Vuốt gò má trái sưng, đôi môi cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn rách, máu tươi đọng lại khóe miệng, nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Cái mông cũng rất đau, hơi sức người đàn ông ác ma kia quá lớn, cô cảm giác cái mông mình cũng sắp té thành hai rồi.
Đột nhiên, khóa cửa vang lên, cô cảnh giác rúc ở trong góc, không phải người đàn ông ác ma kia phái người giết cô chứ.
Một người đàn ông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ló đầu vào, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã mê người, tròng mắt đen giấu dưới gọng kính viền vàng cười híp mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên, rất giống như đang quan sát động vật nào đó.
Cảm giác này khiến Hoắc Nhĩ Phi vô cùng căm tức!
Không khỏi trợn tròn cặp mắt, tức giận theo dõi anh, ánh mắt kia giống như con mèo nhỏ tức giận.
Khóe miệng Đoạn Tử Lang càng mở rộng, trong ánh mắt cũng lấp lóe ánh sáng khác thường, hình như càng ngày càng thú vị.
“Mèo nhỏ, đừng nhìn anh như vậy, anh là bác sỹ, tới xem vết thương giúp em.” Đoạn Tử Lang có cảm giác mình giống như tới lừa con nít.
Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi nhìn anh rất quái lạ, người đàn ông ác ma kia sẽ tốt bụng phái người tới kiểm tra vết thương cho cô như vậy.
Đoạn Tử Lang thấy hình như cô không tin, lập tức mở hòm thuốc của mình ra, để cho cô nhìn, cũng lấy rượu thuốc, bông băng và thuốc mỡ ra, đi về phía cô.
Hoắc Nhĩ Phi thấy hình như anh ta không nói láo, hơn nữa anh ta cũng không cần thiết lừa mình, nên ngoan ngoãn mặc cho anh ta bôi cồn i-ốt sát trùng trên mặt mình, đau đến cô vẫn hít hà, lại cắn răng không lên tiếng.
“Mèo nhỏ, không nhìn ra em rất kiên cường! Hơi tương tự Yến, không trách được cậu ấy lại xuống tay lưu tình với em, chẳng qua anh vẫn khuyên em đừng đi khiêu chiến cực hạn của Yến, nếu không…” Đoạn Tử Lang lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói, “Kết quả nếu mà biết thì rất thê thảm.”
Hoắc Nhĩ Phi không vui nói: “Tôi không phải mèo nhỏ, tôi có tên! Tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi. Còn nữa, tại sao anh phải nhắc nhở tôi, chẳng lẽ anh không theo chân họ đều hy vọng tôi bị ném đi cho sói ăn sao?”
Mặt cô tràn đầy nghi ngờ nhìn Đoạn Tử Lang.
“Bởi vì em rất thú vị! Cho nên không hy vọng em bị ném cho sói ăn! Mùi vị đó không dễ chịu, bé gái đáng yêu die end danl eequ ydon như mèo nhỏ vậy vẫn không nên thì tốt hơn. Ặc, Hoắc Nhĩ Phi đúng không, anh nhớ kỹ rồi.” Đoạn Tử Lang cười đến như ma quỷ, làm cho người ta không phân biệt được nụ cười của anh là thật hay giả.
“Cám ơn anh.” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân thành, mặc dù người đàn ông này nói chuyện không đứng đắn, nhưng cô cảm thấy anh ta thật sự vì tốt cho cô, mà không giống như những người khác, nhìn cô như trò cười.
“Cũng đừng cám ơn anh, anh không giúp gì được cho em, chỉ nhắc nhở em, Yến không phải người dễ chọc, em phải thích hợp chịu thua, ký lai chi tắc an chi, phải học được thay đổi, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra.” Đoạn Tử Lang nói rất uyển chuyển tinh tế.
Hoắc Nhĩ Phi nghe thấy rất kỳ quái, nhíu mày, không hiểu nhìn anh. Dẩu môi hồng hơi sưng, giọng điệu vẫn rất cứng rắn, “Tại sao tôi phải chịu thua, tôi tuyệt đối không chịu thua người đàn ông ác ma kia.”
“Có đôi khi giữ được mạng quan trọng hơn bất kỳ cái gì, em cần gì phải gây khó dễ cho bản thân, tự biến mình thành một thân thương tích, rất dễ chịu sao? Mèo nhỏ, anh cảm thấy em có thể suy nghĩ một chút lời đề nghị của anh. Anh đi trước, những thuốc này để lại cho em, em phải bảo vệ tốt cho mình.” Đoạn Tử Lang lưu lại chút thuốc, cầm hòm thuốc của anh rồi rời đi.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, ôm chân, kinh ngạc mà ngây ngốc.
Chẳng lẽ bên cạnh ác ma vẫn có người tốt sao? Hay chỉ cố ý đến dò xét cô? Còn có mục đích khác?