Editor: Meow
Hạ Hành ngẩn người, cận thẩn nhận quà: “Cảm ơn Chu đại ca.”
Lớn như vậy rồi, ngoại trừ mẹ, xem như đây là lần đầu tiên hắn nhận được một món quà, không cảm động cũng khó.
Ngôn Dụ Phong và Diệp Dương hẹn trước lịch tập luyện lần sau, rồi đều về nhà.
Vương Thiên Chuy theo Hạ Hành về câu lạc bộ, nghe đâu [Tuyệt thế tra nam] của họ một trận thành danh, sau này sẽ có rất nhiều hẹn phỏng vấn, Vương Thiên Chuy càng bận rộn hơn.
Hạ Hành về tới phòng của mình, ngồi trên bàn, trịnh trọng mở hộp ra, bên trong thế mà là một mô hình chiến hạm đời đầu!
Thật ra thì lúc đến nhà Hà Hoan thấy cái mô hình kia, Hạ Hành đã rất thích rồi, nhưng mà lúc đó đã nhận quần áo người ta, ai lại không biết xấu hổ mà xin cái mô hình đem về chứ.
Không ngờ Chu Hồng đã tặng cho hắn một cái.
Sau đó hắn ngơ ngác cả người.
Vì mô hình này không thể nào là của Chu Hồng được. Mỗi phần đuôi của một cái mô hình đều được đánh số, số thứ tự này sẽ không lặp lại, hơn nữa Chu Hồng càng không thể nào đưa hàng nhái cho Hạ Hành được.
Cái mô hình này, là của Hà Hoan.
Nếu là trước kia, Hạ Hành sẽ nhanh gọn gói lại trả nó về. Đồ của Hà Hoan, hắn không thèm đâu.
Nhưng hôm nay không biết sao, Hạ Hành chỉ cảm thấy thật quý trọng. Hắn không phải thằng ngốc, món quà này Hà Hoan tặng rất cẩn thận, mượn tay Chu Hồng, chính là không muốn bị hắn từ chối.
Hắn mở ngăn kéo ra, cẩn thận đặt hộp và mô hình vào, rồi nhắn một tin cho Hà Hoan: [Cảm ơn anh tặng mô hình cho tôi.]
Hà Hoan tay chống cằm, nhàn nhã, ngồi trong xe cùng Cố Hoài và Chu Hồng về căn cứ.
Y nhìn thấy tin nhắn vừa gửi đến, nở nụ cười: “Bị phát hiện.”
“Phát hiện cái gì?” Chu Hồng hỏi.
“Cái mô hình cậu đưa, thằng nhóc đã phát hiện đó là cái của tôi.” Hà Hoan nói.
“Không phải chứ? Sao lại phát hiện? Chúng ta mua mô hình đó cùng một đời mà, không phải giống nhau như đúc sao?” Chu Hồng không hiểu hỏi.
“Chắc là số thứ tự không giống nhau.”
“Vậy làm sao bây giờ? Nhóc con sẽ không trả lại cho cậu chứ?”
Hà Hoan không lên tiếng, chỉ nhắn lại một tin: [Không cần cảm ơn. Giữ gìn nó thay tôi nhé.]
Đêm nay là một đêm cực kỳ cực khổ với bộ phận truyền thông trực thuộc tập đoàn Thuẫn Lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là [Tuyệt thế tra nam] không chỉ loại mất mấy đội của Triệu Như Tùng, mà còn cầm MVP, hơn nữa thành tích MVP của nó còn hơn xa mấy giải đấu tổ chức trước đó.
Chủ tịch trẻ tuổi Giang Vân Dương của tập đoàn Thuẫn Lực khoanh tay trước ngực, giương cằm, lạnh lùng nhìn quản lí bộ phận truyền thông của công ty.
“Các người giỏi lắm, toàn thể đội viên của [Tuyệt thế tra nam], không phỏng vấn được một ai, đến khi thi đấu xong ra về không chụp được một bức nào thì thôi, đến một cảnh quay đặc tả thi đấu cũng không có?”
“Chủ tịch… Chúng tôi… Chúng tôi không nghĩ mới mà. Câu lạc bộ này vừa mới thành lập, chỉ có một chiếc phi hạm trên danh nghĩa! Một chiếc đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, chỉ có thể là nhờ ăn may…”
Giang Vân Dương hừ một tiếng: “Cậu nhìn bảng MVP, rồi nói tôi nghe cái ăn may này lớn cỡ nào. Các cậu đã điều tra xem phi công của phi hạm này là ai chưa?”
“Là Vương Thiên Chuy một quản lí câu lạc bộ, không hề có kinh nghiệm huấn luyện phi hạm. Một là học sinh cấp ba, gọi Diệp Dương, chơi game Sâu hồn rất giỏi, còn có một sinh viên trường nghệ thuật, đang là một họa sĩ mới nổi Ngôn Dụ Phong, trong phòng ngài cũng có một tác phẩm của hắn, từng là quân dự bị ba năm, chưa tốt nghiệp. Người cuối cùng là một nhóc côn đồ hạ thành, cũng từng là quân dự bị nhưng chưa tốt nghiệp đã ra quân, suốt ngày đi được người ta thuê đi đánh giải.”
Giang Vân Dương đè nén lửa giận, hỏi tiếp: “Thế chủ câu lạc bộ thì sao? Tra được là ai chưa?”
“Một người tên Cố Hoài, không có bất kì kinh nghiệm gì về đầu tư cũng như quản lí câu lạc bộ phi hạm.”
Giang Vân Dương hít một hơi thật sâu: “Sọ não cậu không được cứng lắm, tôi sẽ không cầm đồ đập cậu đâu.”
Quản lí bộ phận truyền thông công ty nghe đến đây, đã hiểu mình điều tra còn chưa kĩ càng, ông chủ rất tức giận.
Nhưng vấn đề là một câu lạc bộ vừa mới thành lập chưa đến nửa năm, chỉ có một chiếc phi hạm, thậm chí không kiếm được một đội ngũ hoàn chỉnh, phải kéo quản lí vào cho đủ số, ai biết bọn họ trâu như vậy chớ?
“Để tôi nói cho cậu nghe cái đoàn đội này có những người như thế nào, nghe cho kĩ đây. Trước tiên nói về ông chủ của họ là Cố Hoài, cậu thử điều tra sâu hơn chút nữa, là biết mười lăm năm trước anh ta vào quân dự bị, sau đó tất cả hồ sơ thông tin đều là tuyệt mật, có nghĩa anh ta chắc chắn đã trở thành thao tác viên chiến hạm. Với tuổi tác hiện tại của anh ta, hẳn là đã giải ngũ. Nhưng thông tin vẫn không được tiết lộ, chứng tỏ anh ta vẫn còn tại ngũ, vậy khả năng lớn nhất giờ anh là một bồi luyện viên[1] hoặc là huấn luyện viên.”
[1] người cùng luyện tập
Giang Vân Dương phân tích đúng trọng tâm, tuyến thời gian rất rõ ràng, quản lí bộ phận truyền thông chợt ý thức được sợ rằng mình không chỉ sai ở mấy chỗ này.
“Giờ nói đến Ngôn Dụ Phong, cậu đã biết cậu ta ở quân dự bị ba năm, phải trải qua huấn luyện của thao tác viên chiến hạm nghiêm khắc gấp trăm lần so với tuyển thủ phi hạm, chỉ điểm này cậu đã phải biết cậu ta xem như của hiếm trong giới phi hạm!”
Quản lí bộ phận truyền thông đã lạnh cả người, trực giác nói cho hắn biết, một kích chí mạng của ông chủ vẫn chưa đến.
“Quan trọng nhất là cái cậu Hạ Hành này. Cậu ta chỉ ở quân dự bị hai năm đã ra quân, có phải các cậu cảm thấy người ta vô dụng? Động cái óc heo một chút, cậu ta giải ngũ sau Cuộc chiến Hắc yểm, thời điểm ấy đừng nói là thao tác viên chiến hạm chính thức, mà ngay cả học viên quân dự bị đều được hạm đội liên bang xem như bảo bối, chỉ cần không quá tệ hại sẽ không bị cho về!”
Quản lí xem như tỉnh hồn lại rồi: “Ngài.. Ngài nói cậu ta đã tham gia Cuộc chiến Hắc yểm? Không thể nào? Cậu ta còn rất trẻ…”
“Vậy tôi hỏi cậu, cậu ta có thể đánh giải cho nhiều con nhà giàu như vậy, hơn nữa đều thắng, các cậu cảm thấy với kỹ thuật đó, cậu ta có thể bị hạm đội liên bang cho ra quân sao? Chỉ có sau khi kết thúc Cuộc chiến Hắc yểm, những người đã trải qua thử thách tàn khốc nhất, tâm lý không thể nào gánh nổi nên mới để cho họ ra quân. Có lẽ tâm lý cậu ta không đủ khả năng để lái chiến hạm giết địch, nhưng chơi phi hạm đánh giải cứ như người lớn chơi cùng trẻ con vậy! Cậu còn cảm thấy, cái đoàn đội này không có gì để chú ý sao?”
Quản lí cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi.
“Các cậu đặt trọng điểm lên Triệu Như Tùng, có phải là do cảm thấy Triệu Như Tùng mời được huấn luyện viên kim bài Lâm Hải Quỳnh, sẽ tiếp tục xưng vương.” Giang Vân Dương lạnh giọng hỏi.
“Vâng, đoàn đội dưới cờ Triệu Như Tùng nhiều lắm, tôi còn nghe nói dưới trướng Lâm Hải Quỳnh còn có mấy cao thủ là quân dự bị ra quân, họ tiếp viện đánh giúp cho quân Triệu Như Tùng. Nếu như vậy, cái [Tuyệt thế tra nam] kia có lợi hại đến đâu cũng không đấu lại Triệu Như Tùng!”
Gân xanh trên trán Giang Vân Dương nhảy bần bật: “Cậu không ngửi được chút hướng gió nào sao?”
“Dạ?”
“Có thể là hạm đội liên bang muốn xào bài thì sao?”
“…Ôi trời ạ…” Ông chủ của hắn đang cùng hắn dự đoán cái bí mật động trời gì đây?
“Đây là một đường tắt lựa chọn thao tác viên chiến hạm, lại bị Triệu Như Tùng lũng đoạn? Cậu nghĩ hạm đội liên bang có thể để yên?”
“Tôi lập tức đi sắp xếp phỏng vấn.”
Nhưng vấn đề là, họ muốn phỏng vấn, thì cũng phải được câu lạc bộ ‘Bò nướng bơ’ người ta đồng ý phỏng vấn đã chứ.
Điện thoại của quản lí câu lạc bộ Vương Thiên Chuy sắp bị gọi bể rồi, người theo không kịp, vừa uống trà hoa cúc, vừa cuống cuồng đến nóng trong người.
“Ồ? Mấy người là bên truyền thông chính thức của tập đoàn Thuẫn Lực? Muốn phỏng vấn Hạ Hành? Cậu ấy không tiếp nhận phỏng vấn đâu, sắp đấu tiếp rồi, chờ sau vòng tiếp rồi phỏng vấn đi!”
Vì Hạ Hành từ chối phỏng vấn, Ngôn Dụ Phong cùng Diệp Dương đành phải chịu trận, hai người bị chặn trong trường học, không đi đâu được, đã thế mấy ký giả còn muốn họ chia sẻ một vài mẩu chuyện.
Ngôn Dụ Phong vén tóc dài, cười nói: “Một vài mẩu chuyện? Không có cái nào hết. Mọi người vẫn nên quan tâm một chút đến mấy tác phẩm nghệ thuật của tôi đi.”
Các vị ký giả: “…”
Họ vẫn cho là nghệ thuật là nghệ phụ của Ngôn Dụ Phong, giờ mới biết, té ra thi đấu phi hạm mới là nghề phụ của người ta.
“Vậy nói chút chuyện về pháo thủ Hạ Hành, cậu có ấn tượng hay cảm nghĩ gì về cậu ấy không?”
“Hạ Hành à, thật ra nhóc đó đơn giản lắm. Chính là lục thân không nhận chỉ nhận tiền, đập đủ tiền cho nó là được.”
Các ký giả nhận ra trong có ẩn ý trong lời Ngôn Dụ Phong, một người hai người hưng phấn như hít thuốc phiện vậy.
“Ngôn Dụ Phong, ý cậu là Hạ Hành rất rất yêu tiền đúng không?”
“Ngôn Dụ Phong, giữa đồng đội các cậu có bất hòa về lương bổng phải không!”
“Có thể tiết lộ sơ về số tiền Hạ Hành nhận được không!”
Ngôn Dụ Phong thở dài: “Các anh vẫn nên đi phỏng vấn Triệu Như Tùng đi, hỏi gã trước kia muốn dùng bao nhiêu tiền thuê Hạ Hành, có phải quá hẹp hòi hay quá xem thường cậu ấy hay không, nên mới dẫn đến ngày hôm nay!”
Đề tài này ném rất hay, tất cả ký giả đều ào đi tìm Triệu Như Tùng.
Đầu Triệu Như Tùng sắp nổ tung rồi! Gã hoàn toàn không biết vì sao mấy hãng truyền thông lớn đều bảo mình vì xem thường Hạ Hành, đưa ra giá ký hợp đồng quá thấp nên mới để Hạ Hành chạy đến một cái câu lạc bộ chưa biết tên, đây cũng là lí do vì sao lúc thi đấu Hạ Hành cứ nhằm vào câu lạc bộ Triệu Như Tùng.
“Tôi rất keo kiệt sao? Hồi trước khi biết đến Hạ Hành lợi hại, tôi đã chào mời hắn với mức lương bằng với tuyển thủ phi hạm hàng đầu! Ngược lại tôi rất muốn biết cái câu lạc bộ ‘Bò nướng bơ’ gì đó thuê hắn nhiều hay ít! Tôi trả gấp mười lần!”
Nước bẩn gì cũng có thể hắt lên người gã, chỉ riêng vấn đề về keo kiệt này, tuyệt đối không thể!
Ngày thứ hai, khi Hà Hoan vừa rời khoang huấn luyện mô phỏng, đã thấy Chu Hồng hả hê đập bả vai y.
“Người anh em, có người muốn đào góc tường nhà cậu đó!”
“Ai vậy?”
“Lão chó già Triệu Như Tùng! Gã đã nói với truyền thông, cậu bỏ bao nhiêu tiền thuê Hạ Hành, gã sẽ ra giá gấp mười lần đó!”
Hà Hoan cúi đầu cười nhẹ: “Cậu cảm thấy quan hệ giữa tôi và Hạ Hành, chỉ có vì tiền tài thôi sao?”
“Cậu cùng Hạ Hành, ngoài tiền ra, còn có tí quan với chả hệ nào nữa!” Chu Hồng tức giận nói.
“Đương nhiên còn nha.” Hà Hoan nhẹ nhàng cong môi, nhướng mày, “Còn có tình cảm.”
Chu Hồng rợn da gà, “Cậu có tin Hạ Hành sẽ nện cậu một trận không?”
Năm phút sau, quản lí câu lạc bộ ‘Bò nướng bơ’ Vương Thiên Chuy liên lạc với truyền thông, chủ động ra một cái thông cáo, nội dung là do Hạ Hành từ chối gia nhập câu lạc bộ nào đó nên đã bị một đám côn đồ đánh hội đồng, sau chuyện này đã đến tận câu lạc bộ nọ đòi giải thích lại bị bảo an câu lạc bộ vây đánh, tóm lại là muốn thảm bao nhiêu có thảm bấy nhiêu. Sau đó đã gặp được ông chủ hiện tại, nhờ lòng yêu mến của đối phương, mới buông xuống hàng rào phòng vị, quyết định làm trâu làm ngựa bán sức cho câu lạc bộ hiện giờ.
Câu chuyện làm rất nhiều thiếu nữ cảm động đến hơi nước mắt.
Không ít người đều suy đoán đó là câu lạc bộ của Triệu Như Tùng. Thậm chí có mấy người qua đường đứng ra chỉ rõ, Triệu Như Tùng có một câu lạc bộ bị đóng cửa, mà câu lạc bộ này từng xảy ra sự kiện bạo lực nghiêm trọng.
Trí tưởng tượng của đông đảo quần chúng ăn dưa rất là phong phú, thử đặt mình vào vị trí Hạ Hành, không chỉ tràn đầy đồng cảm, còn vì Hạ Hành phất cờ tung hô, hi vọng hắn có thể đá bay hết phi hạm của Triệu Như Tùng trong vòng đấu kế tiếp.
Triệu Như Tùng nhìn những thứ bình luận này, tức muốn hộc máu.
“Tôi đâu phải ác bá thổ phỉ! Mấy người này là có ý gì! Hả? Có ý gì!”
Đối diện gã, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, khi nhấp một ngụm rượu mím nhẹ một cái, nuốt ruồi nhỏ kia như được vuốt ve bởi làn rượu đỏ, dù Triệu Như Tùng cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
“Gấp cái gì? Nếu như nó bị loại ở vòng tiếp theo, còn có thể đưa tin gì nữa.”
Người đàn ông này chính là Lâm Hải Quỳnh – huấn luyện viên kim bài trong truyền thuyết.
Thân hình gã cao gầy, thoạt nhìn tao nhã lịch sự, nửa mái tóc dài buộc gọn sau tai.
Triệu Như Tùng cười lạnh nói: “Huấn luyện viên Lâm nói đúng, vòng đấu tiếp theo, chính là vòng thi đấu cuối cùng mà nó tham gia.”
Là nhân vật chính được truyền thông đưa tin, đồng thời là đối tượng bị Triệu Như Tùng ghim – Hạ Hành vẫn rảnh rỗi không chuyện gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, giờ nhiệt độ đang dần tăng lên, tùy tay vò vò tóc, ngồi xuống ghế.
Mở trò nuôi trẻ ra, hắn ngẩn người, con trai của mình lên nhà trẻ rồi!
Mà Hà Hoan đã nộp luôn học phí nhà trẻ.
Hạ Hành lần nữa cảm thán, Hà Hoan thật có tiền.
Quang não rung lên, một tin nhắn đến từ Hà Hoan: [Vòng trong không dễ như vậy nữa đâu, tôi sẽ mời bạn học cũ của tôi đến luyện cùng các cậu.]
Hạ Hành cong khóe miệng: [Anh không đến à?]
Hà Hoan đang chuẩn bị đấu tập với Chu Hồng, nhìn thấy tin này, đặt mông ngồi lại trên ghế, để Chu Hồng phơi một mình trên đài.
“Hà Hoan! Cậu nhanh lên!”
“Sao, muốn bị tôi KO sớm rồi đi đầu thai sớm hử?”
Chu Hồng phát cáu: “Cậu chờ xem lát nữa tôi trị cậu thế nào!”
Hà Hoan nghĩ nghĩ, nhắn trả lời Hạ Hành: [Tôi dùng hết ngày nghỉ phép rồi, không ra được.]
Hạ Hành nhìn thấy tin này, mặt xìu xuống: “Ai bảo cả ngày lẫn đêm đều ra ngoài chơi. Trời mời biết xài hết ngày nghỉ lúc nào.”
Ngay sau đó, một tin nhắn lại được gửi tới: [Tối lên ‘Linh độ không gian’ không? Có rất nhiều người chờ ngược chúng ra đó.]
Hạ Hành vốn định kéo chăn ngủ sớm, bỗng tỉnh queo.
Từ khi cái áo may ô ID666 của Hà Hoan rớt xuống, đã lâu rồi họ không cùng vào ‘Linh độ không gian’.
[Quất luôn! Quất luôn! Để xem ai ngược ai!]
Hà Hoan nở nụ cười: [Lát gặp nhé.]
Lần này Hạ Hành không gửi hoa nhỏ như trước nữa, mà gửi một cái meme một con chó đạp lên đầu một con chó khác, trên đầu có chữ ‘Đến muộn lấy luôn đầu chó mi’.
Hà Hoan thở dài, cái emoji trước kia dễ thương hơn nhiều.
Y xoay xoay cổ tay, lên võ đài, trong vòng ba phút quật ngã Chu Hồng hai lần.
“Lão Chu này, tối nay A Vận nhà cậu có rảnh không?” Hà Hoan vừa vặn cánh tay Chu Hồng đến mức trật khớp, vừa dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm hỏi.
“Đm! Cậu muốn Hạ Hành còn chưa đủ, còn nhìn chằm chằm A Vận nhà tôi làm gì! Có ai như cậu ăn trong nồi còn nhìn trong bát người ta không!”
Hà Hoan không chút lưu tình vỗ trên gáy Chu Hồng một phát.
“Cậu có bản lĩnh thì lặp lại lời này trước mặt A Vận lần nữa.”
“Vậy cậu hỏi thăm A Vận nhà tôi làm chi?”
“Tôi hẹn Hạ Hành đêm nay lên ‘Linh độ không gian’, tính đối chiến với cậu và A Vận, không phải cậu và A Vận là đôi có độ tương xứng cao nhất khu Đông à.”
“Chậc, một mình cậu thì rất lợi hại, nhưng nếu dẫn theo Hạ Hành, vậy chưa chắc là đối thủ của tôi và A Vận đâu.” Chu Hồng vỗ vỗ mặt đất, ý bảo Hà Hoan buông hắn ra.
Hai người cứ vậy ngồi nói chuyện trên võ đài.
“Tôi biết. Nếu tôi một người điều khiển chiến hạm, là trăm phần trăm phát huy. Mà trước mặt độ xứng đôi cao nhất của tôi với Hạ Hành mới là 82%, nói không chừng thua cậu cùng A Vận thật.”
Hà Hoan cúi đầu cười.
“Vậy cậu còn không biết lượng sức?” Chu Hồng liếc đối phương một cái.
“Tôi nghĩ để cho nhóc con mở mang kiến thức một chút, xem xem một phi công cùng một pháo thủ có độ xứng đôi cao thì lợi hại như thế nào.” Hà Hoan đưa ngón tay chọt chọt sàn.
Chu Hồng vui vẻ: “Cậu ghen tị chứ gì? Ghen tị tôi với A Vận xứng đôi 95%?”
Hà Hoan nhướng mày: “Có lẽ tối nay cậu sẽ bị tôi cùng Hạ Hành đánh bại đấy.”
Chu Hồng cười gằn: “Mượn lời này của cậu, tôi cũng sẽ để cho cậu biết, cái gì gọi là sức mạnh tình yêu!”
“Chúng ta là thi đấu bình thường, đang yên đang lành làm gì mà xả sức mạnh tình yêu?” Hà Hoan mặt không biểu tình nói.
“Tôi cùng A Vận rất yêu nhau. Cậu cùng Hạ Hành… Hai người không đánh nhau luôn trong khoang điều khiển là đã cảm ơn trời đất rồi.”
Nói xong, Chu Hồng cáu kỉnh mà đi, cái eo uốn qua éo lại.
Vừa lúc Cố Hoài đi ngang qua, thuận miệng hỏi một câu: “Lão Chu, eo cậu làm sao thế? Bị Hà Tà vặn gãy hở?”
“Cút!”
Kể từ khi biết Hà Hoan hẹn mình tối nay vào ‘Linh độ không gian’, Hạ Hành liền ngoan ngoãn ngồi chờ.
Hắn ngậm thịt bò khô, ngồi nhìn ID666 của Hà Hoan trong ‘Linh độ không gian’, vẫn luôn màu xám.
Hà Hoan chết tiệt, không biết đi đâu chơi rồi.
ID Hạ Hành cũng rất nổi danh trong ‘Linh độ không gian’, vừa online đã nhận được rất nhiều lời mời kiểm tra độ tương xứng.
“Thôi, ông còn cần chờ anh mới có thể cùng chơi à?”
Hạ Hành nhấn chọn tiếp nhận kiểm tra, hắn không tin ở đây có nhiều phi công như vậy, mà không thể kiếm ra một người ghép đội được với mình.
Mười lăm phút trôi qua, Hạ Hành thử lần thứ mười lăm, ò… đúng là không có ai ghép được thật.
Cuối cùng thì ID666 cũng online rồi, tin đầu tiên nhắn đến lại là: [Cậu không ngoan nha, muốn xuất tường.]
Hạ Hành đơ một hồi, nhăn mày: [Anh mua nhà cho tôi à? Không nhà lấy đâu ra tường?]
ID666 lập tức trả lời: [Tâm tường.]
Hạ Hành trợn trắng mắt: [Có chơi không? Không ông off đó!]
ID666 hỏa tốc gửi lời mời kiểm tra xứng đôi, Hạ Hành đã sớm không chờ nổi nữa rồi, nhanh chóng đồng ý, chỉ thấy độ xứng đôi không ngừng leo lên, chớp mắt vượt qua 50%, rồi đến 80%, sau đó bắt đầu chậm lại, qua 80% đã giật giật, cuối cùng dừng lại ở 84%.
Hạ Hành sờ cằm: “Úi chà? Có lên được mấy điểm à!”
ID666 gửi đến một tin nhắn: [Hôm nay nhớ tập trung cao độ, đừng xem như chơi game. Lão Chu dẫn theo pháo thủ của hắn đến dạy dỗ tôi.]
Hạ Hành chậc một tiếng: [Anh làm gì người ta thế?]
ID666: [Nãy huấn luyện KO lão Chu, nghe đâu bị bong gân eo rồi.]
Hạ Hành trả lời: [Dẫn theo pháo thủ thì thế nào? Dẫn theo vợ cũng vô dụng!]
ID666: [So với tâm.]
Hạ Hành mặt hắc tuyến: [So tâm vô dụng, trả tiền mới là chân ái.]
Lúc này, chữa trị sư và phòng ngự sư đều đã đến.
Bọn họ lập tức vào cảnh tượng mô phỏng, phó bản lần này là trận phòng ngự của Trái đất.
Hoàn cảnh là hoàn cảnh mà Hạ Hành quen thuộc, nhưng trình độ đối thủ lần này cao hơn nhiều lắm.
Lần này Hà Hoan cùng Hạ Hành rút trúng bên phản diện, trở thành kẻ địch sao Hỏa tấn công đến.
Bao vây họ là hạm đội trái đất với siêu hỏa lực, hơn nữa bay cùng ám sát đều phối hợp ăn ý hơn rất nhiều so với đối thủ trước đó.
May mà kỹ thuật lái của Hà Hoan mạnh mẽ, không ngừng tìm được đường sống trong tình cảnh hung hiểm.
Chiếc cuộc hỗn loạn, lửa đạn oanh tạc của kẻ địch cùng những phát bắn tỉa ám sát làm Hạ Hành run rẩy.
Hắn phải bình tĩnh, dù liên túc ba kích không bắn trúng, Hạ Hành vẫn không nhụt chí.
Hắn chỉ cảm thấy hưng phấn, nhiệt huyết trong lòng như vọt đến toàn thân, cả người tập trung cao độ.
Hà Hoan bay một động tác giả, Hạ Hành hoàn toàn hiểu được ý đồ của y, đang muốn bắn hạ địch nhân bay đến cạnh mình, nhưng vạn không nghĩ tới có chiến hạm khác nhanh như chớp xẹt qua, đối đạn với Hạ Hành, hai cỗ năng lượng đâm sầm vào nhau, triệt tiêu.
Hạ Hành trợn to hai mắt, lần đầu tiên gặp được một pháo thủ tinh chuẩn[2] như vậy!
[2] nhanh gọn, chuẩn xác
Còn chưa kịp thở ra một hơi, đối phương đã bắn lén một phát, xuyên qua kẽ hở khiên năng lượng, thiếu chút trúng vào vị trí Hạ Hành.
Nhờ có Hà Hoan siêu cấp phi công này, trong nháy mắt sinh tử dời phương hướng, thay đổi góc độ bắn trúng, giữ được mạng Hạ Hành!
Chữa trị sư cấp tốc chữa trị khoang thể.
Lòng Hạ Hành thầm đổ một trận mồ hôi lạnh, nếu phi công không là Hà Hoan, hắn đã chết ngắc rồi!
Chắc chắn chiến hạm kia là Chu Hồng và người hợp tác của hắn!
Không nghĩ tới hai người này phối hợp lợi hại như vậy!
Hà Hoan dùng một đợt phi hành xoắn ốc cực kì phức tạp tránh được thế ép của Chu Hồng, Hạ Hành nhân cơ hội đánh lén, mà Chu Hồng cũng rất xảo quyết mà bay tránh né.
“Hỏng bét!”
Hạ Hành chợt ý thức được mình không bắn trúng Chu Hồng chẳng khác nào lưu lại cơ hội cho đối phương.
Quả nhiên bọn họ bay ngược lại, góc độ đó vừa vặn có thể bắn trúng Hà Hoan!
Hạ Hành còn chưa kịp toát mồ hôi lạnh, Hà Hoan đã rất nhạy bén mà né được, công kích của Chu Hồng đã đánh vào khiên năng lượng.
Một đợt giao tranh cậu tới tôi đi, như là cao thủ tỉ võ.
Từ đầu đến giờ Hạ Hành luôn cắn chặt răng, không thể thả lỏng dù chỉ chốc lát. Hắn cảm thấy Hà Hoan có thể cho hắn hết thảy góc độ, thậm chí y còn năm lần bảy lượt né được ám sát của Chu Hồng, nhưng mỗi khi bọn họ nghĩ muốn hạ Chu Hồng, đều chỉ kém một chút.
Thật sự, chỉ một chút chút nữa thôi.
Mà chút xíu chênh lệch này, đặt trong giao tranh của chiến hạm là vua tốc độ, thường chính là ranh giới sinh tử.
Trận ác chiến này giằng co gần nửa giờ.
Người trong ‘Linh độ không gian’ vây xem ngày càng đông.
Thần kinh Hạ Hành căng chặt, đã hơn hai năm rồi không có cảm giác như vậy.
Trong nháy mắt, hắn như trở về Cuộc chiến Hắc yểm, Quan Thành ngay tại bên cạnh hắn, đây không phải là đối chiến mô phỏng, hắn phải bảo vệ phi công của mình!
Hắn sẽ không, sẽ không để cho Hà Hoan có bất kỳ nguy hiểm nào!
Chu Hồng cùng A Vận cũng không nghĩ tới, cái tổ đội xứng đôi chêch lệch họ đến mười mấy phần trăm này còn có thể lợi hại đến như vậy.
Hà Hoan không tính, nhưng dù sao Hạ Hành đã hai năm chưa đụng vào chiến hạm, số lần hợp tác với Hà Hoan có thể đếm trên đầu ngón tay, còn Chu Hồng và A Vận đã rèn luyện nhiều năm, từ lúc còn và học viên dự bị đã ở cùng nhau, trình độ ăn ý có thể hiểu được.
Song phương đánh giết nửa giờ, vẫn tinh thần phấn chấn, nhưng tinh thần của mấy người xem chiến sắp hỏng mất rồi.
Trừ tốc độ, phòng thủ cùng phản đạn của hai bên đều thật bất ngờ.
Mọi người đều cau mày, nắm chặt đấm, nín thở.
Giao tranh như vậy, xem nhiều một lần, tổn thọ một năm.
Qua hai giờ giao chiến, song phương đều tập trung phản kích, năng lượng dư lại không nhiều.
Vì trang bị dưỡng khí đã bị đánh trúng, tuy chữa trị sư đã đúng lúc tu bổ, nhưng dưỡng khí của Hà Hoan cùng Hạ Hành vẫn tiêu hao nhiều hơn Chu Hồng cùng A Vận.
Hạ Hành nhìn dưỡng khí biểu thị 25%, mà bên Hà Hoan chỉ còn 12%.
Nếu vẫn không thể thắng… Hạ Hành chỉ nghĩ đến một điều, đó chính là nhường Hà Hoan sống tiếp!
Hắn điều chỉnh hệ thống, chuyển 10% dưỡng khí qua cho Hà Hoan.
Trong thời gian còn lại hắn nhất định phải bắn rơi Chu Hồng và cả A Vận!
Rốt cuộc thì hai bên cũng giáp mặt tại định, chỉ cách không tới 3 thước[3], dời ra sau một chút sẽ phải đối đầu trực diện.
[3] 1 thước ~ 0,4m
Hà Hoan đã dùng bản thân mình làm mồi, tạo ra một góc độ, tim Hạ Hành như ngừng đập – nếu hắn thất bại thì Hà Hoan sẽ bị bắn trúng!
Hạ Hành quyết đoán xuất kích, đạn năng lượng xuyên thấu khoang thể bọn Chu Hồng.
Nhưng Chu Hồng cũng rất lợi hại, dùng một góc độ xảo quyệt né đi phát đạn của Hạ Hành, bảo vệ A Vận, mà phòng ngự sư của họ đã bị đánh trúng logout.
Thừa dịp khiên năng lượng của họ vẫn chưa kịp chuyển rời, Hạ Hành ra tay ám sát Chu Hồng, cùng lúc đó hệ thống đã thông báo: [ID987654321 bị đánh trúng logout].
Hạ Hành bối rối, tim cũng chết.
Khi Hà Hoan tiếp nhận hệ thống pháo thủ của Hạ Hành, hắn cắn chặt răng, đập mạnh một cái lên đùi.
Pháo thủ của Chu Hồng thật lợi hại.
Hoặc là nói, Chu Hồng kết hợp với pháo thủ quá trâu bò!
Mà lúc này, còn lại Hà Hoan điều khiển cả hai hệ thống phi công cùng pháo thủ, dù Hà Hoan đơn độc điều khiển có đỉnh cỡ nào cũng không đỡ được thế đánh thủ cứng của Chu Hồng và A Vận, hai người họ biết rõ dưỡng khí của Hà Hoan không đủ dùng, đem bí quyết “câu giờ” ra xài để tiêu hao dưỡng khí của y.
“Đê tiện!” Hạ Hành nghiến răng nghiến lợi, “Giết chết họ đi!”
Khi họ bay qua một tòa cao ốc, Chu Hồng liên thủ với A Vận biểu diễn tuyệt kỹ thành danh của hai người ‘Ba phát hạ gục’, cuối cùng tại phát thứ ba, bắn trúng Hà Hoan.
Trận thi đấu kinh tâm động phách cuối cùng cũng kết thúc tại đây.
Hạ Hành dựa vào sau ghế, thở dài một hơi.
Hắn cúi đầu, viền mắt nóng lên, may mà giờ không ngồi cùng một khoang với tên Hà Hoan kia, không thì chắc chắn sẽ bị y cười nhạo. Vì Hạ Hành khóc rồi.
Hắn không bảo vệ tốt Quan Thành, giờ lại không thể bảo vệ tốt Hà Hoan…
May đây không phải thực chiến.
Hạ Hành chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như vậy.
Trên màn hình xuất hiện tin nhắn của ID666: [Cảm ơn cậu bảo vệ tôi.]
Lòng Hạ Hành run lên, trả lời: [Anh vẫn bị chết. Không bảo vệ.]
ID666: [Nhưng tôi rất hạnh phúc.]
Hạ Hành ngẩn người, vốn là trong lòng đang buồn bã chợt cười ra tiếng.
“Trò quỷ gì đây! Anh hạnh phúc cái gì!”
ID666: [Nếu cậu nói với tôi “ca, ngủ ngon”, tôi sẽ bất chấp nguy hiểm bị Chu Hồng cười nhạo, ước chiến lần nữa với họ.]
Hạ Hành vừa đọc, gãi gãi má.
Đối chiến với hai người Chu Hồng thực sự rất đã nghiền, hắn cảm thấy như mỗi một giây đều không sống uổng.
Thôi, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên gọi y là ca.
Hà Hoan nhìn quang não của mình không có tí phản hồi nào, còn đang nghĩ xem có phải là nhãi con giận rồi không.
Ai biết vừa mở cửa khoang, quang não của y liền vang lên.
Y lập tức lui về, đóng cửa khoang lại.
“Alo, tưởng cậu ngủ rồi chứ.” Hà Hoan cúi đầu, cười nói.
“Tôi đi ngủ giờ. Nên là à thì… Ca, ngủ ngon.”
Đầu ngón tay Hà Hoan khẽ run lên, tiếng “Ca” kia rất rõ ràng, cũng rất nhẹ.
“Ừm, ngủ ngon nhé. Nhớ đắp kín chăn, đừng để lạnh bụng.”
“Tôi cũng không phải trẻ con! Sao có thể để lạnh bụng?”
“Ngủ sớm đi nhé.”
Dù là Hà Hoan nói Hạ Hành ngủ sớm đi, nhưng y vẫn chờ đến khi Hạ Hành tự tắt máy, mới đi ra khỏi khoang.
Mà đối diện, là Chu Hồng đầy mặt đắc ý ôm A Vận.
“Tôi đã nói rồi, hai người cậu đấu không lại tôi với A Vận đâu, chịu thua chưa.”
Hà Hoan cười cười: “Lúc nào tái chiến?”
“Còn muốn tái chiến?” Chu Hồng kéo kéo đỉnh đầu mình. “Còn tái chiến với cậu, chắc đầu tôi thành Địa Trung Hải luôn rồi!”
A Vận cũng lắc đầu: “Đúng vậy, đấu thêm ván nữa với cậu, nội tiết tố của tôi cũng mất cân đối mất.”
Hai người vô cùng ăn ý quay người, đồng thời vẫy vẫy tay.
Mà dữ liệu của trận thi đấu này, ngay khi bắt đầu đã bị chuyển đến nơi trung tướng Lạc Thiên Hà.
Hà Hoan chưa kịp về tắm rửa thay quần áo, đã bị gọi lên.
Y đứng trước mặt trung tướng, thần sắc nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, rõ là bộ dánh tôn kính, nhưng ánh mắt lại chứa một loại bướng bỉnh cương quyết ẩn giấu.
Lạc Thiên Hà nhìn Hà Hoan, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Ngồi đi, cậu đứng như vậy, tôi thấy rất áp lực.”
“Vâng.”
Hà Hoan kéo ghế ra, ngồi xuống, eo lưng thẳng tắp, không chút thả lỏng.
“Đây không phải là lần đầu tiên tôi gọi cậu đến vì chuyện của Hạ Hành. Cậu không thể cứ tiếp tục hao tổn mình như vậy, cậu cần cậu ấy. Hơn nữa nhiều người từng tương xứng với cậu đều dần không theo kịp mà bị giảm xuống, chỉ có Hạ Hành có thể theo kịp cậu.” Lạc Thiên Hà nói.
“Thưa ngài, như ngài đã nói, là tôi cần cậu ấy. Nhưng cậu ấy không cần tôi. Cậu ấy được bình yên như vậy cũng không dễ, đó là do Quan Thành dùng mạng đổi lấy.”
Lạc Thiên Hà cười: “Vậy tôi đổi một cái nói hợp lý hơn. Không chỉ cậu cần cậu ấy, mà hạm đội cũng cần cậu ấy. Nếu không phải do sự kiên trì của cậu, thì giờ cậu ta đã được triệu hồi về hạm đội tiếp nhận huấn luyện.”
“Tôi không muốn vì bản thân mình mà hủy hoại cuộc đời của bất kì ai. Nếu như người này là Hạ Hành, vậy càng không thể. Ngài cũng biết…” Hà Hoan đưa ngón tay gõ gõ đầu mình, “Chỗ này của tôi điên hơn bất kì người nào. Nếu như Hạ Hành mất đi cuộc sống cậu ấy muốn, vậy thì tôi chỉ đành dùng chính mình đền cho cậu ấy.”
“Cậu muốn đền thế nào?” Lạc Thiên Hà nhíu mày.
“Cùng lắm là bị các người vĩnh viễn giam lại trong phòng thí nghiệm.” Hà Hoan trả lời.
Lạc Thiên Hà cũng không vì bị Hà Hoan uy hiếp mà tức giận, trái lại nở nụ cười.
“Nhìn xem, dáng vẻ bây giờ của cậu mới giống người bình thường.”
Hà Hoan hỏi ngược lại: “Thế tôi không bình thường lúc nào?”
“Đây là lần đầu tiên, cậu dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ một người. Vậy thì cậu phải nhớ kỹ, dù thế nào đều phải giữ vững sự tỉnh táo cao độ, vì nếu như có một ngày cậu hỏng mất, hoặc là cậu tử trận, thì sẽ không còn ai che chở cho cậu ta như cậu nữa. Cậu ta sẽ bị triệu hồi, sẽ trở thành một cậu thứ hai, sẽ không ngừng phải bị kiểm tra xứng đôi. Cậu cảm thấy mình có thể luôn mạnh mẽ sao?”
“Đương nhiên tôi có thể, vì tôi là Hà Hoan.”
Lạc Thiên Hà lại hỏi: “Như vậy, nếu có một ngày, cậu Hạ Hành kia bất chấp tất cả để ở lại bên cậu thì sao?”
Hà Hoan trả lời: “Tôi chỉ có thể nói, có được là nhờ vận may của tôi, mất đi cũng là may mắn của tôi.”
Sáng sớm hôm sau, mấy người bạn của Hà Hoan đã tới.
Dù những người này đã xuất ngũ, nhưng trình độ vẫn rất cao siêu.
Hạ Hành, Ngôn Dụ Phong kéo theo Diệp Dương bị bọn họ vây quét toàn diện, mấy ván liền vừa bắt đầu chưa được mấy phút đã thành pháo hôi.
Diệp Dương mặt đáng thương: “Đừng đối xử với tôi như vậy được không, tôi… tôi chỉ là trẻ con…”
Hạ Hành lanh lẹ cốc lên đầu Diệp Dương một cái: “Đùa gì thế. Cậu nghĩ Triệu Như Tùng và Lâm Hải Quỳnh sẽ coi cậu là trẻ con?”
Cũng nhờ có những tiền bối tài nghệ cao cường ở đây, bọn họ tiến hành huấn luyện Diệp Dương một cái bài bản, tốt hơn nhiều so với mấy cách huấn luyện bừa bãi của Hạ Hành trước đó.
Ngôn Dụ Phong cũng thay đổi cái đức hạnh lười nhác bấy lâu, rất nghiêm túc huấn luyện.
Giờ giải lao, Hạ Hành ngồi xổm một góc với Ngôn Dụ Phong, nói: “Anh bỗng nhiên tràn trề hăng hái như vậy, thật không quen.”
“Vì tôi biết rõ, đến vòng này, chắc chắn Lâm Hải Quỳnh sẽ đưa một tiểu đội có kinh nghiệm chiến đấu để trừng trị chúng ta.”
“Đương nhiên rồi, sao Triệu cẩu có thể để yên cho chúng ta đi tiếp được.” Hạ Hành nhếch miệng, mặt mày đắc ý.
“Tôi không thể thua.” Ngôn Dụ Phong rũ mắt, nhìn mặt như vô hại, nhưng Hạ Hành có thể cảm giác được sự cố chấp của hắn.
Đương nhiên Hạ Hành biết rõ Ngôn Dụ Phong đang nghĩ gì.
Ngôn Dụ Phong và Lâm Hải Quỳnh đều vì sự kiện ‘Con kiến xanh’ mà rời quân dự bị.
Không nói đến Lâm Hải Quỳnh là do bản thân gã, còn muốn hãm hại Hà Hoan.
Nhưng Ngôn Dụ Phong là vì muốn bảo vệ ranh giới cuối cùng, nên không thể không rời đi.
“Có tôi đây.” Hạ Hành đưa nắm đấm với Ngôn Dụ Phong.
Ngôn Dụ Phong cũng đưa tay đấm vào nắm đấm Hạ Hành, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ lo là, Lâm Hải Quỳnh kia không muốn thi đấu công bằng với chúng ta. Cậu và Diệp Dương cẩn thận một chút, bảo Diệp Dương đừng ở lại trường, đến câu lạc bộ ở với chúng ta đi.”
Hạ Hành nheo mắt: “Làm sao, Lâm Hải Quỳnh còn có thể ném đá giấu tay ngoài giải đấu à, gã đáng sợ lắm sao?”
“Không đáng sợ, sao lúc trước sẽ dùng Con kiến xanh?”
Bốn người ở cùng nhau, câu lạc bộ cũng náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng mà bọn họ đóng chặt cửa, từ chối tất cả phỏng vấn của truyền thông.