Hạo Thuần Vương làm việc đến tận tối muộn liền về biệt thự trong trạng thái bực dọc, hắn liền ngả người ra sau ghế thở dài…
“Tại sao lại khó chịu thế này…”
Hạo Thuần Vương đột nhiên nhớ đến Lam Ái Vy còn đang ở bệnh viện, hắn vội vàng lái xe đến xem tình hình của cô như thế nào rồi…
Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu, đáp lại sự lo lắng của hắn chính là tiếng nói trong trẻo của Lam Ái Vy cùng người đàn ông khác…
“Là anh…đã đưa tôi đến đây sao…”
Lam Ái Vy yếu ớt hỏi Hạo Minh Huy, anh liền nắm tay cô từ tốn trả lời…
“Đúng vậy…thế cô định trả ơn tôi bằng cách nào đây…”
Lam Ái Vy liền bối rối rụt tay lại, người như cô thì có gì để trả cho anh chứ…
“Tôi không có tiền cũng chẳng có địa vị cao quý và đã là vợ của người khác…thì có thể lấy gì trả cho anh chứ…”
Hạo Minh Huy liền cảm thấy buồn cười khi nghe đến ba từ vợ người khác, anh không có ý dấu giếm liền nói sự thật cho cô biết…
“Cô và Hạo Thuần Vương còn chưa kết hôn, thì làm sao trở thành vợ người ta cơ chứ…”
Lam Ái Vy hơi chau mày tỏ ý không hiểu, cô liền gấp rút thuật lại mọi chuyện đã xảy ra cho Minh Huy nghe…
“Rõ ràng hôm ấy tôi đã mặc váy cô dâu rồi bước lên lễ đài rồi cơ mà, còn có cả Hạo phu nhân chứng dám nữa…”
“Vì cô không nhìn thấy nên bọn họ lừa cô cả đấy, hôm đó ngoài cha mẹ cô và Hạo phu nhân thì không có bất cứ người nào đến dự cả… cùng lắm âm thanh rộn ràng mà cô nghe được chính là tiếng của vệ sĩ canh giữ mà thôi…”
Sự thật mà Lam Ái Vy nghe được như xét đánh ngang tai, vậy nếu không là gì của nhau thì Hạo Thuần Vương lấy tư cách gì để hành hạ thể xác lẫn tinh thần của cô cơ chứ. Nếu sự thật là vậy, cô không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với người đàn ông không có chút quan hệ đó…
Chẳng lẽ khóc thật lớn rồi trách móc hắn như cái cách cô thường làm sao. Hay tỏ ra lạnh nhạt như hai người xa lạ chưa từng quen biết…cô thực sự cảm thấy rất rối…
Lợi dụng trạng thái bất ổn của Lam Ái Vy, Hạo Minh Huy cũng không chần chừ liền nói ra nguyện vọng của mình…
“Hay cô đi theo tôi…tuy không đảm bảo được gì nhưng tôi sẽ lo cho cô chu toàn nhất…”
Rầm…!
Hạo Thuần Vương đạp cửa bước vào, liền giáng thẳng cú đấm vào mặt Hạo Minh Huy khiến anh ngã nhào xuống đất…
“Chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh…hãy tránh xa Lam Ái Vy ra rồi hay sao…”
Hạo Minh Huy quệt vết máu trên miệng liền chống đỡ thân thể đứng dậy, anh bày ra nụ cười mỉa mai về phía Thuần Vương…
“Vậy cậu có tư cách gì cưỡng ép cô ấy ở bên cạnh cậu cơ chứ…”
Hạo Thuần Vương định tiến tới đánh Minh Huy thêm vài cái nữa liền dừng lại giữa không trung khi giọng nói yếu ớt bất lực của Lam Ái Vy vang lên…
“Thì ra…tôi không phải vợ anh…thì ra bọn họ lừa tôi…để thế mạng cho bọn họ…”
Lam Ái Vy ôm ngực khó chịu, nước mắt không kiềm được liền rơi xuống, giọng nói cũng dần trở nên nức nở đáng thương…
“Anh lấy tư cách gì để hành hạ tôi ra nông nỗi này cơ chứ…anh có tư cách gì để xúc phạm tôi chứ…”
Hạo Thuần Vương cho vệ sĩ đưa Hạo Minh Huy ra ngoài trước sự chống đói quyết liệt của anh. Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ đối diện với nhau…người mù thể xác còn kẻ mù trái tim…
“Cô tin loại người như anh ta sao…ngu dốt thật đấy…”
Lam Ái Vy liền cười mỉa mai, cô khẽ chớp đôi mắt đã ngập nước, giọng điệu lạnh nhạt như chưa từng quen biết đáp lại hắn..
“Chẳng lẽ tôi phải tin loại người tàn nhẫn như anh sao…tuy tôi mù thật, nhưng tôi biết ai thật lòng đối xử tốt với mình…”
“Trong khi anh thì làm được gì chứ, ngoài việc hành hạ tôi mỗi đêm thì anh có thể làm được gì chứ…”
“Suy cho cùng cũng chỉ là tên khốn cuồng giết người…”
Cơn tức giận đang kìm nén liền bị bùng phát bởi lời nói cay nghiệt của cô, Hạo Thuần Vương liền bóp chặt cổ Lam Ái Vy ấn xuống giường bệnh, gằn lên từng chữ…
“Câm miệng ngay cho tôi…”
“Cô đừng nghĩ bản thân tốt đẹp cao sang…cô cũng chỉ là con điếm bẩn thỉu mà thôi…”
“Dù tôi có giết cô thì cũng không đời nào để cô đến với anh ta…cô sẽ không bao giờ được sống hạnh phúc đâu…”
Lam Ái Vy cố gỡ bàn tay đang bóp cổ mình ra nhưng sức của cô không thể so được với nam nhân cao lớn. Đành bất lực buông thõng hai tay để nước mắt tự do rơi xuống ướt đẫm gối, chấp nhận cái chết đang dần đến gần…
“A…nh…sẽ…không…thể…sống…tốt…”
Hạo Thuần Vương nhận thấy hơi thở của Lam Ái Vy dần trở nên yếu ớt liền buông tay ra, để lại dấu hằn đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Lời nói phát ra cũng chẳng mấy tốt đẹp…
“Đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể thoát khỏi tôi…”