Lâm Tử Thanh và Trương Thiên cùng ngồi trên xe, lái thẳng về hướng nhà họ Lâm, nhưng họ không trực tiếp trở về nhà của cô.
Bầu không khí trong xe giá lạnh đến cực điểm.
Cô vốn dĩ kiệm lời nên nhìn có vẻ rất lạnh lùng, mà tình cảnh hiện tại khiến cô càng trở nên xa cách, khó gần hơn.
Trong không gian kín mít, hai người đều không ai lên tiếng, sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp xung quanh, tình cảnh trông rất vi diệu.
“Ông nội đã qua đời rồi.” Cuối cùng Lâm Tử Thanh là người lên tiếng trước, phá vỡ sự yên lặng đáng sợ này, cô lạnh lùng nói.
Nghe được tin tức này từ miệng cô, đầu Trương Thiên dường như bị ai đó đập một cái thật mạnh vào, anh nhíu chặt chân mày, tâm tình có chút xáo động.
Ở trên đời này, chuyện có thể khiến đáy lòng Trương Thiên trở nên dậy sóng không nhiều, nhưng chuyện về ông nội đối với anh mà nói là chuyện anh ưu tiên hàng đầu.
Từ nhỏ anh đã được ông nội Lâm nhận nuôi, biết Trương Thiên anh là một đứa trẻ mồ côi, không còn người thân nào ở trên cõi đời này, ông nội là người đã mang đến cho anh một gia đình.
Cuối cùng, ông nội còn thực hiện lời nói của mình, ông đã gả Lâm Tử Thanh, người cháu gái ưu tú, được ông yêu thương nhất nhà họ Lâm cho anh, và cuối cùng biến anh trở thành con rể của nhà họ Lâm, cũng có thể coi như anh đi ở rể tại gia tộc hào môn, gia tộc họ Lâm.
Phần ân tình của ông đối với anh, từng chuyện, từng chuyện một hiện rõ mồn một trước mắt.
Anh dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó Trương Thiên lấy lại sự bình tĩnh, hỏi lại cô: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Năm ngoái.” Dừng một chút, Lâm Tử Thanh lại nói tiếp: “Ông nội nói tiếc nuối lớn nhất của ông chính là không chờ được đến ngày anh tỉnh lại.”
Nói đến đây, Lâm Tử Thanh cắn chặt răng, bởi vì lời trăn trối cuối cùng mà ông nội nói với cô là, ông bảo cô đừng trách Trương Thiên sau khi kết hôn đã bỏ đi không từ mà biệt, hãy chăm sóc Trương Thiên thật tốt và hãy thương anh thật nhiều, nếu có thể thì cả đời cũng đừng bao giờ nói lời chia tay.
Ông nội là người cô kính trọng nhất trên đời, tuy cô không hiểu hết ý của ông nội, nhưng cô nhất định sẽ không làm trái với di nguyện của ông, chỉ có điều, những lời nói và việc làm của Trương Thiên khiến cô thực sự quá thất vọng.
Anh không những không có chí tiến thủ mà còn có thái độ coi thường ông nội.
“Xin lỗi!”
Trương Thiên hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chữ vừa rồi là anh đang nói với ông nội Lâm, anh đã không làm tròn chữ hiếu, không làm tròn bổn phận của một người cháu, còn đối với Lâm Tử Thanh, anh đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng, anh thực sự cảm thấy có lỗi với hai người họ.
Thực ra anh không hề cảm thấy đau buồn vì vốn dĩ, sinh, lão, bệnh, tử là điều không thể tránh khỏi, anh chỉ nhìn chăm chú về phía xa xa rồi lẩm bẩm: “Ông nội, ông ở bên đấy cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Anh nói những lời này bởi vì anh biết, điều ông nội luôn canh cánh trong lòng đó chính là cháu gái của mình, Lâm Tử Thanh.
Lâm Tử Thanh không muốn nghe lời xin lỗi của anh, dường như cô đã không còn hi vọng gì ở Trương Thiên nữa rồi, tất cả những gì cô đang làm chẳng qua là tuân theo di nguyện của ông nội mà thôi.
Loading…
Cô không muốn nói về ông nội nữa, cô nhanh chóng chuyển đề tài cuộc nói chuyện lên sự việc Trương Thiên vừa mới đắc tội với Lưu Kim, cô nhắc nhở anh.
“Lát nữa trở lại nhà họ Lâm, anh đừng nói nhiều lời, bây giờ ngoài nhà họ Lâm ra thì không còn ai có đủ khả năng giữ lại cái mạng của anh đâu.”
“Không cần đâu! Anh có thể tự giải quyết việc này.”
Trương Thiên nhìn khuôn mặt u sầu của Lâm Tử Thanh, cười trêu cô: “Em đừng lo lắng quá, nếu không sẽ xấu đi đấy.”
Lúc này đã là lúc nào rồi, cô lấy đâu ra tâm trạng để mà cười đùa?
Gia tộc họ Lưu rất có thế lực ở thành phố Nam Châu, nhiều doanh nghiệp của nhà họ Lâm đều trông cậy vào việc hợp tác với họ để phát triển, chính vì thế mà Lâm Tử Thanh không thể khước từ sự theo đuổi của Lưu Kim.
Nếu hôm nay không xử lý tốt mọi chuyện, không chỉ Trương Thiên mà cả nhà họ Lâm cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Lâm Tử Thanh im lặng không nói nữa, giờ cô không muốn giải thích gì thêm.
“Đinh, đinh, đinh…”
Chiếc điện thoại của Trương Thiên đã hai năm trời không có bất cứ động tĩnh gì, giờ bỗng nhiễn lại vang lên tiếng chuông có cuộc điện thoại gọi tới.
Lâm Tử Thanh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, trong suốt hai năm Trương Thiên nằm đó hôn mê bất tỉnh, cô đã từng hy vọng rất nhiều vào việc sẽ tìm được chút thông tin gì đó về Trương Thiên trên chiếc điện thoại di động này, nhưng đáng tiếc là không hề thu thập được một chút tin tức nào cả, chiếc điện thoại trống trơn chẳng có gì.
Vậy mà ngay sau khi anh tỉnh lại thì ngay lập tức có người gọi điện đến?
Trương Thiên nhìn số điện thoại, do dự một hồi mới bấm trả lời: “Nói đi.”
“Ông chủ tôi nói ông ấy muốn gặp anh!” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trầm thấp: “Ông ấy nói có thứ đồ muốn đưa lại cho anh, thứ đồ vốn dĩ thuộc về anh.”
“Không tìm thấy, không cần nữa!” Giọng điệu của Trương Thiên rất nghiêm túc và dứt khoát.
“Nhưng…”
Không đợi người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói thêm, Trương Thiên lập tức ngắt lời anh ta: “Cậu đã biết những chuyện xảy ra ở trong bệnh viện rồi sao?”
“Tôi đang xử lí!”
“Đừng gây ra phiền phức gì là được.” Nói xong Trương Thiên liền cúp điện thoại.
Sau đó không mở miệng nói thêm bất cứ lời nào nữa!
Khi họ đến sân chính nhà họ Lâm, Lâm Tử Thanh lại một lần nữa nhắc nhở Trương Thiên không được nhiều lời, mọi chuyện cứ để cô xử lý.
Trương Thiên tất nhiên đồng ý, không phản bác lại cô, dù sao trong nhà họ Lâm, ngoại trừ Lâm Tử Thanh và ông nội thì chẳng có ai mong chờ gặp lại anh.
Lúc hai người bước vào phòng khách của nhà họ Lâm thì đúng lúc mọi người trong nhà vừa dùng xong bữa trưa ở nhà ăn, bà nội đang ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa bàn ăn, tiếp theo là con trai cả Lâm Nhật Thăng, cùng với một đám anh em họ của Lâm Tử Thanh, ngoài ra cũng còn vài người khác nữa.
Nhiều người như vậy nhưng lại không có bố vợ và mẹ vợ của anh, có vẻ như họ đã dọn ra ngoài ở.
Nhìn thấy nhà họ Lâm thay đổi đến thế này, vẻ mặt Trương Thiên có chút kỳ quái, cũng có vẻ hơi xa lạ.
“Tử Thanh, sao con lại tới đây?” Bác của cô, Lâm Nhật Thăng nhìn thấy cô bước tới thì hỏi, Tử Thanh nghe vậy cũng lễ phép mỉm cười sau đó nói: “Bác Phúc có thể lấy thêm cho cháu một cái ghế được không ạ?”
Ngay sau đó, Trương Thiên bước từ sau lưng của Lâm Tử Thanh ra.
“Chuyện này…”
Không đợi Lâm Nhật Thăng mở miệng nói chuyện, Trương Thiên đã lễ phép nói: “Bà nội, bác cả, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đang ngồi trên bàn ăn đều hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía sau lưng cô, bà Lâm nghe thấy tiếng cũng hướng mắt nhìn lên, nhưng bà cũng không có phản ứng gì là quá bất ngờ.
Ngược lại, bác Phúc nhìn Trương Thiên có chút kích động, đặt ghế xuống rồi mau chóng nói: “Cô chủ, cậu chủ, hai người mau ngồi xuống đi.”
Hai chữ cậu chủ kia thực ra lại khiến cho Trương Thiên hồi tưởng lại rất nhiều điều.
Khi ông nội Lâm còn sống, ông đối xử với anh như cách một người cha đối xử với đứa con ruột của mình, vì thế mà người làm của nhà họ Lâm đều gọi anh là cậu chủ.
Nhưng bây giờ ông nội Lâm đã không còn nữa, cách gọi này khiến con cháu nhà họ Lâm nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
“Ồ, còn tưởng là ai nữa cơ, hóa ra là Trương Thiên, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi sao?”
Anh họ Lâm Tử Sơ mở miệng nói một câu như đánh một đòn phủ đầu anh: “Tôi còn tưởng rằng em gái của tôi sẽ phải sống góa bụa cả đời nữa đấy.”
Em họ của cô cũng lên tiếng phụ họa: “Sao vậy được, em nghe nói chị Tử Thanh và cậu chủ nhà họ Lưu, Lưu Kim có chút thân thiết với nhau mà, nếu anh rể không tỉnh lại thì vị trí ấy chắc chắn cũng sẽ có người thay thế thôi!”
Những lời hai người họ vừa nói ra quả thực là vô cùng khó nghe, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh và cô sẽ đáp trả lại.
Trương Thiên vốn dĩ rất chướng tai với những lời này, anh rất muốn đáp trả lại gì đó, nếu không phải vừa rồi Lâm Tử Thanh đã dặn dò anh nhiều lần rằng không được làm loạn thì chắc chắn anh sẽ không nín nhịn như vậy đâu.
Nhìn tình huống hiện tại có thể dễ dàng đoán ra được, sau khi ông nội Lâm qua đời, quyền lực của nhà họ Lâm đã có sự thay đổi lớn.
Lâm Tử Thanh không hề để ý đến những lời này, ngược lại cô trực tiếp hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người có địa vị cao trong nhà họ Lâm.
“Bà nội, bác cả, hôm nay con tới là có chuyện muốn nhờ hai người giúp đỡ.”
Bà nội Lâm nhướng mày, lạnh lùng gật đầu: “Ngồi xuống rồi nói.” Lâm Nhật Thăng cũng nhíu mày, bình tĩnh quan sát.
Lâm Tử Thanh sốt ruột, không chịu ngồi xuống, cô trực tiếp đứng đó kể sơ lược về hành vi đồi bại của Lưu Kim và việc Trương Thiên tấn công anh ta đến trọng thương, cô bày tỏ mong muốn nhận được sự trợ giúp của gia đình nhà họ Lâm, để nhà họ Lưu thứ lỗi, bỏ qua cho Trương Thiên.
Sau khi tất cả mọi người nghe xong, họ đều cau mày nhìn Trương Thiên bằng một vẻ mặt hằn học, như thể anh là kẻ thù của cả gia tộc.
“Đúng là làm càn àm!” Bà nội Lâm nghe xong chuyện thì kích động không thôi, đập tay một cái rầm xuống bàn, đảo mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên: “Người nhà họ Lưu mà cậu cũng dám động vào sao?”
Lâm Tử Sơ cũng bắt đầu than thở: “Nhà chúng ta không biết đã hợp tác với gia tộc họ Lưu bao nhiêu cuộc làm ăn, anh rể làm như vậy không phải là xúc phạm nhà họ Lưu, là tự hủy hoại gia tộc nhà chúng ta hay sao?”
Em họ của Lâm Tử Thanh cũng vô tình buông một câu: “Người nào đánh thì người đó tự chịu thôi, còn muốn liên lụy đến nhà họ Lâm hay sao?”
Lâm Nhật Thăng suy nghĩ một chút sau đó cũng lạnh lùng nói thẳng: “Tử Thanh, nhà họ Lưu không phải là gia tộc bình thường, nhà họ Lâm chúng ta không thể đắc tội với họ, cháu muốn kéo cả gia tộc nhà mình xuống dưới nước sao?”
Tất cả mọi người chẳng những không có ý muốn giúp đỡ mà hết người này đến người kia lại đi đổ lỗi cho Lâm Tử Thanh vì đã làm liên lụy đến cả gia tộc.
Lâm Tử Thanh vô cùng buồn rầu, giọng điệu có chút khó chịu.
“Nhưng dù sao thì anh ấy cũng là chồng con, hơn nữa Trương Thiên cũng đã sống trong nhà họ Lâm của chúng ta nhiều năm như vậy rồi, xảy ra chuyện như thế này, chúng ta cũng không thể mặc kệ!”
Không có ai muốn nghe những lời đáng thương này, lợi ích của gia tộc mới là quan trọng nhất, nhà họ Lâm sẽ không vì một người như Trương Thiên mà đắc tội, chống đối lại nhà họ Lưu.
Bà nội Lâm cũng không quan tâm đến cảm xúc của Lâm Tử Thanh, nói thẳng: “Tử Thanh, tốt nhất là cháu nên sắp xếp thời gian rồi làm thủ tục ly hôn với Trương Thiên đi.”
Đồng thời bà xoay người, nhìn sang Lâm Nhật Thăng đang ngồi bên cạnh, nặng nề nói: “Nhân tiện đưa người đến nhà họ Lưu, để họ muốn làm gì thì làm.”
“Đúng vậy!”
Vì không muốn đắc tội với nhà họ Lưu mà họ sẵn sàng hi sinh Trương Thiên sao?
Sự máu lạnh và tàn nhẫn của nhà họ Lâm thực sự khiến Lâm Tử Thanh lạnh sống lưng, và khiến cho Trương Thiên cảm thấy thật nực cười.
Trương Thiên tiến lên, vòng tay ôm lấy eo của Lâm Tử Thanh, dường như muốn cho cô một điểm tựa, sắc mặt Lâm Tử Thanh trắng bệch, cô cau mày, lúc này cô mới cảm thấy bản thân ổn định hơn.
Sau đó thì anh mở miệng nói, so với vẻ mặt nghiêm trọng của những người kia thì trông anh bình tĩnh và khí phách hơn nhiều.
“Bà nội, nhà họ Lâm không muốn đứng ra giúp cháu cũng không sao, cháu có thể tự gánh vác chuyện này, nhưng mong bà đừng hủy hoại cuộc hôn nhân của cháu và Tử Thanh.”
Lời anh vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Sau đó anh họ của Lâm Tử Thanh bật cười một cái, trào phúng nói: “Cuộc hôn nhân hài hước của hai người có ai ở thành phố Nam Châu này không biết, lại còn dám nói không muốn bị người khác hủy hoại?”
Sau khi kết hôn, anh biến mất suốt ba năm trời và không có một chút tin tức nào, sau đó anh trở về thì lại biến thành một người thực vật, nằm đó bất động thêm hai năm nữa.
Hạnh phúc đó sao? Ngay cả Lâm Tử Thanh cũng không nhịn được mà cười nhạo.
Mặt dày thật đấy!
Trương Thiên không thèm để ý đến những lời nói chen ngang như vậy, anh nghiêm túc nói tiếp.
“Còn một điều nữa, vì nhà họ Lâm đã quyết định vạch rõ ranh giới với cháu, nên từ giờ về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sẽ không còn bất cứ liên quan nào nữa!”
Phốc!
“Nghe những lời cậu nói thì chẳng lẽ nhà họ Lâm còn cần cậu giúp đỡ gì hay sao?” Lâm Tử Sơ cao ngạo mà cười một tiếng.
Lâm Nhật Thăng không nói gì nhưng trên mặt cũng lộ ra ý cười, im lặng chính là ngầm đồng ý.
Bà nội Lâm cũng cho rằng đây là cách tốt nhất, nhà họ Lâm sẽ không phải chứa phế vật nữa, bà ta cười nhẹ nói: “Vậy cậu có chết thì chết xa nhà họ Lâm ra một chút, đừng dính dáng gì đến nhà họ Lâm nữa.”
Nói xong, bà ta gật đầu với Lâm Nhật Thăng một cái, ý muốn đưa Trương Thiên tới nhà họ Lưu.
Cả người Lâm Tử Thanh đơ ra rồi, dù có nói gì đi chăng nữa, Trương Thiên cũng là chồng của cô, là con rể danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm, vậy mà họ không những không cầu xin tha thứ cho anh, ngược lại còn muốn nhân cơ hội này giao nộp Trương Thiên ra, nhằm lấy lòng nhà họ Lưu.
Cô chưa bao giờ cảm thấy ngôi nhà này lại có thể lãnh lẽo đến mức ấy.
Cô nhìn Trương Thiên, mất mát nói: “Anh đi đi, chuyện của Lưu Kim chủ yếu cũng là do em mà ra, không liên quan gì đến anh hết.”
Cái gọi là hoạn nạn mới thấy được tình yêu đích thực quả nhiên không sai, anh đã không không lấy nhầm vợ.
Trương Thiên nhếch miệng, giọng nói bình tĩnh và ung dung: “Yên tâm, ngày hôm nay không ai có thể đưa được anh đi đâu.”
Lúc này ở ngoài cửa, hơn mười chiếc xe sang trọng đỗ lại ở trước cửa nhà họ Lâm.