bình lập tức hỏi:
– Cuốn sổ đó đâu?
Đinh Linh Lâm nói:
– Chắc hẳn vẫn còn trong phòng chi thu của quán trọ Hồng Tân.
– Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, những tử thi chắc hẳn vẫn còn ở trong hỷ đường.
Đinh Linh Lâm nói:
– Đây là nơi đâu?
Cát Bình nói:
– Cách Hồng Tân không xa.
Đinh Linh Lâm bật dậy nói:
– Vậy bọn ta còn đợi gì nữa?
Cát Bình nhìn nàng ánh mắt lộ vẻ lo âu. Sự kích động mà nàng phải chịu đựng quá lớn, lúc này nếu còn quay về hỷ đường, lại nhìn thấy máu tươi và thi thể đó. Thậm chí rất có thể sẽ phát điên lên. Cát Bình muốn thuyết phục Đinh Linh Lâm, nhưng Đinh Linh Lâm đã lao đi. Thiếu nữ này kiên cường hơn sự tưởng tượng của y rất nhiều.
Trong hỷ đường không có ai cả, ngay người chết cũng không còn. Sự lo lắng của Cát Bình hoàn toàn là dư thừa. Bọn họ đến quán trọ Hồng Tân, lập tức phát hiện ra tất cả thi thể đều đã được dọn đi. Trong phòng thu chi cũng trống không, không có ai càng không có sổ ghi lễ vật. Tất cả mọi lễ vật đều đã hoàn toàn được dọn đi hết.
Đinh Linh Lâm ngơ ngác, lúc này đêm đã rất khuya, nàng rời nơi đây không quá lâu, hành động của Ma giáo thật mau đến đáng sợ.
Cát Bình đột nhiên hỏi:
– Tứ Đại Thiên Vương gởi túi châu bảo đó vốn cũng ở trong phòng thu chi phải không?
Đinh Linh Lâm gật đầu Cát Bình nói:
– Vậy thì chuyện này nhất định không phải là người trong Ma giáo gây ra.
Đinh Linh Lâm hỏi:
– Tại sao?
Cát Bình đáp:
– Tại vì túi châu bảo đó vốn là bọn họ dùng để mua mạng, bây giờ bọn họ đã mua hết mạng, bọn họ không thu hồi những châu bảo đó.
Đinh Linh Lâm nói:
– Vì vậy thi thể không cũng không phải là bọn họ mang đi?
Cát Bình nói:
– Tuyệt không phải!
Đinh Linh Lâm nói:
– Không phải bọn họ thì là ai? Ngoại trừ bọn họ ra còn có ai có thủ cước nhanh như vậy?
Muốn dọn sạch thi thể và lễ vật không phải là chuyện dễ dàng. Kẻ nào cần những thi thể đó, không biết dùng để làm gì.
Đinh Linh Lâm không nghĩ ra nổi, Cát Bình cũng không nghĩ ra nổi.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi vào thân thể nàng. Nàng chợt nhạy cảm rùng mình một cái. Khi gió thổi vào, lại có tiếng sáo theo cơn gió truyền vào.
Tiếng sáo thê lương bi ai. Đinh Linh Lâm lập tức nghĩ đến sắc mặt tái xanh của người thổi sáo. Nàng nhịn không được hỏi:
– Ngươi vừa rồi không mang y đi đấy chứ?
Cát Bình lắc đầu:
– Tại sao y còn ở đây?
– Y lại nhìn thấy gì?
Cát Bình và Đinh Linh Lâm cùng lúc vọt ra ngoài cửa sổ, bọn họ đều biết rằng kẻ có thể trả lời được vấn đề này chỉ có một người.
Bọn họ nhất định phải tìm ra người thổi sáo này.