“ Cô cũng gan thật đấy… không sợ ta một kiếm giết chết cô sao?”
Tịch Linh ngồi dựa vào thành giường, khẽ lắc đầu:
“ Phong Ly sẽ hận ngươi, ngươi không muốn chuyện đó diễn ra”
“…”
“ Ta có thể để nó hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ngươi, chỉ là một phàm nhân, lấy đâu ra tự tin như thế?”
Tịch Linh bật cười: “ Ta cũng không ngại nói cho thằng bé biết chuyện ngươi muốn giam nó lại, từ từ phế bỏ thực lực, để nó chỉ biết có mình ngươi”
“…”
Khí lạnh tức khắc tràn ra muốn bóp chết nàng, Tịch Linh chỉ lạnh nhạt lắc đầu: “ Sẽ có một ngày ngươi hối hận, Sương Ngọc. Trường Mục sẽ không yêu Tịch Ly như ngươi yêu Phong Ly, tình yêu của ngươi chỉ đang ép chết thằng bé”
“…”
Một cơn gió thoáng qua, Trắc Phù đã đặt ngay dưới cổ họng của nàng. Tịch Linh giương mắt lên nhìn hắn, lại nói tiếp:
“ Nếu ta thực sự có dã tâm, Phong Ly đã chết biết bao nhiêu lần ngươi có biết không? Căn cơ không vững, chỉ cần ta thêm một chút thủ thuật cỏn con, hắn cũng dễ dàng nhập ma vạn kiếp bất phục… Sương Ngọc, ngươi yêu hắn như thế sao?”
“ Ngươi sợ hắn đủ lông đủ cánh sẽ rời khỏi ngươi, nhưng sao ngươi lại không sợ sẽ có một ngài hắn sẽ chết bất đắc kì tử ngay dưới mắt? Thằng bé ngây dại đến mức để dễ dàng đưa ta lên Dĩ Lạc cung, dễ dàng tin người vì ngươi chưa bao giờ để hắn tiếp xúc với bên ngoài Vân Di, thằng bé sẽ chết vì từng quyết định của ngươi”
“ Hay là… ngươi muốn tận hưởng cảm giác tơ sinh mệnh của người ngươi yêu từ từ tan biến?”
Sắc mặt của hắn ngập trong sát ý, dường như sẽ thiên đao vạn quả nàng trong chớp mắt, nhưng nếu không để hắn hiểu rõ giới hạn của Phong Ly, chỉ e sau này cả 2 bọn họ đều sẽ chịu khổ.
Nàng có thể cho hắn cảm nhận loại thống khổ giương mắt nhìn người mình yêu bị bào mòn cả xương cốt vẫn hướng ánh mắt dịu dàng về ngươi. Sương Ngọc không sợ Phong Ly sống sờ sờ nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận, hắn chỉ sợ ngay lúc Phong Ly chết, y vẫn dùng loại ánh mắt tràn ngập yêu thương đó dung thứ cho Sương Ngọc.
“ Thu kiếm vào, Phong Ly đến rồi”
Sương Ngọc sực tỉnh, lập tức thu hồi Trắc Phù lại, không nói một lời xoay người ra khỏi cung điện.
Đêm nay có không ít người mất ngủ.
Sáng hôm sau, Sương Ngọc vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng đi đến buổi đàm luận bàn bạc về biến cố tiên môn, ma giới và nhân gian.
“ Có tin tức nói rằng ma giới lại rục rịch, có lẽ vì Thiên đạo ở hoàng cung Đông Chu, chúng ta phân chia rạch ròi, nước sông không phạm nước giếng đã từ rất lâu… sao bây giờ lại như thế?”
“ Có lẽ họ cũng muốn tìm thần nữ?”
“Truy Hồn đại ngọc thuộc về cả tam giới nếu thực sự như thế… liệu chúng ta có thể tìm được thần nữ trước ma tộc hay không?”
Phong Ly nghe đến ong ong cả đầu, đại diện yên tĩnh dần hóa thành một cái chợ vỡ, ồn ào đến không chịu được. Lúc y cùng 2 đệ tử của thúc thúc đến Đông Chu diện kiến quân vương Cách Tinh cũng chẳng ra nổi một chút manh mối gì, giờ lại thêm cả chuyện chủ thượng ma tộc bắt đầu có hành động tìm người, bọn họ từ lâu đã hòa bình… nhưng y lại cảm thấy chuyện này sẽ không kéo dài được bao lâu.
Xong việc cũng là 3 ngày sau, Phong Ly lại làm lơ thúc thúc của hắn mà vọt trở về Dĩ Lạc điện, cho đến cuối cùng, Sương Ngọc cũng không chịu nổi nữa.
“ Tịch cô nương, đây là điện chủ của Phong Ly, cô ở đây sẽ làm ảnh hưởng trong sạch cả 2 người. Ta hy vọng cô quang minh chính đại làm khách, chuyển đến điện ở phía Tây, ta sẽ cho người đến chăm sóc cho cô”
“…”
Tịch Linh không quá bất ngờ nhưng Phong Ly lại tức đến giậm chân, hai mắt ngập nước trừng trừng Sương Ngọc.
Hắn và y lại cãi nhau, Tịch Linh trọng thương thực sự không thể chịu nổi khí lạnh của Sương Ngọc, nàng cũng phải lê người ngồi dậy dỗ dành tiểu hài tử Phong Ly để hắn thả nàng đi, không thể thả Tịch Linh xuống núi, nhưng ít nhất nàng sẽ được yên tĩnh.
“…”
Sau sinh thần của Phong chủ Phong Ly, Trạch Linh môn đón một vị khách quý, có nhìn thấy là một tiểu cô nương đeo khăn che mặt được chưởng môn và Phong Ly hộ tống đến điện Thừa Tô ở phía Tây Vân Di.
Thực ra Sương Ngọc nói không sai, nàng và hắn trong cùng một điện là không thích hợp, hơn nữa tránh được Phong Ly, nàng sẽ tránh được gió lạnh sát khí của Sương Ngọc, an tĩnh tịnh tâm dưỡng sức rời núi.
Tuy nhiên… mọi chuyện đơn giản với người khác nhưng sẽ không suông sẻ với nàng.
“ Tịch cô nương, đây là thuốc của sáng nay”
Nàng thở dài nhìn chén thuốc đen ngòm trước mặt, không khỏi lắc đầu.
Người đưa thuốc cho nàng cho một trong hai đại đệ tử của Sương Ngọc, lần trước hộ tống Phong Ly đến Đông Chu cũng là 2 người họ. Sương Ngọc coi trọng nàng thật đấy, phái cả bọn họ đến canh giữ trước cửa điện.
“ các người đừng mơ gặp mặt nhau”
Được rồi, hắn nhờ người chuyển lời cho nàng như thế, Tịch Linh cũng lười quản.
Đón lấy chén thuốc đắng ngắt uống cạn sạch, Tịch Linh mặt không đổi sắc trả lại bọn họ, tự mình trở vào bên trong.