Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 33: 33: Nhân Sâm



“Ôi! Anh ơi, anh là ai thế?” Cô gái nhỏ đáng yêu như búp bê, mặc dù dáng vẻ rất chật vật nhưng nói chuyện lại vô cùng sắc sảo.

Cô bé hoàn toàn không biết, nếu như không nhờ có Dương Thiên thì bản thân mình đã chết rồi.“Ha ha!” Dương Thiên cười, khẽ xoa đầu cô bé.

Trong lòng hắn rất vui vẻ, bản thân vừa cứu được một mạng người, làm gì có ai không vui vẻ cơ chứ.“Anh tên là Dương Thiên!”“Vậy em gọi anh là anh Tiểu Thiên nhé!” Cô bé nghiêng đầu, nói: “Em là Nam Nam.”“Nam Nam, sao em lại ham chơi như thế hả! Ngã cả xuống sông, cha mẹ em lo lắng gần chết!” Dương Thiên nhẹ giọng trách mắng, hắn cũng cảm thấy cô bé này nghịch ngợm quá.“Hình như là như thế! Nam Nam không cẩn thận bị ngã xuống cầu thì phải! Là anh Tiểu Thiên đã cứu em sao?” Nam Nam mơ hồ hỏi.“Tất nhiên là anh rồi!” Dương Thiên cứu được một mạng người vẫn rất đắc ý: “Đi thôi, cha mẹ em chắc lo lắng lắm!”“Anh Tiểu Thiên, em không còn chút sức lực nào nữa rồi, anh cõng em đi.” Nam Nam làm nũng.Không biết tại sao, Nam Nam cảm thấy Dương Thiên vô cùng thân thiết, giống như người thân của mình vậy, cô bé không sợ hãi hắn một chút nào.Dương Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng cô bé về phía cây cầu kia.Lúc này, ở trên cầu, cha mẹ của Nam Nam đã không còn hy vọng nữa rồi.Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng những người đang tìm kiếm dưới nước vẫn không có thu hoạch gì.Người phụ nữ xinh đẹp đã khóc cạn nước mắt, vô lực tựa ở một bên, hai mắt dại ra.

Người đàn ông trung niên nắm tay vợ, trong lòng vô cùng hối hận.Nếu như không phải vì ông ta bận rộn công việc thì có thể đưa hai mẹ con đi chơi, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.“Cha! Mẹ!” Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên.

Âm thanh rất nhỏ, người bình thường khó mà nghe thấy.“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ xinh đẹp giống như lập tức phục hồi lại tinh thần.

Bà đứng phắt dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng con gái nhỏ của mình.

Vừa rồi, bà rõ ràng đã nghe được giọng nói của con gái.“Mạn Nhã, em…” Người đàn ông trung niên không biết tại sao vợ mình lại đột nhiên kích động như thế.

Ông lập tức kéo vợ mình lại, nhưng lại bị bà gạt tay ra.“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của con gái mình trong đám đông.

Lúc này, cô bé đang đứng cạnh một người thanh niên mập mạp.Người phụ nữ lập tức chạy vọt tới, ôm chầm lấy con gái mình, giống như sợ cô bé lại mất tích nữa vậy, nước mắt giàn dụa.Người đàn ông trung niên cũng ngẩn ngơ, chạy vội tới bên cạnh con gái.

Gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng lộ ra dáng vẻ kích động.“Ồ? Đó chẳng phải là thanh niên vừa rồi đã nhảy xuống cứu cô bé sao?” Một người trong đám đông ngạc nhiên nói.“Đúng vậy! Không ngờ cậu ta thực sự có thể cứu được cô bé!”“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!”Có ai đó trong đám đông vỗ tay, ngay lập tức, mọi người đều vỗ tay tán thưởng Dương Thiên.Người đàn ông trung niên cũng nhìn về phía Dương Thiên, ông ta vỗ bả vai hắn, cảm kích nói: “Cậu nhóc, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”Dương Thiên mỉm cười, hắn cảm giận được trên người người đàn ông này một cảm giác vô cùng uy nghiêm, nhưng không hề kiêu ngạo.Xem ra thân phận của người đàn ông trung niên này không hề bình thường.

Dương Thiên thầm nghĩ.“Mẹ, chính anh Tiểu Thiên đã cứu con đấy.” Nam Nam rời khỏi vòng tay của mẹ, chỉ vào Dương Thiên nói.“Con bé này! Sao lại nghịch ngợm như vậy, mẹ bị con làm cho chết khiếp rồi!” Người phụ nữ ra vẻ hung dữ trách mắng con gái mình, rồi lại vô cùng cảm kích nhìn Dương Thiên: “Cảm ơn cậu đã cứu Nam Nam nhà chúng tôi! Nếu như mất đi Nam Nam, tôi thực sự không biết phải làm như thế nào nữa.”Dương Thiên mỉm cười xua tay: “Nam Nam đáng yêu như vậy, tôi cũng rất yêu mến con bé.”Lúc này, quần áo trên người Nam Nam vẫn còn chưa khô, người đàn ông trung niên nói cho Dương Thiên biết địa chỉ nhà mình, sau đó vội vàng đưa Nam Nam trở về.

Bọn họ muốn đưa Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra một chút, rơi xuống sông lâu như vậy, ai mà biết có xảy ra vấn đề gì không.

Hai người nói lần khác sẽ cảm ơn Dương Thiên đàng hoàng.Tiểu Nam Nam lưu luyến nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, ngày mai anh tới nhà em chơi nhé!”Dương Thiên mỉm cười gật đầu, vẫy tay với cô bé rồi rời đi.Hắn còn chưa tìm được nhân sâm tiêu chuẩn, bây giờ phải tiếp tục đi tìm mới được….Sáng hôm sau, Dương Thiên vừa mở cửa đã thấy có một chiếc BMW đỗ ở ngoài.Người lái xe nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy tới, nói: “Cậu Dương, thủ trưởng bảo tôi tới đón cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Dương Thiên, người này lập tức nói thêm: “Chính là người đàn ông trung niên hôm qua đã cho cậu biết địa chỉ nhà đó.”Cha của Tiểu Nam Nam? Dương Thiên nhớ lại, liền ngồi lên xe.Chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô đã dừng lại trước một căn biệt thự lớn.“Oa! Anh Tiểu Thiên, anh đến rồi à!” Dương Thiên vừa xuống xe thì một cô bé bảy tám tuổi từ trong biệt thự đã nhanh chóng chạy ra.

Cô bé chính là Tiểu Nam Nam.Lúc này Nam Nam đã khôi phục lại như bình thường, cả người vô cùng linh hoạt, tràn đầy sức sống.“Ha ha.” Dương Thiên bế cô bé lên.“Người anh em, sáng sớm đã bắt cậu phải tới đây, thực xin lỗi!” Người đàn ông trung niên cười nói..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 33



Chương 33 Chạy bộ 2

“Oa! Lão tam, cậu trâu bò thật đấy!” Chờ khi Dương Thiên trở lại lớp, lão đại Trịnh Vân Long lập tức chạy tới, huých vai hắn một cái. 

Những bạn học khác cũng hào hứng nhìn Dương Thiên. 

Hai tiếng cuối của buổi huấn luyện buổi sáng, bọn họ đứng trong bóng râm, nhìn Dương Thiên thi đấu với huấn luyện viên Chương Chí Bưu, trong lòng ai cũng âm thầm cổ vũ cho Dương Thiên. 

“Dương Thiên, cậu có khát nước không? Cậu uống đi.” Một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đỏ bừng mặt mũi bước tới đưa cho Dương Thiên một chai nước rồi chạy đi. 

Dương Thiên nhận ra cô gái này, Vệ Tiểu Kỳ, chính là nữ sinh lúc trước suýt nữa ngất xỉu. 

“Cảm ơn!” Dương Thiên phơi nắng cả buổi sáng, đúng ra rất khát nước. Hắn nhận lấy chai nước, mỉm cười cảm ơn. 

“Ái chà, lão tam, diễm phúc không tệ nha.” Lão nhị Phùng Thiếu Phong hâm mộ nói. 

Những nữ sinh khác cũng bắt đầu trêu đùa Vệ Tiểu Kỳ. 

“Tiểu Kỳ, có phải động lòng rồi không?” Bạn cùng phòng của Vệ Tiểu Kỳ- Trịnh Hàm cười nói. 

“Ai nha! Chị Hàm, em tặng chị một chai.” Vệ Tiểu Kỳ đỏ mặt. 

“Ha ha, Tiểu Kỳ, thực ra Dương Thiên cũng không tồi, chỉ là hơi béo một chút. Em phải nắm chắc cơ hội, chị thấy có không ít nữ sinh có ý đồ với cậu ấy đâu.” 

Vệ Tiểu Kỳ vội vàng đỏ mặt giải thích, nhưng ánh mắt lại như vô tình liếc về phía Dương Thiên. 

Vừa rồi, khi đứng ở ngoài đội ngũ, cô gần như không chống đỡ được nữa. Ngay khi cô sắp ngã xuống, khi cô lâm vào thời điểm tuyệt vọng nhất thì giọng nói của Dương Thiên đã vang lên, giống như cứu cô khỏi chết đuối. 

Mặc dù Dương Thiên hơi béo một chút, nhưng dáng vẻ không hề xấu xí. Vệ Tiểu Kỳ nghĩ như vậy. 

Ôi trời ơi! Mình đang nghĩ đi đâu thế? Vệ Tiểu Kỳ xấu hổ. 

“Lão tam à, vận đào hoa của cậu tới rồi!” Lão nhị Phùng Thiếu Phong thần thần bí bí nói. 

“Cậu nói thế nghĩa là sao?” Dương Thiên khó hiểu. 

“Dựa theo kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi thì Vệ Tiểu Kỳ rõ ràng đã rung động với cậu rồi. Cậu nghe tôi, tối nay hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện, giao lưu tình cảm, để tôi chỉ cho cậu mấy chiêu, qua vài ngày là có thể bắt được người tới tay rồi!” Phùng Thiếu Phong cười xấu xa. 

Dương Thiên cứng họng. 

“Lão tam, cậu thế này là hoàn toàn đắc tội tên huấn luyện viên biến thái tàn nhẫn kia rồi, chiều nay cậu định làm thế nào đây?” Lão đại Trịnh Vân Long lo lắng nói. 

“Còn có thể làm thế nào được nữa? Đến đâu hay đến đó thôi.” Dương Thiên nói. 

Tất cả các sinh viên trong lớp đều nghĩ là do bọn họ nên Dương Thiên mới đắc tội với huấn luyện viên, nhưng chỉ mình Dương Thiên biết, cho dù lần này hắn không đứng ra thì Chương Chí Bưu sớm muộn cũng sẽ tìm cách gây phiền toái cho hắn mà thôi. Nếu đã như vậy, chẳng thà đứng ra sớm một chút. 

Buổi chiều hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước. 

Trên thực tế, Dương Thiên cũng không lo lắng nhiều, nếu nói đến tố chất thân thể thì có khi ngay cả Chương Chí Bưu cũng không mạnh mẽ bằng hắn. Tố chất thân thể của hắn gấp đôi người bình thường, chỉ cần Chương Chí Bưu không giở thủ đoạn thâm độc thì anh ta có tung chiêu gì thì Dương Thiên cũng có thể đối phó được. 

Thời gian trôi thật nhanh, một tiếng rưỡi nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc. Một giờ ba mươi, mọi người lại bắt đầu huấn luyện quân sự buổi chiều. 

“Tập hợp! Nghiêm! Nghỉ! Nghiêm! Nghỉ!” Chương Chí Bưu hô mấy lần, lớn tiếng nói: “Chiều nay chúng ta sẽ luyện tập chạy bộ!” 

“A…” Trong đám đông, các bạn học phát ra những tiếng kêu thảm thiết. 

Trong tất cả các hạng mục huấn luyện quân sự thì hạng mục chạy bộ là mệt mỏi nhất. Bình thường, mọi người chạy một nghìn mét còn không chạy được, không biết vị huấn luyện viên biến thái máu lạnh này muốn để bọn họ chạy bao nhiêu. 

“Bắt đầu! Bây giờ đứng ngay ngắn vào, năm người một hàng, chạy năm vòng trước! Nghe khẩu lệnh của tôi, một hai ba, bắt đầu!” 

Một vòng sân thể dục là 400 mét, chạy năm vòng có nghĩa là 5000 mét. Bây giờ là một giờ ba mươi phút chiều, là lúc nắng nóng nhất, nhiệt độ lên tới gần 40 độ. 

Mọi người thở ngắn than dài. 

Chương Chí Bưu nhắm rõ ràng mục tiêu vào nhóm sinh viên này. 

Những huấn luyện viên khác luyện tập chạy bộ nhiều nhất cũng chỉ một hai vòng mà thôi, làm sao có thể một lần chạy năm vòng được? Tất cả các sinh viên đều rất tức giận, nhưng không dám nói gì. 

“A!” Đột nhiên có một tiếng hét vang lên: “Có người ngã rồi!” 

“Rầm!” 

Giống như một hiệu ứng dây chuyền, sau khi sinh viên đầu tiên ngã xuống thì liên tiếp thêm mấy sinh viên nữa cũng ngã gục. 

Dương Thiên vội vàng chạy tới xem xét, có bốn nữ sinh viên không chịu được, trong đó có Vệ Tiểu Kỳ. Còn nam sinh còn lại chính là lão tứ Lý Kim Hâm. Lý Kim Hâm thân thể gầy yếu, sức khỏe không tốt, tất nhiên không thể chịu đựng được thời tiết nóng bức như thế này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.