Editor: Meow
“Đẫm máu trở về cùng hướng tử mà sinh, khác nhau chỗ nào?” Hà Hoan hỏi.
“Ha… không phải nghĩa như nhau à, dù sao cũng đều là sống sót trở về từ cửu tử nhất sinh?” Hứa Xung trả lời.
“Ừm.”
Hà Hoan buông mắt, thần sắc hững hờ.
Hứa Xung thở dài nói: “Hà Hoan, ngày kia đội tôi sẽ đến cứ điểm mặt trăng.”
“Ừ, cậu không bỏ được tôi sao?” Hà Hoan cười nói.
“Cậu phải thật tốt. Bọn tôi chờ cậu đến thay quân.” Hứa Xung nói.
“Yên tâm.” Hà Hoan đáp.
Đêm hôm đó, bác sĩ tâm lý cấp cao của căn cứ khu đông Ngô Nhuận đang sửa sang lại bệnh án.
Khi đến một hồ sơ bệnh án có tên là [bảo mật tuyệt đối], hắn ngừng lại ở bệnh án này một lúc.
Bên trong là một đoạn video thôi miên của hai năm trước.
Một vị phi công chiến hạm trẻ tuổi đang nằm trong khoang thôi miên.
Y có dung mạo xuất chúng nhưng lòng đã lạnh giá.
Trong video Ngô Nhuận đeo mắt kính, dùng thanh âm thong thả nói: “Hà Hoan, tuy cậu sống sót trở về từ Cuộc chiến Hắc yểm nhưng lòng đã không còn.”
Chiến dịch này có tên chính thức là chiến dịch MAR-18, được gọi là hắc yểm vì nó chính là một ác mộng đen tối đối với những người sống sót trở về.
Ngô Nhuận tiếp tục: “Hãy cố gắng nói cho tôi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Đừng dằn sợ hãi xuống đáy lòng, đừng để cho nó xâm chiếm cậu.”
Mi tâm Hà Hoan nhíu chặt, thanh âm chầm chậm rõ ràng.
Y nói, chính mình đã điều khiển chiến hạm tan nát chiến đấu cùng kẻ địch.
Pháo thủ, phòng ngự sư cùng chữa trị sư đều tử trận, chỉ còn một mình sống sót đảm nhiệm cả bốn vị trí.
Kiên trì qua ba, bốn tiếng, nhiệt độ trong khoang rất cao, dưỡng khí cũng sắp hao hết, nhưng kẻ địch cứ mãi dây dưa, không sao bỏ được.
Nếu kẻ địch cứ bám hoài không buông, y quyết định chiều chúng.
Trải qua mấy giờ chiến đấu sinh tử, tâm y đã sớm nguội lạnh.
Y xem mình như một cái máy, đem đám địch nhân ngoài kia giải quyết, từng chiếc từng chiếc một.
Năng lượng chiến hạm của y cũng sắp hết, mỗi một phát đạn bắn ra như lại cách tử thần gần thêm một bước.
Cuối cùng còn hai chiếc chiến hạm địch, căn cứ kinh nghiệm, y có thể giải quyết một chiếc, chiếc còn lại sẽ lấy mạng của y.
Nhưng ở một khắc kia, y hoàn toàn không sợ hãi, ngay cả nhịp tim cũng ổn định bình tĩnh.
Hey, các anh em, tôi đi trước.
Y cười, nhưng trong khoang chiến hạm không một tiếng đáp lại, rất cô độc.
Đối với y mà nói, đây đại khái là giây phút vinh quang nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này, nhưng sẽ không có người chứng kiến, cũng không ai vỗ tay.
Cực linh hoạt mà bay qua, y vòng qua một chiến hạm địch, bắn trực diện, nhưng cũng vừa lúc lọt vào tầm ngắm của chiếc chiến hạm còn lại.
Vây.
Lúc này, một chiếc chiến hạm đi qua, một phát bắn, tiêu diệt nó.
Lưu loát, quả quyết, tựa như trời sinh là để ám sát.
Ngô Nhuận hỏi y: “Khi cậu đã ôm tâm tình liều chết, bỗng được cứu. Cảm giác thế nào?”
Đó là lần duy nhất trong lúc hôn mê, Hà Hoan lộ ra thần sắc vui sướng.
“Tim tôi như bị xuyên thấu. Chợt nhận ra mình không phải đã hoàn toàn chết lặng, cảm giác sợ hãi, đau đớn và cả nhịp tim như trở về.”
Ngô Nhuận biết, nếu không có chiến hạm kia, dù Hà Hoan còn sống, cũng sẽ chỉ là một cái xác không hồn, không còn cảm xúc nhân loại.
Đó là chiến hạm số 47, thuộc Quan Thành.
Ngô Nhuận từng nghe nói đến Quan Thành, là thao tác viên cấp A như Hà Hoan. Chỉ là Hà Hoan được phân đến đội hỏa vệ, mà Quan Thành đến cứ điểm mặt trăng, hai người bọn họ vương bất kiến vương, không ngờ rằng lại gặp nhau ở hoàn cảnh như vậy.
Ngô Nhuận nhẹ giọng hỏi: “Người kia cứu cậu rồi đi luôn sao?”
“Người đó nói, chúng ta về nhà đi.”
Một khắc kia, nước mắt từ khóe mắt Hà Hoan rơi xuống.
Ngô Nhuận lướt qua tư liệu Hà Hoan. Cha mẹ y mất sớm, qua nhiều chiến dịch dù lớn hay nhỏ, có lẽ đây là lần đầu tiên, có người nói với y hai chữ “về nhà”.
“Tôi vĩnh viễn không thể nào quên được thanh âm kia.”
Ngô Nhuận tiếp tục dẫn dắt y: “Đó là thanh âm thế nào?”
“Đó là sự nghẹn ngào non nớt tưởng như đè nén sự đau đớn khôn nguôi, nhưng khiến tôi cảm thấy… thật ôn nhu.”
Ngô Nhuận ngây ngẩn, một thao tác viên ý chí kiên cường như vậy, lại bị chinh phục bởi một câu nói.
Sau khi sống sót, chuyện đầu tiên Hà Hoan làm là đi tìm Quan Thành, muốn nghe thanh âm người kia, xem có phải là người đó không.
Nhưng tất cả mọi người đều nói cho y, Quan Thành hi sinh, nguyên nhân là do sốc nhiệt cùng thiếu dưỡng khí.
Hà Hoan không dám tin, ám sát lưu loát như vậy, bay với quỹ tích hoàn mỹ như vậy, sao Quan Thành có thể thiếu dưỡng khí? Sao có thể thần chí mơ hồ?
Lúc Quan Thành được truy tặng thao tác viên cấp S, Hà Hoan ở trong phòng giám sát, trạng thái tinh thần như cận kề tan vỡ.
Ngô Nhuận là bác sĩ điều trị chính, nhận được chỉ thị cấp trên, phải cứu được Hà Hoan bằng bất cứ giá nào.
Hà Hoan chỉ có một yêu cầu duy nhất với Ngô Nhuận.
“Muốn nghe thanh âm Quan Thành.”
Thế nhưng, không có bất cứ thứ gì lưu lại thanh âm của anh.
[Chúng ta về nhà đi.]
….. đó là cọng rơm duy nhất làm cho Hà Hoan kiên cường đến giờ.
Nhưng có thể, người nói câu nói kia, đã không còn tồn tại.
Ngô Nhuận nhớ ngày đó, hắn ngồi cạnh Hà Hoan, nhìn y tự đánh cờ với chính mình.
Ván cờ rất xuất sắc, có thể thấy được chỉ số thông minh rất cao, những người như vậy thường rất khó thoát khỏi góc tối trong lòng, nhưng lại rất am hiểu ngụy trang bản thân.
Sau đó, dù Ngô Nhuận làm các loại khảo sát kiểm tra tâm lý Hà Hoan như thế nào, y đều có thể làm cho mình thật bình thường thông qua.
Hà Hoan rời khỏi phòng giám sát tâm lý, thông qua khảo hạch thao tác viên cấp S, phong quang vô hạn.
Ngô Nhuận từng phân tích qua thao tác chiến hạm của Hà Hoan, nhanh nhạy hơn nhiều so với lúc trước, y mượn việc diễn tập tại chiến trường giả lập để phát tiết những suy nghĩ điên cuồng của mình, trừ mỗi tháng Ngô Nhuận luôn phải phát thuốc ngủ cho y.
Ngô Nhuận đã sớm đoán được kết cục của Hà Hoan: Có thể sẽ an ổn xuất ngũ như những người khác hoặc là… nếu vận khí xấu, lại gặp phải một đợt tiến công của sao Hỏa, chắc sẽ tử trận.
Mãi đến tận tháng trước, Hà Hoan bỗng rảnh tới nói chuyện phiếm cùng hắn.
“Ngô Nhuận, tôi đi ngang qua giải thi đấu phi hạm, lúc mua kẹo cao su ở quán tạp hóa, anh đoán xem tôi gặp được ai?”
Ngô Nhuận lắc đầu, đây là lần đầu tiên sau hai năm qua Hà Hoan chủ động đến tìm. Thanh âm y bình tĩnh, trên môi vẫn là nụ cười nhẹ, nhưng Ngô Nhuận nhớ rõ, ngày đó ánh mắt y sáng ngời mà kiên định.
“Nhóc kia nói muốn hắn đánh thi đầu thì một vạn một lần, không trả thù lao, tôi về nhà. Khi đó tôi liền nhận ra thanh âm kia.”
Ngô Nhuận biết hai chữ “về nhà” này có ý nghĩa như thế nào, đó là câu nói cuối cùng mà Quan Thành nói với Hà Hoan trước khi tử trận.
“Cậu nhóc kia mặc quần thể thao rộng, miệng ngậm kẹo mút, thật là đáng yêu. Anh nói một đứa con trai sao có thể dễ thương như vậy?”
Ngô Nhuận há miệng, tính nói cho Hà Hoan biết đây chẳng qua chỉ là trùng hợp nói hai chữ “về nhà” mà thôi, ai nói đều nghe như Quan Thành.
Hắn mở cơ sở dữ liệu căn cứ ngay trước mặt Hà Hoan, tìm đến một thông tin, cả người cứng đờ.
Chiến hạm số 47 người sống sót Hạ Hành (vị trí quân dự bị).
“Thật sự là cậu ấy.” Hà Hoan vươn tay khẽ chạm, như sợ làm vỡ giấc mộng của mình.
Trong nháy mắt, thế giới tăm tối vốn đã chết lặng, nay bừng ánh sáng.
Tim Ngô Nhuận đập liên hồi, vì hắn thấy được ở đáy mắt Hà Hoan bùng lên khát vọng, nhiệt liệt điên cuồng, như muốn đốt cháy hết thảy người nhìn vào.
Ngay tại lúc thấy tấm hình kìa, cổ Ngộ Nhuận bị một bàn tay giữ chặt.
“Ngô Nhuận, có một số việc anh nên giữ yên lặng.” Thanh âm Hà Hoan vang bên tai hắn.
“Chiến hạm của Quan Thành, thực ra là do Hạ Hành lái…”
Chiến hạm Quan Thành được Hạ Hành lái về! Năng lực xuất sắc như vậy, nhất định phải báo cho hạm đội liên bang!
Cổ họng Ngô Nhuận bị Hà Hoan giữ chặt.
Y đặt ngón tay lên môi, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu ấy trở lại hạm đội, chỉ có thể là vì tôi, mà không phải là do hạm đội.”
“Xem như tôi không nói, bên cơ sở dữ liệu cũng sẽ phát hiện. Cậu không thể nào khăng khăng bảo vệ cậu ấy.”
“Người có cậu ấy là tôi, không phải là hạm đội liên bang.” Hà Hoan ghé vào tai Ngô Nhuận, “Anh cũng rõ phương thức làm việc của hạm đội liên bang, cưỡng ép xứng đôi chỉ có thể hủy diệt cậu ấy.”
Cổ họng Ngô Nhuận giật giật, cuối cùng thỏa hiệp.
Miệng kín như bưng không phải vì hạm đội, mà là vì Hà Hoan.
Ngay khi Ngô Nhuận vừa chỉnh lý xong tư liệu, chợt có tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa, thế mà là Hà Hoan!
Ngô Nhuận hơi sửng sốt, Hà Hoan trước mắt trên mặt không có nét cười nhẹ như thường lệ, lạnh băng đứng đó.
Y nói: “Tôi muốn ngủ một giấc, phiền cho ít thuốc ngủ.”
“Sao không ngủ được?” Thanh âm Ngô Nhuận trầm xuống, hỏi.
“Tôi nhớ đến Cuộc chiến Hắc yểm.” Hà Hoan đi tới, tiện tay cầm bút trên bàn, xoay ở đầu ngón tay.
Vào giờ phút này, Ngô Nhuận nhìn Hà Hoan chơi bút, vẫn luôn cảm thấy có khi đối phương sẽ cầm nó đâm lại đây.
“Hà Hoan, tôi sẽ không cấp thuốc ngủ cho cậu. Có thể nói cho tôi biết, hôm nay Hạ Hành đã nói gì làm cậu không ngủ được sao?” Ngô Nhuận hỏi.
“Sao anh biết là vì Hạ Hành?” Hà Hoan buồn cười hỏi.
“Cõi đời này, chỉ có cậu ấy mới có thể ảnh hưởng đến tâm tình cậu.”
Một tay Hà Hoan chống đầu gối, đến gần Ngô Nhuận, dùng ánh mắt cố chấp hỏi: “Vậy anh có biết đẫm máu trở về cùng hướng tử mà sinh khác nhau chỗ nào không?”
“Người đẫm máu trở về, coi sống sót là động lực cuối cùng. Còn người hướng tử mà sinh, là xem thường cái chết.” Ngô Nhuận mở hệ thống trị liệu của mình, “Cậu còn muốn cấp thuốc không?”
Hà Hoan nhìn Ngô Nhuận, rồi dứt khoát đứng dậy rời đi.
“Không cần.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Hành huýt sáo tính đi ăn bát mì trộn, vừa ra khỏi nhà, đã thấy một chiếc huyền phù màu đen đậu ở cửa.
Một người đàn ông âu phục thẳng tắp bước xuống.
“Hạ Hành đúng không, cậu khỏe, tôi là trợ lý của tiên sinh Triệu Như Tùng, Triệu tiên sinh rất thưởng thức biểu hiện của cậu tại lần thi đấu phi hạm, muốn ký hợp đồng với cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không biết mọi người đọc có hiểu không, nói đơn giản hơn là Hạ Hành cứu Hà Hoan, nhưng Hà Hoan lại nghĩ là Quan Thành, còn cho là người đó chết rồi.
Sau đó Hà Hoan tình cờ gặp được Hạ Hành, nghe thanh âm của hắn, mà tâm lý Hà Hoan vốn đã hỏng mất, giờ thì triệt để biến thái, ha ha ha.
Tiểu kịch trường ABO:
Hà Hoan: Cảm ơn cậu đã cứu tôi, tôi nguyện hứa một đời này sẽ bảo vệ cậu khỏi những tên Alpha khác.
Hạ Hành: Sao anh cứ ngày ngày mơ tưởng tôi là Omega của anh, anh gặp qua O nào như này sao? Ai mượn anh bảo vệ tôi! Anh mới là người phải đề phòng mấy tên A kia thì có!