Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm muốn chết đều có rồi, nếu như có thể, cô tình nguyện chưa bao giờ tới Hongkong, vẫn bị mẹ nói đúng rồi, quả thật tự nghĩ thế giới này quá tốt đẹp, cho rằng xã hội hiện tại sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy, nhưng chưa từng nghĩ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân *, chắc chắn sẽ có chút chuyện làm cho người ta không nghĩ tới.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Ba người bị đưa đến hồ bơi nước nóng bên ngoài, ba người nữ giúp việc đóng cửa lại giúp các cô, rồi đi ra ngoài.
Sau khi ba người tắm xong, phát hiện không có bất kỳ quần áo gì để mặc, chỉ có một chiếc khăn tắm màu trắng.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì mơ hồ nghe thấy ba nữ giúp việc đang nói gì đó.
“Gần đây nhu cầu của nhị thiếu thật lợi hại, một tuần này có ba buổi tối đều đòi ba người, hơn nữa mỗi lần ba người đều bị làm đến hôn mê mà ném ra, trên người xanh đỏ chất chồng, quả thật thê thảm không nỡ nhìn.”
Một người khác nói tiếp: “Đúng thế! Tính khí nhị thiếu lại cổ quái, mỗi một lần đều yêu cầu bọn họ thay đổi đủ loại tư thế thuận tiện cho cậu ấy làm điều đó…” Nói xong lời cuối cùng còn cười trộm một lần.
“Có lúc tôi đứng bên ngoài cũng nghe thấy được, âm thanh kia, thật mê người, mỗi lần tôi nghe được cũng sắp đứng không vững.” Người nữ giúp việc cuối cùng nói.
“Chẳng lẽ cô cũng muốn leo lên giường của nhị thiếu?” Người nữ giúp việc đầu tiên cười nhạo.
“Tôi không dám, tôi tình nguyện làm nữ giúp việc, còn tận lực ngày ngày thưởng thức dáng người tráng kiện của nhị thiếu, thực sự nghĩ cũng làm cho người ta chảy nước miếng!” Giọng nữ giúp việc cuối cùng lại vang lên.
Ba người đứng trong cửa nghe được sắc mặt trắng bệch, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy một trận, dù bình thường cô tùy tiện cỡ nào, tính tình sáng sủa, giờ phút này cũng bị hù sợ, dù sao cô mới chỉ là thiếu nữ mười chín tuổi, chỉ có một mối tình đầu ngắn ngủi ở trường, còn chưa hưởng thụ tuổi thanh xuân tốt đẹp, lại xui xẻo như vậy bị bắt tới làm công cụ ấm giường cho một ác ma.
Lăng Nguyệt đã sợ đến chân run run, gần như sắc mặt tái nhợt ngồi trên đất, cử động này tự nhiên bị ba nữ giúp việc ngoài cửa nghe thấy.
Cửa lập tức bị mở ra, ba nữ giúp việc kia đã thu lại sắc mặt, vẻ mặt bình tĩnh, bình thản nhìn ba người bọn họ.
An Tình Hủy cũng nghe được sắc mặt tái nhợt, ngón tay nắm chặt thành quyền, mắt quét về phía ba nữ giúp việc, trong lúc lơ đãng thoáng vẻ giận dữ, lúc ba nữ giúp việc xoay người thì nâng lên nụ cười lạnh.
Sau đó nhấc bước rời đi, dù cho các cô ta nói là sự thật, thì phải làm thế nào? Cũng không thay đổi được sự thật cô sắp thành công cụ ấm giường.
Hoắc Nhĩ Phi đỡ Lăng Nguyệt chân vẫn còn run run, cô cũng không biết an ủi cô ấy như thế nào, chính trong lòng cô cũng loạn.
An Tình Hủy không thể không thừa nhận khoảnh khắc khi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng cô là tươi đẹp, nếu như đêm đầu của cô tặng cho một người đàn ông xuất sắc như vậy, cô cam tâm tình nguyện.
Vì vậy, cô rất chủ động cởi khăn tắm xuống, nằm ở trên giường, mặc cho Thư Yến Tả đòi lấy, gần như không có bất kỳ dạo đầu gì, Thư Yến Tả đã thô bạo vọt vào, gần như dã thú rong ruổi trên người An Tình Hủy, không hề vì cô ta còn là xử nữ mà đối đãi dịu dàng.
An Tình Hủy chỉ cảm thấy thân dưới tê liệt khó chịu, cô cảm giác phía dưới mình sắp rách ra, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng, cô nắm chặt ga giường, khẽ nhếch môi đỏ mọng, cố gắng để cho mình có dáng vẻ hưởng thụ, trong cổ họng thỉnh thoảng nũng nịu mà phát ra mấy tiếng rên rỉ đau đớn và vui vẻ.
Mà Hoắc Nhĩ Phi và Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe đã sớm mặt đỏ tới mang tai, hai cô đều là xử nữ chưa biết mùi đời, cảnh nóng hoạt sắc sinh hương trình diễn ngay trước mắt hai cô như vậy, thật sự làm cho người ta không chịu nổi.
An Tình Hủy cảm giác mình sắp không chịu nổi, cả người giống như bị chướng ngại vật đè nát. Làm sao còn chưa kết thúc, dục vọng của người đàn ông này quả nhiên không phải mạnh bình thường, đòi cô đến ba lượt rồi, sao còn chưa ngừng, bên cạnh còn có hai người, chẳng lẽ đáng đời cô xui xẻo!
Cô dùng ngón cái bấu chặt vào ngón trỏ, hy vọng mình tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng hôn mê, bằng không tất cả đều toi công.