Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 45: Khỏi bệnh



Editor: Gió

Bình thường Đường Việt xong việc buổi sáng thì cũng hết việc, đến tầm chập tối lại tới là được. Mà sau khi Đường Việt về nghỉ ngơi thì Mẫn Thiều Kỳ trở thành chủ nhân của căn bếp, thử làm những thứ mà Đường Việt đã dạy cậu.

Ở đây, tất cả những món bánh ngọt đều cho chính tay Đường Việt điều chỉnh tỉ lệ các loại nguyên liệu như bơ hay chocolate, anh có bí quyết riêng của mình. Mẫn Thiều Kỳ mấy ngày nay học được chút ít là rất tốt rồi, nhưng nắm vững cơ bản rồi thì những thứ khác phải tự mình sáng tạo, đây mới là thứ Mẫn Thiều Kỳ nên nghiên cứu nhất, bất kể là tiệm nhà nào đi nữa, không thể nào mà trông cậy vào những thứ món cố định để kinh doanh lâu dài được, món ăn đỉnh cấp đương nhiên là tốt, thế nhưng sáng tạo ra cái mới mới là lý do để khách hàng có thể tới thường xuyên.

Cố Ngạo uống cà phê và ăn hết phần bánh ngọt Mẫn Thiều Kỳ làm cho anh, Mẫn Thiều Kỳ cũng đứng dậy pha cho mình một cốc cà phê – cà phê ở đây không ngon như ở nhà, nhưng vẫn ngon hơn mấy quán cà phê dùng hạt cà phê chẳng ra gì.

Lúc cậu pha cà phê xong, Đường Việt cũng thay quần áo xong chuẩn bị đi về. Chỗ ở Đường Việt cách tiệm không xa, lái xe chưa đến mười phút là tới.

“Tôi về trước đây, các cậu trông tiệm nhé.” Đường Việt quơ quơ chìa khóa xe, vẫy tay với bọn họ.

“Vâng, buổi tối gặp.” Mẫn Thiều Kỳ đáp. Lúc gần tối Đường Việt đến để chuẩn bị đồ cho ngày mai, cậu cũng sẽ tới làm trợ tá. Nhưng dù cho trong tiệm có rất nhiều loại, nhưng số lượng lại rất ít, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ cũng không cảm thấy vất vả, ngược lại có thể học được rất nhiều, cũng cảm thấy cách làm như thế này cũng không tệ.

Sau khi Đường Việt rời đi, Mẫn Thiều Kỳ bê cốc cà phê ngồi xuống đối diện Cố Ngạo, hai người vừa nói chuyện vừa chờ có khách đến. Hai người làm việc ở đây chưa được vài ngày, nhưng không biết là do đặc điểm chỉ tuyển tình nhân ở đây được nhiều người biết đến hay là do hai người biểu hiện quá rõ ràng mà rất nhiều vị khách mua bánh ngọt xong đều sẽ chúc phúc, điều này khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất nhẹ nhõm, ở trong môi trường thế này, cậu cũng hiếm khi xuất hiện trạng thái sa sút, đại khái là chỉ có chút cảm giác chán nản khi làm bánh không được. Nhưng được Đường Việt và Cố Ngạo an ủi rất nhanh bình thường trở lại, vậy nên cơ bản là không có gì đáng kể.

Cố Ngạo lấy ra túi hạt dẻ rang đường ngày hôm nay lén để lại cho Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ rất vui vẻ mà vừa bóc vừa trò chuyện cùng Cố Ngạo.

“Lần đầu tiên em ra nước ngoài, nên muốn mua quà về cho mọi người.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Cậu không có nhiều bạn, người cậu cần tặng quá cũng không nhiều, dù cho tặng mỗi người một món quá thì cũng không tốn kém là bao, hơn nữa quà tặng quan trọng là ở tấm lòng chứ không phải là đắt thế nào.

Cố Ngạo gật đầu, nói: “Em muốn mua cái gì thì liệt kê cả ra, chọn ngày nào không có việc gì làm thì đi mua.” Dù sao chỉ cần Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ, anh phụ trách quẹt thẻ cũng được.

“Em cũng muốn mua tặng cho anh cả, anh Trang Duy. Tứ thiếu và người yêu của Tứ thiếu em chưa từng gặp, thế nhưng vẫn nên tặng.” Mẫn Thiều Kỳ nói: “Nhưng em không biết hai người thích gì, anh giúp em tham khảo chút.”

Chuyện của Cố Tứ thiếu Cố Hủ và người yêu Hạ Tử Thần, Cố Ngạo cũng đã nói qua với cậu vào ngày đi ăn cơm cùng Cố Diễm. Tuy rằng cậu vẫn chưa được gặp, nhưng cảm giác áp lực sẽ không lớn như khi gặp Cố Diễm.

“Bé út rất dễ gần, em tặng em ấy cái gì cũng được. Còn về em tư…” Cố Ngạo cười, nói: “Em tặng em ấy đồ tình nhân với bé út, em ấy chắc chắn sẽ thích.”

“Nghe được đó nhỉ.” Nếu là đồ tình nhân thì rất nhiều sự lựa chọn, hơn nữa cũng sẽ không chọn sai được, quả thật là một lựa chọn tốt. “Thế hôm nào chúng ta đi mua sắm nhé.”

“Ừ.” Cố Ngạo gật đầu.

Ánh nắng chan hòa rải vào trong tiệm, chiếu rọi khiến khắp nơi đều trở nên ấm áp. Mẫn Thiều Kỳ nhìn ánh mặt trời rực rỡ, đút hạt dẻ vừa bóc xong vào trong miệng Cố Ngạo, nói: “Như thế này tốt thật đấy, vừa nhàn nhã vừa dễ chịu.”

“Ừ.” Cố Ngạo nặn nặn tay Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Khi nào về, chúng ta cũng mở một tiệm bánh thế này. Để em mỗi ngày đều vui vẻ.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, trong mắt đều là ý cười. Cậu biết với tình hình kinh tế của mình hiện tại thì chỉ dựa vào chính mình thì không thể mở được một cửa hàng, Cố Ngạo đồng ý giúp cậu, hiển nhiên là dễ dàng hơn nhiều. Sau này đợi đến khi cậu kiếm được tiền rồi, sẽ từ từ trả lại Cố Ngạo, để cửa tiệm đó hoàn toàn thuộc về một mình cậu, bởi vì khi đó cậu mới có thể coi là độc lập về kinh tế, cậu cũng sẽ nỗ lực khiến Cố Ngạo cảm thấy hạnh phúc hơn.

— Trong tình yêu, cho đi và nhận lại đều điều vô cùng quan trong.

Thứ bảy sau khi tan làm, là đến ngày nghỉ của hai người, tối thứ bảy Mẫn Thiều Kỳ không đến nữa mà cùng Cố Ngạo hưởng thụ thế giới của hai người.

Lần này họ mua rất nhiều đồ về, Cố Ngạo cũng xắn tay áo chuẩn bị tự mình xuống bếp làm bít tết.

Mẫn Thiều Kỳ ở bếp sáng tạo món bánh mơ đường của cậu, thực ra cậu vốn dịnh làm bánh ngọt nhưng thảo luận với Đường Việt một hồi, thấy làm bánh mỳ sẽ ngon hơn, vậy nên ngày hôm nay cậu thử trước ở nhà một lần xem. Thật ra cách làm cũng rất đơn giản, làm bánh mỳ vị ngọt thông thường, sau đó cắt ngang bánh ra, phết lên một chút mứt mơ chua chua tự làm, rồi dính một lớp đường trắng lên mặt ngoài của bánh, lại rải chút đường cát để điều tiết vị là được.

Buổi chiều Mẫn Thiều Kỳ đã bắt đầu chuẩn bị, chập tối lúc Cố Ngạo bắt đầu làm bít tế, cậu ở bên cạnh đang làm nốt lớp đường cho bánh. Vì Cố Ngạo không thích quá ngọt, vậy nên cậu chỉ dính một nửa, còn nửa còn lại thì rắc chút đường.

Bởi vì công đoạn không quá rắc rối, nên làm xong Mẫn Thiều Kỳ còn hướng dẫn cho Cố Ngạo.

Đối với Cố Ngạo vốn không quen việc bếp núc, lần xuống bếp này dù cho không tính là quá tốt, nhưng cũng không toang hẳn. Tuy vẻ ngoài bít tết không được đẹp cho lắm, trên bên còn dính lá xạ hương chưa lấy xuống, nhưng không bị cháy, vẫn có thể ăn, vị cũng ổn.

Dọn salad, bít tết, canh và bánh mỳ lên, Cố Ngạo khui chai rượu vang, sau đó đốt nến, cùng Mẫn Thiều Kỳ hưởng thụ bữa tối trong bầu không khí ấm áp.

Bánh Mẫn Thiều Kỳ làm rất ngon, tuy rằng vẫn cẩn phải trung hòa lại vị, nhưng lần đầu tiên có thể làm được thế này là giỏi lắm rồi. Lại thêm Cố Ngạo rất thích, Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ uống hơi nhiều rượu.

Nhìn gương mặt Mẫn Thiều Kỳ hồng hồng vì uống nhiều, nhưng vẫn chưa say, ruột gan Cố Ngạo ngứa ngáy khó chịu, ôm Mẫn Thiều Kỳ về phòng ngủ – dù cho không làm đến cuối cùng, nhưng cũng gọi là chun chút cho anh đỡ thèm.

Chớp mắt, hành trình du lịch một tháng của hai người cũng sắp kết thúc.

Mẫn Thiều Kỳ có thể nói là thu hoạch được kha khá, tính cách cũng cởi mở hơn, Cố Ngạo thấy vậy cũng vui lây.

Ngày cuối cùng học ở tiệm bánh, Mẫn Thiều Kỳ trò chuyện với Đường Việt rất lâu, hai người hẹn nhau mỗi năm Mẫn Thiều Kỳ sẽ tới pháp hai lần, tiếp tục học làm bánh. Mà Đường Việt nếu như về nước, cũng sẽ bớt chút thời gian tới thăm Mẫn Thiều Kỳ, hai người có thể tiếp tục hàn huyên với nhau. Hơn nữa thời đại internet phát triển, muốn liên lạc với nhau căn bản không khó, vậy nên cũng không có nỗi buồn khi xa cách.

Lúc máy bay đáp xuống, đã hơn bảy giờ tối rồi.

Cố Ngạo đã sắp xếp xe tới đón từ lâu, hai người có thể về thẳng nhà nghỉ ngơi. Ở trên xe, Mẫn Thiều Kỳ gửi tin nhắn cho Đường Việt báo bình an. Đường Việt cũng rất nhanh trả lời tin nhắn, nói để Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo nghỉ ngơi trước đã, bao giờ hết mệt sẽ nói chuyện tiếp – vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm bay đường dài.

Mẫn Thiều Kỳ thật sự rất mệt, ở trên máy bay cậu ngủ không ngon giấc, vậy nên cả người trông không có chút tinh thần nào cả. Cố Ngạo tình vẫn ổn, anh đã quen bay đường dài rồi.

Về đến nhà, hai người không vội thu dọn hành lý, tắm rửa xong, Cố Ngạo cho Mẫn Thiều Kỳ uống sữa, rồi ôm cậu ngã xuống giường ngủ bù, theo ý của Cố Ngạo thì tốt nhất là ngủ luôn đến sáng mái, như vậy sẽ không bị jet lag nữa.

Không phụ kỳ vọng, Cố Ngạo tỉnh dậy vào lúc 6 giờ sáng. Anh khẽ động, Mẫn Thiều Kỳ trong ngực cũng tỉnh.

Mẫn Thiều Kỳ không phải bị anh đánh thức mà đã tỉnh rồi nhưng lười biếng không muốn dậy.

Đưa tay ôm lấy Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn tiểu long bao.”

Cố Ngạo nở nụ cười, hôn trên trán cậu một cái, nói: “Được. Dậy cùng đi hay anh mua về cho em?”

“Cùng đi đi.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Sáng sớm dậy đi ăn sáng, rồi chậm rãi cước bộ về nhà, không nhanh không chậm, với Mẫn Thiều Kỳ là một chuyện vô cùng hưởng thụ.

“Ừ.” Cố Ngạo ôm cậu, không có ý dậy ngay. Một lát sau lại nói: “Nói với em chuyện này.”

“Hửm…” Mẫn Thiều Kỳ lên tiếng, biểu thị cậu đang nghe.

“Mấy hôm nữa em cũng anh đến chỗ ông ngoại nhé.” Cố Ngạo nói.

Mẫn Thiều Kỳ mở mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên Cố Ngạo muốn dẫn cậu đi gặp người lớn trong nhà.

Cố Ngạo cười nhìn cậu, hỏi: “Không muốn đi à?”

“Không phải, chỉ là hơi bất ngờ.” Mẫn Thiều Kỳ vội nói. Có thẻ gặp được người lớn nhà Cố Ngạo, được người lớn chấp nhận rất quan trọng.

“Đừng lo, ông ngoại anh dễ gần lắm.” Cố Ngạo vuốt mái tóc vểnh loạn của Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Rất lâu rồi anh chưa tới đó, ông ngoại lớn tuổi rồi, không muốn để ông lo lắng nhiều. Đúng lúc chuyện của Lâm gia cũng vừa giải quyết xong, anh qua đó làm nốt việc còn lại.” Vốn dĩ anh định bay từ Pháp qua luôn, nhưng Mẫn Thiều Kỳ không có hộ chiếu, phải trở về làm, vậy nên chỉ có thể chờ thêm vài ngày.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, hỏi: “Ông ngoại anh thích gì? Chúng ta chuẩn bị quà mang đi. Đúng rồi, còn bà ngoại anh nữa.”

“Bà anh mất sớm, giờ còn mỗi ông ngoại nah thôi. Ông không quá thích cái gì cả, nhưng em bằng lòng làm bánh cho ông, ông sẽ vui lắm đấy.” Cố Ngạo cười nói. Lúc ông ngoại anh còn trẻ rất thích ăn những món này, đến giờ vẫn không thay đổi.”

“Thế thì đơn giản.” Mẫn Thiều Kỳ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, dù sao chuyện này vẫn dễ hơn là bắt cậu đi chọn đồ cổ.

Sau khi dậy đánh răng rửa mặt, hai người ra ngoài ăn tiểu long bao.

Ăn xong thì lại đi bộ về nhà, tựa như chỉ là đổi nơi nghỉ ngơi mà thôi.

Nghỉ ở nhà ba ngày, Mẫn Thiều Kỳ hẹn trước bác sĩ Ôn.

Lần này cũng như lần trước không để cho Cố Ngạo đi cùng, vì cậu cảm thấy cậu đã ổn rồi, có thể đi một mình được. Hơn nữa Cố Ngạo còn rất nhiều việc phải xử lý, cần phải nhanh chóng xử lý xong, rồi mới sang chỗ ông ngoại của Cố Ngạo.

Đi vào phòng khám, Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ chào hỏi bác sĩ Ôn, tặng chiếc bánh hôm nay cậu vừa mới làm cùng một chiếc khăn quàng cổ mua từ Pháp về.

Vui vẻ nhận quà, thấy cậu rất có tinh thần, bác sĩ Ôn cũng yên tâm mà cười: “Nhìn thì có vẻ như hồi phục rất tốt nhỉ.”

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu nói: “Đi hơi vội quên mang theo thuốc, thế nhưng tâm tình không hề có triệu chứng bị sa sút.”

“Đây là hiện tượng tốt.” Nụ cười của bác sĩ Ôn càng thêm đậm.

Sau đó hai người ngồi xuống, nói về cuộc sống và tâm trạng Mẫn Thiều Kỳ khoảng thời gian này.

Khoảng hai giờ sau, bác sĩ Ôn cười nói: “Chúc mừng cậu, với tình trạng hiện tại của cậu, cậu đã hông còn vấn đề gì nữa rồi.”

“Thật sao?” Mẫn Thiều Kỳ nghe thấy thế cũng rất vui vẻ.

“Ừm, duy trì tâm trạng tốt, đừng suy nghĩ nhiều, giải phóng áp lực, giúp củng cố quá trình hậu phục hồi.” Nhưng bác sĩ Ôn vẫn nhắc nhở: “Thế nhưng, trầm cảm có thể bị tái phát, vậy nên bình thường cậu điều chỉnh tâm tình, cũng phải để ý đến sự thay đổi. Nếu như lại cảm thấy sa sút không thể tự mình điều chỉnh lại trạng thái, phải nhanh chóng đến tìm tôi. Điều trị sớm, phục hồi mới nhanh được.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Mẫn Thiều Kỳ biết tỉ lệ tái phát của chứng bệnh này, nhưng cậu tin có Cố Ngạo ở bên cậu, cậu sẽ không sao nữa.

Sau đó hai người cùng trò chuyện về những chuyện khác, rồi Mẫn Thiều Kỳ xin phép đi trước. Lúc này này bác sĩ Ôn chỉ kê cho cậu một liều thuốc, không để uống hàng ngày, mà chỉ khi làm cậu có triệu chứng tái phát thì uống một viên, khống chế tâm tình để tới khám.

Trở lại bãi đỗ xe, Mẫn Thiều Kỳ lấy từ trong xe ra một phần bánh và quà khác rồi lại đi vào bệnh viện – cậu đã tới rồi thì đương nhiên phải tới thăm Cố Hàm, cũng định buổi trưa hẹn Cố Hàm ăn cơm, cảm ơn sự quan tâm của anh tới cậu và bệnh tình của cậu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.