Cuồng Sóng

Chương 48: Ong ong, bướm bướm



Hứa Xung thở dài: “Cái tên Hà Hoan này, có tà tâm không có tặc đảm[1]. Trước kia hùng hổ uy hiếp muốn cướp pháo thủ của tôi, sao không thấy sợ đầu sợ đuôi như giờ?”

[1] có lòng nghĩ bậy nhưng không có gan làm

Hạ Hành bưng đồ ăn sáng đến bàn họ, vừa đặt khay xuống, Diệp Dương đã nhào đến ôm lấy hắn.

“Hạ Hành! Hù chết em rồi! Anh không sao là tốt rồi! Em còn tưởng anh sợ tối, tưởng anh mắc chứng sợ không gian kín…”

Hạ Hành buồn cười vỗ lưng cậu, dùng thanh âm vừa đủ cả bàn nghe, nói: “Người sợ tối rõ ràng là Hà Hoan.”

“Ố? Hà Tà sợ tối?” Hứa Xung cực kỳ tiếc nuối, “Sớm biết thế đã túm cậu ta đi nhốt phòng tối rồi! Để xem còn dám ngấp nghé pháo thủ của tôi không!”

Hà Hoan cũng bưng khay thức ăn đến ngồi xuống, đưa sữa đậu nành của mình cho Hạ Hành.

Hạ Hành đưa tay gõ gõ lên bàn trước mặt Hứa Xung: “Hà Hoan ngấp nghé pháo thủ của anh? Chúng ta nói rõ chuyện này hơn một chút nhỉ.”

“Anh không ngấp nghé pháo thủ của hắn.” Không đợi Hứa Xung mở miệng, Hà Hoan đã lên tiếng trước.

“Chậc. Lúc đó cũng là ngồi ăn sáng như vầy nè, cậu ngồi trong góc, lợi dụng ưu thế ngoại hình cùng hào quang thao tác viên cấp S, nhìn pháo thủ của tôi.” Hứa Xung nhịn Hà Hoan lâu như vậy, thình lình ý thức được cơ hội trả thù đến.

Diệp Dương đang định nói gì đó, Ngô Dụ Phong bên cạnh đã thản nhiên cầm bánh bao nhét vào miệng cậu: “Đừng nói gì hết, yên lặng mà hóng.”

Hà Hoan cười bất lực: “Pháo thủ nhà cậu chỉ là sùng bái tôi mà thôi. Điều cậu nên làm không phải là tố cáo tôi ngồi ở góc bàn nhìn cậu ấy, mà là làm sao nâng thực lực của mình và độ ăn ý lên, để cho cậu ấy sùng bái cậu.”

Dứt lời, Hà Hoan vẫn thản nhiên như ruồi, cúi đầu ăn sáng.

Hứa Xung nhìn cái bộ dáng thản nhiên kia mà tức cái lồng ngực..

Ngôn Dụ Phong nhỏ giọng nói: “Hiệp một, Hứa Xung thua.”

Hạ Hành không nói gì, vẫn nghiêm túc ngồi ăn trứng cuộn thịt xông khói của hắn.

Hứa Xung nhớ ra thêm cái gì đó: “Lúc đó cậu còn nhớ cậu uy hiếp tôi cái gì để ép tôi giả làm bạn trai cậu đến đảo 808 gạt Hạ Hành không?”

“Tôi có uy hiếp gì đâu.” Hà Hoan đầy mặt vô tội.

“Còn dám nói không? Thế đứa nào nói nếu như tôi không đi theo cậu, cậu sẽ mang pháo thủ của tôi đi xem phim! Bộ phim tên là ‘Củi khô lửa bốc’!” Hứa Xung nói.

Ngôn Dụ Phong không nhịn được, bắt đầu ho khan.

Hạ Hành vẫn tỉnh bơ ăn trứng cuộn thịt xông khói, chậm rãi uống sữa đậu nành.

“Nếu cậu muốn hẹn pháo thủ nhà cậu đi xem cái gì mà ‘Củi khô lửa bốc’ thì cứ việc. Tôi sẽ không cười nhạo đâu.” Hà Hoan nâng mí mắt nói.

Ý trong câu này là nói Hứa Xung có ý với pháo thủ nhà mình, vậy mà còn đi kéo Hà Hoan xuống nước.

Nếu như không phải đã hiểu rõ bản chất Hà Hoan, Ngôn Dụ Phong chắc đã nghĩ do Hứa Xung đổi trắng thay đen.

Hạ Hành ăn sáng xong, xoa xoa tay, cong ngón tay gõ lên bàn: “Không phải hôm qua đã nói mang bọn em đi xem chiến hạm à? Bị Lạc Thiên Hà và Ngô Nhuận náo loạn một trận không đi xem được. Hôm nay xem được chưa?”

“Được chứ.” Hà Hoan cười gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hạ Hành vừa đứng lên, Diệp Dương cũng mau lẹ nuốt bánh bao, muốn đi cùng.

Nhưng Hạ Hành đã nhấn cậu về chỗ cũ: “Nhóc đi với lão Hứa đi.”

“Ha?” Diệp Dương ngơ ngác.

Hạ Hành không giải thích gì thêm, theo Hà Hoan cùng rời đi.

“Lão Hứa? Tôi già lắm sao? Cậu ta vừa kêu tôi lão Hứa?” Hứa Xung chỉ vào bản thân, bày tỏ bất mãn với xưng hô này.

Hứa Xung hắn bằng tuổi Ngôn Dụ Phong mà.

“Không sao, cậu ấy cũng kêu tôi lão Ngôn đây. Thì do người ta xanh non mơn mởn hơn chúng ta mà.” Ngôn Dụ Phong nhàn nhã tiếp tục ăn.

“Nhưng mà, sao không cho em đi xem chiến hạm của anh Hà Hoan chứ?” Diệp Dương tủi thân rơm rớm rồi.

Ngôn Dụ Phong vỗ ót cậu một cái: “Cậu bị ngơ à. Nhà người ta thần tiên đánh nhau, cậu chạy theo xem làm gì, cẩn thận bị đánh bể đầu.”

Mắt Hứa Xung sáng trưng: “Thần tiên đánh nhau? Ý cậu là… Hạ Hành muốn thanh toán với Hà Hoan?”

“Cậu thấy sao?” Ngôn Dụ Phong cười hỏi ngược lại.

“Tôi còn nói sao nhìn nhóc Hạ Hành kia vẫn giữ được bình tĩnh vậy, không có chút bộ dáng muốn tính toán với Hà Hoan.”

Hà Hoan dẫn Hạ Hành theo, vừa đi vừa giới thiệu một cơ sở nội bộ trong căn cứ.

Không ít nhân viên công tác trong căn cứ đi ngang qua họ. Có khi là thao tác viên chiến hạm, có khi là vài kỹ sư máy, người ở đài chỉ huy và một vài người bên kĩ thuật.

Trong đó có một cô gái đeo kính nhận ra Hạ Hành, “Cậu, có phải cậu là phi công của [Tuyệt thế tra nam] Hạ Hành không? Tôi đã xem cậu thi đấu!”

Hạ Hành sửng sốt, gật đầu: “Tôi là Hạ Hành. Ở căn cứ mặt trăng… vẫn có thể xem giải đấu sao?”

“Có thể! Có thể! Chỉ là không xem truyền hình trực tiếp được! Chỉ có thể xem sau khi thi đấu kết thúc! Cậu ngầu lắm đó!”

Những người khác nghe thanh âm của cô gái kia cũng bắt đầu vây xem.

“Cậu là Hạ Hành? Cậu thực sự là Hạ Hành? Tôi đã xem màn solo của cậu và Lâm Hải Quỳnh, quá ư là đã luôn! Tôi là kỹ sư máy ở đây! Hy vọng cậu có thể gia nhập cùng chúng tôi, để tôi có cơ hội tu chỉnh chiến hạm cho cậu!” Một kỹ sư máy trẻ tuổi cũng đi đến.

Hạ Hành vẫn luôn không quen có người sùng bái mình, nhưng cái câu “để tôi có cơ hội tu chỉnh chiến hạm cho cậu” kia đã khơi gợi lòng tự hào trong hắn.

Năm đó, Quan Thành có vị kỹ sư máy cho riêng mình, sau khi anh hi sinh, vị kỹ sư kia cũng giải ngũ. Nghĩ đến đây không nhịn được có chút buồn bã.

“Cảm ơn…” Hạ Hành nghiêm túc nói.

“Trời ạ, là Hạ Hành? Cậu đúng là Hạ Hành! Còn đi cùng… đi cùng Hoan Thần? Hai người… hai người muốn đi thử xứng đôi sao? Cậu là pháo thủ của Hoan Thần nhà chúng tôi sao?” Một thao tác viên chiến hạm cực kỳ nhiệt tình vây quanh.

“Hoan Thần?” Hạ Hành nhìn về phía Hà Hoan, hôm qua hắn nhìn thấy trên thiết bị nhận dạng mới biết người này là thao tác viên cấp S.

Nhưng mà được tôn như thần, cái này thật quá khoa trương rồi đó?

“Nếu em xứng đôi với anh, em cũng là thần.” Hàng này còn không biết xấu hổ mà nói.

“Xứng đôi? Hai người muốn đi kiểm tra độ xứng đôi?”

Một đám người thình lình xông đến, từng gương mặt đều tràn ngập mong đợi, từng đôi mắt đều toát ra sự hưng phấn.

Thật giống như nếu Hạ Hành không gật đầu, những ngôi sao lấp lánh này sẽ vụt tắt luôn.

“Sao em cảm giác… mình bị anh tính kế?” Hạ Hành cau mày.

“Em đến bên cạnh anh, còn hôn anh trên xe, nguyện ý ăn cùng anh ngủ cùng anh… Chẳng lẽ là không phải vì đồng ý xứng đôi cùng anh?” Hà Hoan ghé bên tai Hạ Hành, một bộ nghiêm túc thương lượng với hắn.

Nhìn hai người thân mật như vậy, mấy nhân viên đang vây quanh họ bỗng hoan hô.

“Ô! Là muốn đi đo xứng đôi sao? Tôi sẽ đi tính toán số liệu ngay lập tức!” Cô này kĩ thuật nói.

“Tôi sẽ đi kiểm tra hệ thống chiến hạm!” Cậu chàng kỹ sư máy trẻ tuổi nói.

“Tôi muốn đi báo cho tiểu đội của mình! Có khi lần này đội đột kích của chúng tôi sẽ thử thực hiện thao tác song thần!”

Hạ Hành duỗi dài tay: “Ôi chao ôi chao… mọi người từ từ… cứ từ từ… Tôi không đồng ý…”

Hà Hoan nhẹ nhàng kéo áo phông của hắn, biểu tình tủi thân nói: “Anh trai nhỏ à, cùng thử xứng đôi với em một tí thôi mà.”

Khóe mắt kia rũ xuống, trong đôi mắt như có một tầng hơi nước mông lung, lòng Hạ Hành run lên, dục vọng hủy diệt chợt xông lên não.

Hắn đưa tay kéo cổ áo Hà Hoan, đẩy y lên tường, nhích đến gần đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia: “Em xem anh là muốn tìm chết rồi đó… Thật nghĩ em đây không có năng lực…”

Ngờ đâu Hà Hoan đã kìm hắn lại, trực tiếp ôm hắn nâng lên, quay người đè Hạ Hành lên tường.

Rõ ràng sau lưng là mặt tường kim loại lạnh như băng, nhưng ánh mắt tràn đầy nhiệt độ của Hà Hoan làm thân nhiệt hắn như nóng bừng theo.

“Thả… Thả em xuống…” Hạ Hành dùng sức đẩy đối phương một cái.

Nhưng đôi tay Hà Hoan cứ như kìm sắt vậy, Hạ Hành bị kìm đến không nhúc nhích được tí nào.

“Anh…” Hạ Hành giơ chân đạp một đạp, chỉ miễn cưỡng nhích được tí xíu trên tường, “Trong căn cứ có giám sát nơi nơi, anh làm vậy không ổn lắm đâu?”

“Mấy câu của Hứa Xung làm em không vui đúng không?” Hà Hoan nhìn vào mắt hắn.

“Đúng, em không vui.” Hạ Hành đáp từng chữ một.

Không vui thì cứ nhận không vui thôi, hắn cũng lười giả bộ không thèm để ý, cái tính này của Hà Hoan, nhìn là biết hay trêu ong chọc bướm.

Tật xấu này, phải trị.

“Là anh không nhìn nổi phi công pháo thủ nhà người ta ân ái. Ai bảo anh không có pháo thủ cơ chứ.” Hà Hoan nói.

Vẻ mặt đàng hoàng nghiêm túc, thật hơn cả vàng.

“Pháo thủ của Hứa Xung, nhìn như thế nào?” Hạ Hành lành lạnh hỏi.

“Ừm…” Hà Hoan nheo mắt, như là đang nhớ lại, “Không nhớ lắm. Chỉ nhớ là tóc cắt ngắn, đầu khá tròn, trong như quả kiwi.”

Hạ Hành nghĩ tới tên này đặc biệt thích sờ đầu mình, không kìm được nheo mắt lại: “Sao, sờ qua quả kiwi đó rồi à?”

“Không nhớ nữa.” Hà Hoan lắc lắc đầu, kề sát Hạ Hành: “Hey, thế em còn muốn đi xem chiến hạm của anh không thế?”

“Đương nhiên xem. Thả em xuống.” Hạ Hành trợn mắt nhìn y.

Hà Hoan thả hắn xuống, rồi dẫn qua cổng truy nhập.

“Có muốn hai mình tay trong tay không?” Hà Hoan hỏi.

“Có phải trẻ mẫu giáo đi chơi đâu mà tay trong tay vai kề vai!” Hạ Hành giận dữ đáp.

“Chỉ là anh đang nghĩ, nhỡ đâu chợt cúp điện thì sao?”

“Dẹp dẹp dẹp. Ngài Lạc kia sẽ không xài một chiêu hai lần đâu.”

Hai người đi đến cuối lối đi, thấy một bến đỗ.

Một chiếc chiến hạm màu xám bạc yên tĩnh đậu ở đó, tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn sáng ngời.

Thoạt nhìn nó rất yếu ớt, nhưng càng đến gần, càng có thể cảm nhận được khí thế của nó.

Ngủ đông, sắc lạnh, lý tính cùng với… trải qua nhiều sinh tử.

Nó là cường giả khôi giáp, là lưỡi dao sắc bén xé toạc lồng ngực người.

Vừa là thương[2] vừa là khiên.

[2] cái thương: một loại vũ khí.

Đang có rất nhiều nhân viên kĩ thuật, nhân viên hệ thống cùng kỹ sư máy tiến hành bảo dưỡng cho nó.

Nó không phải là chiếc chiến hạm đầu tiên mà Hạ Hành nhìn thấy, nhưng lại mang đến một cảm giác quen thuộc khó giải thích được.

Hạ Hành đưa tay tới, hắn nhìn về phía Hà Hoan, bởi vì hắn không biết mình có được phép chạm vào nó hay không.

Hà Hoan cười, đi đến cạnh Hạ Hành, đưa tay mình bao trùm lên tay hắn, mang theo tay Hạ Hành cùng chạm vào.

Hắn cho là chiến hạm sẽ lạnh như băng, nhưng không ngờ nó thế mà gần như cùng nhiệt độ với lòng bàn tay.

Từ lòng bàn tay truyền đến tim, phảng phất như được làn nước ấm rót đầy.

Hạ Hành hít một hơi thật sâu, không hiểu lắm: “Sao giờ ngay cả chiến hạm cũng ấm như thế?”

Nụ cười trên mặt Hà Hoan càng thêm rõ ràng: “Chắc là vì đang kiểm tra bộ phận tỏa nhiệt của nó.”

Dứt lời, Hà Hoan dẫn hắn đến trước máy tính, mở màn hình, các loại số liệu xuất hiện trước mặt họ.

Hạ Hành tập trung nhìn vào, thấy động cơ chiến hạm đã vận hành được sáu tiếng.

“Sáu tiếng nhiệt độ mới như thế điểm? Ta nhớ tới… Ta nhớ tới hai năm trước tràng đại chiến kia, sáu tiếng chiếm hạm bên trong cũng đã như là lồng hấp vậy!” Hạ Hành quả thực khó mà tin nổi.

“Tràng đại chiến kia sau, giải quyết động cơ máy bay mạnh vấn đề liền trở thành liên bang hạm đội kỹ sư nhóm ngày tiếp nối đêm phấn đấu mục tiêu. Chiếc chiến hạm này là tối mới loại, ta chỉ điều khiển nó diễn tập quá, nó còn chưa có đi quá mức vệ vừa muốn nhét đây.” Hà Hoan nói.

“Nếu như… Nếu như năm đó Quan Thành điều khiển chính là chiếc chiến hạm này… Hắn cần phải sẽ không phải chết.” Hạ Hành đôi mắt mờ đi.

“Không chỉ là mạnh vấn đề, còn có tự động chuyến về đặt ra. Thế nhưng chức năng này vẫn không có bị nghiệm chứng quá, không hẳn hữu hiệu.” Hà Hoan nheo mắt lại.

“Tự động chuyến về?” Hạ Hành ở trong lòng phân tích cái từ này ý tứ, “Không gian vũ trụ lớn như vậy, chiếm hạm một khi lâm vào chiến cuộc, cùng trái đất hoặc là hoà giải cái khác cứ điểm tương đối vị trí rất khó tính toán, làm sao tự động chuyến về?”

“Đây là cơ sở dữ liệu nghiên cứu, bên trong có một loạt phức tạp phép tính. Từ chiếm hạm rời đi truy nhập khẩu, đến tốc độ, góc độ chờ biến hóa toàn bộ đều sẽ bị chiếm hạm bên trong một cái theo dõi hệ thống ghi chép. Đương chiếm hạm sắp mất đi hết thảy động lực, thao tác viên có thể lựa chọn khởi động tự động chuyến về hệ thống, chiếm hạm kế toán coi là tốt quán tính, tốc độ cùng phương hướng, trở về ban đầu truy nhập khẩu. Mà điều kiện tiên quyết là…”

“Điều kiện tiên quyết là cái kia truy nhập khẩu vẫn tồn tại. Cùng với… Cuối cùng trở về tốc độ khả năng rất nhanh, nếu như không có bị đúng lúc phát hiện, cũng không có những chiến hạm khác đi vào hoa tiêu, nhượng nó giảm tốc độ nói, nó khả năng sẽ như là sao băng giống nhau nện xuống đến…” Hạ Hành nói.

“Đúng thế. Đây chỉ là một mang vào công năng… Không có bị nghiệm chứng quá. Hơn nữa không gian vũ trụ lớn như vậy, nếu như cái này tự động chuyến về hệ thống sai sót về tính toán nói, có thể sẽ hoàn toàn bỏ qua, trở thành vũ trụ cô nhi.” Hà Hoan nở nụ cười.

“Kia chức năng này có một cái len sợi dùng?” Hạ Hành không nhịn được hỏi.

“Cấp lái chiến hạm nhân viên một cái an ủi đi. Nếu như dưỡng khí cùng chiếm hạm năng lượng đều đã tiêu hao hết, e rằng chiếm hạm còn có thể đem bọn họ thi thể mang…” Hà Hoan lời còn chưa nói hết, đôi môi liền bị Hạ Hành tay cấp bưng kín.

“Ngươi thi thể không thể cho bất luận người nào an ủi. Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải phải sống.” Hạ Hành lạnh lùng nói.

Hà Hoan nhìn Hạ Hành, nụ cười trên mặt chìm gom lại xuống, “Ta biết rồi. Ta nhất định phải sống sót.”

“Ừm.”

Lúc này, có người gọi nổi lên Hà Hoan tên: “Hà Hoan, ngươi là dẫn theo ai tới? Liền ở bên ngoài trêu chọc cái gì tiểu hồ điệp tiểu mật ong?”

Một người mặc nghiên cứu viên bạch đại quái, mang mắt kính gọng đen tóc ngắn nữ người đi ra.

“A Nhược… Ta dẫn theo Hạ Hành đến a.” Hà Hoan sờ sờ chóp mũi.

Hạ Hành gợi lên khóe miệng, lạnh lùng liếc Hà Hoan liếc mắt một cái: “Tiểu hồ điệp? Tiểu mật ong?”

“A… Hạ Hành…” A Nhược hai, ba bước liền đi tới Hạ Hành trước mặt, hai tay nhấn tại Hạ Hành trên bả vai, “Khoái để ta xem một chút! Để ta xem một chút cái kia làm cho cả đông khu vì ngươi châm dầu, nhượng Hà Hoan vì ngươi đêm không thể chợp mắt khuôn mặt nhỏ bé dung mạo ra sao!”

Hạ Hành lại một lần nữa bị đối phương nhiệt tình cấp dọa, A Nhược một phút chốc nhấc vừa nhấc Hạ Hành cằm, một phút chốc xoa bóp cánh tay của hắn, mắt thấy liền muốn mò lên y phục của hắn xem cơ bụng của hắn, Hạ Hành nhanh chóng tránh ra.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì…”

“Sách, này cơ nhục tỉ lệ, này thân thể, vừa nhìn liền chịu đựng nhiệt độ cao, chịu đựng cường độ cao, chịu đựng…”

“Chịu đựng ngày.” Hà Hoan nói.

“Phi!” Hạ Hành một cước đạp tới, Hà Hoan nghiêng người tránh né, tiện thể giữ lại Hạ Hành chân mắt cá.

“Tiểu Hạ hành! Tiểu Hạ hành! Chiến hạm của chúng ta mới vừa giữ gìn xong xuôi… Ngươi có muốn hay không mở nhiễu mặt trăng lượn một vòng a?” A Nhược lập tức đưa ra một cái tràn ngập sức mê hoặc lời mời.

“Có thể, ta không muốn cùng người này ngồi ở giống một cái khoang thể bên trong.” Hạ Hành dùng ngón tay chỉ Hà Hoan.

“Cái này ngươi chỉ sợ cũng phải thất vọng, không có ta, chiếc chiến hạm này thì không cách nào khởi động.” Hà Hoan trong nụ cười có một chút đắc ý mùi vị.

Hạ Hành đột nhiên cảm giác thấy mình là một đứa nhỏ, muốn viên đường ăn còn phải trải qua đại nhân cho phép.

“Vậy ta không mở.” Hạ Hành phi thường những nơi quay người.

A Nhược miệng lớn lên, đầy đủ nhét vào một cái trứng gà, nàng dùng cùi chỏ đụng phải Hà Hoan một chút: “Ta phát hiện ngươi cũng thật nhiều dư.”

“Ai muốn ngươi nói cái gì tiểu hồ điệp, tiểu mật ong. Ta tiểu nam hài, lòng dạ rất hẹp.” Hà Hoan nhỏ giọng nói.

“Như vậy a… Kia ta giúp ngươi cứu vãn một chút đi.” A Nhược thở dài.

“Cứu vãn, ngươi muốn làm sao cứu vãn?” Hà Hoan hé mắt, luôn cảm thấy A Nhược hội bạo một ít đại liêu đi ra.

“Tiểu Hạ hành —— ngươi biết Hà Hoan xưa nay đều không uống trà sữa, mà có một ngày hắn dẫn theo trà sữa về căn cứ, ngươi biết là ai mua cho hắn sao?” A Nhược bỗng nhiên cao giọng nói.

Hạ Hành vừa nghe, bước chân theo bản năng ngừng lại, nhịn không được trở về câu: “Trời mới biết a.”

“Hắn người này đi, nghèo chú ý. Uống cà phê muốn uống gì cũng không cất cà phê. Uống trà muốn uống tối tươi mới bích loa xuân. Trà sữa nhiệt lượng lại cao vừa không có phẩm vị. Trước chúng ta cơ sở dữ liệu bọn tỷ muội thỉnh hắn uống, hắn đều một bộ nhìn không lọt bộ dáng.”

“Ta không có nhìn không lọt đi…” Hà Hoan nhanh chóng giải thích.

“Há, trà sữa không phẩm vị, ngươi nhìn không lọt.” Hạ Hành gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi.

“Cho nên a, nếu không thích trà sữa cũng không cần lãng phí mà. Ta gọi Hà Hoan đem kia cốc trà sữa nhượng ta uống rồi.” A Nhược vừa nói, một bên cố ý nhìn Hạ Hành.

Chua xót cảm giác từ trong dạ dày hướng lên trên mạo, Hạ Hành nheo mắt lại nhìn Hà Hoan, ý là nếu như ngươi thật đem trà sữa cấp đi ra ngoài, lão tử giết chết ngươi.

“Thế nhưng Hà Hoan cái kia tử không lương tâm, đem trà sữa ẩn thân sau, chính là không chịu cho. Sau đó ta cho hắn quăng dung mạo, hắn nhẫn nhục chịu khó cho ta xông tới một tuần trà sữa.”

Hạ Hành vừa cười, đi tới Hà Hoan trước mặt, ngón tay ôm xách hắn bằng phẳng cổ áo nói: “Ngươi cho người khác xông tới một tuần trà sữa? Rất ôn nhu hiền lành mà!”

Hà Hoan rũ mắt xuống nở nụ cười, tiến đến Hạ Hành bên tai nói: “Ta cũng có thể uống ngươi sữa bò uống nghiêm chỉnh chu.”

Vù một chút, lại như tại Hạ Hành bên tai ném bom giống nhau, câu nói kia mang theo nhiệt độ, dán vào Hạ Hành tai xoay chuyển non nửa vòng, Hạ Hành bưng lỗ tai muốn tránh né đối phương, Hà Hoan lại cố ý đem tay hắn lấy đi.

A Nhược tiếp tục yêu sách: “Hà Hoan người này đi, đặc biệt yếu ớt liền lập dị. Có thể cố tình năng lực đặt ở đó, toàn bộ đông khu hạm đội đều cưng chìu hắn. Có một lần, hắn muốn xem lực lá chắn phi hạm giải vô địch đấu bán kết phát sóng trực tiếp, lại muốn chúng ta cơ sở dữ liệu đem thi đấu cùng phòng hội nghị nối liền cùng nhau, lấy toàn bộ hạm đội cự phúc toàn hệ hình chiếu màn hình xem so tài. Ngươi nói xa xỉ không xa xỉ?”

Nghe A Nhược như vậy nói chuyện, Hạ Hành mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

“Hắn… Một mình hắn xem sao?”

“Làm sao có khả năng? Toàn bộ đông khu căn cứ không có nhiệm vụ, đang nghỉ phép đều đến xem. Tất cả mọi người đặc biệt phấn ngươi, tiếng reo hò đem đông khu hạm đội Lạc Thiên Hà trung tướng đều cấp đưa tới.”

“A?” Hạ Hành nghĩ thầm mình còn có lớn như vậy sức hấp dẫn đây.

Nói cách khác… Chính mình sớm đã bị liên bang hạm đội cao tầng cấp chú ý tới.

“Hảo, ta mang ngươi căng gió, ngươi không cần cùng ta làm xứng đôi.” Hà Hoan nói.

Câu kia “Ngươi không cần cùng ta làm xứng đôi”, nghe vào Hạ Hành trong tai, có mấy phần khẩn cầu ý tứ hàm xúc.

Ta chỉ là muốn cùng ngươi tại đồng nhất chiếc chiếm hạm bên trong mà thôi.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, Hà Hoan thật sự không tái đề nhượng Hạ Hành làm hắn hỏa khống chế tay chuyện này.

Có thể Hạ Hành lại biết, chính mình muốn làm hắn hỏa khống chế tay.

Hạ Hành bỗng nhiên thân thủ, một cái kéo qua Hà Hoan cổ tay, Hà Hoan không ngờ tới lảo đảo một chút.

“Đi, mặt trăng lưu một vòng.”

Đương Hạ Hành đi đến cửa khoang trước thời điểm, mới thình lình phát hiện cửa khoang thượng chữ là 【 sóng to -21 】.

Hạ Hành dừng lại, hắn mở to hai mắt nhìn về phía Hà Hoan: “Chiến hạm của ngươi đánh số là 【 sóng to -21 】?”

“Làm sao vậy?” Hà Hoan buồn cười hỏi, “Thanh minh trước, sóng to danh tự này không phải là ta lên, là thiết kế chiếc chiến hạm này người hi vọng nó có thể tại thời khắc nguy cơ ngăn cơn sóng dữ, mới mệnh danh là sóng to.”

“Ta là nói có một lần đông khu hạm đội công khai diễn luyện, 【 sóng to -21 】 đem đệ nhất trung đội tiêu diệt… Kia tràng diễn tập bên trong cũng là ngươi?” Hạ Hành tái tỉ mỉ nghĩ lại, diễn tập bên trong kia tức chết người diễn xuất, không phải Hà Hoan, còn có thể là ai?

“Là ta a. Lúc đó là Hứa Xung chỉ huy đệ nhất trung đội. Thế nhưng đệ nhất trung đội đều quá trẻ tuổi, không trải qua đánh.”

“Ngươi… Còn có bao nhiêu cái áo may ô không rơi?” Hạ Hành nhíu mày lại, mang theo tra hỏi ý tứ hàm xúc.

“Không có.” Hà Hoan trả lời.

“Thật sự?” Hạ Hành nheo mắt lại ngẩng đầu lên.

“Thật không có.” Hà Hoan lần thứ hai trả lời rất khẳng định.

Lúc này, A Nhược bỗng nhiên gào lên: “A a a a! Các ngươi đến cùng khai chiến hay không hạm? Mở hay không mở! Mở hay không mở! Ta cần thiết kiểm tra dữ liệu, ta cần thiết dữ liệu đến điều chỉnh hệ thống! Muốn tán gẫu trở lại phòng ngủ tán gẫu, có thể sao?”

Hạ Hành bị A Nhược trấn trụ, nhanh chóng mở ra cửa khoang, đi vào.

Hắn lần lượt trải qua hậu bị vị trí, chữa trị sư, phòng ngự sư, tiếp theo là ca nô cùng hỏa khống chế tay vị trí.

Khoang trong cơ thể không gian so với Hạ Hành tưởng tượng phải lớn hơn, không có từ trước loại kia chật chội cảm giác.

Trước mặt toàn tức hình ảnh thượng, ngoại trừ biểu hiện chiếm hạm bản thân các hạng dữ liệu ở ngoài, liền cảnh vật chung quanh số ghi cũng bị giám sát.

Hạ Hành đối chiến hạm bên trong cấu tạo hiếu kỳ đến đòi mạng, hắn tại hỏa khống chế tay vị trí ngồi xuống, sau đó vẫn luôn ngước đầu nhìn bốn phía.

Hà Hoan đi vào, tại ca nô chỗ ngồi xuống, sau đó đưa cánh tay dài, tại Hà Hoan trước mặt toàn tức trên màn ảnh nhẹ nhàng điểm một cái, trong nháy mắt, chỉnh chiếc chiếm hạm cấu tạo đồ trình hiện tại Hạ Hành trước mắt.

“Này! Đây chính là cơ mật! Ngươi… Ngươi liền như vậy cấp ta xem?” Hạ Hành mắt choáng váng.

Hà Hoan cũng không lơ đễnh nói: “Ngươi có thể đưa cái này cơ mật tiết lộ cho ai? Triệu Như Tùng sao? Chiếm hạm không phải là bất luận người nào đều có thể làm ra tới. Chỉ là chịu nhiệt tính vật liệu cùng tạo thành thể lưu kim loại đặc thù nguyên liệu, cũng chỉ có liên bang hạm đội mới có. Đương nhiên, ngươi bán cho trên sao hoả kẻ địch… Chúng nó sẽ cho ngươi tiền sao?”

“Gọt.” Hạ Hành phất phất tay.

Hắn biết rõ, đối với hắn tín nhiệm không chỉ là Hà Hoan, còn bao gồm toàn bộ liên bang hạm đội, bằng không hắn chẳng những không có ngồi vào chiếc chiến hạm này cơ hội, càng thêm không có tiến vào cứ điểm cơ hội.

Hạ Hành rất nghiêm túc mà nhìn cái này cấu tạo đồ, tuy rằng hắn không phải học tương quan chuyên nghiệp, nhưng là từ trước tuỳ tùng Quan Thành thời điểm, Quan Thành không chỉ có giải thích cho hắn cấu tạo đồ, thậm chí mỗi cái trọng yếu linh kiện đều cấp Hạ Hành phân tích quá.

“Chiếc chiến hạm này thậm chí có dưỡng khí phòng rò rỉ trang bị! Từ nơi này… Tới đây, là dễ dàng nhất bị kẻ địch bắn trúng địa phương, sau đó gây nên truyền ôxy ống dẫn nổ tung, thế nhưng cái này phòng rò rỉ trang bị liền sẽ lập tức đảo ngược, đem dưỡng khí phân đoạn cách ly… Quá tinh diệu…” Hạ Hành ngón tay theo bản năng xúc sờ lên, trong lòng càng nghĩ càng khổ sở.

Nếu như lúc trước Quan Thành chiếm hạm cũng có thiết kế như vậy, hắn cuối cùng cũng không cần đem dưỡng khí nhượng cho mình.

Hà Hoan giống như là xem thấu giờ khắc này Hạ Hành ý nghĩ trong lòng, tại Hạ Hành trên đầu ngón tay khinh đụng nhẹ.

“Hết thảy thay đổi thiết kế, đều là xây dựng ở chiếm hạm thao tác viên đem tổn hại chiếm hạm lái về cơ sở thượng. Cái này thiết kế… Liền bắt nguồn từ ngươi một mình lái về kia chiếc chiếm hạm.” Hà Hoan nói.

“Ta… Lái về kia chiếc chiếm hạm?” Hạ Hành ngây ngẩn cả người, “Ngươi… Ngươi cũng đừng hạ an ủi người.”

“Ta không mù an ủi ngươi. Năm đó kia trận chiến dịch, bị hao tổn nghiêm trọng nhất thế nhưng là thành công trở về chiếm hạm, chính là ngươi lái về kia chiếc. Ngoại trừ thể xác miễn cưỡng hoàn chỉnh, nhiệt động lực tổn hại, thể lưu kim loại bao trùm lực hút tổn hại, dưỡng khí thâu tống quản đạo chỉ còn dư lại ngươi dùng cái kia miễn cưỡng hoàn chỉnh. Lúc đó kỹ thuật đoàn đội chuyên môn nghiên cứu ngươi kia chiếc chiếm hạm, chỉnh chỉnh bỏ ra một năm này đến phân tích thế nào mức độ lớn nhất bảo đảm dưỡng khí chuyển vận. Này mới có 【 sóng to -21 】.” Hà Hoan dùng rất nhẹ nhàng ngữ khí giảng giải hai năm qua kỹ thuật cách mới.

Hạ Hành đôi mắt không có cách nào kiềm chế mà đỏ lên.

“Còn có cái này trang bị.” Hà Hoan chỉ chỉ Hạ Hành đỉnh đầu, “Đây là một cái ẩn giấu chữa bệnh trang bị, có thể tiến hành cấp cứu giải phẫu cùng truyền máu. Nhân công của nó trí năng kỹ thuật trong kho, còn có mấy trăm ngàn lệ giải phẫu, tẫn khả năng mà hàm cái hết thảy giải phẫu tính khả thi. Thế nhưng giải phẫu độ chính xác còn có đãi tăng cao, có thể bất kể nói thế nào… Liền là một loại tiến bộ đúng không?”

Hạ Hành ngây ngốc mở miệng nói: “Luôn cảm thấy… Hai ta năm chưa từng tới hạm đội, liền bỗng nhiên thành thổ dân.”

“Hảo, ta thổ dân tiểu nam hài, ca ca mang ngươi ra đi vòng vòng.”

Hà Hoan đang muốn khởi động chiếm hạm, Hạ Hành lại mở miệng nói: “Ta cũng muốn khai.”

“A? Kia… Ta muốn hướng cấp trên thân thỉnh cho ngươi lái thông quyền hạn. Bởi vì chiếc chiến hạm này ca nô vị trí rất đặc biệt, có thể điều khiển có vị trí hệ thống, cho nên…”

“Ta nghĩ thử một lần, ta có thể hay không cùng ngươi đồng thời khởi động nó.” Hạ Hành nghiêng mặt sang bên đến, nhìn Hà Hoan nói.

Một khắc kia, toàn bộ không gian yên tĩnh đòi mạng.

Tim đập cũng hảo, hô hấp cũng hảo phảng phất đều đã đi xa, Hà Hoan ngón tay theo bản năng chụp chặt, hắn nhìn về phía Hạ Hành, vừa vặn đối thượng Hạ Hành đôi mắt.

Hết sức chân thành liền thuần túy đôi mắt.

“Ngươi biết một khi cùng ta đồng thời khởi động nó, đó cùng tại linh độ trong không gian xứng đôi ý nghĩa là hoàn toàn khác nhau.” Hà Hoan cực kỳ nghiêm túc nhắc nhở hắn.

Hạ Hành nở nụ cười, hỏi ngược lại nói: “Nơi nào không giống nhau?”

“Ngươi… Ngươi sẽ không ngừng bị hạm đội cao tầng ước đàm luận, bọn họ hội dùng các loại phương thức đến nhũn dần ngươi. Nói cho ngươi… Hà Hoan kỳ thực rất yếu đuối, Hà Hoan cần ngươi bảo vệ, Hà Hoan tinh lực là có hạn e rằng lần sau hắn liền không về được. Dù cho ta rất rõ ràng mà nói với ngươi những thứ này đều là chó má, ta Hà Hoan rất cường ngạnh, tinh lực của ta cũng rất đủ đủ, hơn nữa cái gọi là lần sau hoàn rất xa xôi, ta dám đánh cuộc, ngươi vẫn là hội bị này đó lời giải thích dao động. Ngươi hội lo sợ bất an, ngươi muốn sinh hoạt hội tràn ngập bóng tối. Ngươi… “

Hà Hoan cau mày, tựa hồ ở trong đầu suy tư về tất cả có thể làm cho Hạ Hành khổ sở tính khả thi.

“Không phải Hà Hoan cần ta bảo vệ, mà là ta tưởng phải bảo vệ cái kia gọi là Hà Hoan người.” Hạ Hành vẫn duy trì gò má nhìn về phía Hà Hoan tư thế, đáy mắt không có một chút nào phiền chán phản nghịch, tương phản bình tĩnh đến lại như một mảnh ấm áp hồ nước.

“Hà Hoan tinh lực có bao nhiêu, ta cũng không biết. Thế nhưng hắn sợ tối, sợ cô độc, ta không nghĩ hắn ly ta bên ngoài ngàn dặm thậm chí năm ánh sáng ở ngoài.”

Hà Hoan đôi mắt bỗng nhiên càng sáng, có thể Hạ Hành biết đến đó là bởi vì hắn đáy mắt nổi lên hơi nước, chiết xa toàn tức màn hình ánh đèn, cho nên mới hiện ra sáng ngời.

“Ta còn biết, ta chẳng hề sợ hãi cuộc kế tiếp hắc yểm cuộc chiến, ta sợ hãi chính là khi nó phát sinh thời điểm ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên bầu trời cầu khẩn —— nhất định phải làm cho Hà Hoan trở về. Kia chính là đem linh hồn đều phá hủy dằn vặt.”

Hà Hoan nghiêng mặt đi, Hạ Hành nhìn thấy cổ của hắn đỏ.

Hắn không nghĩ Hạ Hành nhìn thấy nước mắt của hắn rơi xuống.

“Ta còn biết, ngươi đi trêu chọc Hứa Xung, cố ý nói cái gì dẫn hắn hỏa khống chế tay đi nhìn cái gì củi đốt hỏa điện ảnh, là bởi vì ngươi đố kị cái khác ca nô cùng hỏa khống chế tay chi gian ràng buộc.” Hạ Hành nói.

“Đừng nói nữa. Ta thật sự lại ở chỗ này ngày ngươi.” Hà Hoan âm thanh phát khàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.