Lúc này Liễu Ức Vân từ từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, hắn dưới đáy lòng thống khổ thở dài. Nguyên lai hắn vẫn không có chết a, đến cả ông trời cũng không chịu nhận hắn đâu.
“Ngô!” Hắn nhớ tới thân thể, động một chút liền cảm thấy cả người đều rời rạc làm hắn đau đến hút khí.
“Ngươi tỉnh, ta là Bạch Vụ, gia kêu ta chiếu cố ngươi, ngươi trên người có rất nhiều vết thương tốt nhất không cần loạn động, gia thật vất vả mới cứu sống ngươi, ta cũng không hy vọng ngươi lại xảy ra chuyện gì.” Nhìn thấy hắn tỉnh dậy, Bạch Vụ vội vàng tiến lên xem xét tình trạng của hắn.
Liễu Ức Vân sợ hãi nhìn Bạch Vụ, lúc đó chính là hắn giả trang trong vương hỉ, cùng ông già trong vương hỉ căn bản không cách nào có chút liên hệ, không nghĩ đến hắn là nam hài thanh tú trẻ tuổi. Còn có hắn giống như nói là Trầm Lạc Phong cứu mình, chính là vì cái gì? Như vậy để hắn chết không phải rất tốt, lại muốn tiếp tục tra tấn hắn sao?
Đang muốn hỏi, Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, y kinh hỉ phát hiện Liễu Ức Vân đã tỉnh dậy, vội bước nhanh tới trước giường hắn.
“Thật tốt quá, ngươi tỉnh!” Trầm Lạc Phong kích động cầm tay hắn.
“……” Nhẹ nhàng rút tay về, Liễu Ức Vân không nói chuyện, chính là ánh mắt bình tĩnh nhìn trần nhà.
“Ngươi vẫn giận ta sao? Ta biết là ta sai, nhưng ngươi tha thứ cho ta được không, ta bảo chứng sau này không bao giờ… nữa làm đau ngươi, ta yêu ngươi, ta sau này đều sẽ hảo hảo yêu ngươi.”
“…….” Hắc Ảnh cùng Bạch Vụ nếu đứng ở một bên Trầm Lạc Phong đều sợ đến khó khăn hít vào một hơi, nhưng Liễu Ức Vân không có phản ứng, giống như căn bản một chữ hắn cũng không nghe.
“Vân nhi, ngươi nghe thấy ta nói không?” Tưởng hắn nghe thấy chính mình nói, Trầm Lạc Phong quay mặt hắn lại đối diện mặt y, “Ta yêu ngươi, mặc dù ta phát hiện có chút chậm, đã làm ngươi chịu nhiều đau khổ.”
“Là vậy sao?” Liễu Ức Vân thản nhiên nói.
“Ngươi không tin?” Mặc dù trong dự kiến nhưng Trầm Lạc Phong không khỏi có chút thất vọng, “Là thật, ta thật sự yêu ngươi, rất sớm trước kia liền yêu ngươi, ngươi phải như thế nào mới tin tưởng ta?” Y bắt lấy hai tay Liễu Ức vân vội vàng hỏi, “Vân nhi, cho ta biết phải như thế nào mới có thể tin tưởng ta?”
“Để ta chết đi……” Liễu Ức Vân sâu kín nói.
“Không, không được, ta không cần ngươi chết!” Trầm Lạc Phong kích động cự tuyệt. Y thật vất vả mới phát hiện ra cảm tình của chính mình, y như thế nào có thể để hắn chết?
“Vậy tha cho ta đi, để ta rời khỏi nơi này.”
“Không được! Trừ bỏ rời khỏi ta, mặt khác ta đều đáp ứng!”
“Ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một chút.” Không hề để ý tới Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân nhắm lại hai mắt.
“Vân nhi! Ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta sao? Vì cái gì ngươi không thể tin tưởng ta, vì cái gì không thể ở lại bên cạnh ta!” Trầm Lạc Phong lay động bả vai Liễu Ức Vân, hy vọng hắn có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng của mình.
“Ngô……” Lay động mãnh liệt làm Liễu Ức Vân đau đớn kêu lên.
“Gia, mau thả hắn, ngươi như vậy hắn chịu không nổi!” Bạch Vụ vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Nghe thấy Liễu Ức Vân hô đau, Trầm Lạc Phong vội vàng buông tay, y nghĩ muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện, nhưng y biết hắn sẽ không nghe. Làm sao bây giờ, vì cái gì hắn không chịu tha thứ cho y….. Cảm thấy tâm phiền ý loạn, Trầm Lạc Phong xoay người đi ra cửa, “Không cần đi cùng!” Y cảm thấy chính mình cần yên tĩnh.