“Lạc Phong…. Không cần…. Vết thương của ngươi sẽ không tốt!” Trên giường lúc này Liễu Ức Vân đang trốn tránh cái hôn của Lạc Phong sáp tới.
“Vết thương đã sớm tốt lắm! Vân nhi, người ta đã nhiều năm như thế chưa được chạm vào ngươi, người ta nhịn không được thôi!” Trầm Lạc Phong chặt chẽ cầm cố cánh tay của người dưới thân, làm nũng nói.
“Nhưng là….. Nhưng là…. Ta…..”
“Vân nhi, cho ta đi, ngươi xem nó đều đã biến thành dáng vẻ thế này.” Y lấy tay Liễu Ức Vân áp lên nơi bùng phát dục vọng của mình, cười nói.
“A….. Ngươi….. ” Xúc cảm nóng rực của thứ cứng rắn trong tay làm Liễu Ức Vân thẹn thùng mà kinh sợ kêu.
“A….. Không cần…..” Lúc Liễu Ức Vân còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay to lớn củaTrầm Lạc Phong bỗng nhiên cách lớp quần áo cầm lấy phân thân yếu ớt, không ngừng vuốt ve lên xuống, phân thân đã lâu không trải qua chuyện đó chậm rãi đứng thẳng lên.
“Ngươi cũng rất muốn mà, Vân nhi của ta!” Trầm Lạc Phong cười nói, nhiệt khí theo tiếng nói thấp trầm phun ở bên tai Liễu Ức Vân, dẫn tới hắn một trận run nhẹ.
“Vẫn nhạy cảm như vậy nha, ha hả…..” Nhẹ nhàng cười cắn vành tai Liễu ức Vân, không ngừng liếm lộng.
“Ân a….. Không…. Ân…. ” Liễu Ức Vân cự tuyệt, khoái cảm làm hắn cảm thấy vô lực.
Môi dần dần đi tới bên môi Liễu Ức Vân, đầu tiên là ở bên ngoài không ngừng liếm lộng cắn nhẹ đôi môi Liễu Ức Vân. Ngay lúc hắn lên tiếng muốn cự tuyệt, lưỡi Trầm lạc Phong lập tức tiến vào bên trong khoang miệng hắn. Quấn lấy lưỡi hắn, không ngừng quấy rối, đói khát tham lam hút lấy mật nước trong miệng hắn. Kịch liệt mà sâu sắc làm Liễu ức Vân ngạt thở, nhưng đồng thời hạnh phúc dưới đáy lòng cũng làm hắn quên mất vùng vẫy, cánh tay bất tri bất giác mà gác lên cổ Trầm Lạc Phong, thâm tình e thẹn đáp lại y.
Chiếm được sự đáp trả của Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong mừng rỡ như điên, y càng thêm dùng lực mà hôn người trong lòng, phảng phất muốn đem hắn nhập vào thân thể. Vừa hôn xong, hai người đều thở hổn hển, một đạo chỉ bạc từ miệng hai người kéo dài.
“Cho ta, Vân nhi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi…..” Y kích động xé rách quần áo Liễu Ức Vân.
Đã vô lực trả lời Liễu Ức Vân chỉ có thể tùy ý Trầm Lạc Phong lột sạch mình. Nhìn Liễu ức Vân dưới thân ánh mắt mê man hơi thở gấp gáp, mái tóc màu bạc hỗn loạn trên giường, làn da bởi vì dùng dược lâu dài mà trở nên trắng như tuyết cũng bởi vì cái hôn nóng bỏng mà bao phủ một tầng phấn hồng dụ nhân, Trầm Lạc Phong gần như không khống chế được dục vọng của chính mình.
“Đẹp quá, Vân nhi của ta, thực sự đẹp…..” Trầm Lạc Phong thở dài tán thán, vuốt ve cơ thể nguyên bản cường tráng giờ trở nên gầy trơ xương của người yêu, “Ngươi gầy thiệt nhiều…..” Y đau lòng nói.
“Ân…..” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ về cũng không cắt đứt được dục hỏa của Liễu Ức Vân, hắn khó khăn rên rỉ ra tiếng.
“Đáng chết! Vân nhi, ngươi là yêu ***!” Một tiếng rên rỉ vui sướng mang theo e lệ của Liễu Ức Vân, triệt để đánh vỡ nhẫn nại đã tới cực hạn của Trầm Lạc Phong. Y mạnh mẽ tách ra hai đùi Liễu Ức Vân tới cực hạn, làm hạ thân của hắn ở trước mặt y bị bại lộ không nghi ngờ. Nhìn tiểu huyệt phấn hồng trước mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy cổ họng chợt khô nóng. Y nhẹ nhàng vươn tay tiến vào tiểu huyệt nóng ẩm, thử làm nó vì mình mà mở ra.
Ngay lúc ngón tay y vừa tiếp xúc với hậu huyệt của Liễu Ức Vân, hắn đột nhiên điên cuồng trán né cái ôm. “Không, không cần! Ta không cần! Không nên đụng ta, không cần!” Hắn cố gắng khép lại hai đùi, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Vân nhi, Vân nhi! Ngươi thế nào, Vân nhi!” Phát hiện Liễu Ức Vân dị thường, Trầm Lạc Phong vội vàng ôm lấy hắn, lo lắng dò hỏi.
“Không cần, không cần…..”
“Vân nhi, nhìn ta, nhìn ta, Vân nhi! Ngươi sao vậy?” Trầm Lạc Phong giữ lấy khuôn mặt Liễu Ức Vân, làm hắn có thể nhìn vào hai mắt mình.
“Ta…..” Liễu Ức Vân cuối cùng có chút khôi phục, nhìn khuôn mặt lo lắng của Trầm Lạc Phong, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.
“Vân nhi, là ta không đúng, ta không nên gấp gáp như thế, không nên ép buộc ngươi. Yên tâm, sẽ không tiếp tục nữa.” Y mang theo xin lỗi nói.
“Không…. Không phải ngươi…..” Liễu Ức Vân không ngừng nghẹn ngào, thân không ngừng run rẩy, “Là ta, ta không được….”
“Vân nhi?” Y khó hiểu.
“Ta…. Thực dơ bẩn…. Ta từng bị…. Ta thực dơ bẩn….. Lạc Phong….. Thân thể ta đã….. Dơ bẩn…..Ô…..” Hắn khóc rống ra tiếng.
“Vân nhi…..” Trầm Lạc Phong đau lòng nhìn Liễu Ức Vân run rẩy khóc, trong lòng tràn ngập đau đớn cùng áy náy.
Vươn tay nâng khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt, y cười ôn nhu, “Vân nhi không dơ bẩn, Vân nhi trong lòng ta vĩnh viễn là thuần khiết nhất.”
“Chính là….. Ngô!” Hắn chưa kịp nói xong, môi đã bị ôn nhu đoạt đi. Nụ hôn triền miên làm Liễu Ức Vân có chút choáng váng, đợi cho Trầm Lạc Phong thả hắn ra thì cũng chỉ có thể toàn thân mềm nhũn nằm một chỗ không ngừng thở dốc.
“A! Lạc Phong, không…. Ân…. A….” Trong sương mù Liễu Ức Vân đột nhiên kinh dị thét chói tai, hắn miễn cưỡng nâng nửa thân người trên kinh ngạc phát hiện, lúc này Trầm Lạc Phong nhưng lại vùi đầu giữa hai chân hắn không ngừng mút lấy phân thân hắn.
“Không…. Ân…. Không cần….” Lạc Phong sao có thể…. Hắn thẹn thùng chống đẩy, nhưng là từ trong khoang miệng của Trầm Lạc Phong kỳ diệu mang theo khoái cảm làm hắn không xuất ra được chút lực nào.
“Vân nhi, thoải mái sao?”
“A…..Nha…. Ân……”
“Ân…. Cáp….. Không…. Ân….. A…..”
“Cáp a, thả….. Mau thả…… Ta….. Phải….. A!” Khoái cảm nháy mắt kéo tới, tất cả sức nóng không ngừng hướng tới dưới thân mà tụ lại, Liễu Ức Vân ngay lúc sắp bắn ra, hắn thúc giục Trầm Lạc Phong thả hắn ra.
“Không quan hệ, bắn ra đi, Vân nhi.”
“A!!!” Sau khi Trầm Lạc Phong ra sức hấp, Liễu Ức Vân run rẩy ở trong miệng y bắn ra bạch trọc, mà Trầm Lạc Phong không chút nào do dự nuốt vào tất cả dịch thể của hắn.
“Ngươi, ngươi thế nào…..” Liễu Ức Vân kinh ngạc không nói nên lời, Lạc Phong thế nào có thể ăn của hắn…..
“Thực ngọt, thứ của Vân nhi, ha hả…….” Trầm Lạc Phong cười tà nói, vừa nói vừa ngồi lại chỗ cũ chép miệng.
Cử động của y, làm Liễu Ức Vân trong nháy mắt đỏ bừng muốn xuất huyết. Mặc dù chính mình trước kia cũng làm qua, nhưng là hắn không nghĩ đến, Lạc Phong lại làm như thế cho hắn.
“A, ngươi lại….. A…… Không cần!” Ngay lúc hắn ngẩn người, Trầm Lạc Phong đột nhiên tách hai chân hắn ra. So với vừa rồi càng làm hắn kinh ngạc hơn chính là, Lạc Phong đột nhiên liếm hắn….. Chỗ đó! Này làm trái tim hắn kém chút nữa là nhảy ra.
“Không….. A…… Không cần…… Chỗ đó…..”
“Lạc Phong…. Không….. Chỗ đó….. Thực…..”
“Vân nhi ở đây thực ngọt, không dơ bẩn!” Biết hắn muốn nói cái gì, Trầm Lạc Phong lên tiếng cắt lời hắn, “Vân nhi, yên tâm giao cho ta, hảo hảo cảm thụ ta.”
“Ân….. A…..” Trầm Lạc Phong ngữ khí ôn nhu phảng phất thôi miên an ủi hắn, Liễu Ức Vân dần dần không còn vùng vẫy.
“Ngô…. Ân….. Cáp…..”
“Ân….. A…… Phong…. Này…. Này…. Không cần tiếp tục…. Không cần tiếp tục làm…..” Hậu huyệt tê dại ngứa ngáy làm Liễu Ức Vân không ngừng run rẩy, nguyên bản huyệt khẩu đóng lại, lúc này đã hơi hơi mở ra, như không muốn chịu thua, phân thân vừa mới phát tiết cũng lặng lẽ ngẩng đầu. Hắn chịu không nổi, hậu huyệt tê dại làm hắn đột nhiên hảo muốn.
“Từ bỏ…… Ta….. Ân….. A……” Hắn khát vọng nhìn Trầm Lạc Phong.
Nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn như cũ đợi hắn đồng ý, Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm động nở nụ cười. Hắn vươn cánh tay tuyết trắng kéo đầu Trầm Lạc Phong, chủ động đưa lên đôi môi hồng diễm, làm ra lời mời vô thanh.
Được sự đồng ý Trầm Lạc Phong mừng rỡ như điên, y mạnh mẽ động thân, dục vọng bộc phát thật sâu tiến vào tiểu huyệt nóng ấm dụ nhân của Liễu Ức Vân.
“A!!!”
“A!!!” Đã lâu không cảm thụ làm hai ngươi đều kêu ra tiếng. Lập tức Trầm Lạc Phong liền bắt đầu khẩn cấp trong dũng đạo luật động.
“Ân…… Cáp…… Cáp…… A…..”
“Ân….. Hảo chặt….. Vân nhi nhĩ hảo chặt….. Vân nhi của ta…..” Tần suất luật động nhanh dần, Trầm Lạc Phong vừa mạnh mẽ hôn môi Liễu Ức Vân vừa tán thán nói.
“Ân….. Oa……”
“A….. Cáp a…..”Tùy theo Trầm Lạc Phong luật động, Liễu Ức Vân cũng nhẹ nhàng lắc lư, phỗi hợp với hành động của y, trong miệng không ngừng bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào dụ nhân. Này càng thêm làm Trầm lạc Phong hưng phấn không thôi, y càng dùng lực đưa đẩy, mỗi một lần đều đi vào thật sâu mỗi một lần đều kích thích điểm mẫn cảm của hắn.
“A….. Rất….. Quá nhanh…… Không….. Ta….. A…..”
“Không….. Chậm…. Ta…. Ta không được….. A” Khoái cảm cường liệt làm Liễu Ức Vân gần như nói không hoàn chỉnh, hắn điên cuồng vặn vẹo, mái tóc bạc không ngừng tán loạn bốn phía sau mỗi cái lay động uốn éo của hắn, làm lộ mặt nạ được họa càng thêm yêu mỵ.
Nhẹ nhàng nhặt lên một lọn tóc bạc, Trầm Lạc Phong đưa nó lên miệng hôn. Trong đầu hiện lên lời A Bảo nói: “Hải Sinh tóc trắng là bởi vì, có một lần hắn thay dược không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt bị hủy dung của chính mình, sau một đêm đau buồn thành tóc bạc. Sau này hắn liền dùng mặt nạ, hơn nữa không bao giờ… soi gương nữa, cho dù lúc lau mặt cũng là nhắm lại hai mắt.” Trầm lạc Phong đau lòng cúi người hôn lên mặt nạ của Liễu Ức Vân, ôn nhu nói, “Đem mặt nạ bỏ ra được không? Ta muốn nhìn thấy ngươi!”
“Không! Không cần!” Trầm mê trong khoái cảm Liễu Ức Vân cảm giác được Trầm Lạc Phong vén lên mặt nạ của mình, lập tức tỉnh dậy, hắn vùng vẫy che chặt khuôn mặt, phòng bị nhìn y.
“Ngoan, ta không hy vọng ngươi mang theo nó, ta chỉ muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi, ta muốn nhìn thấy hỉ nộ ai nhạc (hân hoan, phẫn nộ, bi thương, vui thích) của ngươi, toàn bộ biểu tình của ngươi.” Y khẩn cầu nói.
“Không, không cần!” Liễu Ức Vân cự tuyệt, hắn không thể để Lạc Phong nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của hắn! Hắn sẽ dọa đến y, hắn không muốn Lạc Phong sợ hãi hắn, không muốn y chán ghét hắn.
“Vân nhi, ta không để ý ngươi biến thành dạng gì, dáng vẻ nào của ngươi ta cũng vui vẻ.” Từ từ khôi phục luật động, Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn.
“Ân….. Ân…..” Khoái cảm làm Liễu Ức Vân dần dần có chút mê loạn.
“Ta yêu chính là tâm của ngươi, cho nên tin tưởng ta, bất luận ngươi thành thế nào ta cũng vẫn yêu ngươi, vĩnh viễn……” Vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi xuống mặt nạ của Liễu Ức Vân. Mà lúc này Liễu Ức Vân đang ở trong sự thôi miên an ủi cùng nhẹ nhàng trừu sáp của Trầm Lạc Phong đã sớm quên mất vùng vẫy.
Nhìn mặt nạ rớt xuống lộ ra khuôn mặt thật, Trầm Lạc Phong sợ đến cả người ngây dại, thậm chí đến luật động dưới thân cũng quên mất, nhưng là ánh mắt cũng không chớp nhìn khuôn mặt của người dưới thân.
Cảm giác được y dị thường, Liễu Ức Vân trong nháy mắt biết được, hắn thống khổ che mặt, nước mắt chảy xuống. Hắn dọa đến lạc Phong, Lạc Phong sẽ sợ hãi hắn sẽ ghét hắn. Thừa nhận như vậy làm tim hắn phảng phất muốn chảy máu, hắn tránh khỏi cái ôm đứng dậy hướng dưới giường chạy. Hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này, hắn không thể nhìn biểu tình sợ hãi hay lạnh nhạt của Lạc Phong!
Ngay lúc hắn vừa bước chân xuống mặt đất, thân thể đột nhiên bị ôm lấy, lập tức bị áp trở lại lên giường.
“Không cần, không nên nhìn ta, không cần!” Liễu Ức Vân không kìm được mà kêu khóc, vừa vùng vẫy vừa lấy tay che lại khuôn mặt mình, hắn nhắm chặt hai mắt không dám nhìn biểu tình của Trầm Lạc Phong.
Không đoái hoài đến hắn vùng vẫy, Trầm Lạc Phong một tay lấy tay hắn đang che mặt giữ trên đỉnh đầu, cúi đầu liền kịch liệt hôn hắn, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa rơi trên khuôn mặt Liễu Ức Vân. Một tay khác kiên quyết tách hai đùi hắn ra, lập tức phân thân to lớn không chút nào do dự tiến vào hậu huyệt nóng ẩm.
“A….. Không cần….. Ô….. A….. Ngô…..”
“Ngô….. Ân….. Ngô….. Ô…..” Không ngừng hạ xuống nụ hôn bá đạo, nuốt xuống tiếng khóc rên rỉ của Liễu Ức Vân.