Hôm nay là một ngày nắng xinh đẹp, với tiếng chim hót líu lo ở bên ngoài ô cửa sổ, Lam Ái Vy nhẹ nhàng thức giấc, cô ước rằng một lần nào đó trong đời bản thân được nhìn thấy chúng…
Người hầu bắt đầu giúp Lam Ái Vy chải chuốt thật xinh xắn như một vị tiểu thư cao quý của giới quý tộc, sau đó thay trang phục hằng ngày ra giúp cô. Bọn họ chỉ âm thầm làm việc, không hề nói bất cứ câu nào…
Sau nửa tiếng chuẩn bị đâu đấy, quản gia liền tiến đến đỡ tay Lam Ái Vy bước xuống đại sảnh, cô nghe được tiếng người nói chuyện huyên náo ở phía dưới, thanh âm có chút vui tai. Cô đoán rằng hôm nay nhà mình có khách…
“Con dậy rồi à…mau mau lại đây…”
Lam Ái Vy mỉm cười hiền lành theo lẽ thông thường, liền ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, bà vui vẻ giới thiệu về con gái cho người đối diện…
“Đây là con gái thứ hai của tôi…tên con bé là Ái Vy…”
Thanh Nhã quan sát cô gái trước mặt, càng lớn trông cô không chỉ xinh xắn mà còn tao nhã tựa thiên thần. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt màu xanh của biển cả, càng nhìn lâu càng chìm đắm vào trong đó. Đáng tiếc thay cho cô gái không thể nhìn thấy được…
“Con bé xinh quá…rất thích hợp với con trai của tôi…”
Ngoài việc mỉm cười ra, Lam Ái Vy không biết nên làm gì trong hoàn cảnh lúc này. Nhưng cô nghĩ mẹ chính là đang bàn chuyện hôn sự của mình cho ai đó…
“Cháu cảm ơn ạ…”
Thanh Nhã hài lòng trước biểu hiện của Ái Vy, bà hi vọng cô bé thuần khiết này sẽ kiềm được tính khí thất thường của con trai mình…
“Lam phu nhân hãy bàn bạc lại với con gái, tôi có chút việc nên về trước…”
Quản gia liền ra bên ngoài tiễn Thanh Nhã. Đợi bà đi hẳn, Cẩn Mai cũng lên tiếng bàn bạc mọi chuyện lại với con gái…
“Ta đang tính toán hôn sự cho con cùng Hạo thiếu, có lẽ tháng sau sẽ cử hành…”
Lam Ái Vy khó hiểu trước lời nói của mẹ cô, đang yên đang lành lại muốn gả cô cho người khác là sao chứ. Nhưng cô nào dám cãi lại, chỉ dịu dàng nói ra suy nghĩ của mình…
“Con…chưa muốn kết hôn…”
Cẩn Mai cũng không còn kiên nhẫn hay nhẹ nhàng như ban nãy. Giọng nói của bà liền trở nên cáu gắt…
“Con đã không lành lặn như người ta, có người lấy là may lắm rồi đấy…huống chi đây chính là Hạo gia lừng lẫy…”
Lam Ái Vy cảm thấy có chút tủi thân nhưng không dám nói. Cô biết bản thân là kẻ vô dụng mà bố mẹ muốn từ bỏ lâu rồi. Ngay từ khi còn bé, họ vốn thương yêu chị gái Lam Tố Nhã hơn cô…
Cô nghe người hầu trong nhà nói Lam Tố Nhã không những xinh đẹp, thành tích học tập lại vô cùng tốt. Trái ngược với Ái Vy, ngoài việc là bức tượng gỗ xinh đẹp động lòng người ra thì không biết bất cứ điều gì cả…
Ngay khi gia đình có tổ chức một buổi tiệc sang trọng nào đó, họ luôn tìm mọi cách không cho cô xuất hiện, thậm chí còn không hề công khai có một đứa con gái như cô với báo chí. Những lần như thế, Ái Vy cũng chỉ biết lặng lẽ ngồi im trên phòng…cô cũng dần quen cảm giác một mình, không có bất cứ ai bên cạnh…
Cẩn Mai nhận thấy Ái Vy không có dấu hiệu của việc phản đối mối hôn sự này nữa, giọng nói liền trở nên nghiêm khắc hơn…
“Mẹ nói cho con biết…nếu Tố Nhã không bỏ trốn ra nước ngoài với tên công tử kia, thì con không có cửa đặt chân vào Hạo gia đâu…”
Dứt lời, Cẩn Mai liền tức giận bỏ lên lầu để lại Ái Vy với bao nhiêu câu hỏi. Cô thầm nghĩ Hạo thiếu chắc hẳn là một người đàn ông tốt nên mẹ muốn cô lấy hắn, dù sao bà cũng không nỡ để cô phải chịu khổ…
Vốn dĩ cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không xuất phát từ tình yêu đôi lứa giữa hai người. Nhưng điều buồn cười nhất chính là cô không thể nhìn thấy người đàn ông mình sắp gả là ai, bộ dạng của hắn ta trông như thế nào, tính cách có thật sự tốt hay không…
Lam Ái Vy vốn dĩ không lành lặn, nên cô chỉ thầm hi vọng anh ta đối xử tốt với mình một chút, anh ta không yêu cô cũng được, ngoại tình cũng được. Nhưng chỉ cần anh ta có thể giúp đỡ cho công việc làm ăn của gia đình cô, khiến bố mẹ cô yên lòng là được…
Ít ra trong mắt bọn họ, cô cũng có giá trị khi cùng người đàn ông hào môn này kết hôn…
Cẩn Mai liền nhanh chóng lên thư phòng của chồng bà là Lam Vỹ Đình. Khuôn mặt liền nở ra nụ cười vui sướng…
“Tháng sau nó sẽ được gả cho Hạo Thuần Vương, chúng ta sống rồi…”
Lam Vỹ Đình cười hài lòng, ông cũng không muốn gả Tố Nhã đến Hạo gia, vì ông sợ hắn ta sẽ hành hạ con gái yêu dấu của mình. Thà gả con mù như Ái Vy sang đó, sống chết thế nào cũng chẳng phải chuyện của ông…
“Dù sao Ái Vy cũng xinh đẹp hơn Tố Nhã, chỉ tiếc là bị mù. Nhưng hi vọng hắn ta sẽ thuận mắt con bé hơn…”
Cẩn Mai mỉm cười tươi trước âm mưu đã được định sẵn. Nếu Ái Vy làm hài lòng hắn ta, có khi gia đình bà sẽ nhận được vô số hợp đồng có giá trị từ Hạo gia, còn có thể sống yên ổn nữa…